Quả nhiên sáng sớm hôm sau Kim Chung Nhân liền rời khỏi.
Ngô Thế Huân tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy nha hoàn đang dọn dẹp khách phòng Kim Chung Nhân ở, nhịn không được hỏi: “Kim Chung Nhân đi lúc nào?”
Nha hoàn kia trả lời: “Thưa không biết, Kim Chung Nhân đạo trưởng tựa hồ sáng sớm đã đi rồi.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu. Thói quen có một người ở cạnh, bỗng nhiên chỉ còn lại mình một người cảm giác có chút tịch mịch. Hắn chậm rãi bước ra cửa, đứng đó nhìn về cầu thang phía trước, không tự chủ được hình dung ra bóng dáng Kim Chung Nhân khi rời đi.
Kim Chung Nhân so với hắn tiêu sái hơn nhiều, vô khiên vô quải vô câu vô thúc, chân chính không bị ràng buộc.
Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân lại không khỏi tự giễu cười, thân thể bị huyết khế khống chế không ly khai Kim Chung Nhân chưa kể đến, hắn lại yếu đuối giống phụ nhân nhà bình thường trông ngóng phu quân.
Ngô Thế Huân quay người, đang muốn đi vào trong, đúng lúc một người vội vàng chạy đến trước cửa, la lớn: “Ngô minh chủ! Bang chủ chúng ta đã bắt được yêu nữ !”
Ngô Thế Huân xoay người lại, có chút kinh ngạc, “Người ở đâu?”
Người nọ đáp: “Bang chủ tự mình áp giải đến Võ Lâm Minh, rất nhanh sẽ tới.”
Ngô Thế Huân “Nga” một tiếng, cao giọng phân phó đệ tử trái phải: “Đi thỉnh Niệm Bi thiền sư đến ngay!”
Ngoài Niệm Bi thiền sư, Ngô Thế Huân lại phái người đi thỉnh vài vị võ lâm tiền bối có danh vọng cùng đến.
Hắn trở lại chính đường chờ đợi, không lâu liền nhìn thấy đệ tử dẫn Trương Quan cùng một hàng người tiến đến. Trương Quan tự tay áp giải một nữ tử, sa y hồng sắc, tóc dài chưa vấn, xõa rối tung che hết nửa khuôn mặt. Quả thật là một nữ tử mỹ mạo có chút yêu diễm.
Nữ tử bị Trương Quan dùng sức đẩy, té trên mặt đất, thở hổn hển ra tiếng.
Trương Quan trong tay nắm đại đao, nói: “Ta đã điểm huyệt đạo của ả. Vốn định một đao làm thịt, nhưng ta không cam lòng Ma Giáo phía sau tiếp tục hoành hành cho nên mới giải ả tới gặp minh chủ!”
Ngô Thế Huân đứng dậy, đi đến trước mặt nàng ta, trông bộ dáng nàng giãy giụa yếu ớt, trong thời gian ngắn hắn không dám chắc nàng có phải là yêu nữ luyện võ công tà môn hay không. Hắn ngồi xổm xuống, tới gần hỏi: “Ngươi là người của Thủy Nguyệt giáo?”
Nàng kia vẻ mặt kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, “Cái gì Thủy Nguyệt giáo, tiểu nữ chưa bao giờ nghe qua. Các ngươi là người nào? Bắt ta đến đây làm gì?”
Trương Quan cao giọng quát: “Minh chủ đừng tin ả buông lời xảo trá, ta chính mắt thấy ả lén lút quanh quẩn xung quanh khách điếm, hại chết con ta còn không cam tâm, dám trở lại!”
Ngô Thế Huân nghe Trương Quan nói xong, lại càng hoài nghi, nữ tử này nếu đã giết chết Trương Thừa Ngọc, cần gì phải trở về khách điếm, hơn nữa lại dễ dàng bị Trương Quan bắt được như thế?Nếu không phải Trương Quan bắt nhầm người, vậy nữ tử này có ý đồ gì?
Ngô Thế Huân ra tay đánh úp về phía ngực nàng, mục đích muốn thử võ công của nàng. Lại không ngờ nàng kia không tránh không né, thét một tiếng kinh hãi. Ngô Thế Huân dừng chưởng phong, đứng lên hỏi Trương Quan: “Đã xác nhận với tiểu nhị khách điếm kia chưa?”
Trương Quan đáp: “Tiểu nhị nói không nhớ rõ, chỉ nhớ là một nữ nhân mỹ mạo.”
Lúc này nàng kia đột nhiên khóc ra tiếng: “Tiểu nữ căn bản không phải nữ tử mỹ mạo gì đó, chư vị đại gia oan uổng ta.”
Nói xong, nàng đột nhiên đưa tay vén phần tóc dài lòa xòa, lộ ra cả khuôn mặt. Hai bên vành tai kéo dài đến hai má là hai vết sẹo đỏ sậm thâm lại, tóc buông xuống vừa vặn có thể che khuất hoàn toàn.
Vốn là một khuôn mặt xinh đẹp, thêm hai vết sẹo lại có vẻ yêu dị khó coi.
Ngô Thế Huân lại hỏi Trương Quan: “Trương bang chủ, có dám xác định là nữ tử này không?”
Trương Quan chần chờ hồi lâu, đáp không được.
Lúc này, ngoài cửa đệ tử thông báo, Niệm Bi thiền sư đã đến đây.
Ngô Thế Huân vội vàng phân phó: “Mau mời!”
Niệm Bi thiền sư nhìn đến hồng y nữ tử kia, niệm một tiếng “A Di Đà Phật.”
Ngô Thế Huân nói: “Đại Sư, ngươi hãy xem nữ tử này có phải yêu nữ Thủy Nguyệt giáo hay không?”
Đến cùng Niệm Bi là chưởng môn Lâm Tu Vong của Không Động, “Thử nội lực nàng.”
Niệm Bi nói một tiếng “Đắc tội, nữ thí chủ.” liền ngồi xổm xuống chế trụ mạch môn của nàng, thử chân khí trong cơ thể.
Một lát sau, Niệm Bi lắc đầu đứng dậy.
Ngô Thế Huân biết, nếu võ công cao đến cảnh giới nhất định, đánh tan chân khí để che giấu võ công, sau đó tụ tập lại cũng không phải việc khó.
