Từ Linh Lung sơn trang trở về Võ Lâm Minh chỉ khoảng hai ngày lộ trình ngắn ngủi. Đến Võ Lâm Minh tại Lâm Uyên thành, Biện Bạch Hiền liền lưu luyến cáo từ Ngô Thế Huân, hắn muốn đi đến khách điếm trong thành tìm sư huynh.
Ngô Thế Huân thấy hắn cúi thấp đầu rầu rĩ không vui, cười khuyên nhủ: “Sau khi ngươi trở về, có thể cùng sư huynh ngươi đến Võ Lâm Minh làm khách.”
Biện Bạch Hiền nhất thời vui vẻ: “Lúc nào cũng có thể chứ?”
Ngô Thế Huân gật đầu cười nói: “Lúc nào cũng có thể.”
“Ân!” Biện Bạch Hiền tức khắc khôi phục sinh khí, “Ta đi nói với các sư huynh, Võ Lâm Minh chủ Ngô Thế Huân là bằng hữu của ta, hắn mời chúng ta đi Võ Lâm Minh làm khách có được không?”
Ngô Thế Huân nói: “Đương nhiên là được.”
Đợi Biện Bạch Hiền đi rồi, Ngô Thế Huân nhìn về phía Kim Chung Nhân, nhất thời lại xấu hổ. Kim Chung Nhân theo hắn đi Kì Vân sơn thanh lí sơn tặc, tuy rằng chưa từng ước định, một chuyến đi này cũng là cùng hắn trở Võ Lâm Minh chờ ngày diễn ra võ lâm đại hội.
Ngô Thế Huân quay mặt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”
Kim Chung Nhân đáp: “Ân.”
Công việc của Võ Lâm Minh đều đang chờ Ngô Thế Huân trở về giải quyết, nay Lâm Uyên thành đã là các nơi nhân sĩ giang hồ tụ tập, hơi có chủ quan vô ý một chút liền có cơ hội xảy ra đại loạn. Ngô Thế Huân suốt ngày bận rộn không ngừng, thời gian gặp mặt Kim Chung Nhân chỉ có ba bữa cơm sáng trưa chiều. May mắn Kim Chung Nhân là người trầm tĩnh, không thấy Ngô Thế Huân thì y tự luyện võ đọc sách đến thanh nhàn.
Võ Lâm Minh có thư khố cất chứa không thiếu võ công bí tịch giang hồ, đó đều là phụ thân Ngô Thế Huân lúc còn đương nhiệm Võ Lâm Minh chủ vất vả thu thập được. Ngô Thế Huân luyện Tiệt Dương Công vốn thiên về chân khí tinh thuần, vì vậy không hợp với công phu nội gia ngoại gia khác cho nên hắn cực ít đụng đến.
Mấy ngày nay Kim Chung Nhân nhàn đến vô sự, ngược lại thường xuyên đến thư khố đọc sách.
Cuối cùng cũng được một ngày nhàn rỗi hiếm hoi, Ngô Thế Huân liền đi thư khố tìm Kim Chung Nhân, thấy y đứng cạnh một giá sách, cúi đầu lật xem trong tay một thư quyển cũ nát bìa bằng da dê.
Ngô Thế Huân biết lúc hắn tiến vào thì Kim Chung Nhân tất nhiên đã phát hiện hắn, y chỉ ngẩng đầu lên một cái, cũng không biết xem cái gì nhập tâm như thế. Không khỏi điểm nhẹ cước bộ đi đến bên người Kim Chung Nhân, cúi đầu nhìn quyển trục trên tay hắn kia.
Ngô Thế Huân vừa thấy hình ảnh trên trang giấy, nhất thời đại quẫn, hỏi: “Kim Chung Nhân, sao ngươi lại đọc cái loại sách loạn thất bát tao này?”
Kim Chung Nhân đem thư đưa cho hắn, “Ngươi xem.”
Ngô Thế Huân có chút chần chờ, nhận lấy lật xem hai trang, trên mặt giấy đúng là tranh vẽ nam nữ giao hợp, bên cạnh có một loạt ghi chú, lại không phải Hán tự, Ngô Thế Huân không nhận biết được.Kim Chung Nhân nói: “Đây là nguyên tự một bộ võ công bi tịch của Tây Nam Ngọc Khê tộc, tên là Dục Ma Kinh.”
“Võ công bí tịch?”
Kim Chung Nhân gật gật đầu, “Nó coi trọng việc hợp thể song tu, giao hợp là lúc thúc dục nội lực dung hòa lẫn nhau, lấy giao hợp để tăng tiến công lực song phương.”
Ngô Thế Huân lật xem hai trang, cảm giác hình ảnh kia thật khó coi, lại nghe Kim Chung Nhân nói: “Ngô lão minh chủ học thức uyên bác nhưng hỗn tạp, ngay cả bản bí tịch này cũng có.”
Ngô Thế Huân không biết y nói lời này có ý châm biếm hay không, nhất thời dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy võ công này có chỗ nào đặc biệt khiến ngươi chú ý?”
Kim Chung Nhân cầm bí tịch về, nói: “Đây là ta tìm trong thư khố hồi lâu mới thấy, duy nhất có một quyển, người luyện võ theo bí tịch này phải kết hợp cùng giao hợp.”
Ngô Thế Huân chần chờ: “Ngươi là nói...”
Kim Chung Nhân chậm rãi giải thích: “Lại nói tiếp, Tiệt Dương Công nội công cũng tương quan cùng giao hợp tình dục, biết đâu có thể từ đây tìm được phương pháp phá giải.”
Ngô Thế Huân có chút giật mình, không nghĩ tới Kim Chung Nhân đã nhiều ngày lưu luyến ra vào thư khố là vì giúp hắn tìm kiếm sơ hở để phá giải Tiệt Dương Công.
Lúc này nghe được Kim Chung Nhân tiếp tục: “Ta hỏi ngươi, ngươi lúc huyết khế phát tác hôm ấy, có phải huyết mạch bị cản trở, nội lực không chuyển hay không?”
Ngô Thế Huân khi đó toàn thân vô lực, căn bản không thể thúc dục nội lực vận hành rõ ràng vì huyết mạch bị cản trở.
Kim Chung Nhân lật đến một trang, đưa cho Ngô Thế Huân, “Dục Ma Kinh ghi lại, giao hợp là lúc một người lấy nội lực rót vào trong cơ thể một người khác, chỗ thân thể kết hợp sẽ liên kết huyết mạch rồi lan tràn toàn thân, có thể phá bỏ cản trở làm tắc huyết mạch đi. Người hỗ trợ phải có nội lực thâm hậu mới có thể đả thông kinh mạch người luyện, ta nghĩ ngươi có thể thử xem.”
Ngô Thế Huân nhìn kỹ trang sách kia mới phát hiện kỳ thật không phải là một nam một nữ, mà là nhìn không ra đặc thù của hai người, trong đó một người đang quỳ trên mặt đất, nhếch cao cao mông lên, tên còn lại đứng ở phía sau, hạ thể tương liên.
