Hạ lễ Giang Uyển Nhu dâng lên là một khối ngọc thạch màu lam được chạm khắc hình tám vị tiên, bóng bẩy trong suốt, hình dáng tám vị tiên vô cùng sống động.
Không thể nghi ngờ phần hạ lễ này chính là lễ vật quý báu nhất Ngô minh chủ thu được ngày hôm nay. Lão gia tử không thể không nhíu mày, cười cười bảo người nhận lấy mang đi, rồi mới thỉnh Giang Uyển Nhu ngồi xuống.
Tâm tư Ngô Thế Huân không ở đây, có chút ngẩn người.
Ngô Túc vỗ vỗ cánh tay Tô Tình đang ngồi bên, liếc mắt về hướng Ngô Thế Huân. Tô Tình đứng dậy, lại gần Ngô Thế Huân hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Thế Huân tỉnh táo lại, lắc đầu, “Không có việc gì.”
Tô Tình nhẹ giọng: “Ra ngoài rồi nói.”
Hai người đến ngoài cửa, tránh đi tiếng người huyên náo, Tô Tình hỏi: “Giang tiểu thư kia có thật tâm đến mừng thọ cha con không vậy?”
Ngô Thế Huân không khỏi nhíu mi, “Không hẳn.”
Tô Tình quan sát vẻ mặt hắn, “Trước đó vài ngày, chuyện Giang tiểu thư luận võ kén rể đến cha con không bước ra khỏi nhà một bước cũng nghe nói đến. Ông ấy chỉ lo lắng con kết giao thân mật với ma đầu Hoàng Tử Thao, ta lại muốn hỏi một câu, con và Giang gia tiểu thư kia, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ngô Thế Huân vội vàng đáp: “Con và nàng không hề có khúc mắc gì cả.”
Tô Tình tiếp tục hỏi: “Vậy sao? Vậy con nói nàng ta đến là có rắp tâm gì?”
Ngô Thế Huân trả lời: “Nếu con đoán không sai, chắc chắn là có liên quan đến Hoàng Tử Thao, Giang Uyển Nhu hao phí rất nhiều tâm lực chẳng qua cũng là vì báo thù cho cha nàng mà thôi.”
Tô Tình trầm ngâm: “Ta mặc kệ nàng và người bên ngoài có ân oán gì, nếu nàng dám quấy rối thọ yến của lão gia, ta nhất định không buông tha cho nàng.”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, “Theo lý giải của ta về con người nàng, quấy rối hẳn là không, có ý đồ đại khái là thật, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.”
Tô Tình nghe vậy, đột nhiên vỗ vỗ bả vai hắn: “Xảo Vân thế nào?”
Ngô Thế Huân nhất thời không hiểu ra sao, quay qua hỏi: “Cái gì như thế nào?”
Tô Tình cười nói: “Khẩn trương cái gì? Xảo Vân là một cô gái tốt, con tiếp xúc nhiều thử xem, nếu thích liền nói cho dì Tô, dì Tô giúp con.”
Ngô Thế Huân cười khổ: “Dì Tô đừng đùa con, con còn bận đón khách, đi trước đây.”
Tô Tình bật cười: “Đi đi.”
Đợi Ngô Thế Huân đi rồi, Tô Tình mới thở dài, lấy tay gõ gõ trán mình.
Ngô Thế Huân cũng có chút hốt hoảng, đi được một nửa đột nhiên nhớ ra Ngô Diệc Phàm, hắn ngoắc nha hoàn lại, bảo nàng đi tìm Ngô Diệc Phàm, chốc nữa dẫn y đến yến hội ở hậu viện, tìm góc im lặng an bài cho y ngồi.
Thêm một lúc sau, có tiểu tư đến truyền lời, nói lão gia muốn mời khách nhân dời bước đến hậu viện dự yến, chuẩn bị khai tịch.Ngô Thế Huân gật đầu, ý bảo biết, hắn xoay người đi về phía hậu viện, sẵn tiện phân phó tôi tớ bên người: “Ngươi xuống núi thỉnh Không Động Lâm chưởng môn lần nữa cho ta, nói là...”
Ngô Thế Huân lời còn chưa dứt, chợt nghe quản gia chạy lại báo cho: “Đại thiếu gia, Lâm chưởng môn bọn họ đến đây!”
Ngô Thế Huân ngẩng đầu xoay người, quả nhiên nhìn thấy Lâm Tu Vong dẫn theo hơn mười đệ tử Không Động từ ngoài cửa sơn trang đi tới.
Ngô Thế Huân lộ ra tươi cười, đang muốn lại tiếp đón, đột nhiên thấy hai đệ tử Không Động áp giải một nữ tử trẻ tuổi đi ở chính giữa, hai thanh trường kiếm đặt trên cổ nàng, ép nàng đi mau lên.
Nữ tử trông có vẻ tiều tụy, bước chân tập tễnh, thế nhưng không hề ảnh hưởng dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng chút nào.
Nàng kia Ngô Thế Huân nhận ra, chẳng phải Tử La cô nương ở bên cạnh Phác Xán Liệt hắn đã gặp qua ở Họa Hương Uyển hay sao.
Ngô Thế Huân bất giác nghiêm mặt, tiến lên hai bước, chắp tay chào: “Lâm chưởng môn.”
Lâm Tu Vong đến gần, cũng vừa chắp tay nói: “Ngô minh chủ.”
Ánh mắt Ngô Thế Huân dừng ở trên người Tử La, “Xin hỏi Lâm chưởng môn, đây là ý gì?”
Tử La ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt không có tiêu điểm, tựa hồ là đang tìm hướng Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân khẽ cúi mắt, khoát tay nói: “Lâm chưởng môn, mời vào trong nói chuyện.”