Không ai có thể vọng động xác định nữ tữ này có phải là yêu nữ hay không. Người ở đây đều tự xưng danh môn chính phái, nào dám dễ dàng lạm sát kẻ vô tội.
Sau một phen tranh luận, vẫn không có kết quả.
Nữ tử này không thể giết cũng không thể thả, chỉ có thể để Ngô Thế Huân tạm thời giam giữ rồi sẽ định đoạt sau.
Trương Quan khi rời đi nói: “Nếu có thể chứng minh nữ tử này thật sự là yêu nữ sát hại con ta, khẩn cầu Ngô minh chủ đem nàng giao cho ta xử trí !”
Ngô Thế Huân đáp: “Tất nhiên, Trương bang chủ xin yên tâm.”
Ngô Thế Huân nghiêm lệnh trông coi nữ tử, không dám lơi lỏng một chút.
Vào đêm, hắn nằm trên giường, lại suy nghĩ việc khi sáng. Nếu nữ tử kia thật sự là Thủy Nguyệt giáo yêu nữ, nàng cố tình chui đầu vào lưới rốt cuộc là vì mục đích gì? Có liên quan đến Võ Lâm Minh không?
Ngô Thế Huân cảm giác ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa làm hắn bừng tỉnh, kinh ngạc hô: “Là ai?”Người ngoài cửa không trả lời, Ngô Thế Huân xuống giường, đến mở cửa phòng, bên ngoài đúng là hồng y nữ tử kia! Nàng rõ ràng đang bị trông giữ nghiêm cẩn, làm sao có thể vô thanh vô tức đào thoát ra khỏi địa lao Võ Lâm Minh?
Ngô Thế Huân ngẩn ra, đang muốn ra tay chế phục nàng. Hắn đột nhiên phát hiện tròng mắt nàng biến màu huyết sắc, oánh oánh lòe lòe cực kì hoặc nhân. Chỉ một khắc chần chờ, Ngô Thế Huân dường như mất đi ý thức, nghe nàng kia nói một câu: “Đi theo ta.”
Ngô Thế Huân mờ mịt, hai mắt bất động, đáp: “Vâng.”
Đợi đến lúc Ngô Thế Huân khôi phục lại ý thức, hắn phát hiện mình đang ở bên trong một gian miếu đổ nát, nằm trên đống cỏ rơm đầy bụi bặm, thở dốc không thôi. Hắn nhất thời có chút mờ mịt, cúi đầu mới nhìn thấy nàng kia đang dùng miệng hàm lộng phân thân của hắn, nhưng thứ kia lại mềm nhũn không có một chút động tĩnh nào.
Nữ tử phun ra, giận dữ mắng: “Đường đường Võ Lâm Minh chủ, ai nghĩ tới lại là phế vật vô năng!”
Ngô Thế Huân đỏ bừng mặt, hô hấp vì kích thích dưới thân mà dồn dập, nhưng dương vật cũng vẫn im lìm.
Nữ tử đứng lên, muốn thoát quần áo trên người.
Chợt bên ngoài gian miếu đổ nát truyền đến thanh âm thấp trầm của nam tử: “Hắn không phải không được, chỉ là đối với ngươi không được, miễn cưỡng làm gì?”
Nàng kia nghe vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, run giọng: “Giáo chủ!”
Ngô Thế Huân nghe nàng kia gọi người ngoài miếu là giáo chủ, trong lòng cả kinh, muốn giãy dụa nhưng toàn thân vô lực không thể động đậy, tựa hồ là bị nữ tử trước mắt phong trụ huyệt đạo.
Y phục trên người hắn không chỉnh, nội y đã bị thoát đi, lộ ra hai chân dài quang lỏa lúc này đang mở rộng, phân thân mềm rũ ở giữa.
Cửa miếu bị một trận kình phong thổi tung ra, một nam tử chậm rãi đi vào. Nam tử kia thân hình thon dài tuấn dật, trên mặt đeo một tầng mặt nạ, nhìn không thấu dung mạo hắn.
Thanh âm từ mặt nạ truyền ra có vẻ thấp trầm mà lại mê hoặc nhân tâm, hắn hỏi nàng kia: “Ngươi rời giáo đã nói cái gì?”
Nữ tử cúi đầu, “Ta nói tìm Trương Thừa Ngọc báo thù.”
Nam tử hỏi: “Báo thù chưa?”
Nữ tử gật đầu nói: “Thưa rồi.”
Nam tử “Nga?” một tiếng, “Vậy vì sao không quay về?”
Nữ tử bỗng nhiên quỳ xuống, “Giáo chủ, Vân Hương biết sai rồi, là Vân Hương ham Ngô Thế Huân một thân công lực, muốn nhân cơ hội này hút sạch nội lực hắn.”
Nam tử nghe vậy, khẽ cười ra tiếng: “Ngươi cho là đường đường Võ Lâm Minh chủ lại dễ dàng bị ngươi hút đi một thân công lực như thế? Vậy ngươi cũng quá xem nhẹ võ lâm Trung Nguyên rồi.”
Nữ tử nói: “Vâng, Vân Hương biết sai, thỉnh giáo chủ cho Vân Hương một cơ hội.”
Nam tử vung tay lên, “Ngươi đi đi, lần này ta tha.”
Nữ tử vội vàng vâng dạ: “Đa tạ giáo chủ.” Lập tức ly khai ngôi miếu đổ nát.
Nhất thời, trong ngôi miếu âm u hoang tàn này chỉ còn lại hai người Ngô Thế Huân cùng nam tử kia.Nam tử tiến đến, ngồi xổm trước mặt Ngô Thế Huân, nở nụ cười. “Vốn tưởng rằng sẽ có cơ hội diện kiến Tiệt Dương Công thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết, không ngờ lại được gặp Ngô minh chủ bằng phương thức này, phải nói một tiếng ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Ngô Thế Huân đang thử dùng nội lực giải huyệt đạo bị phong kín, ho một hơi hỏi: “Ngươi là Thủy Nguyệt giáo giáo chủ?”
Nam tử đeo mặt nạ không để lộ ra biểu tình. Bất cứ lúc nào, Ngô Thế Huân nhìn qua chỉ là một cái mặt nạ bằng đồng lạnh lẽo, lộ ra một đôi mắt tối đen u ám.