Kim Chung Nhân nói: “Cái gọi là tinh huyết đồng nguyên, ta sẽ thử dùng lực thúc dục huyết mạch trong cơ thể ngươi, triệt tiêu cản trở, xem đến tột cùng có thể giúp ngươi lưu chuyển nội lực hay không.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Nhưng lúc này ta vẫn chưa có cảm giác nội lực bị cản trở, rốt cuộc nên như thế nào mới...”
Kim Chung Nhân chỉ đáp một chữ: “Đợi.”
Ngô Thế Huân nhất thời không ngừng đỏ mặt, hắn biết ý tứ Kim Chung Nhân là đợi đến khi huyết khế phát tác, nhưng cũng có nghĩa ứng định rõ ràng lần giao hợp tiếp theo, bảo Ngô Thế Huân làm sao có thể không biết xấu hổ đáp một tiếng “Được“.
Hắn đại quẫn nhìn nhìn bản bí tịch trong tay kia, cuống quít đưa lại cho Kim Chung Nhân, “Ta còn có việc, đi ra ngoài trước.”Kim Chung Nhân gật gật đầu, đem sách để lại trên giá, tùy ý rút ra một quyển khác.
Ngô Thế Huân lúc rời đi nhịn không được quay đầu xem sắc mặt Kim Chung Nhân, trong lòng bách vị tạp trần, không biết nên xấu hổ đáng buồn hay là nên cảm động đến rơi nước mắt, thầm nghĩ hai người nửa đời là bằng hữu thân thiết, tình hữu nghị vốn thanh thanh bạch bạch coi như bị mình hủy đi, nhất thời lại có vài phần khổ sở, yên lặng quay đầu rời đi.
Một thời gian ngắn sau, kì võ lâm đại hội chính thức đến. Sáng sớm hôm đó, đại môn Võ Lâm Minh mở rộng nghênh đón võ lâm nhân sĩ các môn các phái giang hồ.
Đến đều là chưởng môn nhân cùng với tiền bối cao nhân đức cao vọng trọng của danh môn chính phái có uy tín danh dự trong chốn võ lâm, trong đó uy vọng tối cao đương nhiên là Thiếu Lâm phương trượng Niệm Bi thiền sư.
Đại sư huynh của Biện Bạch Hiền Dư Tiểu Sơn là đại đệ tử chân truyền của Thanh Thành chưởng môn. Bởi vì sư phụ bế quan luyện công mấy ngày nay, sư thúc phải lưu tại tọa trấn, cho nên mới phái Dư Tiểu Sơn xuống núi tới tham gia võ lâm đại hội. Còn Biện Bạch Hiền, vốn là hắn mặt dày mày dạn nhất định muốn theo Dư Tiểu Sơn.
Võ Lâm Minh tại ngoại ô phía bắc Lâm Uyên thành, ra khỏi thành còn có vài dặm đường.
Biện Bạch Hiền theo bên người Dư Tiểu Sơn, một đường nhìn xem hoa cả mắt, kéo kéo Dư Tiểu Sơn hỏi: “Người kia có phải Thái Sơn chưởng môn hay không?” Trong chốc lát lại chỉ nam tử thân hình cao lớn hói đầu, nhỏ giọng nói: “Đó chính là Uy Hổ bang bang chủ?”
Có sư huynh chê cười Biện Bạch Hiền chưa từng thấy qua mặt mũi cao nhân, Biện Bạch Hiền lập tức ưỡn ngực phản bác nói: “Nhưng ta và Trình minh chủ cùng một đường trở về, hắn còn mời ta đi Võ Lâm Minh làm khách kìa! Luận quen mặt, người ta đã thấy bối phận so với các ngươi còn lớn hơn!”
Vì tránh cho những kẻ không phận sự hay có ý đồ xấu lẫn vào Võ Lâm Minh, võ lâm đại hội lần này do Võ Lâm Minh phát thiếp mời đến các môn phái, hơn nữa nếu đem người bình thường đi theo thì không được vượt quá năm.
Ngay cả như vậy, Biện Bạch Hiền lúc bước vào đại môn Võ Lâm Minh, vẫn không khỏi vì cảnh người người tấp nập mà sinh ra cảm thán. Hơn nữa đều là người có chút thanh danh trong chốn võ lâm, không thể thiếu nào hàn huyên bắt chuyện, nào ngươi tới ta đi cao giọng nói giỡn, phảng phất như hội chùa bình thường, nhao nhao ồn ào, muốn đi một bước cũng có vẻ gian nan.
May mắn Võ Lâm Minh chu đáo hơn xa so với tưởng tượng của Biện Bạch Hiền, có đệ tử đến dẫn đường cho bọn họ, đưa bọn họ đến một mảnh luyện võ trường trống trải, bốn phía trong sân đều dọn một cái bàn, thậm chí còn có điểm tâm. Đệ tử kia thỉnh bọn họ ngồi xuống chờ đợi một lát.
Biện Bạch Hiền đứng lên, nhìn về phía sân nơi chính diện tiền sảnh, suy đoán hẳn chính là vị trí của Ngô Thế Huân, chỉ là lúc này người còn chưa tới, chỉ một cái ghế đơn độc đặt ở đó. Biện Bạch Hiền lại trái xem phải nhìn, tìm kiếm Niệm Bi thiền sư ngồi nơi nào, Kim Chung Nhân đạo trưởng không biết có thể tham dự hay không.
Người càng ngày càng nhiều, toàn bộ luyện võ trường gần như chật kín. Ngô Thế Huân cuối cùng cũng xuất hiện, hắn đứng ở chính sảnh hành lễ: “Ngô Thế Huân tại đây xin cung nghênh chư vị võ lâm tiền bối và các huynh đệ trong giang hồ!”
Biện Bạch Hiền không khỏi kích động đứng dậy, dùng sức vỗ tay.
Ngô Thế Huân mỉm cười: “Hôm nay là võ lâm đại hội ba năm một lần, anh hùng hào kiệt các phương đã tề tụ một nơi, nhân việc trọng đại của võ lâm Trung Nguyên hôm nay, Ngô Thế Huân xin nói một tiếng cảm tạ với các vị tiền bối đang hiện diện ở Võ Lâm Minh.”
Biện Bạch Hiền giật giật tay áo Dư Tiểu Sơn: “Huynh xem, Ngô minh chủ nói chuyện thật có khí thế!” Tán thưởng xong lại nhìn về phía Kim Chung Nhân ngồi cách Ngô Thế Huân không xa, nhớ tới trong chốn giang hồ, người này cũng làm dấy lên đủ loại đồn thoại, hắn ngưỡng mộ nói: “Cũng chỉ có đại hiệp như Ngô minh chủ mới có thể kết thành bằng hữu với một người lợi hại như Kim Chung Nhân đạo trưởng.”
Ngô Thế Huân khách khí xong liền nói thẳng: “Võ lâm đại hội lần này chủ yếu có hai đại sự thỉnh các vị cùng nhau thương nghị. Thứ nhất là tuyển cử cho vị trí Võ Lâm Minh chủ ba năm một lần; chuyện thứ hai là trước đó vài ngày, Ngô Thế Huân có nhận được một phong thư từ Niệm Bi thiền sư, cũng chính là đại sự võ lâm muốn cùng bàn luận với chư vị.”
