Côn thịt cứng nóng của nam tử tất nhiên khác xa so với ngọc thế lạnh ngắt kia, trong khoảnh khoắc bị chọc vào, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn há miệng cố hớp lấy không khí, tựa như nếu không làm vậy thì hắn sẽ ngạt thở mà chết.
Phác Xán Liệt phủ lồng ngực rắn chắc của mình lên người Ngô Thế Huân, y nói: “Ta sẽ làm chậm thôi.” Thế nhưng hạ thân y lại không chút lưu tình mà đâm chọt vào chỗ sâu nhất bên trong, rồi mới chịu chậm rãi rút ra.
Ngô Thế Huân thì thào: “Ta...” Hắn chỉ thốt ra một chữ, mặt lộ ra sắc mờ mịt, thực chất hắn cũng không biết mình muốn nói gì.
Phác Xán Liệt tựa đầu trên vai Ngô Thế Huân, ghé vào lỗ tai hắn, hỏi: “Sao nào?”
Ngô Thế Huân lắc đầu, từng giọt mồ hôi đọng trên tóc mai rơi xuống.
Phác Xán Liệt vuốt mái tóc dài của hắn, bỗng nhiên y luồn năm ngón tay sâu vào chân tóc Ngô Thế Huân, nắm tóc, giật đầu hắn nghiêng qua một bên để hôn môi với y, rồi hỏi: “Thích không?”
Ngô Thế Huân hít một hơi, hai tay đột ngột giãy dụa, Phác Xán Liệt thấy hắn dùng sức rất mạnh, gần như muốn kéo đứt dải khăn lụa thì vội vươn tay bắt lấy cổ tay hắn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Thế Huân nói: “Buông ra ta.”
Phác Xán Liệt vẫn không thay hắn cởi bỏ khăn lụa, chỉ hỏi: “Không thoải mái sao?”
Ngô Thế Huân lại lắc đầu.
Phác Xán Liệt đột nhiên thúc một cú vào sâu trong cơ thể Ngô Thế Huân, thưởng thức tiếng rên rỉ của hắn rồi mới hỏi: “Có chuyện gì thì nói ra để ta biết, ta không hẳn không chịu nghe theo ngươi.”
Ngô Thế Huân ngưỡng đầu, đáp: “Thả ta ra, ta muốn sờ ngươi.”
Phác Xán Liệt nghe vậy liền hôn một cái lên thái dương đẫm mồ hôi của hắn, khẽ cười nói: “Nếu ngươi chịu nói sớm, sao ta lại không đáp ứng cho được?”
Nói xong, Phác Xán Liệt cởi khăn lụa đang trói tay Ngô Thế Huân ra, nâng cổ tay hắn lên, xoa xoa một cách dịu dàng.
Vì Ngô Thế Huân bị trói tay quá lâu nên lúc này cánh tay đã tê mỏi mất lực, thân thể hắn đổ sấp về phía trước, quỳ sụp trên giường.
Hai tay Phác Xán Liệt nắm eo hắn, nâng mông hắn lên cao để ở tư thế quỳ, y tiếp tục đưa đẩy mạnh mẽ, ổn định trong cơ thể Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cúi đầu, lấy tay kéo khăn đỏ che đôi mắt xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện sàn giường màu sắc tươi diễm đang rung động, lúc này Ngô Thế Huân mới nhớ hai người họ còn đang trong khoang thuyền của Họa Hương uyển.
Ngô Thế Huân dùng một tay chống người, tay kia thì đưa ra phía sau tìm kiếm.
Phác Xán Liệt lập tức bắt lấy tay hắn, lồng tay hắn thật chặt vào tay y.
“Mệt mỏi sao?” Phác Xán Liệt hỏi hắn.
Ngô Thế Huân chậm rãi lắc đầu.
Phác Xán Liệt lật hắn qua để hắn xoay người nằm ngửa trên giường rồi y mới nâng hai chân hắn lên, đâm vào trong cơ thể hắn.Ngô Thế Huân nhìn màn trướng dày nặng treo trên đỉnh giường, miệng rên rỉ đứt quãng.
Hai tay Phác Xán Liệt chống hai bên gối của hắn, hai bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau.
Thân dưới Ngô Thế Huân cương vô cùng, nó dựng thẳng, đung đưa theo từng nhịp đưa đẩy của Phác Xán Liệt, cho dù nó không bị chạm vào, hắn cũng đã sớm quen với khoái cảm kịch liệt đạt được từ trong cách thức giao hợp này. Có đôi khi Ngô Thế Huân không khỏi nghi ngờ, dù giết được cổ vương, giải cổ độc, thân thể của hắn thật sự có thể quay trở lại như xưa sao?
Nhưng Phác Xán Liệt nhanh chóng khiến hắn không hơi đâu mà nghĩ ngợi lung tung nữa, toàn thân hắn chỉ có thể chìm nổi trong biển khoái cảm do hai cơ thể kết hợp mang lại.
