Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 20: Chương 20




Quy mô của sơn trang Ngô Gia tại thành Kim Lăng không kém Võ Lâm Minh ở thành Lâm Uyên mảy may nào. Công việc lớn nhỏ trong sơn trang đã có Ngô lão minh chủ tự mình chuẩn bị, còn Ngô Thế Huân đưa khách nhân đến xong thì phải vào trong thành Kim Lăng đợi khách nhân khác đến.

Thế là chưa kịp nhiều lời thêm hai câu với Kim Chung Nhân, hắn liền vội xuống núi.

Vừa trở lại Ngô phủ trong thành, từ xa hắn đã trông thấy lão quản gia của Ngô phủ hớt ha hớt hải chạy về hướng cửa thành. Ngô gia đã an bài hạ nhân ở cửa thành để nghênh đón khách, quản gia vội vàng chạy tới như thế, chắc là đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Thế Huân còn chưa tới đón đã nghe lão quản gia hấp tấp thưa: “Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện.”

Ngô Thế Huân hơi chút kinh ngạc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lão quản gia thở hồng hộc nói: “Đại đệ tử đích truyền của Không Động Lâm chưởng môn chết ở một khách điếm trong thành.”

Ngô Thế Huân nhíu mi, “Sao lại chết?”

Quản gia đáp: “Trạng thái khi chết rất là kỳ quái.”

“Kỳ quái?” Ngô Thế Huân “!” trong lòng, “Có phải có liên quan đến nữ tử hay không?”

Lão quản gia gật đầu, “Nghe nói khi chết thì xích thân lỏa thể, dường như trước đó đã lên giường cùng nữ tử.”

“Thủy Nguyệt giáo...” Ngô Thế Huân lẩm bẩm.

Lão quản gia nói: “Không Động Lâm chưởng môn cũng có mặt trong khách điếm kia, Lâm chưởng môn là tới dự yến hội của lão gia, ông ta nói rằng đệ tử của ông ta đi trước tới đây, sau đó mới tiếp ứng bọn họ. Không ngờ ngày hôm qua vừa đến Kim Lăng, hôm nay đã xảy ra chuyện. Dù sao cũng là khách của Ngô gia chúng ta, hơn nữa người ta lại gặp chuyện không may ngay tại Kim Lăng, đại thiếu gia, người có muốn đi xem không?”

Ngô Thế Huân đáp: “Ta đi ngay đây. Ngươi xem nếu có khách nhân khác đến, giúp ta phái người đưa đến biệt viện.”

Ngô Thế Huân phân phó xong thì mang theo một tùy tùng, tiến đến khách điếm xảy ra chuyện.

Đồ đệ này của Không Động Lâm chưởng môn họ Đổng, tên Hành Chỉ, cũng rất có danh tiếng trong chốn giang hồ, được trên dưới Không Động đặt kỳ vọng cao, nếu cố gắng, gã có thể trở thành chưởng môn tiếp theo của Không Động.

Ngô Thế Huân có biết Lâm Tu Vong xem đồ đệ này như con trai ruột. Không Động là một môn phái lớn, lại là khách đến dự thọ yến của Ngô lão minh chủ, so với khi con trai của Thượng Hải Sa bang Trương Quan chết trong võ lâm đại hội còn khiến Ngô Thế Huân đau đầu hơn.

Hành động của những nữ tử thuộc Thủy Nguyệt Giáo, thủ hạ của Phác Xán Liệt này, Ngô Thế Huân không phải không biết. Hắn biết phần lớn những nữ tử này có nỗi khổ, tuy rằng thủ đoạn làm việc không quang minh chính đại, nhưng chung quy cũng là báo thù bằng khả năng của mình. Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, không có chỗ dựa vào thì phải dựa vào bản thân.

Vì thế từ trước đến nay, Ngô Thế Huân không định dùng danh nghĩa Võ Lâm Minh đối đầu với Thủy Nguyệt giáo. Thậm chí, đối với vị Ma Giáo giáo chủ Phác Xán Liệt này, hắn cũng hiểu được phần nào mục đích của y, có lẽ thật là vì thu lưu những nữ tử gặp rủi ro như vậy.Nhưng mà hiện tại lại xuống tay với khách nhân của Ngô gia ngay trong Kim Lăng thành. Ngô Thế Huân không khỏi hoài nghi Phác Xán Liệt căn bản chưa từng để hắn ở trong lòng, rõ ràng khiến cho Ngô gia phải xấu hổ.

Khi Ngô Thế Huân đến khách điếm liền nhìn thấy Lâm Tu Vong ngồi trong đại đường, mặt mày xanh mét, lưng thẳng tắp. Vị chưởng môn Không Động đã gần năm mươi gồng chặt người, nén nỗi đau mất đồ đệ, cũng sẵn sàng báo thù cho đệ tử cưng bất cứ lúc nào.

Ngô Thế Huân đi vào, chắp tay hành lễ, “Lâm chưởng môn.”

Lâm Tu Vong quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, sắc mặt xanh mét không hề dịu xuống nhưng ông ta vẫn đứng dậy chắp tay với Ngô Thế Huân, “Ngô minh chủ!”

Ngô Thế Huân thở dài, “Ta đã nghe nói về chuyện của Đổng thiếu hiệp, Lâm chưởng môn hãy nén bi thương.”