Tuyển cử ba năm một lần kỳ thật là nếu không có ai ra tranh đoạt vị trí minh chủ, chín phần mười sẽ không đổi người. Không có uy vọng giang hồ, cũng không có võ công cao đến cảnh giới nhất định thì làm sao dám tùy tùy tiện tiện ra mặt tranh vị trí minh chủ. Huống chi Võ Lâm Minh, từ lúc Ngô Thế Huân lên ngôi chủ vị tới nay, liên tục phát triển uy danh, danh tiếng của Ngô Thế Huân ngày càng thịnh như mặt trời ban trưa, hắn đã sớm được công nhận là một danh môn thiếu hiệp khó tìm địch thủ nổi bật nhất trong chốn võ lâm Trung Nguyên. Lúc này kẻ nào mà dám ra mặt tranh đoạt chức vị Võ Lâm Minh chủ với hắn thì rõ mười mươi là muốn chuốc phiền phức vào người.
Nếu không ai đứng ra, vậy Võ Lâm Minh chủ tiếp theo vẫn như cũ là Ngô Thế Huân, toàn trường mấy trăm danh nhân sĩ giang hồ đều không có dị nghị gì.
Biện Bạch Hiền hoan hỉ vô cùng, cao giọng hô: “Ta ủng hộ Ngô minh chủ!”
Tình huống này Ngô Thế Huân trong lòng cũng đã có dự tính, hắn cảm tạ theo lễ, nhân tiện nói: “Sự việc ghi lại trên lá thư thì xin thỉnh Đại Sư đứng ra giải thích cho các nhân sĩ ở đây.”
“A Di Đà Phật.” Niệm Bi thiền sư niệm một tiếng phật hiệu, đứng dậy. “Việc này vốn phải kể đến hai năm trước, có một vị nữ thí chủ đến tự của bần tăng thắp hương. Nữ thí chủ kia rất là bi thương, sắc mặt hoảng hốt, sau khi thắp hương xong thì vội rời khỏi bản tự, ngờ đâu là đến sau núi định nhảy xuống tự sát, may thay nàng ta được một đệ tử trong tự cứu lên, đưa xuống núi.
Vị thí chủ kia nói là muốn tự sát vì bị tên tình phu vô lương tâm của nàng ta phụ bạc, vứt bỏ, nhất thời quá đau lòng cho nên mới quẫn trí muốn kết thúc sinh mệnh. Đệ tử kia tên Tâm Khổ, hắn sợ nàng ta lại đi tự sát mới dùng đủ mọi cách khuyên giải an ủi, đưa nàng ta đến căn nhà dưới chân núi, dàn xếp tốt mới rời đi. Sau đó, vị nữ thí chủ kia thường xuyên lên núi thắp hương, mỗi lần đến đều đòi tìm Tâm Khổ, còn đưa hắn quần áo giày vớ...” Nói tới đây, Niệm Bi thiền sư hơi dừng lại một chút, niệm một tiếng “A Di Đà Phật“.Vài tên Thiếu Lâm đệ tử đi cùng Niệm Bi thiền sư đều cúi đầu, nhẹ giọng niệm theo: “A Di Đà Phật.”
Biện Bạch Hiền hiểu ra, nàng kia nhất định đã thích cái vị hòa thượng tên Tâm Khổ đó.
Ngô Thế Huân cũng có chút cảm khái, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân ngồi bên một cái. Bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ, lại là tình huống huyết khế phát tác đêm đó, toàn thân vô lực, tình dục dâng lên. Hơn nữa lại trong hoàn cảnh thế này, ngay lúc võ lâm nhân sĩ đang có mặt, sao có thể như vậy...!
Hai tay Ngô Thế Huân đặt trên đầu gối, không tự chủ được mà xiết chặt quần, lúc này hắn nghe thấy Niệm Bi thiền sư tiếp tục nói, “Người xuất gia lục căn thanh tịnh, sớm chặt đứt thất tình lục dục nơi thế tục, Tâm Khổ chỉ có thể đối nữ thí chủ kia nhìn mà như không thấy. Vị thí chủ kia quấn quýt si mê nửa năm, cuối cùng cũng buồn bã rời đi, không xuất hiện tại Thiếu Lâm Tự nữa.
Chúng tôi xem việc này coi như xong. Không ngờ, ba tháng trước, Tâm Khổ và sư đệ hắn Tâm Thiện xuống núi làm việc thì bất ngờ gặp lại nữ thí chủ kia. Theo như lời Tâm Thiện, nữ thí chủ kia tuy rằng dung mạo chưa có gì biến đổi, nhưng cách nàng ta ăn mặc, hành vi cử chỉ, cách nói chuyện hoàn toàn khác xa so với hai năm trước. Vị thí chủ kia đuổi Tâm Thiện đi, muốn nói chuyện riêng với Tâm Khổ, Tâm Khổ cũng đồng ý, theo nàng vào rừng.
Tâm Thiện bên ngoài chờ một mình. Hồi lâu vẫn không thấy Tâm Khổ đi ra, nhịn không được liền đi vào, nhưng... ngờ đâu lại chứng kiến Tâm Khổ trần trụi nằm trên mặt đất. Tâm Thiện chạy đến gần Tâm Khổ mới phát hiện Tâm Khổ đã đoạn khí, hơn nữa xem dấu vết giữa hai chân, đúng là... đã... phá sắc giới. Tâm Thiện ngẩng đầu lên, muốn tìm tung tích nữ thí chủ kia, thấy xa phía trước có bóng người chợt lóe qua, đuổi theo được một lúc thì mất dấu.”
Niệm Bi thiền sư nói đến đây thì lặng đi một lát.
Ngô Thế Huân ngồi đó dưới ánh mắt mọi người, tâm hoảng ý loạn, hô hấp ồ ồ, hai má cũng hơi hơi nổi lên màu đỏ.
Kim Chung Nhân nghe được tiếng hắn hít thở, quay đầu lại. Y thấy thần thái hắn như vậy liền sáng tỏ. Không ngờ huyết khế phát tác ngay lúc này. Chiếu theo lời Ngô Thế Huân, y cách hắn càng gần, hắn động tình càng lợi hại.
Kim Chung Nhân đột ngột đứng dậy.
Ở đây mọi người đều đang dỏng tai cẩn thận nghe Niệm Bi thiền sư trần thuật, không gian lặng ngắt như tờ. Kim Chung Nhân bỗng nhiên đứng lên khiến tất cả đều có chút kinh ngạc, tưởng rằng y có lời muốn nói.
Ai ngờ Kim Chung Nhân khom người với Niệm Bi thiền sư, “Thất lễ một lát, xin Đại Sư cứ tiếp tục.” Nói xong, y giữ sắc mặt lạnh nhạt rời khỏi luyện võ trường.
Kim Chung Nhân vừa đi, Ngô Thế Huân thấy áp lực bớt đi không ít, thế nhưng trên lưng vẫn đẫm mồ hôi, dục hỏa trong lòng vẫn chưa tắt hoàn toàn.