Nam tử nghe Ngô Thế Huân hỏi, cười đáp: “Thủy Nguyệt giáo chỉ là tiểu giáo phái nơi biên thuỳ Tây Nam, không nghĩ tới Ngô minh chủ cũng từng nghe qua tên, có phải ta nên kêu một tiếng vinh hạnh?”
Ngô Thế Huân nói: “Ngươi quả nhiên là ma giáo giáo chủ!”
Nam tử đáp: “Không sai, xin cho phép tại hạ tự giới thiệu, ta là Thủy Nguyệt thần giáo giáo chủ Phác Xán Liệt.”
“Phác Xán Liệt?” Ngô Thế Huân vô thức lặp lại.
Phác Xán Liệt cười: “Ngô minh chủ thỉnh nhớ kĩ, ngươi ta sau này còn hạnh ngộ nhiều lần.”
Ngô Thế Huân nghe ngữ khí của y, dường như muốn thả mình, không khỏi hoài nghi: “Ngươi...”
Phác Xán Liệt nói: “Nếu cứ như vậy, Ngô minh chủ cũng không còn tâm trí nào tiếp chuyện với ta...”
Y lời vừa ra khỏi miệng liền vươn tay hướng đến hạ thân Ngô Thế Huân.
Lúc này Ngô Thế Huân mới chú ý tới Phác Xán Liệt đang mang một đôi bao tay hắc sắc, nhìn không ra làn da.
Ngón tay Phác Xán Liệt chạm vào phân thân Ngô Thế Huân, y nói ra một nửa đột nhiên dừng lại, trực tiếp nắm đang nằm trong lòng bàn tay, ngữ khí nghi hoặc: “Dâm tâm cổ?”
Chỗ tư mật nhất thân thể bị người ta nắm lấy không ngừng kích thích, Ngô Thế Huân rõ ràng đã có thể cảm giác được từng trận khoái cảm đánh úp lại, nhưng hắn thủy chung vẫn không thể cứng rắn lên, trong lòng đương nhiên hiểu được là vì huyết khế.
Nhưng đụng chạm của Phác Xán Liệt vẫn khiến cho Ngô Thế Huân mặt trướng đỏ bừng, cả giận quát: “Buông ra!”
Phác Xán Liệt nghe mà như không nghe, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát đỉnh phân thân Ngô Thế Huân cho đến khi nơi kia bắt đầu trở nên ướt át. Tuy rằng cách một lớp bao tay nhưng Ngô Thế Huân vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của ngón tay đối phương, nhịn không được ngẩng đầu lên thở dốc không thôi.
Đột nhiên, từ đầu ngón tay Phác Xán Liệt chui ra một con trùng tử dài nhỏ, vặn vẹo thân thể, chậm rãi tìm kiếm lỗ nhỏ nơi đỉnh phân thân Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhất thời kinh sợ, lại không thể nhúc nhích, khuôn mặt hắn trắng bệch, chỉ có thể trừng to mắt nhìn Phác Xán Liệt đưa con trùng kia vào.
Thân trùng rất nhỏ, tiến vào cũng không thấy đau, chỉ là mang đến khoái cảm đáng sợ, làm cho lông tơ toàn thân Ngô Thế Huân đều dựng lên, nhịn không được “Ưm...” một tiếng rên rỉ. Ngô Thế Huân muốn giãy dụa mà không thể, bị cảm giác tê dại kia tra tấn, khóe mắt cơ hồ đã đọng nước.Sau một lúc lâu, Phác Xán Liệt đưa ngón tay giữa đến bên môi cách bao tay nhẹ nhàng cắn nát, dùng máu dụ trùng tử ra, chui vào lại đầu ngón tay bên trong bao tay.
Ngô Thế Huân giống như chết qua một lần, toàn thân vô lực xụi lơ trên mặt đất, toàn bộ mái tóc đều bị mồ hôi trên người làm ướt đẫm.
Phác Xán Liệt thở dài: “Quả nhiên là dâm tâm cổ.”
Ngô Thế Huân không biết dâm tâm cổ là cái gì, chỉ có thể đoán được có liên quan đến thân thể mình, nói không chừng cũng liên quan đến huyết khế. Hắn chậm rãi bình phục hô hấp, cố gắng phá tan huyệt đạo lúc nãy bị gián đoạn uổng phí. Hắn không biết Phác Xán Liệt còn muốn làm cái gì, thầm nghĩ Phác Xán Liệt vừa rồi nói muốn thả hắn ra, Ngô Thế Huân ẩn ẩn hy vọng y có thể thu tay lại.
Phác Xán Liệt đột nhiên vươn tay đến trước mặt Ngô Thế Huân: “Một khi đã như vậy...”
Y kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng, rồi mới rút ra cây trâm búi tóc, dùng mũi nhọn nhắm ngay cổ tay, chậm rãi vẽ ra một vệt máu. Y dùng tay kia nắm cằm Ngô Thế Huân, buộc hắn mở miệng.
Ngô Thế Huân hoảng sợ mở to hai mắt, một giọt huyết châu theo cổ tay Phác Xán Liệt rơi xuống, tích vào miệng hắn.
Huyết châu một giọt tiếp một giọt rơi xuống, Phác Xán Liệt nói: “Ngô minh chủ, cơ hội khó được, hấp hồn thuật sợ sẽ không có hiệu quả đối với ngươi, cơ hội nghìn năm, ta nếu là buông ra sợ rằng thiên lý không tha, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
Huyết thủy lọt vào miệng, càng tích càng nhiều, Ngô Thế Huân không tự chủ được nuốt xuống, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt, thân thể hơi hơi có chút run rẩy.
Phác Xán Liệt nói: “Xem ra ngươi cũng là biết sự lợi hại của dâm tâm cổ, Vân Hương cố sức cũng như vậy cũng không thể làm ngươi cứng rắn lên, xem ra là có người dùng máu uy cổ trùng trong thân thể ngươi.” Nói tới đây, Phác Xán Liệt ghé sát vào bên tai Ngô Thế Huân, “Ngô minh chủ, tại hạ muốn hỏi ngươi một câu, có phải người nọ làm cho ngươi sảng khoái lắm phải không?”