Lâm Tu Vong chậm rãi nhắm chặt mắt, che dấu đau khổ trong mắt.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nói tiếp: “Có thể để Ngô mỗ xem xét thi thể của Đổng thiếu hiệp không?”

Lâm Tu Vong nói: “Ta đã sai đệ tử chỉnh trang lại cho nó, chuẩn bị đưa về Không Động.”

Ngô Thế Huân sửng sốt, lập tức hiểu được, tử trạng của Đổng Hành Chỉ có lẽ không dễ nhìn, Lâm Tu Vong nhất định không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ khi chết của gã.

Nhưng cho dù đã mặc quần áo, Ngô Thế Huân chỉ cần nhìn khuôn mặt xanh đen của Đổng Hành Chỉ cũng có thể đoán được hình dáng khi chết của gã chắc chắn giống hệt con trai Trương Thừa Ngọc của Trương Quan khi chứng kiến ở thành Lâm Uyên.

Ngô Thế Huân âm thầm xiết chặt nắm tay, thở ra một hơi.

Đợi ổn định lại cảm xúc, hắn nói với Lâm Tu Vong: “Lâm chưởng môn, việc này Ngô Thế Huân nhất định sẽ điều tra tới cùng, mời Lâm chưởng môn tới biệt viện của Ngô phủ ngoài thành để nghỉ ngơi.”

“Không!” Lâm Tu Vong nói, “Ta phải ở chỗ này, không đi đâu cả! Cho dù có phải lật cả thành Kim Lăng lên, ta cũng phải tìm cho ra yêu nhân đã hại đồ nhi của ta!”

Ngô Thế Huân nghe ngữ khí kiên quyết của ông ta, biết việc này không dễ xử lí, hắn đành mở miệng phân phó tùy tùng ngay trước mặt Lâm Tu Vong: “Phái người đến cửa thành, cẩn thận tra xét từng người ra khỏi thành, nhất là nữ tử, nếu như có kẻ khả nghi, lập tức báo lại! Sau đó phái người đến biệt viện nói việc này cho lão gia để ông ấy tự mình đi gặp Tri Phủ Lý đại nhân, thiết lập trạm kiểm soát ở cửa thành, kiểm tra người ra vào.”

Tùy tùng lập tức đáp: “Tuân lệnh, đại thiếu gia.”

Ngô Thế Huân gật đầu, “Mau đi đi.”

Lâm Tu Vong thấy Ngô Thế Huân phân phó như vậy cũng thoáng vừa lòng, ông ta nói: “Đệ tử Không Động ta đang từ các nơi chạy đến Kim Lăng.”

Ngô Thế Huân nói: “Như thế cũng tốt, ta đi triệu tập đệ tử Võ Lâm Minh, vậy thỉnh Lâm chưởng môn ở tạm nơi này đợi tin tức.”

Lâm Tu Vong chắp tay: “Đa tạ Ngô minh chủ.”

Ngô Thế Huân ra khỏi khách điếm, xoay người đi đến trạm gác ngầm của Võ Lâm Minh.

Ở ngã tư đường có một cửa hàng bán nước tương trông rất bình thường, lúc Ngô Thế Huân đến đó, chưởng quầy đang ngồi trước mặt tiền cửa hàng gảy bàn tính. Ông ta ngẩng đầu, liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái, nói: “Khách quan, ngài muốn mua thứ gì, xin mời vào bên trong lấy đi.”

Ngô Thế Huân gật đầu, lập tức đi vào trong.

Sau khi đi vào, gặp đệ tử Võ Lâm Minh, Ngô Thế Huân hỏi: “Hai vị khách nhân đâu?”

Đệ tử kia đáp: “Ngô tiên sinh đang ở hậu viện, Phác công tử thì đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ.”

Ngô Thế Huân hỏi: “Phác công tử mỗi ngày đều đi ra ngoài?”

Đệ tử kia nói: “Đúng vậy ạ, có đôi khi buổi tối cũng không trở về.”

Ngô Thế Huân gật đầu, lập tức lại phân phó: “Ta viết thứ này, đi Lâm Uyên thành triệu tập vài đệ tử Võ Lâm Minh, mau chóng đuổi tới Kim Lăng.”

Đệ tử kia đáp: “Vâng, minh chủ.”

Ngô Thế Huân viết một phong thư mật giao cho hắn, buông giấy bút, đi về hướng hậu viện.

Trong hậu viện, Ngô Diệc Phàm đang ngồi trong sân, vùi đầu dùng một cái chày giã thuốc nhỏ để nghiền thuốc, y nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Thế Huân thì ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhưng y nhanh chóng che giấu đi, lạnh lùng nói: “Ngươi đến rồi à.” Rồi mới cúi đầu tiếp tục nghiền thuốc.

Ngô Thế Huân đi đến bên người Ngô Diệc Phàm, cúi đầu nhìn mái tóc dài bạc trắng của y, bỗng nhiên có chút động lòng, vươn tay sờ sờ.

Ngô Diệc Phàm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, thấy vẻ mặt Ngô Thế Huân có chút ảm đạm, y đứng dậy, vươn tay ôm bả vai Ngô Thế Huân, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tóc mai của hắn một cái.

Lúc này, bỗng nhiên nghe Ngô Thế Huân hỏi: “Phác Xán Liệt đâu?”

Nhu tình đang đầy ngập của Ngô Diệc Phàm liền hóa thành hư ảo, y đẩy mạnh Ngô Thế Huân ra, “Không biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.