Lòng bàn tay nắm quen kiếm của Kim Chung Nhân kỳ thật có chút thô ráp, cũng vì loại thô ráp này mà khi chạm vào phần da thịt non mịn nhất nơi đùi Ngô Thế Huân mới mang đến từng đợt cảm giác tê dại.
Thân thể Ngô Thế Huân nhịn không được, hai chân căng ra chỉ có hạn, hắn hy vọng Kim Chung Nhân có thể mau chút, đừng cho khoái cảm biến thành dày vò.
Kim Chung Nhân vẫn không vội không hoãn, thậm chí không phát ra một tiếng nào, Ngô Thế Huân hoài nghi có phải Kim Chung Nhân đang thất thần hay không.
Ngô Thế Huân hơi nhếch mông lên, nhẹ nhàng đụng vào phía sau, cái mông trần trụi của hắn chạm vào đùi Kim Chung Nhân. Lúc làm động tác này, Ngô Thế Huân cảm giác mặt mình sắp phải bốc cháy đến nơi, nếu là có thể nhìn thấy, nhất định đã đỏ đến độ nhỏ máu. Thoáng chốc, Kim Chung Nhân thu tay, vỗ một cái lên mông hắn.
“Bốp” một tiếng vang, thuyền cũng lung lay theo.
Một ngón tay nhét vào hậu huyệt Ngô Thế Huân, đầu ngón tay mượt mà cọ xát vách tường non mềm, thân thể Ngô Thế Huân nhẹ nhàng phát run.
Bất kể từng có bao nhiêu lần, hậu huyệt Ngô Thế Huân đều siết nhanh giống như ban đầu, lại cực co dãn, có thể dễ dàng bao lấy ngón tay. Ngón tay tạo ra chỗ trống, hậu huyệt Ngô Thế Huân cũng mềm theo, miệng hắn phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Kim Chung Nhân kiên nhẫn dùng ngón tay mở rộng hậu huyệt Ngô Thế Huân, từ một ngón tăng lên ba ngón, đầu ngón tay nhẹ đè lên vách tường, đợi chạm được chỗ mẫn cảm của hắn liền ấn mạnh xuống không buông ra.
Ngô Thế Huân thất thanh, vặn người muốn trốn, khoái cảm liêp tiếp không ngừng ập xuống quá đáng sợ, chính hắn cũng chịu đựng không nổi nữa. Nhưng chuôi kiếm vẫn đặt sau gáy hắn, không chịu thối lui, Ngô Thế Huân có giãy dụa cũng bị chặn lại, không hề có đường phản kháng.
Bỗng nhiên, Kim Chung Nhân lật cổ tay, trường kiếm tại trong tay di chuyển đến trước cổ họng Ngô Thế Huân, lặc cổ họng hắn, Ngô Thế Huân phải ngửa người về phía sau. Cùng lúc, ngón tay Kim Chung Nhân rút ra khỏi cơ thể Ngô Thế Huân, nhét phân thân của mình vào.
Một lần liền đâm tới chỗ sâu nhất.
Ngô Thế Huân bị đâm cho nhào tới trước, cổ họng mắc trên vỏ kiếm của Kim Chung Nhân, bị lặc sắp hít thở không xong.
Kim Chung Nhân bắt đầu đâm chọc thong thả mà mạnh mẽ, giống như thói quen bình thường của y vậy.
Ngô Thế Huân bất lực ngưỡng đầu, há miệng hớp lấy không khí, đỉnh đầu là vòm cầu tối đen, nhưng nhìn ra xa xa, ánh đèn trên sông Tần Hoài lay động nhè nhẹ, phản chiếu trên mặt sông, ánh lấp loáng.
Kim Chung Nhân cũng không thích nói chuyện khi đang giao hợp, thậm chí cả tiếng hô hấp dồn dập cũng ít khi nghe thấy. Nếu là mặt đối mặt thì thôi, lúc này đưa lưng về phía Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân không biết vì sao có chút bối rối, hắn muốn nghe được âm thanh của Kim Chung Nhân, thế là kêu: “Kim Chung Nhân.”
Kim Chung Nhân không trả lời, nhưng không có dừng lại ma sát.
Ngô Thế Huân lại gọi một tiếng: “Kim Chung Nhân?”
Sau một lát lặng yên, Kim Chung Nhân cuối cùng cũng lên tiếng: “Ừ?”
Ngô Thế Huân nhẹ giọng: “Kim Chung Nhân, a... gọi tên ta...”
Kiếm trên tay Kim Chung Nhân đột nhiên siết càng chặt, đến khi Ngô Thế Huân gần như hít thở không thông mới nghe được giọng nói bình thản của Kim Chung Nhân gọi: “Ngô Thế Huân.”
Ngô Thế Huân ho sặc sụa, hậu huyệt càng siết chặt Kim Chung Nhân hơn.
Kim Chung Nhân thoáng buông kiếm ra, nói: “Không có gì đáng hoài nghi.”
Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu qua, nhưng vẫn không thể nhìn tới bóng dáng Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Ngô Thế Huân, nắm cằm hắn kéo đầu lại đây rồi cắn lên môi hắn.
Sau hôn sâu, Kim Chung Nhân buông tay ra, tiếp tục đưa đẩy hạ thân.
Thuyền nhỏ lại kịch liệt lay động, làn sóng gợn trên mặt nước lan dần ra xa, thẳng đến khi chạm vào ánh đèn lấp lóe mới biến mất vô tung.