Ngực Ngô Thế Huân dùng sức phập phồng, bởi vì khuất nhục lẫn xấu hổ, kiệt lực bắt buộc mình phá tan huyệt đạo, chân khí toàn thân cơ hồ nghịch hướng mà đi, trước mắt rất có nguy cơ sẽ nhập ma.
Phác Xán Liệt thân thủ điểm vài đại huyệt trên người Ngô Thế Huân, ngăn không cho hắn vận công, rồi mới xé vạt áo chậm rãi trói chặt miệng vết thương trên cổ tay, “Ngô minh chủ không cần kích động như thế, rất nhanh ngươi sẽ biết, ta và người nọ, ai có thể làm ngươi sảng khoái hơn.”
Ngô Thế Huân cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chậm rãi chảy xuôi toàn thân, hắn biết máu tươi của Phác Xán Liệt vừa rồi uống xong đã bắt đầu có tác dụng, thân thể vốn đã xao động hồi lâu cuối cùng cũng có phản ứng, dưới ánh mắt Phác Xán Liệt, phân thân hắn dần dần gắng gượng đứng lên.
Phác Xán Liệt đột nhiên nở nụ cười: “Ngô minh chủ, bắt đầu khó dằn nổi rồi sao?”
Ngô Thế Huân tầng tầng thở dốc, nói với Phác Xán Liệt: “Phác Xán Liệt, đều là nam nhân, ngươi thả ta ra, chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận, cờ sao phải dùng sự tình xấu xa bậc này làm nhục ta.”Phác Xán Liệt vươn tay cầm phân thân Ngô Thế Huân, giương mắt nhìn hắn: “Ngô minh chủ, trong lòng ngươi hẳn đã biết, giờ phút này ta có thả ngươi ra, ngươi cũng sẽ bị dày vò khó nhịn đến mức ôm ta cầu ta thượng ngươi. Cổ trùng vừa mới được cấp máu, chính là thời điểm hưng phấn, ta nếu không cùng ngươi giao cấu, sợ là ngươi sẽ bị tươi sống nghẹn chết. Ta chỉ là muốn giúp ngươi.”
Ngô Thế Huân đột nhiên cười to hai tiếng, “Giúp ta? Ngươi không bằng một chưởng giết ta.”
Phác Xán Liệt ngừng động tác, nhìn biểu tình khuất nhục của Ngô Thế Huân, bỗng nhiên nâng tay dùng ngón tay lau một chút ướt át ở khóe mắt hắn, rồi mới nhẹ nhàng vuốt môi Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt thở dài: “Ngô minh chủ, ngươi lộ ra bộ dáng này, ta sao có thể giết ngươi được. Muốn giết ngươi, cũng phải dùng nó để giết.” Nói, một ngón tay y chỉ khố hạ mình, cái kia đã cao cao nhếch lên.
Phác Xán Liệt chậm rãi cởi bỏ khố tử, “Chỉ nhìn biểu tình của ngươi thôi mà ta đã có thể cứng rắn lên, không hổ là thống lĩnh Trung Nguyên võ lâm Ngô minh chủ.”
Nói cho hết lời, Phác Xán Liệt đã thản nhiên đem phân thân lộ ra đến, vật kia của y bộ dạng giống như một cái ngọc thế được điêu khắc, oánh nhuận trắng nõn, thon dài đoan chính. Vật đương bị năm ngón tay Phác Xán Liệt bao trùm càng phảng phất vẻ tinh xảo của mĩ ngọc tốt nhất.
Phác Xán Liệt quỳ trên mặt đất, hai tay nắm hai chân Ngô Thế Huân tách ra rồi mới dùng sức lôi kéo, khiến bắp đùi hắn kề sát đầu gối y, mông hắn bị nâng lên, nhất thời phong cảnh giữa hai chân lộ ra không sót chút gì.
Phác Xán Liệt nắm phân thân của mình, để sát vào vật nhếch lên giữa hai chân Ngô Thế Huân, quy đầu cùng quy đầu chậm rãi ma sát.
Ngực Ngô Thế Huân phập phồng không thôi, miệng không ngừng rên rỉ, ý định làm Phác Xán Liệt buông tha hắn tựa hồ bay mất. Cảnh tượng trước mắt quá mức dâm mĩ, Ngô Thế Huân nhắm hai mắt lại.
Nhưng mắt nhìn không tới, xúc cảm lại càng rõ ràng, vật cũng đồng dạng cứng rắn mà lại mềm mại, ma sát lẫn nhau khiến cho toàn thân đều tê dại. Thân thể càng mềm nhũn vô lực, hạ thể cứng rắn phát sưng, đỉnh ứa ra dâm thủy, dính thấp toàn bộ quy đầu Phác Xán Liệt. Hắn cảm giác được đỉnh phân thân đối phương từ hành thể hắn thong thả đi xuống, nhẹ nhàng chạm vào nơi kia.
Phác Xán Liệt nắm giữ lực đạo và tốc độ ma sát đều đặn, một lần lại một lần khiến cho tình dục Ngô Thế Huân tăng vọt. Phân thân phía trước đứng thẳng, hậu huyệt co rút lại có vẻ hư không, chính hắn lại không thể động đậy, không thể đụng vào, toàn thân buộc chặt, bị khoái cảm hung hăng tra tấn.
Hai tay Phác Xán Liệt nâng kiều đồn của hắn lên, nhìn nơi trước mắt tràn ra dâm dịch, thấm ướt một vòng chung quanh huyệt khẩu. Hậu huyệt khép mở không ngừng, tựa hồ muốn nuốt vào toàn bộ dâm dịch vừa chảy ra.
Phác Xán Liệt khẽ cười một tiếng, “Minh chủ, thân thể ngươi cơ khát như thế dâm đãng như thế, ngươi chắc không phải là dựa vào dâm huyệt mê người này chinh phục Trung Nguyên võ lâm chứ? Nghe nói Kim Chung Nhân đạo trưởng của Vân Dương đạo phái võ công đã đạt đến chỗ siêu phàm, vậy mà vì ngươi cả mạng cũng từ, không biết hắn có phải đã kiến thức công phu dâm huyệt này, muốn ngừng mà không được.”Ngô Thế Huân không có dự đoán được Phác Xán Liệt ngay lúc này lại nhắc tới Kim Chung Nhân, trong giây lát nghe được danh tự kia, thân thể hắn liền cứng đờ, hậu huyệt dùng sức co rụt lại, dịch ruột non trong suốt bên trong chảy ra.
