Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 26: Chương 26




Sơn trang của Ngô gia rất rộng, từ đại sảnh hậu viện đến tiểu viện của Ngô Thế Huân phải đi một đoạn.

Ngô Thế Huân không có nha hoàn hầu hạ, chỉ có tiểu tư để sai sử nhưng đã bị hắn phái đi phía trước hỗ trợ. Ngô Diệc Phàm tiến vào, ngẩng đầu nhìn chung quanh, “Phòng của ngươi?”

Ngô Thế Huân gật đầu xác nhận, rồi mới nói: “Nếu ngươi nói mình là khách của ta thì đêm nay ở nơi này đi.”

Ngô Diệc Phàm nhìn về phía Ngô Thế Huân: “Vậy còn ngươi?”

Ngô Thế Huân đáp: “Đêm nay chỉ sợ không có thời gian nghỉ ngơi, ngươi không cần quản ta.”

Ngô Diệc Phàm hơi có chút thất vọng, lập tức hỏi: “Cô ta là ai?”

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ thở dài: “Đó là biểu muội của dì Tô.”

Ngô Diệc Phàm nói: “Vậy chẳng phải là tưởng bối của ngươi sao? Sao chẳng phân biệt được luân thường, không biết sỉ chút nào thế?”

Ngô Thế Huân đáp: “Không thế nói như thế...”

Ngô Diệc Phàm lạnh mặt, “Vậy phải nói thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đi theo cô ta trò chuyện?”

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, nhìn Ngô Diệc Phàm mặt nhăn mày nhó, nhịn không nâng tay lên vò vò đầu y, nói: “Ta không phải có ý kia.”

Phát quan của Ngô Diệc Phàm bị lệch qua một bên, lộ ra tóc trắng được búi cao phía dưới. Y kinh ngạc, mặt có chút đỏ lên.

Ngô Thế Huân nói: “Không trách được cô nương người ta có ý, nhưng ta không thể nhận, sớm để nàng biết, không cần khiến nàng khó xử mới tốt.”

Ngô Diệc Phàm nói: “Ta không có làm khó nàng.”

Ngô Diệc Phàm mặc bộ quần áo thư sinh này xem trong mắt Ngô Thế Huân có chút điềm đạm đáng yêu, hắn nói: “Ta biết.”

Nói xong, Ngô Thế Huân nâng tay, sửa sang lại phát quan trên đầu y, che dấu hết toàn bộ mớ tóc bạc trắng.

Ngô Thế Huân lại bảo: “Ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, ta còn có việc phải làm.”

Ngô Diệc Phàm đáp: “Ta không muốn nghỉ ngơi.”

Ngô Thế Huân vốn định hỏi y muốn làm gì, Ngô Diệc Phàm đột nhiên tiến lên, hôn miệng Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân lui về sau, lại bị Ngô Diệc Phàm cầm chặt một bàn tay không buông. Ngô Thế Huân đành phải mặc y, một tay ôm eo y, tùy đôi môi mềm mại của Ngô Diệc Phàm dán sát môi mình, khẽ mở khớp hắn để lưỡi y tiến vào.

Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hít thở dồn dập.

Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “Hai ngày nay ngươi có gặp qua sư huynh ngươi hay không?”

Ngô Diệc Phàm nháy mắt thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Chưa thấy qua.”

Ngô Thế Huân thấy y tức giận, vội vàng nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.”

Dường như Ngô Diệc Phàm cũng đoán được vì sao Ngô Thế Huân phải tìm Phác Xán Liệt, y dịu đi ngữ khí trả lời: “Ta thật không biết.”

Ngô Thế Huân thấy thế cũng không hỏi lại, “Vậy ta ra ngoài trước.”

Ngô Diệc Phàm lùi lại ngồi xuống bên giường, hai tay đặt hai bên, ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Ngô Thế Huân mở cửa ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, khẽ cười nói: “Đợi lát nữa ta cho người mang cơm đến cho ngươi.”

Ngô Diệc Phàm lãnh đạm đáp: “Ừ.”

Ngô Thế Huân đóng cửa lại rồi đi tới hậu viện, vị Xảo Vân cô nương kia đã rời khỏi, Ngô Thế Huân thở phào một hơi, tiếp tục chỉ huy người hầu dọn dẹp sân làm yến hội.

Ngô Thế Huân bận rộn qua giữa trưa, chưa kịp ăn cơm. Mắt thấy đồ ăn đã lạnh, Ngô Thế Huân bảo nha hoàn dọn xuống, chỉ cần đưa chút điểm tâm đến cho hắn là được.

Khi Ngô Diệc Phàm đến, Ngô Thế Huân đang ngồi bên bàn đã dọn sẵn quế hoa cao, nhưng một chút cũng chưa đụng qua. Ngô Diệc Phàm tiến đến, cầm lấy một cái bánh quế hoa đưa đến bên miệng Ngô Thế Huân, nói: “Há miệng.”

Ngô Thế Huân ngẩn ra, hé miệng để Ngô Diệc Phàm đưa quế hoa cao vào miệng hắn.

Một màn này vừa lúc bị Tô Tình bước vào hậu viện bắt gặp.

Tô Tình sửng sốt, có lẽ là do nữ tử có thiên tính mẫn cảm với cái này, nàng thấy người thiếu niên đẹp tuyệt trần kia tuy không nói gì, nhưng đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều mang theo tình ý không thể tả nổi.

Tô Tình là người từng trải, bản thân nàng lúc trẻ tuổi cũng từng không được tự nhiên như vậy mà thích một người.

Tô Tình không biết tại sao da đầu lại ngứa ran, tính ra Ngô Thế Huân cũng không tính là nhỏ tuổi, nếu không phải hắn đang ở vị trí Võ Lâm Minh chủ, chỉ sợ đã sớm cưới vợ sinh con.

Dây dưa đến hiện tại, hắn vẫn không để bụng như trước. Mấy ngày nay Tô Tình có thể cảm giác được Ngô Thế Huân đang trốn tránh nàng.

Nhiều cô nương như vậy hắn đều chướng mắt, chẳng lẽ hắn cùng với thư sinh này... Tuy lúc trước chưa từng nghe nói Ngô Thế Huân có sở thích đoạn tụ, nhưng thư sinh này lại tuấn mỹ như thế, bề ngoài không thua bất cứ một nữ tữ nào, nếu nói là y có tâm muốn dụ dỗ Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bị y mê hoặc cũng không phải là không có khả năng.

Tô Tình càng nghĩ càng kinh hãi, định tiến lên, bước hai bước lại ngừng lại, cảm thấy vẫn là không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.