Niệm Bi thiền sư lộ vẻ đau khổ, “Tâm Thiện mang thi thể của Tâm Khổ về Thiếu Lâm nghiệm thi, xác định nguyên nhân tử vong là do miệt mài quá độ. Tâm Khổ thuở nhỏ xuất gia, một lòng hướng phật, sao lại dễ dàng bị nữ tử dụ dỗ mà phá giới. Bần tăng và vài vị sư thúc thương nghị ở Đạt Ma viện, cảm giác việc này chắc chắn còn có ẩn tình. Chúng tôi phái đệ tử xuống núi thám thính chung quanh, vô tình phát hiện được, khắp Trung Nguyên đều có người giống Tâm Khổ. Nghi ngờ nguyên nhân tử vong của các nam tử này, chúng đệ tử đi tìm hiểu nguồn gốc, tra ra được trong chốn giang hồ, một yêu ma tà giáo mới trỗi dậy, gọi là Thủy Nguyệt thần giáo!Thủy Nguyệt thần giáo kia chuyên thu lưu nữ tử bi thương vì tình, cũng không biết bọn họ luyện cái tà môn võ công gì, rất quỉ dị, rồi đi tàn hại tính mạng nam tử. Thiếu Lâm có đệ tử từng giao thủ với bọn họ thì phát hiện võ công của các nữ tử đó vô cùng yêu tà, tâm pháp nội lực cũng không theo chính đạo, rất khó ứng phó. Hơn nữa chỉ hơi vô ý cũng có thể bị bọn họ dùng mị thuật làm loạn thần trí, rơi vào kết cục nhục nhã mà chết.”
Toàn trường yên tĩnh, Ngô Thế Huân có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt, hắn biết hạ thân đã cứng lên, bởi vì y bào rộng rãi nên mới không nhìn ra. Trong ngực hắn cứ như bị vuốt mèo sắc nhọn cào vào, hơi ngứa ngáy, Niệm Bi thiền sư nói cái gì hắn căn bản nghe không vào, trong óc đều lặp đi lặp lại bóng dáng của Kim Chung Nhân.
Nào ngờ lúc này, Niệm Bi thiền sư đột nhiên chuyển hướng hắn, chấp tay hành lễ: “A Di Đà Phật. Tại đây, bần tăng đã trình bày rõ ràng với Ngô minh chủ. Bần tăng muốn mượn cơ hội lần tổ chức võ lâm đại hội này để kêu gọi anh hùng thiên hạ chung lòng diệt trừ yêu giáo!”
Ngô Thế Huân biết hắn nên đứng ra nói chuyện nên cố chống tay vịn đứng lên, trầm giọng nói một hơi: “Đây vốn là trách nhiệm của võ lâm Trung Nguyên! Tà ma yêu đạo làm hại giang hồ nên mau chóng bị diệt trừ, nếu không sẽ dẫn đến đại họa võ lâm, lúc đó còn không biết bao nhiêu người phải chết! Hôm nay là võ lâm đại hội, anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ tề tụ một nơi, Ngô Thế Huân hy vọng có thể nghe một chút ý kiến của chư vị, thương lượng biện pháp diệt trừ yêu giáo!”
Lập tức liền có người hưởng ứng hô: “Đúng! Võ lâm chính đạo chúng ta vốn lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình!”
Lại có người nói: “Ngô minh chủ và Niệm Bi Đại Sư yên tâm, chúng ta tất nhiên có thể tìm ra biện pháp diệt trừ bọn yêu nữ Ma Giáo này!”
Toàn bộ hội trường lập tức ồn ào lên, Thiếu Lâm là đệ nhất đại môn phái của võ lâm Trung Nguyên, thế mà cả Niệm Bi thiền sư cũng phải thúc thủ vô sách, làm mỗi người không khỏi kinh hãi bởi sự khó lường của Thủy Nguyệt thần giáo.
Biện Bạch Hiền ngạc nhiên hỏi Dư Tiểu Sơn: “Nữ nhân kia sao lại lợi hại như vậy? Mới một năm ngắn ngủi đã có thể học được võ công, giết chết hòa thượng Thiếu Lâm Tự?”
Dư Tiểu Sơn đáp: “Nhân gian rộng lớn, không chuyện gì không gặp được. Trong chốn giang hồ, võ công cổ quái khác người gì đều có, sau này đệ ra ngoài hành tẩu, phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần, không nên ngôc nghếch tự cho mình là đúng, coi chừng có ngày ném tính mạng đi còn không biết nguyên nhân vì sao!”
Biện Bạch Hiền le lưỡi.
Ngô Thế Huân thấy mọi người đàm luận không ngớt thì quay về phía Niệm Bi thiền sư đang ngồi không xa: “Ngô Thế Huân có một số việc phải rời đi một lát, thỉnh thiền sư thay ta chủ trì trật tự của đại hội.”
Niệm Bi thiền sư thấy sắc mặt Ngô Thế Huân đỏ lên, cái trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn, không khỏi hỏi: “Ngô minh chủ không được khỏe sao?”
Ngô Thế Huân lắc đầu: “Không có việc gì, làm phiền Đại Sư.” Nói xong, hắn vội vàng chạy theo hướng Kim Chung Nhân rời đi.Biện Bạch Hiền thấy Ngô Thế Huân đột nhiên rời khỏi, thấy kỳ quái liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Dư Tiểu Sơn kéo hắn ngồi xuống, “Ngồi yên, đừng có kiếm chuyện nữa!”
Kim Chung Nhân sau khi rời đi liền ở luôn chỗ thư khố, lật xem bản Dục Ma Kinh kia. Đột nhiên Ngô Thế Huân đẩy cửa xông vào, trở tay khép chặt đại môn, hắn tiến lên hai bước vén vạt áo cởi quần ra. Thân thể tựa vào giá sách, để lộ ra hậu huyệt, hắn thở gấp cả giận quát: “Kim Chung Nhân, tiến vào.”
—————————————————-
Nếu biện pháp khác đều không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào dương tinh của Kim Chung Nhân tiết ra trong cơ thể hắn để hóa giải huyết khế, thôi thì vứt bỏ xấu hổ ngay từ đầu, để Kim Chung Nhân tiến vào, còn mong đỡ phải chịu tra tấn. Trên luyện võ trường, bao nhiêu nhân sĩ của võ lâm chính đạo đang trông mong vào Võ Lâm Minh chủ hắn đây, hắn không có nhiều thời gian để xấu hổ, do dự.
Nhưng Kim Chung Nhân phản ứng không hề như hắn chờ mong. Y chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, vươn tay đặt sách lại trên giá, nhưng lại không tiến đến gần hắn.
Ngô Thế Huân biết Kim Chung Nhân đang nhìn mình, tầm mắt không có độ ấm của y dừng ở nơi giữa hai chân hắn. Hai cánh mông trắng nõn, nhục huyệt đỏ hồng. Hai chân trần trụi dần trở nên lạnh lẽo, Ngô Thế Huân càng ngày càng xấu hổ không chịu nổi. Bên ngoài nhiều người như vậy, đang kí thác hy vọng nơi hắn, mong hắn dẫn dắt họ diệt trừ Ma Giáo, còn hắn lại ở trong này, trước mặt một nam nhân, mở lớn hai chân mà không được đáp lại. Ngô Thế Huân trong lòng tự mắng mình một câu “Không biết liêm sỉ”, đưa tay định kéo cái khố rơi trên mắt cá chân lên.
