Ngô Thế Huân mấp máy môi, lắp bắp: “Ngươi nói cái gì, ta không hiểu...”
Phác Xán Liệt cười, vật trên tay y dời xuống, đầu tiên là nhẹ nhàng vẽ vòng tròn quanh rốn hắn, khi thấy cơ bụng hắn co rút lại, y mới tiếp tục kéo xuống dưới, dùng cái đỉnh bóng loáng trơn nhẵn đó đụng vào phân thân đang đứng thẳng của Ngô Thế Huân.
“Thế nào?” Phác Xán Liệt hỏi.
“Cái gì thế nào?” Ngô Thế Huân thở dốc.
Phác Xán Liệt ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nói vậy Ngô minh chủ không phải là lần đầu tiên đến Họa Hương uyển nhỉ? Ngươi là người Kim Lăng, nơi này là kỹ viện đệ nhất ở Kim Lăng, nếu nói chưa bao giờ ghé qua xem ra có hơi vô lý.”
Ngô Thế Huân cảm giác cái vật trơn nhẵn kia lướt từ gốc phân thân của hắn lên tới đỉnh, tay kia của Phác Xán Liệt thì sờ soạng ra phía trước, cầm dương cụ của hắn mà vỗ về đùa bỡn. Thân thể Ngô Thế Huân như nhũn ra, dưới bàn tay khống chế của Phác Xán Liệt, phân thân chẳng bao lâu đã tiết ra dâm dịch, dính ướt ngọc thế.
Ngô Thế Huân trả lời: “Ta, ta lúc nhỏ theo phụ thân đến Võ Lâm Minh ở thành Lâm Uyên sống, danh tiếng của Họa Hương uyển này bất quá chỉ mới nổi lên từ hai năm trước thôi, ta quả thật chưa từng ghé qua.”
Phác Xán Liệt để ngọc thế bị Ngô Thế Huân làm ẩm ướt tới ngay cửa vào hậu huyệt của hắn, nhẹ nhàng đụng chạm.
Phía sau của Ngô Thế Huân co rút từng đợt, không biết là do bài xích hay là vì nôn nóng.
Phác Xán Liệt hỏi: “Họa Hương uyển chưa từng ghé qua, vậy còn kỹ viện khác thì đã từng có đúng không? Để ta đoán xem, lần đầu tiên Ngô minh chủ đến những chỗ thế này là bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười sáu, mười bảy?”
Ngô Thế Huân gắt: “Đừng ăn nói bậy bạ!”
Phác Xán Liệt cười nói: “Không qua mười tám nhỉ.”
Ngô Thế Huân không đáp.
Phác Xán Liệt hỏi: “Ta đoán không sai chứ?”
Ngô Thế Huân cắn răng cả giận: “Phác Xán Liệt, ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng có khua môi múa mép nữa ──”
Còn chưa dứt lời, Phác Xán Liệt liền dùng sức cắm vật kia vào hậu huyệt Ngô Thế Huân, một cú thúc kia quá đột ngột, lời Ngô Thế Huân kẹt ở ngay yết hầu biến thành một tiếng thở dốc.
May mà ngọc thế vốn trơn nhẵn, còn được dâm dịch của Ngô Thế Huân làm ướt trước, tuy đẩy vào quá đột ngột nhưng cũng không làm bị thương hậu huyệt hắn, chỉ găm thật sâu trong thân thể Ngô Thế Huân.
Ngọc thế kia ép chặt vách tường, đè trên điểm mẫn cảm nhất trong cơ thế. Lúc này, Phác Xán Liệt đột nhiên buông tay.
Ngô Thế Huân co rút lại hậu huyệt, ngọc thế ra vào theo cử động, nó ma sát qua điểm mẫn cảm kia nhưng lực ép lại không đủ, khiến thân thể Ngô Thế Huân run rẩy, cứ như đưa tay gãi nhưng vẫn không chạm được vào nơi ngứa ngáy nhất.
“Phác Xán Liệt!” Giọng nói Ngô Thế Huân đã có chút chói tay, hắn thở dốc, cố gọi tên người ở phía sau.