Phác Xán Liệt thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, nhìn về phía khuôn mặt Ngô Thế Huân xấu hổ và giận dữ, trong lòng phỏng đoán. Hắn một bên đem một ngón tay vói vào hậu huyệt Ngô Thế Huân, một bên hỏi: “Ngô minh chủ chẳng lẽ có ý nghĩ gì đó với Kim Chung Nhân đạo trưởng không thể cho ai biết?”
Hậu huyệt Ngô Thế Huân đã được Phác Xán Liệt xoa bóp, lúc này dễ dàng liền nuốt vào ngón tay.
Phác Xán Liệt thấy Ngô Thế Huân nhắm nghiền hai mắt, môi cắn chặt tựa hồ y nói cái gì đều không trả lời, thế là cười cười, lẩm bẩm: “Mà thôi, Ngô minh chủ cái gì cũng không chịu nói, ta liền đoán vậy. Nơi tuyệt diệu này của ngươi rốt cuộc đã có người nào tiến vào rồi? Kim Chung Nhân? Niệm Bi? Nga, ta nghe nói Thương Dữ Hành phái Hoa Sơn có tiếng phong lưu hào hiệp, công phu kia tất nhiên cực lợi hại, không biết Ngô minh chủ luận bàn cùng hắn hay chưa?”
Phác Xán Liệt vừa nói vừa vòi vào ba ngón tay, vải dệt bao tay có chút thô ráp ma sát tràng thịt Ngô Thế Huân từng trận phát đau. Phác Xán Liệt vẫn trừu sáp, tốc độ dần dần nhanh hơn mang đến tiếng nước ướt át. Phác Xán Liệt rút ngón tay ra, bao tay đã hoàn toàn ướt đẫm, y dùng ngón tay vuốt ve mặt và môi Ngô Thế Huân, khắp nơi đều tràn ra thủy sắc, Phác Xán Liệt nói: “Người ta nói vật mĩ diễm khó tìm, Ngô minh chủ theo ý ta cũng là vật dâm đãng khó tìm a.”
Vô luận Phác Xán Liệt nói cái gì, Ngô Thế Huân đều một mực không đáp lại. Nhưng mà thân thể là thành thực, Phác Xán Liệt nói ra khỏi miệng dâm từ uế ngữ, Ngô Thế Huân ngược lại càng thêm hưng phấn, hậu huyệt không ngừng co rút lại, cảm giác bài xích lại nhịn không được có điều chờ mong.
Ngô Thế Huân biết nguyên nhân là bởi vì huyết khế, hoặc là bởi vì dâm tâm cổ theo như lời Phác Xán Liệt, nhưng hắn hoàn toàn không thể chống cự. Thật lòng mà nói, hắn tình nguyện ở trong tình trạng bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, nếu Phác Xán Liệt thả hắn ra, hắn sợ hãi mình nhịn không được sẽ cầu Phác Xán Liệt thượng hắn.
Phác Xán Liệt đem đỉnh phân thân để ở hậu huyệt Ngô Thế Huân, chậm chạp quét qua động khẩu không chịu đi vào.
Ngô Thế Huân hé miệng suyễn khí, hắn biết Phác Xán Liệt đang đùa hắn, phía trước đã trướng phát đau, Phác Xán Liệt cố tình trêu chọc không vào. Hậu huyệt hư không khó nhịn, nhu cầu cấp bách hung hăng tra tấn hắn.
Phác Xán Liệt đột nhiên một tay chống đỡ thân thể ghé vào phía trên Ngô Thế Huân, hai thân thể kề sát nhau, Ngô Thế Huân có thể cảm giác được khí tức lạnh lẽo trên mặt nạ thanh đồng, hơn nữa còn có thể ngửi được một cỗ hương vị yêu dị trên người y, Ngô Thế Huân không hình dung được là thực vật nào, hương vị đạm mà đặc biệt.
Phác Xán Liệt vùi đầu, dùng mặt nạ lạnh lẽo chạm vào nhũ tiêm Ngô Thế Huân, nhũ tiêm bị kích thích, lập tức cao cao đứng thẳng.
Phác Xán Liệt đổi ngón tay, ngón giữa cùng ngón trỏ giáp kéo nhũ tiêm, sau đó lại dùng sức ấn xuống, đùa bỡn nhũ tiêm hai bên đều sưng lên.Đột nhiên, Ngô Thế Huân cảm giác được trên mặt một trận lạnh lẽo, như là bị cái gì đó bao trùm. Ngô Thế Huân mới đầu không hiểu được, đến khi ngửi thấy hương vị, mới biết được là Phác Xán Liệt đeo mặt nạ cho hắn.
Ngô Thế Huân mở mắt ra, phát hiện tầm mắt bị thanh đồng mặt nạ che khuất. Phác Xán Liệt cũng không bao trùm toàn bộ mặt nạ lên mặt hắn mà chỉ che khuất bên trên mũi, cái mũi và môi vẫn lộ ra bên ngoài. Bởi vì không thiếp hợp hoàn toàn cho nên Ngô Thế Huân có thể mượn ánh sáng từ khe hở nhìn bên ngoài, nhưng vẫn nhìn không tới khuôn mặt Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt dùng ngón tay nắm cằm Ngô Thế Huân, lúc này không hề cách một tầng vải dệt, mà là làn da chân thật dán vào, Ngô Thế Huân cảm giác được đầu ngón tay đối phương một mảnh trắng mịn.
Một giây sau, Phác Xán Liệt vùi đầu hôn môi hắn.
Ngô Thế Huân đóng chặt khớp hàm, Phác Xán Liệt liền kiên nhẫn liếm láp môi hắn, dùng đầu lưỡi đảo qua chân răng Ngô Thế Huân. Đợi đến khi Ngô Thế Huân cuối cùng nhẫn nại không nổi, thả lỏng là lúc đầu lưỡi y tham tiến vào trong miệng của hắn, cuốn lấy đầu lưỡi bắt đầu dùng sức hút.