Gần như cùng lúc, hắn nghe được Kim Chung Nhân nói một câu: “Cởi áo.”
Toàn thân Ngô Thế Huân cứng đờ, giọng nói của Kim Chung Nhân lạnh lùng, không hề có một chút ý dâm loạn nào, y giống như thường ngày hay nói với hắn “Ngô Thế Huân, đến chơi cờ.” Hắn chần chờ dừng ngón tay trên vạt áo, cuối cùng vẫn chậm rãi mở ra.
Áo bung ra rơi xuống đất, phủ lên khố, Ngô Thế Huân dùng chân đá văng ra chút.
Kim Chung Nhân nói: “Rất tốt, quay lại đây.”
Ngô Thế Huân cứng đờ, quay người lại.
Kim Chung Nhân chậm rãi tới gần hắn, Ngô Thế Huân đang cúi đầu có thể nhìn thấy vạt đạo bào màu trắng của Kim Chung Nhân. Rõ ràng Kim Chung Nhân chưa làm gì cả thế mà thân thể Ngô Thế Huân đã bắt đầu hưng phấn mà run nhè nhẹ, hắn nhìn thấy dương vật của mình ngẩng lên, trên đỉnh bắt đầu ướt át.
Kim Chung Nhân đặt một bàn tay lên mông hắn, Ngô Thế Huân căng người, mở miệng nói: “Kim Chung Nhân, trực tiếp vào đi.”
Kim Chung Nhân không đáp, ngón tay không nhanh không chậm xẹt qua cánh mông, dừng ở bên ngoài huyệt động sắc đỏ tươi, tay kia thì đưa đến trước người Ngô Thế Huân, “Nắm lấy tay ta.”
Ngô Thế Huân đặt tay mình vào lòng bàn tay Kim Chung Nhân, bị hắn cầm, mà tay kia thì chống phía trên giá sách, đỡ thân thể như muốn nhũn ra.Một ngón tay Kim Chung Nhân chần chừ không đưa vào huyệt khẩu kia, huyệt khẩu chịu kích thích liền liên tục khép khép mở mở không ngừng, dường như hận không thể nuốt ngón tay ngay lập tức. Tay kia của Kim Chung Nhân đặt trên mạch môn ở cổ tay Ngô Thế Huân, đưa một dòng nội lực rất mỏng vào trong cơ thể hắn. Nội lực di chuyển dọc theo kinh mạch Ngô Thế Huân, đi không xa lắm thì gặp phải thứ gì đó đang cản trở, không thể tiến lên tiếp.
Ngô Thế Huân thở dốc không thôi, sự đụng chạm của Kim Chung Nhân khiến lửa dục trong cơ thể hắn càng thêm nóng bỏng, hai chân gần như muốn khụy xuống. Trên đỉnh phân thân, chất lỏng đã tiết ra, chảy xuống. Tay Kim Chung Nhân từ phía sau hắn lần đến phía trước, xoa nắn túi phân thân, bàn tay dính đầy chất lỏng nhầy nhầy lướt lên trên nhũ tiêm nhéo nhẹ một cái.
Ngô Thế Huân dán mặt lên giá sách. Sách cổ xếp đầy trên giá, trang giấy mang theo mùi giấy đặc trưng, tràn ngập trong khoang mũi. “Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân, tiến vào đi...” Ngô Thế Huân cảm giác, nơi nào ngón tay Kim Chung Nhân đi qua, khoái cảm đáng sợ sẽ ập đến nơi ấy, thân thể càng hưng phấn, thân dưới càng sưng. Chỗ kia lại không thể bắn ra, tinh dịch dần tích tụ, khoái cảm càng mạnh bạo. Ngô Thế Huân gần như không chịu đựng được, chỉ có thể cầu xin Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân thấy thời cơ đã gần tới mới thu lại bàn tay đang vuốt ve Ngô Thế Huân, y chầm chậm đẩy ngón tay vào trong hậu huyệt của Ngô Thế Huân. Vách động ấm áp, ướt át lập tức bao bọc ngón tay Kim Chung Nhân, hút chặt không để nó rời đi. Ngón tay Kim Chung Nhân thon dài có lực, cẩn thận mà kiên nhẫn ấn xoa vách tường mềm mại, đến lúc y cảm thấy nơi đó đã đủ mềm mới rút tay ra. Kim Chung Nhân vén vạt áo lên, tháo dây lưng, lộ ra dương căn thô to, để ngay huyệt khẩu Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân tự nhiên cảm giác được, hắn thở hổn hển, cố gắng hé huyệt khẩu, muốn nuốt thứ kia vào.
Một bàn tay của Kim Chung Nhân bóp chặt cánh mông vểnh của hắn, hơi dùng sức ở hông, chậm rãi cắm vào. Nhưng mới chỉ nuốt quy đầu vào, Ngô Thế Huân đã thấy huyệt khẩu đau rát như bị xé rách, cơn đau này khiến cho tâm trí hắn lập tức tỉnh táo hơn. Không biết tại sao hắn lại nhớ tới thời niên thiếu từng phạm sai lầm trước đây, bị phụ thân phạt vào thư khố chép sách. Nay chẳng qua chỉ mới hơn mười năm, tuy hắn đã học xong võ công có thể kiêu ngạo trong thiên hạ nhưng lại thất bại đến mức phải nhếch mông cầu nam nhân chơi mình. Ngô Thế Huân chua xót trong lòng, hắn không dám nghĩ tới nữa, chỉ có thể thúc giục Kim Chung Nhân mau hơn chút.
Kim Chung Nhân thấy hắn chịu được, thế là đẩy vào tuy chậm nhưng có lực đến khi cả nam căn đều vùi vào thân thể hắn. Trong khoảnh khắc, Ngô Thế Huân bị cảm giác đau rát nhấn chìm, hai loại xúc cảm bủa vây hắn, tay đang vịn giá sách gần như nổi lên gân xanh. Bất kể loại đau đớn nào, hắn chỉ cần nghĩ đến thứ Kim Chung Nhân đưa vào thân thể hắn, đau đớn dần dần chuyển hóa thành khoái cảm, xóa tan cảm giác thống khổ. Hắn nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.
Kim Chung Nhân vuốt ve hai cánh mông bóng loáng, y hơi rút phân thân ra một chút, lại dùng lực đâm mạnh vào. Mỗi một cú thúc, Kim Chung Nhân đều làm theo chỉ dẫn trong Dục Ma Kinh, ngưng tụ nội lực trong cơ thể y đưa vào cơ thể Ngô Thế Huân. Nội lực dần dần tụ tập lại, di chuyển theo kinh mạch Ngô Thế Huân, mỗi lần gặp được chỗ cản trở, liền mạnh mẽ phá tan rồi hội hợp với nội lực đưa vào từ trước, tụ lại, thẳng tiến một đường, phá tan thứ cản trở trong huyết mạch Ngô Thế Huân.Nội lực của Kim Chung Nhân vừa tràn trề vừa thuần khiết, đi khắp cơ thể Ngô Thế Huân khiến cả người y nóng rực lên. Ngô Thế Huân cảm thấy toàn thân đều bị Kim Chung Nhân bao trùm, hắn nhịn không được dựa lên người phía sau, ngẩng đầu, hé miệng kêu: “Kim Chung Nhân...”