Sau khi Ngô Thế Huân bắn ra, Phác Xán Liệt vẫn không chịu buông tha hắn, hai người lăn qua lộn lại làm vài lần, không biết đến chừng nào, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy thân thể sắp bị ép khô, hắn siết cánh tay Phác Xán Liệt, lắc lắc đầu nói: “Từ bỏ.”
Phác Xán Liệt ngồi dậy đến, vén tóc trên trán hắn, “Ngươi ngủ một chút đi.”
Ngô Thế Huân vừa nghe thấy thì ngay tức thì chìm vào giấc ngủ.
Phác Xán Liệt mặc quần áo xuống giường, thuận tay điểm huyệt ngủ của Ngô Thế Huân để hắn có thể ngủ lâu một chút, rồi y mới đi về hướng cửa.
Đi đến một góc ở lầu hai trong khoang thuyền thì thấy người phụ nữ trung niên đứng đó, Phác Xán Liệt mới nói với bà ta: “Để hắn nghỉ ngơi cho tốt, muộn một chút thì gọi người mang đồ ăn đến cho hắn.”
Người phụ nữ đáp: “Vâng, giáo chủ.”
Ngô Thế Huân thấy mình ngủ thật sâu, khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Hắn vội vàng nâng người, vừa ngồi dậy thì cảm thấy eo lưng đau nhức, hai chân cũng hơi nhũn ra, thân thể đã được tẩy rửa sơ qua, hắn nghĩ hẳn là Phác Xán Liệt làm giúp hắn.
Ngô Thế Huân nhặt quần áo lên mặc vào, vừa lúc nghe được tiếng gõ cửa.
Một thiếu nữ ở ngoài cửa hỏi: “Công tử, thiếp đưa cơm và đồ ăn đến đây, có thể đi vào được không?”
Ngô Thế Huân vội vàng nói: “Không cần, đồ ăn cũng không cần, ta phải đi.”
Thiếu nữ kinh ngạc hỏi: “Đi ngay bây giờ ư? Nhưng mà...”
Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng đi ra, thấy thiếu nữ ôm hạp đựng đồ ăn đứng ở ngoài cửa, thế là nói: “Đa tạ cô nương, không cần.” Hắn xoay người muốn đi, bỗng cảm thấy không ổn, hắn thò tay lấy hai miếng bạc vụn từ trong áo ra, đặt lên hạp, lúc này mới thi triển khinh công, nhảy xuống từ hành lang của thuyền hoa, chân điểm nhẹ trên mặt nước một cái, cả người đáp xuống một con thuyền nhỏ giữa sông.
Trên thuyền chỉ có người lái thuyền, Ngô Thế Huân lấy mấy đồng tiền ra đưa cho hắn, nói: “Đưa ta lên bờ.”
Người lái thuyền không nói hai lời, chống thanh gậy trúc dài, xuất phát, mới vừa cười vừa hỏi: “Công tử lo lắng như vậy, chẳng lẽ là nhớ thương nương tử ở nhà sao?”
Ngô Thế Huân không đáp, yên lặng thở dài.
Trở lại Ngô phủ, ngoài cửa đã đốt hai cái đèn lồng đỏ.
Ngô Thế Huân vội vàng đi vào, vừa mới đến tiền viện đã nghe thấy tiếng quát mắng của phụ thân: “Chạy đi đâu mà trễ thế này mới chịu về!”
Thì ra là người Ngô gia đã ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng Ngô Túc và Tô Tình đang chơi với ba đứa con ở tiền viện.
“Cha.” Ngô Thế Huân dừng bước, cung kính thưa.
Ngô Túc chắp tay sau lưng đi đến, tuy rằng ông không còn trẻ tuổi nữa nhưng dáng người vẫn cao ngất như cũ, không hề thua kém đám thanh niên.
Ngô Túc đi đến, đứng trước mặt Ngô Thế Huân, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Ngô Thế Huân vội vàng đáp: “Võ Lâm Minh có một số việc, nhi tử...”
“Võ Lâm Minh?” Ngô Túc hỏi lại một câu, “Ngươi còn dám nói dối?!”
Ngô Thế Huân không biết vì sao Ngô Túc hỏi như thế nên do dự không dám nói tiếp.
Ngô Túc nổi giận gầm lên một tiếng: “Cả người toàn mùi son phấn, còn dám nói đi Võ Lâm Minh làm việc!”
Ngô Thế Huân nhất thời toát ra một đống mồ hôi lạnh.
Ngô Yên bị tiếng quát làm hoảng sợ, đột nhiên gào khóc lên.
Tô Tình bế con gái đi tới, ghé sát vào bên người Ngô Thế Huân ngửi ngửi, nói: “Mùi thật nồng, còn là loại hương phấn trang điểm thượng hạng.”
Ngô Hải và Ngô Dương cũng đi lại, đứng ở phía sau Tô Tình, lúc này cũng hếch mũi ngửi ngửi. Ngô Dương lén kéo tay áo Ngô Hải, nói: “Ca ca thơm quá.”
Ngô Hải gật đầu, “Ừ.”