Tô Tình gặp qua không ít thiếu niên có nữ tướng, nhưng tuấn tú đẹp đẽ như vậy, Tô Tình lần đầu tiên nhìn thấy.
Nếu không phải hầu kết ở cổ người nọ rất rõ ràng, thân hình cũng không yểu điệu như nữ tử thì Tô Tình đã nhận lầm là cô nương nhà ai phẫn nam trang.
Tô Tình đi tới trước, hỏi: “Xin hỏi công tử là khách nhân nơi nào?”
Ánh mắt tiểu thư sinh dừng trên mặt Tô Tình, đáp: “Ta là người của Hoán Tinh lâu.”
Tô Tình ngập ngừng, Hoán Tinh lâu là một tiểu bang phái, nửa chính nửa tà, vẫn chưa gia nhập Võ Lâm Minh, cũng không có tiếp xúc với Ngô gia.
Tô Tình nhất thời không biết làm sao, vốn định hỏi thư sinh trước mặt này có Ngô gia thiệp mời hay không, lời chưa ra khỏi miệng đã nghe thư sinh kia nói: “Ta đặc biệt đến bái phỏng Ngô minh chủ Ngô Thế Huân.”
Tô Tình nghe y nói như thế thì nhớ đến Ngô Thế Huân mấy ngày nay dường như kết giao với một số người thân phận không minh bạch, xem ra người trước mặt là bằng hữu Ngô Thế Huân kết giao bên ngoài, nàng cũng bình thường trở lại. Tô Tình do dự một chút, ngoắc tiểu tư, bảo hắn dẫn người đi hậu viện tìm Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đang phân phó phó dịch trong nhà dọn bàn tròn dùng cho yến hội ra, bởi vì là thọ yến, còn phải dán tấm chữ “Thọ” đỏ lên tường.
Ngô Thế Huân ngửa đầu xem chữ được dán ngay ngắn chưa, Ngô Hải và Ngô Dương thì chưa từng thấy qua trong nhà bày biện phô trương như thế bao giờ, hai đứa nhóc cười hi ha, đuổi bắt nhau giữa đám bàn ghế.
Ngô Dương chạy phía trước, vô ý đá phải chân bàn, ngã lăn ra. Ngẩng đầu lên, trong mắt đã bao đầy nước mắt.
Ngô Hải đứng sững bên người đệ đệ, ngơ ngác không biết làm sao.
Ngô Thế Huân lập tức bước đến, bế Ngô Dương lên, ngồi xuống cạnh bàn rồi đặt nó lên đùi mình.
Ngô Hải dựa lại đây, nhỏ giọng gọi: “Đại ca.”
Ngô Thế Huân cuốn ống quần Ngô Dương lên, thấy đầu gối chỉ xây xát nhẹ, không bị thương nặng, thế là nói: “Không có việc gì, cẩn thận chút, đừng chơi ở chỗ này nữa.”
Ngô Hải gật đầu, “Dạ.”
Ngô Thế Huân ôm Ngô Dương đứng lên, đang định thả hắn xuống thì Ngô Dương xoay người lại, vươn hai tay ôm lấy bả vai Ngô Thế Huân, dán mặt lên mặt hắn, giọng con trẻ kêu lên: “Ca ca.”
Ngô Thế Huân nhịn không được khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ lưng Ngô Dương, nói: “Tiểu Dương ngoan, đi chơi với nhị ca đi, đại ca phải làm việc.”
Hắn thả Ngô Dương xuống đất, vừa thẳng người liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm ăn mặc như một thư sinh đứng ở cửa viện nhìn bọn họ.
Ngô Thế Huân chưa bao giờ thấy Ngô Diệc Phàm như vậy, mặt nạ da người bị lấy xuống, dù lấy chân diện mục gặp người, dung mạo lại làm người ta cảm giác không chân thật.
Ngô Thế Huân sững sờ ở đó, Ngô Dương và Ngô Hải kéo ống quần hắn, “Đại ca?”
Ngô Thế Huân cúi đầu, vội dỗ hai đệ đệ, “Đại ca có khách, hai đệ ra ngoài chơi trước đi.”
Tiểu tư dẫn đường tiến lên, nói với Ngô Thế Huân: “Đại thiếu gia, vị khách nhân này nói đặc biệt tới tìm ngài.”
Ngô Thế Huân đáp: “Ta biết rồi.” Lại phân phó tiểu tư kia mang nhị thiếu gia, tam thiếu gia ra ngoài, hắn mới tiến lên, “Sao ngươi lại đến đây?”
Ngô Diệc Phàm hỏi: “Không thể tới sao?”
Ngô Thế Huân vội vàng nói: “Tự nhiên không phải, ta chỉ lo người khác phát hiện thân phận ngươi, mang phiền toái đến cho ngươi.”
Ngô Diệc Phàm trà trộn chốn giang hồ mấy năm nay, đắc tội không ít người, dù là người nhận ân huệ của hắn cũng từng bị lời nói của hắn xúc phạm.
Ngô Diệc Phàm không chút để ý, hiển nhiên không thèm để trong lòng.
Ngô Thế Huân hỏi: “Lúc ngươi đi vào có gặp qua người nhà của ta không?”
Ngô Diệc Phàm đáp: “Chỉ gặp qua Ngô phu nhân.”
Ngô Thế Huân nói: “Đó là kế mẫu của ta.”
Ngô Diệc Phàm hỏi: “Vậy hai hài tử lúc nãy là đệ đệ ngươi?”
Nhắc đến hai đệ đệ, Ngô Thế Huân không khỏi khẽ cười: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có một thiếu nữ từ sau cửa viện ló đầu ra, “Ngô Thế Huân có ở trong này không?”
Ngô Thế Huân cùng Ngô Diệc Phàm đồng thời quay đầu nhìn lại. Thiếu nữ kia khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo xinh đẹp, vừa thấy Ngô Thế Huân liền lộ ra nụ cười, “Biểu tỷ bảo muội đến nhìn xem có việc gì cần hỗ trợ không.”
Kỳ thật Ngô Thế Huân đã từng gặp qua cô nương này, chỉ nhất thời không nghĩ đến, nghe nàng nhắc tới biểu tỷ, lập tức liền nhớ ra đây là biểu muội của Tô Tình, tên Hàn Xảo Vân.
Ngô Thế Huân nói: “Đa tạ Xảo Vân muội muội, nơi này ta đã an bài gần xong, không cần phiền toái.”
Hàn Xảo Vân hiển nhiên không thèm để ý, lập tức bước vào nói: “Không sao, muội ở đây cùng Ngô đại ca, nói chuyện giải buồn cũng tốt.”
Ngô Thế Huân chưa kịp từ chối, Hàn Xảo Vân đã đi về phía Ngô Thế Huân. Khi đứng bên cạnh Ngô Thế Huân mới cẩn thận đánh giá Ngô Diệc Phàm, hơi chút ngạc nhiên, hỏi: “Vị này là?”
Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Hàn Xảo Vân, ngón tay nhẹ nhàng búng ra.
Ngô Thế Huân nhanh chóng đè lại cánh tay Ngô Diệc Phàm, kéo hắn về phía sau mình, nói: “Đây là bằng hữu của ta, hắn có chút không thoải mái, ta đưa hắn về phòng nghỉ một lát.”
Hàn Xảo Vân kinh ngạc hỏi: “Có sao không?”
Ngô Thế Huân đáp: “Không có gì trở ngại, không cần lo lắng.”
Nói xong, Ngô Thế Huân vội kéo Ngô Diệc Phàm đi về phía tiểu biệt viên của riêng hắn.