Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 18: Chương 18




Ngô Túc phất tay, để hai tiểu nhi tử quay về phòng.

Ngô Dương có chút không muốn, Ngô Hải kéo tay nó, “Đi.”

Ngô Yên khóc trong chốc lát thì mệt, dựa trên vai Tô Tình, đánh ngáp.

Ngô Túc nói: “Ngươi mới về Kim Lăng hôm qua thôi, hôm nay đã vội vàng đến thuyền kĩ Tần Hoài? Giỏi cho một Võ Lâm Minh chủ!”

Ngô Thế Huân cúi đầu, không dám phản bác, hắn sao dám nói mình đi kĩ viện không phải để tìm cô nương, mà là tìm giáo chủ Ma Giáo kia.

“Càng ngày càng không ra gì, kết giao với tà ma ngoại đạo không nói, còn tham luyến nữ sắc, lưu luyến chỗ yên hoa! Từ nhỏ cha có dạy ngươi như vậy sao? Có phải ngươi không còn nhớ gì hay không!”

Ngô Thế Huân vội vàng nhận lỗi: “Nhi tử biết sai rồi.”

Ngô Túc cả giận: “Biết sai? Lúc nào cũng nói biết sai rồi, nhưng chưa bao giờ sửa!”

Ngô Thế Huân không dám đáp.

Ngô Túc còn muốn mắng tiếp thì nghe Tô Tình nói: “Nó là Võ Lâm Minh chủ thì sao? Nó không phải nam nhân à? Con ông lớn như vậy còn chưa cưới vợ, nó không đi kĩ viện thì làm thế nào?”

Ngô Túc hỏi Tô Tình: “Thế thì sao?”

Tô Tình nói: “Vậy ông nói làm sao đây? Nhiệm vụ của cha mẹ là phải bàn chuyện cưới gả cho con, nhi tử không thành thân, còn không phải người làm cha như ông không làm tròn trách nhiệm?”

Ngô Túc nghiêm mặt không nói lời nào.

Trán Ngô Thế Huân toát mồ hôi, đắn đo không biết nên tiếp lời sao cho phải.

Tô Tình nói: “Theo tôi, người làm cha như ông nếu thật quan tâm nhi tử, thừa dịp yến hội lần này, lo liệu cho xong đại sự cả đời của nhi tử đi, Ngô gia chúng ta được song hỷ lâm môn, chẳng phải vừa lúc?”

Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi, thốt ra: “Không cần...”

Ngô Túc tức giận quát: “Cái gì không cần! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Một ngày chưa thành gia một ngày chưa phải nam nhi! Nam tử hán đại trượng phu, có vợ có con mới trở nên có trách nhiệm!”

Ngô Thế Huân bối rối trong lòng nhưng không biết phản bác thế nào.

Giọng điệu của Ngô Túc bình ổn lại, “Tô di của con nói đúng, điểm này quả thật là do cha xem nhẹ. Sinh nhật lần này của cha, nhân cơ hội bàn việc hôn sự luôn cho con.”

“Cha, con...” Ngô Thế Huân vội la lên.

“Con cái gì?”

Ngô Thế Huân nói: “Nhi tử cảm thấy chưa cần vội, chung thân đại sự còn cần cẩn thận suy tính.”

Tô Tình dỗ dỗ con gái, khẽ cười nói: “Sao vậy? Sợ tìm cô nương con không thích sao? Yên tâm đi, có Tô di ở đây, nếu con không thích, cha con tuyệt đối không thể ép buộc con.”

Nói đến nước này, nếu Ngô Thế Huân còn khước từ thì có vẻ không hiểu lí lẽ. Hắn im lặng không nói nữa, thầm nghĩ cứ theo lời Tô Tình, nếu không bức ép hắn vậy thì hắn tất nhiên có thể từ chối, bây giờ đành đi một bước tính một bước vậy.

Ngô Túc thấy Ngô Thế Huân không nói gì nữa thì phất tay, “Con cũng đi nghỉ đi.”

Ngô Thế Huân đáp: “Vâng ạ.”

Lúc Ngô Thế Huân rời đi thì nghe Ngô Túc nói: “Ngày mai ngoan ngoãn ở nhà, trông đệ đệ đọc sách tập viết, đừng đi ra ngoài bừa bãi nữa.”

Ngô Thế Huân lại lên tiếng, “Biết ạ.”