Ngô Thế Huân từ khe hở mặt nạ vừa vặn chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tiêm gầy trắng nõn cùng đôi môi màu sắc nhu hòa. Ngô Thế Huân xem đến ngẩn ra, lấy lại tinh thần mới phát hiện hắn thế nhưng đón ý Phác Xán Liệt, cùng hắn hôn sâu.
Phác Xán Liệt theo rời khỏi miệng hắn, khẽ cười nói:“Ngươi a...”
Nói xong, lại vùi đầu ngậm lấy một bên nhũ tiêm.
Ngô Thế Huân gian nan nuốt nước bọt dư thừa tràn ra khóe miệng, đột nhiên hạ thân bị Phác Xán Liệt dùng sức xỏ xuyên qua. “A ──” Ngô Thế Huân không không kịp chuẩn bị, thét ra tiếng, “Không...”
Đột ngột bị xỏ xuyên qua mang đến một cơn xé rách đau đớn, nhưng đau đớn kia so với cảm giác hư không đã lâu được lấp đầy, có vẻ cũng không rõ ràng. Ngô Thế Huân cảm giác được khoái cảm đáng sợ kia đang bắt đầu tràn ra, hậu huyệt mềm dẻo ướt át gắt gao cắn chặt phân thân như sợ hãi y sẽ rút ra.
Phác Xán Liệt nâng cao hai chân thon dài của Ngô Thế Huân lên, làm lộ ra càng rõ ràng hậu huyệt đang phun ra nuốt vào dương căn màu sắc oánh nhuận, phá lệ dâm mĩ. Phác Xán Liệt chậm rãi rút ra, rồi mới lại nặng nề thúc vào, mang đến tiếng nước. Cứ như vậy lặp đi lặp lại trừu sáp, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, ma sát chỗ mẫn cảm trong cơ thể Ngô Thế Huân. Hạ thân va chạm nhau phát ra âm thanh dâm mĩ. Lúc này quanh ngôi miếu đổ nát chỉ nghe được thanh âm nhục thể hai người giao cấu hòa cùng tiếng rên rỉ thở dốc khi nặng khi nhẹ của Ngô Thế Huân.
Phân thân Ngô Thế Huân sưng không thôi, đã có dấu hiệu phóng thích, nhưng Phác Xán Liệt vẫn liên tục trừu sáp, chưa có ý chấm dứt.
Ngô Thế Huân khó chịu vô cùng, chỗ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm than nhẹ khó có thể nhẫn nại, “Phác Xán Liệt...” Hắn nhẹ nhàng hô lên.
Phác Xán Liệt ngừng động tác nơi hạ thân, ghé sát vào bên tai hắn, nói: “Sao vậy? Minh chủ?”
Ngô Thế Huân bỏ xuống tôn nghiêm, gian nan nói: “Buông tha ta đi.”Phác Xán Liệt thổi khí bên cạnh bên tai hắn: “Cầu ta sao?”
Ngô Thế Huân lại chết sống không chịu mở miệng nhả ra chữ “cầu” này.
Phác Xán Liệt nói: “Vậy ngươi hãy nhẫn nại đi, chủ nhân còn chưa tận hứng, sao có thể cho ngươi ra?” Nói xong lại mạnh mẽ đâm vào.
“A...” Ngô Thế Huân lớn tiếng rên rỉ .
Phác Xán Liệt cười nói: “Thân thể Ngô minh chủ thực mê người, thanh âm cũng êm tai, hôm nay ta là muốn ngừng mà không được. Ngươi muốn ta nhanh bắn ra, cũng có thể kêu thêm hai tiếng cho ta nghe, nói không chừng ta nhất thời kích động, khống chế không được bắn ra, ngươi cũng sảng khoái có phải hay không?”
Ngô Thế Huân vẫn là không đáp.
Phác Xán Liệt vuốt ve cái bụng bằng phẳng của hắn, bỗng nhiên vùi đầu hút rốn hắn, rồi mới ngẩng đầu nói: “Tốt lắm.”
Tiếp theo, phân thân vẫn tiếp tục hung hăng thao lộng hậu huyệt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân hoảng hốt, hắn bỗng nhiên cảm giác cứ tiếp tục như vậy, thứ phía trước rất có khả năng sẽ bị phế bỏ, trong lúc thần trí không rõ, chỉ có thể trầm túy trong dục vọng từ động tác của Phác Xán Liệt.
Hắn không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một trận nóng rực phòng đến nội bích trong tràng đạo, thân thể nhịn không được run rẩy, co rút tràng đạo nuốt xuống sạch sẽ toàn bộ tinh dịch Phác Xán Liệt bắn ra trong cơ thể hắn. Phân thân trướng đến cực hạn mới run rẩy phát tiết ra.
Phác Xán Liệt lấy tay vuốt ve phân thân mêm rũ do mới bắn ra của hắn, nói: “Đáng thương tiểu gia khỏa.”
Ngô Thế Huân hầu như vô lực phản bác.
Phác Xán Liệt hôn nhẹ miệng hắn, Ngô Thế Huân tùy ý hắn đảo lộn trong miệng mình lần nữa, cuối cùng nghe được hắn nói: “Ngô Thế Huân, ngươi quá tốt, ta sẽ trở về tìm ngươi, đến lúc đó ngươi ta nhất định phải tiếp tục luận bàn một phen...”
Còn chưa nói xong, tay Phác Xán Liệt vỗ nhẹ một cái vào gáy Ngô Thế Huân, tức khắc cả người hắn hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.
Khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, cảm thấy toàn thân bủn rủn, lúc lâu sau sức lực vẫn chưa hồi phục. Hắn mở to mắt, phát hiện mình đã về tới Võ Lâm Minh, nằm ở trên giường, nhưng mà thân thể phía dưới tấm chăn cũng trần như nhộng .
Hắn đột nhiên ngồi dậy, phần eo và hậu huyệt đau đớn, nhờ đến lúc đó, sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên tái nhợt.