Kim Chung Nhân hơi cong người, hôn lấy môi Ngô Thế Huân, nội lực di chuyển vẫn không rút khỏi, cho đến lúc huyệt vị toàn thân Ngô Thế Huân hoàn tòa được khơi thông, chỉ còn lại một cửa cuối cùng.
Kinh mạch bị cản trở khiến cho Ngô Thế Huân không thể bắn tinh dù dục vọng đã lên đến đỉnh, dương vật hắn sưng đau không thôi, nó đã dựng thẳng lên từ lâu lại phun không được, trông thật đáng thương. Kim Chung Nhân khống chế nội lực hòng phá tan cản trở cuối, nhưng thử vài lần đều không thành công.
Ngô Thế Huân cũng càng thêm khó chịu, cảm giác phía sau sưng muốn vỡ ra, cảm giác bắn tinh mãnh liệt hòa với cảm giác bị ngăn cản khiến hắn chịu dày vò không phải nhỏ, trong mắt gần như tích ra nước, hắn chỉ có thể thúc giục Kim Chung Nhân: “Kim Chung Nhân, mau cho ta......”
Hắn cần dương tinh của Kim Chung Nhân bắn trong cơ thể hắn, càng nhanh càng tốt, so với nữ nhân dâm đãng nhất thiên hạ còn khát khao hơn, hậu huyệt vừa co rút vừa thít chặt, giống như cái miệng nhỏ bị bỏ đói lâu ngày đang thèm khát thức ăn.
Kim Chung Nhân đâm rút vài cái, bất đắc dĩ lắc đầu, y thúc dục bản thân bắn tinh, đồng thời cũng thu lại nội lực trong cơ thể Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân co chặt bên trong, hút sạch tinh dịch Kim Chung Nhân bắn vào trong cơ thể mình không thừa một giọt, cùng lúc đó, dương vật sưng đau của hắn cuối cùng cũng có thể bắn ra tinh dịch. Chất lỏng màu trắng phun tung toé, để lại dấu vết trên mấy quyển sách.
Ngô Thế Huân thoát lực xụi lơ, hắn cố gắng điều chỉnh lại hô hấp đang hỗn loạn, ngẩng đầu lên thì thấy Kim Chung Nhân quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt, đang cúi đầu nhìn hắn.
Ngô Thế Huân nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhặt quần áo bên cạnh lên, lúc quay đầu đột nhiên phát hiện ở trên sách quý còn lưu lại dấu vết của hắn, mặt hắn lập tức đỏ lên. Hắn vội lấy y phục lau đi, lau một nửa mới nhớ ra y phục này còn phải mặc ra ngoài gặp người khác. Hắn bối rối đứng ở đó, không biết làm sao.
Kim Chung Nhân hạ mắt: “Ta đi lấy cho ngươi một bộ quần áo.”
Ngô Thế Huân thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Kim Chung Nhân lấy quần áo, chỉ một chốc đã trở về, Ngô Thế Huân mặc quần áo sạch sẽ, sửa sang tóc bị hỗn độn.
Kim Chung Nhân nói: “Chưa được.”
Ngô Thế Huân hiểu y đang nói về việc nội lực không thể phá tan thứ cản trở tinh quan kia. Trong lòng hắn cũng biết, thứ có thể khiến Thanh Tùng lão nhân bảo là không có thuốc giải nhất định không phải dễ dàng thành công như vậy, nên hắn cũng không quá thất vọng, chỉ cảm thấy đã phụ công sức của Kim Chung Nhân, hắn đáp một tiếng: “Không sao cả, cám ơn ngươi, Kim Chung Nhân.”
Hắn sửa sang lại quần áo tóc tai xong, nhìn về phía Kim Chung Nhân hỏi: “Trông có ổn không?”
Kim Chung Nhân lắc đầu, “Rất tốt.” Trừ bỏ hai gò má đỏ ửng, đôi môi ướt mềm, khóe mắt vương ánh nước ra.
Ngô Thế Huân nói: “Ta phải ra ngoài đây, Niệm Bi Đại Sư còn đang chờ ta quyết định.”
Kim Chung Nhân đáp: “Ta đi với ngươi. Niệm Bi Đại Sư đã nói với ta võ công nữ tử kia luyện tựa hồ có một chương tâm pháp có cùng nguồn gốc với Dục Ma Kinh “
“Thế sao?” Ngô Thế Huân nhíu mày, “Nói như thế, Thủy Nguyệt yêu giáo kia có thể có lai lịch từ Tây Nam Ngọc Khê bộ tộc?”
Kim Chung Nhân nói: “Không phải không có khả năng.”
Diệt trừ Ma Giáo, nói thì dễ, Thủy Nguyệt thần giáo trước nay chỉ nghe kỳ danh chưa ai tận mắt chứng kiến. Thiếu Lâm thân là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, xuất động nhiều đệ tử như vậy cũng không bắt được một tên giáo chúng Ma Giáo, càng không nói đến cứ điểm Ma Giáo tột cùng nằm ở nơi nào, tại sao có dạng nhân vật lợi hại đến thế.
Biện Bạch Hiền hỏi Dư Tiểu Sơn: “Như vậy thương lượng có thể có được kết quả không? Đến đối thủ là ai mọi người đều không rõ ràng?”
Dư Tiểu Sơn sờ sờ cằm, “Có lẽ không, Niệm Bi Đại Sư mục đích chính là muốn mượn cơ hội này thông cáo một tiếng đến bạch đạo võ lâm. Nếu có ai phát hiện yêu nữ hại người, cơ hội tìm hiểu nguồn gốc cứ điểm Ma Giáo cũng nhiều hơn một phần, sau đó mới tính đến chuyện vung lưới bắt trọn bọn chúng.”
Biện Bạch Hiền cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu lại hỏi: “Nhưng Thiếu Lâm hòa thượng không phải vẫn đang truy tìm yêu nữ sao? Cả Thiếu Lâm hòa thượng còn bắt không được, những người như chúng ta thì sao chứ?”
Dư Tiểu Sơn lườm hắn một cái, “Đổi lại là ta, ta nhất định có thể bắt được. Hòa thượng đi bắt nữ nhân, nói đi nói lại có bao nhiêu phần không tiện, cho nên Niệm Bi Đại Sư mới xin Ngô Thế Huân minh chủ giúp đỡ, phát động toàn võ lâm Trung Nguyên đồng thời xuất động giúp bọn họ bắt yêu nữ.”
Biện Bạch Hiền đứng lên nhìn về phía Niệm Bi thiền sư, thấy Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đang đi đến, cao hứng hô: “Ngô minh chủ đã trở lại!” Một lát sau lại nghi hoặc lẩm bẩm, “Minh chủ sao lại đổi y phục làm gì?”
Ngô Thế Huân cùng Niệm Bi thiền sư thấp giọng nói chuyện, “A Di Đà Phật, bần tăng đã hỏi qua chư vị hiệp khách ở đây, không có người nào từng gặp qua hành tung yêu nữ, việc này chỉ sợ là rất gian nan.”