Ngô Thế Huân trở lại phòng mình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cho người vào đổ nước ấm rồi tắm rửa thật cẩn thận, cọ sạch sẽ một thân đầy hương son phấn.

Ngô Thế Huân mặc quần áo mới, ngồi bên giường chậm rãi lau khô tóc. Từ buổi chiều đã ngủ một giấc thật sâu, lúc này không quá mệt, chỉ là trong đầu thấy hơi nặng nề, hắn ngẫm nghĩ đến chuyện thành thân phụ thân vừa đề cập.

Nếu đổi lại là Ngô Túc lúc còn hành tẩu trong chốn giang hồ vài năm trước, ông ấy không hẳn sẽ ép buộc Ngô Thế Huân vì vấn đề này, lúc đó ông ta chỉ cảm thấy thứ quan trọng nhất thiên hạ là võ công, là hiệp nghĩa. Nhưng hiện tại, Ngô Thế Huân cũng biết tâm tính phụ thân đã thay đổi không ít, làm nhi tử, hắn hy vọng có thể vâng theo ý muốn của phụ thân. Thế nhưng đó là một chuyện, còn bắt hắn cưới thê tử, sợ cũng chỉ vô duyên vô cớ phụ lòng một cô gái vô tội nào đó mà thôi.

Ngô Thế Huân cảm thấy thật phiền não, nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, hắn chỉ có thể tạm thời quăng ra sau đầu, không nghĩ đến nữa.

Ngoan ngoãn ở nhà chưa đầy một ngày, nhân sĩ giang hồ đến thành Kim Lăng ngày càng nhiều, khách trong Ngô phủ đã lần lượt đến không ít.

Một nhà Ngô gia đã chuyển đến biệt viện trong núi ở ngoài thành, còn Ngô Thế Huân phải ở trong nhà Kim Lăng mấy ngày để tiếp đãi khách nhân, thỉnh họ đến trang viên trên núi nghỉ tạm.

Công việc của Ngô Thế Huân bắt đầu lu bù lên, đã rất nhiều ngày hắn không gặp Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm, còn Hoàng Tử Thao và Kim Chung Nhân đến giờ vẫn chưa có tin tức.

Sinh nhật của Ngô lão minh chủ chẳng thua kém gì một đại sự của võ lâm, ngay cả những lão tiền bối đã thoái ẩn giang hồ cũng lần lượt hiện thân ở Kim Lăng.

Hai đệ đệ của Ngô Thế Huân tuổi còn quá nhỏ thế nên đủ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đổ lên đầu Ngô Thế Huân, mỗi ngày hắn bận đến mức cả thời gian ăn cơm ngủ nghỉ cũng không đủ.

Thẳng đến hai ngày trước thọ đản của lão minh chủ, khi Ngô Thế Huân đang rửa mặt bằng nước lạnh thì nghe được người hầu ngoài cửa nói: “Đại thiếu gia, khách từ Vân Dương đạo phái đến rồi ạ.”

Ngô Thế Huân bỏ khăn bố trong tay vào chậu nước, vội vàng chạy ra đón.

Đến cửa Ngô phủ, Ngô Thế Huân liền thấy Kim Chung Nhân đang từ trên một con ngựa trắng cao lớn nhảy xuống đất, bên người y chỉ có một đệ tử đi theo, chính là sư điệt của Kim Chung Nhân mà Ngô Thế Huân từng gặp qua, Thanh Hư.

Ngô Thế Huân cảm thấy rạo rực, kìm lại cảm xúc, hắn nói: “Kim Chung Nhân, các ngươi đến rồi.”

Kim Chung Nhân nhìn về phía Ngô Thế Huân, gật đầu một cái, “Đến chúc thọ Ngô lão minh chủ.”

Thanh Hư tuổi chừng hai mươi, cũng đã gặp qua Ngô Thế Huân vài lần, cười nói: “Ngô minh chủ, đã lâu không gặp.”

Ngô Thế Huân còn nhớ rõ chuyện Thanh Hư bị thương lúc trước, thế là hỏi: “Thương thế đã khỏi hẳn hay chưa?”

Thanh Hư đáp: “Đã không còn trở ngại gì nữa, đa tạ Ngô minh chủ quan tâm.”

Ngô Thế Huân nâng tay, “Nhị vị, mời vào, xin ngồi một lát, ta sẽ dẫn nhị vị đến biệt viện của sơn trang.”

Kim Chung Nhân gật đầu, nói: “Thỉnh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.