Ngô Thế Huân xốc lên chăn xuống giường, eo lưng đau nhói lên, hắn lấy tay chạm vào, thì cảm thấy có hình dạng gì đó như bị người đâm vào vẽ ra, nhất thời trong lòng cả kinh, hắn đi đến bên cạnh bàn cầm lấy gương đồng, soi phần eo lưng, phát hiện chỗ đó bị đâm hình một con trùng tử vặn vẹo, to bằng ngón tay, trùng tử có mười chân, mỗi bên năm cái, thân thể dài nhỏ uốn lượn, đỉnh đầu còn có hai cái xúc tu.
Ngô Thế Huân chưa bao giờ gặp qua hình dạng trùng tử loại này, nhưng càng đáng sợ là, trong lòng hắn hiểu được, thứ này nhất định là Phác Xán Liệt làm ra. Không khỏi nghĩ tới Phác Xán Liệt ép hắn uống máu tươi, thêm lời nói sẽ trở về tìm hắn, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương từng trận đau nhức, có chút vô lực ngồi trở lại bên giường.Lúc này hắn loạn như tơ vò khiến đầu hắn trướng đau. Yêu nữ bị giam lại chạy thoát, hắn còn chưa biết giao phó thế nào với Trương Quan, mình thì dâm đãng rên rỉ dưới thân giáo chủ Ma giáo suốt cả đêm. Hắn biết mình không phải loại người dâm đãng, tất cả là vì cái huyết khế kia, nhưng ngay lúc vẫn còn giữ được thanh tỉnh, hắn lại đón ý Phác Xán Liệt.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên nghĩ tới Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân một lòng muốn giúp hắn tìm cách cởi bỏ huyết khế, mà hắn lại bị một tên nam nhân...... Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân cảm thấy ngực phát đau một trận, cổ họng dâng lên vị ngọt rồi hộc ra một ngụm máu tươi.
Cửa phòng đột nhiên bị người gõ mạnh, đệ tử ngoài cửa hô: “Minh chủ! Trương bang chủ Hải Sa bang và Niệm Bi thiền sư đến bái phỏng!”
Ngô Thế Huân đứng lên, một bên mặc quần áo một bên nói: “Thỉnh bọn họ đến chính đường chờ, ta sẽ ra ngay.”
Nguyên lai Trương Quan suy nghĩ một đêm không nghĩ ra, hôm nay sáng sớm lại mời đoàn người Niệm Bi thiền sư cùng đi, muốn chứng thực thân phận yêu nữ kia.
Cùng đi với Niệm Bi vẫn là chưởng môn Lâm Tu Vong của Không Động, còn có chưởng môn Nga Mi Thiện Đức sư thái cùng với chưởng môn Hoa Sơn Lô Sơn Thanh.
Ngô Thế Huân vội vàng đi đến chính đường, chào hỏi các vị võ lâm tiền bối, đứng thẳng thân mình nói: “Không biết các vị sáng sớm đến Võ Lâm Minh có chuyện gì, là vì yêu nữ bắt được ngày hôm qua?”
Trương Quan nói: “Đúng vậy, Ngô Minh Chủ, ngươi đem ả ra đi, chúng ta muốn thẩm tra lại.”
Ngô Thế Huân hạ ánh mắt, nói: “Trương bang chủ không cần thẩm ta lại, nàng kia đích xác là yêu nữ của Thủy Nguyệt thần giáo.”
“Nga?” Ở đây mọi người đều kinh ngạc.
Niệm Bi hỏi: “Minh chủ làm sao biết được?”
Ngô Thế Huân nói :“Ngô mỗ hổ thẹn, hôm qua khinh thường yêu nữ kia, bị nàng dùng hấp hồn thuật mê hoặc sai khiến ta thả nàng ra.”
Trương Quan nghe nói, vội la lên:“Người nọ đâu?”
Ngô Thế Huân thở dài một hơi:“Người đã trốn thoát rồi.”
Niệm Bi nói:“A Di Đà Phật.”
Thiện Đức sư thái cau mày suy tư, “Ngô Minh Chủ, yêu nữ kia một khi đã như vậy lợi hại, vì sao lại muốn đến Võ Lâm Minh này một cái mới rời đi? Liệu có ý đồ gì khác không?”
Lô Sơn Thanh cũng nói: “Đúng vậy, nghe có chút kỳ quái.”
Ngô Thế Huân mới đầu không đáp lại, qua hồi lâu mới nói: “Nàng kia mê hoặc thủ vệ, nửa đêm đến trước cửa phòng ta gõ cửa. Nói ra thật xấu hổ, Ngô mỗ không đề phòng, cũng trúng hấp hồn thuật của nàng.”
Niệm Bi nói:“Ngô Minh Chủ không cần tự trách quá mức, ngươi nói đó là hấp hồn thuật, sư huynh ta cũng từng bị trúng một lần. Yêu thuật quỷ dị kia rất khó phòng bị, nếu lúc trước chưa từng gặp qua, rất dễ bị ánh mắt yêu nữ mê hoặc; Nhưng là nếu đã gặp qua một lần, lần sau muốn dùng lại thuật đó trên người ngươi, vậy khó khăn.”Ngô Thế Huân gật gật đầu.
Trương Quan hỏi: “Kia yêu nữ mê hoặc ngươi? Ả làm cái gì với ngươi rồi?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới tử trạng của Trương Thừa Ngọc, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân cũng trở nên phức tạp.
Ngô Thế Huân nói:“Võ công của yêu nữ kia tựa hồ có thể hút công lực của người khác, nàng lẫn vào Võ Lâm Minh, nửa đêm xuất hiện mê hoặc tâm trí ta, mang ta ra khỏi Võ Lâm Minh, mục đích vì muốn hút nội lực.”
Nếu đã trúng hấp hồn thuật, Ngô Thế Huân lại không có bộ dáng bị hao tổn một tia công lực, có thể nghĩ đến lý do duy nhất, đó là Ngô Thế Huân đối mặt với dụ dỗ của yêu nữ, lòng vẫn không loạn.
Ngô Thế Huân nhìn biểu tình khác nhau của mọi người, tự giễu cười: “Cũng không phải Ngô mỗ lợi hại có thể tự thân thoát khỏi yêu nữ, mà là trên đường có người ra tay ngăn cản, Ngô mỗ mới tránh được một kiếp.”
Lâm Tu Vong hỏi: “Là ai?”
Ngô Thế Huân âm thầm thở dài một hơi, hạ quyết tâm nói ra, “Thủy Nguyệt giáo giáo chủ - Phác Xán Liệt.”