Lâm Tu Vong gật đầu, bước qua cửa tiến vào bên trong.
Lúc Tử La vào cửa, nàng bị vấp chân một cái, suýt nữa té ngã.
Ngô Thế Huân vươn tay đỡ nàng, Tử La ngẩng mặt nhưng lại không lên tiếng, nàng chỉ gật đầu một cái rồi mới đứng lên tiếp tục bước về phía trước.
Ngô Thế Huân dẫn đám người phái Không động đi vào yến thính ở hậu viện, quản gia đã sớm sai một tên tiểu tư lanh lợi chạy vào thông báo việc này cho Ngô Túc.
Lúc này tất cả khách nhân đã ngồi vào bàn tiệc, Ngô Túc đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
Lâm Tu Vong cùng Ngô Túc là lão hữu tương giao nhiều năm, trước mặt Ngô Thế Huân, Lâm Tu Vong còn có thể tỏ ra không vui không giận, nhưng khi đối mặt với Ngô Túc tiến lên chào đón, lại nhịn không được để lộ ra một chút đau xót, hít sâu một hơi nói: “Ngô huynh, thật sự hổ thẹn, hôm nay ta lại đến quấy rầy thọ yến của huynh, nhưng vì đồ nhi Hành Chỉ của ta, ta nhất định phải thay hắn báo thù!”
Ngô Túc tiến lên cầm hai tay hắn, “Lâm huynh nén bi thương, mau theo ta đến đây! Hôm nay ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho huynh.”
Ngô Túc đỡ Lâm Tu Vong đi lên thủ vị của yến hội, quay đầu lại, nhìn thấy chính giữa đã được dọn một khoảng trống, tân khách đều đứng dậy, đệ tử Không Động áp giải Tử La đi vào.
Tử La là danh kỹ của Tần Hoài, tân khách dự tiệc gặp qua nàng không phải ít, lúc này nhìn thấy nàng bị người đè bả vai bắt quỳ rạp xuống đất, nhất thời rất nhiều người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Ngô Thế Huân nhìn thân thể gầy yếu của nàng, hơi thấy cảm thương lại thấy căng thẳng trong lòng, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng.
Lâm Tu Vong chắp tay với Ngô Túc, đổi cách xưng hô, nói: “Ngô lão minh chủ, Hành Chỉ là đồ nhi của ta, ta vốn xem hắn như mình sinh ra, không ngờ lại bị yêu nữ làm hại ở Kim lăng! Hôm nay ta suýt nữa động thủ giết yêu nữ này báo thù cho đồ nhi, nhưng lúc ra tay, lại nghĩ đến phải cầu một cái công đạo cho Hành Chỉ, không thể để cho yêu nữ này làm bại hoại thanh danh của hắn, cho nên ta giam giữ ả ta lại, mang ả đến thọ yến của Ngô lão minh chủ, mong Ngô lão minh chủ dùng danh nghĩa của Võ Lâm Minh để định đoạt!”
Ngô Túc vuốt vuốt chòm râu, thở dài một tiếng, “Ta rời khỏi giang hồ đã lâu, Võ Lâm Minh cũng không do ta làm chủ nữa.”
Vừa dứt lời, lại cao giọng quát, “Ngô Thế Huân! Con thân là Võ Lâm Minh chủ, thị phi đúng sai, hôm nay liền do con thẩm vấn rõ ràng, chớ để người tốt chịu oan, cũng chớ dễ dàng buông tha cho yêu nhân!”
Ngô Thế Huân vội vàng đáp: “Vâng ạ.”
Ngô Túc vỗ vỗ bả vai Lâm Tu Vong, “Lâm huynh yên tâm, có ta ở đây, không ai dám dễ dàng bỏ qua cho yêu nữ hãm hại đồ nhi của huynh!”
Ngô Thế Huân chậm rãi tiến lên, đứng ở bên người Ngô Túc, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây.
Hắn nhìn đến Kim Chung Nhân ngồi ở cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn Tử La quỳ gối giữa đám người, bên cạnh là Thanh Hư đang ghé vào tai Kim Chung Nhân thấp giọng nói gì đó, Kim Chung Nhân cũng không đáp lại y. Ánh mắt chuyển hướng ra xa, nhìn thấy Ngô Diệc Phàm chen giữa đám người, có chút đăm chiêu quan sát Tử La, rồi lại nhíu mi nhìn Ngô Thế Huân. Còn những người tham gia yến hội, đa số Ngô Thế Huân đều biết, chưởng môn các phái tham gia Võ Lâm Minh, danh môn đại hiệp trong chốn giang hồ, từng người đều là người có uy tín danh dự trong võ lâm Trung Nguyên, thế mới có tư cách ngồi trong sảnh thọ yến của tiền Võ Lâm Minh chủ.
Mà Ngô Thế Huân không thể không đứng trước mắt mặt những người này, thẩm vấn nữ tử nhu nhược đang quỳ đây.
Ngô Thế Huân mở miệng, hỏi không phải Tử La, mà là Lâm Tu Vong bên cạnh Ngô Túc, “Xin hỏi Lâm chưởng môn, làm sao ngươi biết nữ tử này chính là yêu nữ hại chết Đổng thiếu hiệp?”
Ánh mắt Lâm Tu Vong dừng ở trên người Ngô Thế Huân, “Tất nhiên là đệ tử của ta điều tra ra.”
Ngô Thế Huân nói: “Theo Ngô mỗ biết, vị Tử La cô nương này là danh kỹ của Tần Hoài, từ sớm đã ở Kim Lăng, trong đây, có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Ngô Thế Huân vừa nói lời này, không chỉ Lâm Tu Vong lạnh mặt, cả Ngô Túc cũng hơi hơi nhíu mày.