Cho đến đêm dài, tiếng huyên náo trên thuyền hoa dần lặng xuống, chỉ còn lại có mấy ngọn cô đăng nhẹ nhàng lay động đung đưa trên mặt sông.
Ngô Thế Huân dựa vào ngực Kim Chung Nhân, vẫn hít thở dồn dập. Hắn vươn tay kéo quần lên, mới phát hiện ngay cả hai tay cũng bủn rủn vô lực.
Hai chân tách ra lâu, có chút khó khép lại. Ngô Thế Huân nhịn không được lấy tay xoa bóp, lại thấy bắp đùi đau rát, ra là chạm phải vết thương bị Kim Chung Nhân tách mạnh hai chân mà tạo thành.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, thấy Kim Chung Nhân khép mắt, ngồi ở giữa thuyền, lưng thẳng tắp.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên vươn tay, rút cây trâm gài trên tóc Kim Chung Nhân ra. Búi tóc không chút rối kia xả tung, một làn tóc dài mềm mại xõa xuống trên vai Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân cuối cùng cũng mở mắt, cúi đầu nhìn Ngô Thế Huân.
Vốn vẫn là ánh nhìn đó, dưới sự phụ trợ của làn tóc, lại thêm vài phần nhu tình chưa bao giờ gặp được.
Ngô Thế Huân nhất thời ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trái tim trong ngực nhảy lên mãnh liệt, hắn nhìn Kim Chung Nhân đến xuất thần.
Kim Chung Nhân vươn tay rút về trâm cài tóc trên tay hắn, nâng tay quấn lên tóc dài, nhanh chóng, gọn gàng, thế là dừng trong mắt Ngô Thế Huân, vẫn là một Kim Chung Nhân đạm mạc như cũ.
Ngô Thế Huân nhìn hắn ngẩn người, không biết mình đang mộng hay tỉnh.
Một bàn tay Kim Chung Nhân luồn qua nách Ngô Thế Huân, ôm ngực nâng hắn lên, giúp hắn mặc quần vào.
Ngô Thế Huân đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, nói: “Qua ngày hôm sau chính là thọ yến của cha ta.”
Kim Chung Nhân gật đầu.
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Từ hôm nay ta sẽ ở lại biệt viện.”
Kim Chung Nhân vươn tay, kéo bả vai Ngô Thế Huân. Hai người đối mặt nhau, Ngô Thế Huân có chút ngạc nhiên, Kim Chung Nhân bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân rung động trong lòng, lập tức nâng tay ôm lấy bả vai Kim Chung Nhân, hé miệng cùng hắn hôn sâu.
Đợi nụ hôn chấm dứt, Ngô Thế Huân mới phát hiện mình gần như hoàn toàn tựa vào người Kim Chung Nhân, hai đùi theo bản năng cọ chân y, mặt hắn lập tức đỏ bừng, vội lùi về phía sau.
Một bước lui này, Ngô Thế Huân đạp phải mép thuyền, cả người ngã ùm xuống nước.
Kim Chung Nhân đứng trên thuyền, cúi đầu nhìn Ngô Thế Huân đạp nước trồi lên mặt sông, vươn tay lau nước bắn lên mặt nhưng không kéo hắn, chỉ thản nhiên nói: “Ta trở về đây.”
Ngô Thế Huân vừa bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, gật đầu đáp: “Ừ.”
Kim Chung Nhân đi rồi Ngô Thế Huân mới chậm rì rì trèo lên thuyền gỗ, hắn nhìn về phía chiếc thuyền hoa Họa Hương Uyển kia, thấy khoang thuyền đã mờ tối, chỉ còn lại hai ngọn đèn leo lắt treo trên mạn thuyền.
Ngô Thế Huân nghĩ, cho dù Phác Xán Liệt đang ở trên giường thì có lẽ cũng đã bị kinh động mất rồi.
Ngô Thế Huân vắt nước trên vạt áo, đứng dậy rời đi.
Về đến nhà, Ngô Thế Huân tắm rửa một cái, ngủ không được bao lâu lại phải rời giường. Hắn không có thời gian lại đi tìm Phác Xán Liệt, sáng sớm liền trở về biệt viện Ngô gia.
Vừa đến tiền viện đã nghe được tiếng cười của Tô Tình vọng lại, Ngô Thế Huân tránh đi, đi tìm Ngô Túc, rồi lại đi hậu viện sắp xếp yến hội.
Tô Tình vốn đợi Ngô Thế Huân trở về. Mấy ngày nay nàng cùng vài tiểu cô nương ở chung khá hợp nhau, có lòng muốn nói cho Ngô Thế Huân vị cô nương này thích cái gì, vị công nương kia tính cách ra sao, để Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút.
Không ngờ sáng ra vẫn không thấy Ngô Thế Huân đâu.
Kỳ thật Tô Tình thiên vị nhất chính là biểu muội của mình, cô nương kia từ nhỏ đã được Tô Tình yêu thích. Nhưng Tô Tình cũng biết, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, nếu có cơ hội cứ làm cho bọn họ tiếp xúc trước rồi nói sau.
Tô Tình đang muốn đi dỗ nữ nhi ăn cơm, bỗng nhiên gặp một người từ hướng đại môn sơn trang đi tới, xem ăn mặc có lẽ là một thư sinh thiếu niên, tóc búi lên gọn gàng nhét trong phát quan, một thân quần áo nho sinh màu lam, đang đi vào bên trong.
Khi đến gần, Tô Tình thấy rõ đươc dung mạo tiểu thư sinh kia thì lập tức giật mình.