Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 19: Chương 19




Ngô Thế Huân mời hai người Kim Chung Nhân và Thanh Hư đi vào, ngồi xuống, uống chén trà rồi nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Thế Huân mở lời: “Biệt viện trên núi đã chuẩn bị xong phòng cho khách, nếu không có chuyện gì cần làm trong thành Kim Lăng thì không bằng đến biệt viện nghỉ ngơi đi.”

Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân, chờ y trả lời.

Kim Chung Nhân gật đầu, “Cũng được.”

Thanh Hư đứng dậy, chắp tay khom người, nói với Kim Chung Nhân: “Chưởng môn sư thúc, đệ tử còn muốn nán lại khoảng nửa ngày ở thành Kim Lăng.”

Kim Chung Nhân đáp: “Vậy ngươi cứ ở lại.”

Ngô Thế Huân nói với Thanh Hư: “Nếu có việc gì, cứ nói ngươi là khách của Ngô phủ.”

Thanh Hư nói: “Đa tạ Ngô minh chủ.”

Thanh Hư đi rồi, Ngô Thế Huân bảo Kim Chung Nhân: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Kim Chung Nhân đứng dậy.

Ngô Thế Huân và y cùng ra ngoài, “Trong môn phái đều ổn chứ?”

Kim Chung Nhân đáp: “Ừ, đều ổn.”

Ngô Thế Huân gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

Đi đến đại môn Ngô phủ, tự nhiên có người hầu đến dắt ngựa cho hai người.

Lúc này cũng còn sớm, Ngô Thế Huân không lo lắng, hắn mặc cho tuấn mã dưới thân chậm rãi cất bước. Kim Chung Nhân nói không nhiều lắm, đa phần là Ngô Thế Huân hỏi cái gì, y đáp cái đó. Chẳng qua hai người quen biết đã lâu, đã quen với kiểu ở chung này, không hề cảm thấy có gì không ổn.

Đến biệt viện Ngô gia, Ngô Thế Huân dẫn Kim Chung Nhân đi vào, “Cha ta chắc đang ở tiền đường, ngươi trước theo ta đi gặp ông ấy chứ?”

Kim Chung Nhân đáp: “Được, đi bái kiến Ngô minh chủ đã.”

Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân sóng vai đi vào tiền viện, vừa mới bước vào, liền nghe thấy tiếng một đám con gái đang đùa giỡn trong hoa viên của tiền viện, trong đó tiếng cười lớn nhất là từ phu nhân của Ngô lão minh chủ─ Tô Tình.

Tô Tình quay đầu, thấy Ngô Thế Huân tiến vào, thế là cười nói: “Ai da, đây không phải là Ngô minh chủ của chúng ta sao? Lúc nãy các cô đòi gặp, giờ người ta đã tới rồi kìa.”

Ngô Thế Huân thấy đằng kia có bốn, năm cô gái đều quay lại nhìn hắn, da đầu liền ngứa ran, lại còn phải cười theo, gọi Tô Tình: “Tô di.”

Tô Tình lúc này mới chú ý tới Kim Chung Nhân đi sau Ngô Thế Huân. Kim Chung Nhân mặc đạo bào màu trắng, đứng dưới ánh mặt trời khiến người ta thấy chút chói mắt, Tô Tình cẩn thận quan sát y, hỏi: “Vị đạo trưởng này là người phương nào?”

Ngô Thế Huân thay y đáp: “Là chưởng môn của Vân Dương đạo phái, Kim Chung Nhân đạo trưởng.”

Tô Tình tiến đến, “Thì ra đây là Kim Chung Nhân đạo trưởng, nghe đại danh đã lâu.”

Kim Chung Nhân giơ kiếm chắp tay nói: “Ngô phu nhân.”

Ngô Thế Huân nói với Tô Tình: “Ta dẫn Kim Chung Nhân đi gặp phụ thân trước.”

Tô Tình phất tay cười nói: “Mau đi đi, lão thái gia đang ở nhà chính, đang chờ con đó.”

Ngô Thế Huân dẫn Kim Chung Nhân đi được một khoảng thì nghe có một cô gái khen: “Vị Kim Chung Nhân đạo trưởng kia thật là phong thần tuấn lãng, bộ dáng giống như thần tiên.”

Tô Tình nói: “Mơ mộng cái gì đó, người ta là người xuất gia! Ta gọi các ngươi lại đây để nhìn kỹ đại nhi tử của ta, hắn cũng tuấn tú lịch sự, thua vị đạo trưởng kia ở chỗ nào chứ?”

Một cô gái khác vội nói: “Ngô minh chủ cũng rất tốt.”

Tô Tình cười nói: “Tất nhiên rồi, Ngô Thế Huân tính cách chín chắn, tuổi còn trẻ đã làm võ lâm minh chủ của Trung Nguyên, hiệu lệnh giang hồ, chỉ còn thiếu một minh chủ phu nhân thôi!”

......

Đi xa hơn chút, không còn nghe tiếng cười nói líu ríu nữa.

Ngô Thế Huân biết các cô gái Tô Tình quen phần lớn là nữ tử giang hồ có tính cách sang sảng giống như nàng, thế nhưng dám nghị luận loại chuyện này ngay trước mặt Ngô Thế Huân như vậy, Ngô Thế Huân vẫn không ngờ được .

Hắn nhìn về phía Kim Chung Nhân, không khỏi có vài phần xấu hổ.

Kim Chung Nhân không hề thay đổi sắc mặt, nhận ra Ngô Thế Huân nhìn y, y mới quay đầu đi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ngô minh chủ.”

Ngô Thế Huân nghe y chế nhạo mình, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu ghẹo y, “Kim Chung Nhân đạo trưởng phong thần tuấn lãng, thật là một nhân vật thần tiên.”

Kim Chung Nhân nói: “Ta là người xuất gia, Ngô minh chủ ăn nói cẩn thận.”

Ngô Thế Huân trả lời: “Lời này đâu phải do ta nói.”

Kim Chung Nhân đáp: “Ta hiểu rồi, lời này là minh chủ phu nhân nói.”

Ngô Thế Huân vội la lên: “Ở đâu ra minh chủ phu nhân, đừng chọc ta.”

Kim Chung Nhân im lặng, đi thẳng tới trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.