Ngô Thế Huân gật đầu, “Nay chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ tại trong tối, muốn một sớm một chiều mà trừ tận gốc vốn là việc bất khả thi, Đại Sư cũng không cần lo lắng quá. Nếu tin tưởng Ngô Thế Huân, vậy hãy giao việc này cho tại hạ, trước hết tìm yêu nữ, rồi sẽ tra xét Ma Giáo cứ điểm, cuối cùng tụ tập các thế lực giang hồ, một lưới bắt hết Ma giáo.”
Niệm Bi thiền sư chấp tay hành lễ, “A Di Đà Phật, làm phiền Ngô minh chủ.”
Ngô Thế Huân đương muốn trả lời, một đệ tử Võ Lâm Minh từ trước viện vội vàng chạy vào, nói nhỏ bên tai Ngô Thế Huân hai câu. Ngô Thế Huân sắc mặt khẽ biến, “Để cho họ vào!”
Một lát sau, một nam tử trẻ tuổi vội vã chạy vào, hắn đứng ở gần luyện võ trường. Giữa sân mọi người đứng lẫn vào nhau, trong thời gian ngắn khó mà thấy được người cần tìm, gã nôn nóng la lớn: “Bang chủ!”Giữa sân tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn. Lúc này có một người nam nhân trung niên cao lớn đứng lên, trách mắng: “Hô to gọi nhỏ làm cái gì?”
Biện Bạch Hiền hiếu kì hỏi: “Ai vậy?”
Dư Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn xem, “Hải Sa bang bang chủ Trương Quan, Hải Sa bang là một tiểu bang phái ở duyên hải.”
Người trẻ tuổi nhìn thấy Trương Quan đứng ra, lao đến bên người hắn vội vàng đến nỗi mấy lần suýt ngã sấp mặt xuống đất. Hắn lại gần Trương Quan nói nhỏ bên tai hai câu. Sắc mặt Trương Quan thoáng chốc rút hết huyết sắc, chỉ có đôi mắt là sung huyết, trở nên đỏ bừng.
Trương Quan kinh ngạc đứng tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đi về phía Ngô Thế Huân. Đến trước mặt Ngô Thế Huân thì khuỵu một gối quỳ xuống, chắp tay nói: “Thỉnh minh chủ chủ trì công đạo, giúp ta báo thù cho nhi tử!”
Ngô Thế Huân vội vàng nâng hắn dậy, “Trương bang chủ đứng lên hãy nói, ta chỉ nghe đệ tử nói lệnh lang gặp chuyện không may, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Quan một tiếng thở dài, khuôn mặt bảy phần hung hãn suýt nữa đã rơi lệ.
Nguyên lai Trương Quan thay mặt Hải Sa bang tới Lâm Uyên thành tham dự võ lâm đại hội. Con trai độc nhất Trương Thừa Ngọc cũng hộ tống theo sau tiện đà học hỏi giao tế. Khác hẳn với bề ngoài tục tằn của Trương Quan, Trương Thừa Ngọc dung mạo nhã nhặn, tính cách phong lưu, một bộ dạng quý công tử miệng ngậm thìa vàng. Bởi vì bôn ba hết mấy ngày, đến khi vào Lâm Uyên thành, Trương Thừa Ngọc đúng lúc thấy thân thể không thoải mái. Võ lâm đại hội hôm nay cũng không muốn đến, sáng sớm còn ngủ trong khách điếm.
Hai đệ tử Hải Sa bang lưu lại khách điếm trông chừng Trương Thừa Ngọc, đến giữa trưa thấy hắn vẫn chưa dậy, liền vào trong phòng gọi hắn. Gõ cửa thì phát hiện cửa phòng chưa khóa, đẩy cửa đi vào đã thấy Trương Thừa Ngọc xích thân lỏa thể chết ở trên giường.
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đến khách điếm kia, bởi vì xảy ra chuyện liên quan đến nhân mạng, chính sảnh ít người ra vào, chỉ còn lại một số nhân sĩ giang hồ, thấy Ngô Thế Huân đều đứng dậy hành lễ.
Ngô Thế Huân đáp lễ.
Đi cùng Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân còn có Niệm Bi thiền sư, và Biện Bạch Hiền sống chết muốn đến xem.
Thi thể Trương Thừa Ngọc còn nằm ở trên giường của khách điếm, chưa bị đụng vào, chỉ phủ lên một tấm chăn mỏng. Ngô Thế Huân đi qua nhấc chăn lên. Phía dưới chăn quả nhiên xích thân lỏa thể, nằm ngửa trên giường. Nơi giữa hai chân Trương Thừa Ngọc, đỉnh phân thân mềm nhuyễn vẫn còn tinh dịch bạch trọc dính vào, nhìn kĩ mới có thể thấy tinh dịch kia có một ít máu tươi.
Trên giường một đống hỗn độn, người nhìn qua liền biết đó chính là dấu vết sau tình sự.
Ngô Thế Huân xem khuôn mặt Trương Thừa Ngọc, thấy hốc mắt hắn lõm xuống, môi khẽ nhếch, đập vào mắt đều là nhan sắc trắng bệch. Hắn đem chăn phủ trở lại, quay đầu hỏi Niệm Bi thiền sư: “Đại Sư, bộ dáng khi chết của Trương thiếu bang chủ này và Tâm Khổ sư phụ, có phải giống nhau hay không?”Niệm Bi thiền sư miệng niệm kinh Phật, đầy mặt từ bi gật gật đầu, “Cơ hồ giống nhau như đúc.”
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân liếc nhau, nhẹ nhàng thở dài.
Biện Bạch Hiền hiếu kì hỏi: “Ngô minh chủ, hắn cũng là bị yêu nữ Thủy Nguyệt giáo hại chết sao?”
Ngô Thế Huân nói: “Rất có khả năng, chúng ta ra ngoài nói sau.”
Ngô Thế Huân hỏi tiểu nhị khách điếm, tiểu nhị sờ sờ gáy, cố ngẫm nghĩ nhớ lại: “Sáng sớm hôm nay, khách điếm không thiếu khách nhân vốn đến Võ Lâm Minh tham gia võ lâm đại hội. Sinh ý cũng khá tốt. Thời điểm ta đang lau chùi bàn ghế thì nhìn thấy một hồng y cô nương tiến vào. Bộ dạng rất xinh đẹp, ăn mặc yêu diễm, không giống cô nương gia đứng đắn. Ta hỏi nàng là muốn nghỉ lại dừng chân hay ở trọ, nàng nói tìm người rồi trực tiếp lên lầu hai.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Ngươi có đi theo xem không?”
Tiểu nhị lắc đầu.
Ngô Thế Huân lại hỏi: “Cô ta ở lại bao lâu?”
Tiểu nhị nghĩ nghĩ, “Đại khái không quá một canh giờ liền đi. Nàng đi không lâu liền có khách quan phát hiện chết người.”
Lúc Ngô Thế Huân rời đi, cúi đầu khuyên giải an ủi Trương Quan vài tiếng.
Trương Quan bắt lấy hai tay Ngô Thế Huân, “Yêu nữ kia nói không chừng còn ở trong Lâm Uyên thành, minh chủ nhất định phải giúp ta tróc nã ả!”
