Ngô Thế Huân đứng dậy, “Kim Chung Nhân? Ngươi đến khi nào vậy?”
Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn về phía khoang thuyền, nhìn Thanh Hư kéo áo Tôn Mộ Thu, tha gã dậy. Kim Chung Nhân đáp: “Theo Thanh Hư đến.”
Ngô Thế Huân thoáng kinh ngạc, nếu Kim Chung Nhân theo Thanh Hư đến, vậy thì hẳn đã ở đây được một lúc, vậy mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra y.
Ngô Thế Huân nhịn không được thử thăm dò: “Ngươi đã sớm nhìn thấy ta ư.”
Kim Chung Nhân lướt mắt qua Ngô Thế Huân một cái, bình thản như không có việc gì.
Ngô Thế Huân nhất thời thấy buồn cười lại thấy không phục, võ công của hắn đúng là không bằng Kim Chung Nhân, nhưng hắn cũng không cam lòng khi bị xem nhẹ như thế.
Lúc này, Thanh Hư đã tha theo Tôn Mộ Thu nhảy xuống đứng ở thuyền nhỏ trôi bên cạnh thuyền hoa. Tôn Mộ Thu nâng tay phản kháng nhưng võ công kém Thanh Hư không chỉ một chút, giãy dụa cách mấy cũng không thoát được. Thuyền nhỏ cũng vì vậy mà lắc lư theo.
Ngô Thế Huân thấy Thanh Hư xuống tay có chừng mực thì yên lòng, quay đầu nhìn Kim Chung Nhân thì thấy y cũng đang nhìn hai người Thanh Hư và Tôn Mộ Thu.
Ngô Thế Huân đột nhiên ra tay đánh về hướng Kim Chung Nhân.
Thân thể Kim Chung Nhân nghiêng qua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát tay phải của Ngô Thế Huân đang chụp lấy bả vai y, rồi nhanh chóng thối lui về phía sau. Diện tích khoang thuyền không quá lớn, khi lui đến mép thuyền, Kim Chung Nhân đạp một cước lên cạnh thuyền, tung người lên không.
Ngô Thế Huân đuổi theo hướng y.
Kim Chung Nhân xoay người trên không trung một cách lưu loát, chạy về phía trước.
Hai người truy đuổi nhau trên sông Tần Hoài, nhẹ như lông hồng, thỉnh thoảng xẹt qua mặt nước tạo ra vài trận gợn sóng. Rất nhiều thuyền phu chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh xẹt qua, dù là người biết võ công cũng chỉ kịp thấy hai tàn ảnh một đen một trắng.
Ngô Thế Huân trước sau vẫn không đuổi kịp Kim Chung Nhân. Dù chỉ cách một đoạn rất nhỏ, tay hắn vươn ra lại không cách nào bắt được vạt áo Kim Chung Nhân.
Hai người dần dần rời khỏi chốn thuyền hoa lấp lánh ánh đèn, tiếng người xung quanh ít dần, kia Tần Hoài huyên náo cứ như đã cách xa, chỉ mờ mờ ảo ảo như một lớp sương mù.
Kim Chung Nhân lủi vào một chân cầu hình vòm, bóng dáng biến mất dưới vòm cầu.
Ngô Thế Huân đuổi theo, đột nhiên một cánh tay bị ai đó chộp lấy lôi đi.
Ngô Thế Huân đã sớm có chuẩn bị, nhấc chân đá vào người phía trước. Đâu ngờ chân vừa nâng lên đã bị một chưởng đánh vào đầu gối, đồng thời, người kia còn vươn một tay nắm lấy cổ chân hắn, ném đi.
Chân bị dốc ngược lên, Ngô Thế Huân lúc này mới chú ý tới, hai người đang ở trên một con thuyền nhỏ vô chủ dưới vòm cầu, do động tác giao thủ của hai người, thuyền gỗ lắc lư theo không ngừng.
Ngô Thế Huân nằm sấp trên mép thuyền, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ của Kim Chung Nhân đè sau gáy hắn, không để hắn đứng dậy.
Kim Chung Nhân không nói gì, cũng không buông tay.
Ngô Thế Huân biết y đang đợi hắn nhận thua.
Ngô Thế Huân thản nhiên cười cười, nói: “Ta thua, có thể thả ta ra chưa?”
Kim Chung Nhân vẫn yên lặng không đáp.
Ngô Thế Huân thử đứng dậy, phát hiện Kim Chung Nhân không có thả lỏng. Ngô Thế Huân đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng nhiên một bàn tay của Kim Chung Nhân đặt lên mông hắn.
Cách lớp vải quần áo, Ngô Thế Huân vẫn có thể cảm giác được lực và độ ấm của bàn tay kia.
Tim Ngô Thế Huân đột ngột gia tăng nhịp đập, tay hắn đặt trên mép thuyền không tự giác nắm chặt hơn.
Tiếp theo liền cảm giác được Kim Chung Nhân nhấc vạt áo hắn lên, một tay kéo quần hắn xuống.
Hai cánh mông vểnh lộ ra trong không khí giữa trời đêm rét lạnh. Trong nháy mắt, Ngô Thế Huân thấy tóc gáy trên người mình dựng hết cả lên.
Bàn tay của Kim Chung Nhân luồn vào giữa hai chân Ngô Thế Huân, sờ vào mặt trong, bắt hắn tách hai đùi ra. Đến lúc chân không thể giang rộng ra được nữa, bàn tay Kim Chung Nhân vẫn không ngừng dùng lực.
Ngô Thế Huân thở dốc lắc đầu, “Không được.”
Kim Chung Nhân lúc này mới dừng tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt non mềm nhất phía trong đùi. Làn da nơi đó vô cùng mềm nhẵn, cứ như da thịt của trẻ sơ sinh, đồng thời cũng là nơi vô cùng mẫn cảm, Ngô Thế Huân bị tách hai chân ra nhịn không được mà run run.
Bàn tay Kim Chung Nhân di chuyển đến bắp đùi, xẹt qua hai túi giữa hai chân. Hô hấp Ngô Thế Huân dồn dập lên, hạ thể khó ức chế mà đứng thẳng.
Kiếm của Kim Chung Nhân vẫn đặt trên vai Ngô Thế Huân như cũ, thực dùng sức đè ép. Chỉ cần Ngô Thế Huân vừa xoay đầu, má hắn liền có thể chạm tới vỏ kiếm lạnh băng, cảm giác này tạo ra sự tương phản to lớn với sự vuốt ve dịu dàng nơi hạ thân nóng cháy. Hai tư vị hoàn toàn bất đồng khiến cho tình dục tăng vọt. Hai má Ngô Thế Huân trở nên hồng nhuận, hơi thở phun ra nuốt vào nóng rừng rực.
Hậu huyệt trống trơn, nếp nhăn ở cửa huyệt lộ ra trong không khí rét lạnh, không nhịn được mà co rút. Dương vật đứng thẳng không được chạm vào. Hai chân mở ra đến cực hạn, cơ thịt đùi trong banh đến phát đau.
Ngô Thế Huân lại vẫn như cũ hưng phấn không thôi, toàn thân căng cứng, chờ đợi giây phúc kết hợp hoàn toàn với Kim Chung Nhân.