Tô Tình không dám nói việc này cho Ngô Túc, chỉ nghĩ nếu có cơ hội sẽ nói chuyện với Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân tự nhiên không hay biết gì. Đêm hôm đó, hắn dàn xếp Ngô DIệc Phàm vào phòng nghỉ ngơi xong thì quay lại bận rộn đến mức không có thời gian chợp mắt.
Ngô DIệc Phàm ngủ thẳng đến nửa đêm thì cảm giác được Ngô Thế Huân mang theo một thân khí lạnh trở về, mới lên giường không đến một canh giờ lại ngồi dậy.
Hắn nhẹ nhàng dời đi cánh tay Ngô DIệc Phàm đặt trên lưng hắn xuống, chỉnh lại chăn cho y rồi mới xuống giường ra khỏi phòng.
Hôm sau, qua hừng đông, Ngô DIệc Phàm mới thức dậy, lập tức có nha hoàn đưa điểm tâm tới.
Ngô DIệc Phàm vừa ăn vừa hỏi: “Đại thiếu gia của các ngươi đâu?”
Nha hoàn đáp: “Dạ thưa đang đón khách tại cửa chính.”
Ngô DIệc Phàm gật đầu, “Ta biết rồi.”
Y dùng xong điểm tâm, đứng trước gương đồng chỉnh sửa lại phát quan rồi dời bước đi về hướng cửa chính.
Ngô Thế Huân có chút mệt mỏi, tuy không ít khách nhân đã đến trước, nhưng vẫn còn một số đến đúng ngày mới tới Kim Lăng.
Ở hậu viện, phòng đãi yến đã được an bài xong xuôi. Ngô lão minh chủ thì đang ở tại tiền thính, đợi tân khách từ khắp nơi đến mừng thọ.
Bên cạnh Ngô Thế Huân là quản gia của Ngô gia và hai tên phó dịch lanh lợi, Ngô Thế Huân hỏi quản gia: “Lâm chưởng môn của Không Động đã đến chưa?”
Quản gia đáp: “Hình như hôm qua đã đến bài kiến lão gia, hai người hàn huyên một chút, Lâm chưởng môn lại xuống núi rồi.”
Ngô Thế Huân hơi nhíu mi, gật đầu ý bảo biết.
Trong lòng hắn đang phiền muộn vì chuyện của Thủy Nguyệt giáo và Không Động thì bỗng nhiên thấy một vài người xa lạ chậm rãi tiến đến. Đi trước là bốn người nâng nguyễn kiệu, mành kiệu thả xuống, không thấy được người ngồi bên trong.
Ngô Thế Huân không biết tại sao lại thấy căng thẳng trong lòng, hắn tiến lên hai bước, lớn tiếng hỏi: “Các hạ là khách nhân phương nào đến đây?”
Nhuyễn kiệu ngừng lại, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh xốc mành kiệu lên, Giang Uyển Nhu từ trên kiệu bước xuống, ấp tay với Ngô Thế Huân, nhẹ giọng nói: “Ngô minh chủ, đã lâu không gặp.”
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, chắp tay đáp: “Giang tiểu thư.”
Giang Uyển Nhu cười mỉm, “Ta cố ý đến đây để mừng thọ Ngô lão minh chủ.”
Ngô Thế Huân nói: “Đa tạ ý tốt của Giang tiểu thư, mời theo ta vào đi thôi.”
Giang Uyển Nhu khom người, “Vậy được, ta đi bái kiến Ngô lão minh chủ trước.”
Ngô Thế Huân để quản gia canh giữ ở của, tự mình dẫn Giang Uyển Nhu đi vào. Trên đường thì đụng trúng Ngô DIệc Phàm đang tìm kiếm Ngô Thế Huân.
Ngô DIệc Phàm thấy Giang Uyển Nhu, không khỏi ngẩn ra.
Giang Uyển Nhu lại không nhận ra Ngô DIệc Phàm, chỉ cảm thấy dung mạo của tiểu thư sinh thật xuất chúng, không khỏi nhìn nhiều hai cái.
Ngô DIệc Phàm do dự, cuối cùng không có tiến đến nói chuyện với Ngô Thế Huân mà quẹo hướng khác tránh đi.
Ngô Thế Huân không ngờ Giang Uyển Nhu lại đột nhiên xuất hiện. Hắn nhớ lại lúc trước Hoàng Tử Thao nói muốn đi tìm Giang Uyển Nhu tính sổ, nay thấy Giang Uyển Nhu không mất một sợi tóc nào mà đến Kim Lăng mừng thọ, hắn không khỏi thấy lo lắng cho Hoàng Tử Thao.
Trong lúc nhất thời, Ngô Thế Huân có thể nói là tâm loạn như ma, một bên lo lắng Phác Xán Liệt không biết thế nào, một bên lại lo Hoàng Tử Thao không rõ giờ ra sao.
Hơn nữa, Giang Uyển Nhu này đến đây không biết là có mục đích gì, Ngô Túc vốn phản đối chuyện hắn kết giao với Hoàng Tử Thao, nếu nàng ta đặc biệt vì chuyện Hoàng Tử Thao mà tới, không thể nghi ngờ hắn sắp phải đối mặt với một phiền toái lớn.
Ngô Thế Huân đưa Giang Uyển Nhu đến tiền thính, lúc này trong tiền thính đã có rất nhiều khách nhân tụ tập, cả Kim Chung Nhân cũng đang ngồi bên đó.
Khi Giang Uyển Nhu tiến vào, không ít người quay lại đây quan sát.
Ngô Thế Huân khom người chắp tay với Ngô Túc: “Cha, vị này là đại tiểu thư của Giang Nam Giang gia, Giang Uyển Nhu cô nương.”
Ngô Túc đứng dậy nói: “Thì ra là Giang cô nương.”
Giang Uyển Nhu đáp: “Lần này vãn bối cố ý đến đây vì muốn chúc thọ Ngô lão minh chủ, cung chúc Ngô lão minh chủ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Ngô Túc cao giọng cười to, “Đa tạ Giang tiểu thư.”
Giang Uyển Nhu nói: “Vãn bối có mang theo một phần hạ lễ đến tặng Ngô lão minh chủ, một phần thiếu tâm ý thì không thành kính ý.”
Ngô Túc đáp: “Giang tiểu thư khách khí quá rồi.”
Giang Uyển Nhu cười nói: “Ngô lão minh chủ là sao Bắc Đẩu của võ lâm, vãn bối kính nể đã lâu, nay có thể tự mình đến chúc thọ lão minh chủ chính là phúc khí của vãn bối.”
Nói xong, Giang Uyển Nhu ra lệnh tôi tớ của mình đưa thọ lễ lên.