Hai tay Phác Xán Liệt vòng qua eo Ngô Thế Huân, mặt dán bên gáy hắn, nhưng nhất quyết không đụng vào phía dưới, y ôn nhu thì thầm: “Có chuyện gì vậy thưa minh chủ?”
Hai tay Ngô Thế Huân bắt đầu giãy dụa, “Thả ta ra.”
Phác Xán Liệt hỏi: “Thả ngươi ra? Ngươi bảo ta làm sao mà bỏ được?”
Ngô Thế Huân nghe thấy trong giọng nói y toàn là nhu tình mật ý, nhất thời ngẩn ra, hắn dịu giọng xuống: “Cởi trói cho ta có được không?”
Phác Xán Liệt đáp: “Không được, ta càng muốn trói buộc ngươi.”
Phác Xán Liệt đẩy eo, ngọc thế kia đâm càng sâu, thân thể Ngô Thế Huân bị thúc về phía trước, nhưng cổ tay bị trói lại giật ngược cơ thể hắn lại.
Phác Xán Liệt hỏi: “Ngọc thế này có tốt hay không?”
Ngô Thế Huân lập tức trả lời: “Không tốt.”
Phác Xán Liệt khẽ cười: “Vậy ngươi muốn thứ này hay là thứ của vi phu?”
Ngô Thế Huân bị giọng điệu ngả ngớn của y làm cho vô cùng xấu hổ, hắn nhắm chặt mắt, không chịu trả lời.
Phác Xán Liệt nói: “Không nói? Vậy cứ tiếp tục ngậm nó đi.”
Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, khó chịu xin: “Đừng đùa giỡn ta như vậy.”
Phác Xán Liệt đáp: “Ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi muốn cái gì? Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, nếu ngươi nói ra, muốn cái gì ta còn không cho ngươi sao?”
Hậu huyệt Ngô Thế Huân không ngừng co rút lại, nhưng trước sau vẫn không thể đạt được khoái cảm. Hắn muốn, muốn Phác Xán Liệt tiến vào thân thể hắn, va chạm thật kịch liệt, rồi phóng sạch tinh dịch vào trong. Vừa nghĩ đến đây, thân thể Ngô Thế Huân lại căng lên vì hưng phấn, phân thân trướng đau đến khó chịu.
Hắn cuối cùng vẫn nhịn không được, nói: “Muốn ngươi, không cần thứ này.”
Phác Xán Liệt hỏi: “Ta là ai?”
Ngô Thế Huân nhất thời có chút hoảng hốt, hắn nghiêng đầu qua nhưng mắt vẫn chỉ thấy một màu đỏ thẫm, hắn tựa như đang cố nhận ra hình dáng của Phác Xán Liệt, hỏi lại một câu: “Ngươi là ai?”
Phác Xán Liệt dán sát người vào lưng Ngô Thế Huân, khi y nói chuyện, rung động của lồng ngực có thể truyền qua người đối phương. Một bàn tay y đặt lên trái tim nơi ngực của Ngô Thế Huân, đè lên đó còn có trái tim của y, y thầm thì: “Ta là tướng công của ngươi, là người sẽ đứng phía trước ngươi, người sẽ thay ngươi che gió cản mưa.”
Trong nháy mắt, Ngô Thế Huân như bị mê hoặc, lầm bầm theo lời y: “Ngươi là tướng công của ta.”
Phác Xán Liệt tiếp tục: “Nói mau, ngươi muốn cái phía dưới của tướng công.”
Ngô Thế Huân nói: “Ta muốn...”
Phác Xán Liệt thấy hắn ngừng lại, không khỏi thúc giục: “Còn gì nữa?”
Ngô Thế Huân nhẹ cắn môi, màu đỏ trước mắt như màu lửa cháy hừng hực, “Muốn... Tướng công dùng cái phía dưới kia đâm chết ta.”
Đôi mắt Phác Xán Liệt đột nhiên u ám, hắn rút ra ngọc thế trong cơ thể Ngô Thế Huân, thay vào dương vật cứng rắn của mình, mạnh mẽ đâm vào, y nói: “Được, tướng công nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”