Ngô Thế Huân đáp: “Trương bang chủ yên tâm, Lâm Uyên thành nay tụ tập toàn giang hồ võ lâm nhân sĩ, yêu nữ kia dám can đảm làm ác, nhất định không thể chạy thoát. Võ Lâm Minh đệ tử đã phân ra gác ở cửa thành, một khi nhìn thấy người khả nghi, lập tức bắt! Trương bang chủ xin hãy an tâm lo liệu hậu sự cho lệnh lang đi.”
Trương Quan đầy mặt bi thống, gật gật đầu, “Đa tạ Ngô minh chủ.”
Mới ra khỏi cửa chính khách điếm, Biện Bạch Hiền liền bị Dư Tiểu Sơn canh giữ ở cửa nhéo tai, “Tiểu hỗn đản chạy loạn khắp nơi!”
Biện Bạch Hiền giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi ma trảo của sư huynh.
Dư Tiểu Sơn nhìn về phía Ngô Thế Huân nói: “Ngượng ngùng, tên sư đệ nghịch ngợm này đã gây nhiều phiền toái cho minh chủ rồi.”
Ngô Thế Huân mỉm cười, “Tiểu Bạch huynh đệ tính cách sảng khoái, có chút hợp ý với ta. Lúc trước cũng nói sẽ thỉnh chư vị đến Võ Lâm Minh làm khách, hôm nay đã có duyên, không bằng ta làm chủ, đi uống chén trà được chứ?”
Dư Tiểu Sơn nghe vậy, cười to nói “Minh chủ mời khách, đương nhiên phải tranh thủ!”
Niệm Bi thiền sư tạm trú ở ngôi chùa ngoài Lâm Uyên thành cho nên cao từ Ngô Thế Huân trở về trước. Thế là đến quán trà bên đường chỉ có Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân và Biện Bạch Hiền, Dư Tiểu Sơn bốn người.
Ngô Thế Huân gọi tiểu nhị mang trà ngon đến, tự tay châm trà cho ba người kia.
Dư Tiểu Sơn nói cảm tạ, tiếp nhận chén trà hỏi: “Không biết chuyện thiếu bang chủ Hải Sa bang kia, Ngô minh chủ có thể nói ra manh mối được không?”Ngô Thế Huân trả lời: “Không sao, ta xác nhận là yêu nữ Thủy Nguyệt giáo gây nên, có lẽ không lầm.” Nói xong, hắn kể lại một lần nội tình ở khách điếm rồi mới hỏi, “Dư thiếu hiệp xem, nếu lùng bắt yêu nữ trong thành liệu có khả quan không?”
Dư Tiểu Sơn nhíu mi, “Tự nhiên không dễ. Đối phương chỉ là một nữ tử độc thân, nếu cố ý muốn tránh né, nói không chừng đã sớm giả dạng phụ nhân bình thường lẻn ra khỏi thành, chúng ta ở trong thành vây truy chặn đường cũng chỉ phí công.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, hỏi Kim Chung Nhân: “Kim Chung Nhân, ngươi xem có biện pháp khác làm cho nàng ta hiện thân hay không?”
Kim Chung Nhân nói: “Có lẽ có.”
Ngô Thế Huân nghe vậy, còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên nghe được thanh âm phạch phạch, một con bồ câu trắng lượn vài vòng trên tầng trời, mở cánh lướt vào trong quán trà rồi đậu trên đầu vai Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân bắt lấy nó, gỡ mảnh giấy cột trên chân nó ra, thả nó bay đi. Kim Chung Nhân mở mảnh giấy ra đọc, xem xong ngẩng đầu nói với Ngô Thế Huân: “Ta muốn trở lại Vân Dương Sơn.”
Ngô Thế Huân thoáng cả kinh, “Khi nào?”
Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ, “Ngày mai khởi hành.”
“Ngày mai?” Ngô Thế Huân đột nhiên đứng lên, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra một tiếng vang thanh thúy.
Biện Bạch Hiền hoảng sợ, tựa hồ không dự đoán được Ngô Thế Huân lại phản ứng thái quá như thế, kỳ quái nhìn về phía hắn.
Ngô Thế Huân cũng biết chính mình thất thố, lại chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Gấp lắm sao?”
Kim Chung Nhân nhặt lên mảnh giấy trên bàn, nhẹ nhàng nắm chặt trong tay, xiết nó thành bột mịn, “Sư điệt có chút việc gấp, chờ ta trở về cứu mạng.”
Ngô Thế Huân hành sự biết phân nặng nhẹ. Kim Chung Nhân làm việc lại hướng đến chừng mực. Chuyện của hắn không thể liên lụy y, thế là nhẹ giọng đáp: “Cứu mạng quan trọng, vậy ngươi đi thôi.”
Cho dù Ngô Thế Huân không nói, Kim Chung Nhân cũng biết hắn đang lo lắng cái gì. Hai lần huyết khế phát tác, cách nhau mười lăm ngày. Như vậy lần phát tác tiếp theo sẽ là lúc nào? Lâu hơn hoặc càng ngắn hơn hoặc vẫn là mười lăm ngày? Ngô Thế Huân không biết, hơn nữa nếu Kim Chung Nhân không ở bên người, huyết khế có phải sẽ không bị dụ phát ra hay không? Hoặc là huyết khế vẫn phát tác, còn hắn tinh tụ huyết trệ, muốn mà không thể ra rồi bị tươi sống nghẹn chết?
Ngô Thế Huân sắc mặt đột nhiên có chút tái nhợt, hắn biết không thể cả đời không ly khai Kim Chung Nhân, nhưng tâm âm thầm thấy may mắn, huyết khế phát tác theo quy luật hay không vẫn có Kim Chung Nhân ở bên người.
Nay Kim Chung Nhân đột nhiên nói muốn đi, Ngô Thế Huân nhất thời có chút không biết làm sao.
Kim Chung Nhân nâng chung trà lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm, “Trong vòng mười lăm ngày ta nhất định trở về.”
Ngô Thế Huân nói: “Nếu không tới mười lăm ngày?”
Kim Chung Nhân lắc lắc đầu, “Hẳn là sẽ không.”
Ngô Thế Huân muốn hỏi y sao lại chắc chắn như thế, nhưng thấy sư huynh đệ Biện Bạch Hiền và Dư Tiểu Sơn còn ở đây, không tiện mở miệng hỏi.
Bốn người uống trà thêm chốc lát, rồi trước cửa quán trà từ biệt mỗi người đi một ngả.
Chỉ còn lại có Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân hai người, Kim Chung Nhân nói: “Huyết khế không phải muốn lấy mạng ngươi, ta tin nó chỉ khống chế ngươi ở giới hạn nhất định, lại cho ngươi có thể hành động tự do.”
Ngô Thế Huân lâm vào trầm tư.
Kim Chung Nhân lại nói: “Cho nên ta sẽ gấp rút trở về, cũng không để ngươi nhìn thấy ta, chúng ta thử xem, nếu không có ta huyết khế rốt cuộc có thể phát tác hay không.”
Ngô Thế Huân chậm rãi nói: “Nhưng một khi phát tác...”
Kim Chung Nhân đáp: “Ngươi đã quên chúng ta đã ước định ám hiệu? Nếu cấp bách, ta đương nhiên sẽ xuất hiện.”