Cái tên Phác Xán Liệt này mọi người lần đầu tiên nghe được, ngay cả Niệm Bi trước đây cũng chưa từng nghe qua.
“Ma Giáo giáo chủ đến Lâm Uyên thành?”
Ngô Thế Huân nói: “Không sai.”
Trương Quan hỏi: “Vậy vì sao hắn lại cứu ngươi.”
Sắc mặt Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên tái nhợt, rồi mới nổi lên một mạt đỏ ửng mất tự nhiên, tay phải che miệng khụ một tiếng, nói: “Hắn nói muốn kiến thức Tiệt Dương Công của ta, cái loại tình huống hô qua thật không thích hợp, cho nên mới thả ta trở về.”
Nói xong, Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, “Ta thân là Võ Lâm Minh chủ, lại làm mất mặt của võ lâm Trung Nguyên.”
Thiện Đức nói: “Ngô Minh Chủ đừng nói như thế, yêu nhân Ma Giáo quỷ dị đa đoan, nếu đường đường chính chính cùng ngươi giao thủ, Phác Xán Liệt kia không hẳn là đối thủ ngươi.”
Ngô Thế Huân vẫn lộ vẻ cười khổ, “Phác Xán Liệt còn ở Lâm Uyên thành hay không, Ngô mỗ cũng không dám xác định. Mọi người có muốn gióng trống khua chiêng bao vây tiễu trừ hắn ngay tại Lâm Uyên thành hay không, ta cũng nhất thời chưa có chủ ý, muốn nghe ý kiến các vị xem sao.”
Mấy người nhìn nhau, Niệm Bi trước hết nói: “Chúng ta ở ngoài sáng hắn trong tối, hắn tất nhiên sẽ không lưu lại Lâm Uyên thành chờ chúng ta đến bắt, việc này tốt nhất vẫn nên giữ bí mật, cẩn thận phái một vài đệ tử đáng tin cậy âm thầm tìm kiếm.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu.
Lúc này lại nghe Lâm Tu Vong nói: “Phái người chặn đường ra khỏi thành, nói không chừng không chỉ giáo chủ Ma Giáo, yêu nữ kia có thể cũng chưa đi khỏi Lâm Uyên thành.”
Thiện Đức hỏi: “Không biết Phác Xán Liệt kia dung mạo thế nào?”
Thân thể Ngô Thế Huân bất giác cứng đờ: “Hắn đeo một cái mặt nạ Thanh Đồng, mang một đôi bao tay hắc sắc. Người này nói dễ nhận diện quả thật có điểm dễ nhận diện, nếu hắn không bỏ mặt nạ ra, chúng ta muốn nhận ra hắn cũng không quá khó khăn; Nhưng nếu nói không dễ nhận diện, chỉ cần hắn đổi một cái mặt nạ khác, hoặc là dịch dung thành người khác, trong chốn võ lâm không người nào gặp qua chân diện mục của hắn.”Niệm Bi nói: “Vô luận ra sao, chúng ta đều thấy qua dung mạo của hồng y nữ tử kia, chỉ cần bọn họ không đi, nhất định có thể tìm ra bọn họ ở Lâm Uyên thành.”
Ngô Thế Huân chắp tay nói: “Làm phiền các vị chưởng môn, đệ tử Võ Lâm Minh nhất định toàn lực phối hợp, sớm ngày bắt được yêu nhân Ma Giáo!”
Ngô Thế Huân tiễn mọi người ra khỏi đại môn Võ Lâm Minh, hắn nhu nhu thái dương, mệt mỏi quay người trở về.
Hắn sai người chuẩn bị nước, ở trong phòng tắm rửa xong, nói với Trình Tam: “Ta có chút không thoải mái, hiện tại rất buồn ngủ, có chuyện gì liền đến bảo ta.”
Trình Tam đem bồn nước ra ngoài, đáp: “Hảo, minh chủ.”
Ngô Thế Huân nằm lại trên giường, nhắm mắt ngủ.
Trong mộng, hắn suất lĩnh võ lâm chính đạo bắt được Phác Xán Liệt, đến khi trói lại y, Phác Xán Liệt nói: “Ngô Minh Chủ, nhất dạ phu thê bách dạ ân, sao ngươi nỡ đối với ta như vậy?”
Ngô Thế Huân kinh hãi, liên tục lùi ra sau, phát hiện không biết khi nào hắn đã trần như nhộng, Phác Xán Liệt nâng lên hai chân hắn, trước mặt toàn thể võ lâm, hung hăng xỏ xuyên qua hắn.
Ngô Thế Huân nghe được một tiếng rên rỉ ngọt nị phát ra, tiếp theo nghe Phác Xán Liệt nói:“ Ngô Minh Chủ, mọi người đều đang nhìn, ngươi sao có thể dâm đãng như thế?”
Ngô Thế Huân muốn giãy dụa, lại không thể động đậy, quay đầu đi phát hiện gương mặt quen thuộc của Niệm Bi, Thiện Đức này, đều mang đùa cợt nhìn bọn họ, hắn quay sang hướng khác, Ngô Thế Huân phát hiện Kim Chung Nhân xa xa đứng ở sau đám người, cũng là vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Ngô Thế Huân lớn tiếng kêu: “Kim Chung Nhân!”
Mộng cảnh kia liền nhanh chóng rút đi, hắn đổ một thân mồ hôi lạnh từ trên giường ngồi dậy, không ngờ một tiếng Kim Chung Nhân kia là hắn kêu lên thật.
Hắn vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt đẫm, rốt cuộc không thể ngủ được.
Toàn bộ Lâm Uyên thành gợn lên sóng dữ. Đệ tử Võ Lâm Minh xuất động hơn phân nửa, phối hợp với Thiếu Lâm, Không Động, Nga Mi, Hoa Sơn cùng với Hải Sa bang nhân, ngầm điều tra nơi ẩn náu của Phác Xán Liệt.
Mà Ngô Thế Huân ở Võ Lâm Minh đóng cửa không ra ngoài, chuyện xảy ra mấy ngày trước, trong lòng hắn thủy chung không thể tiêu tan. Mỗi lần hắn nhắm mắt lại là có thể thấy được mặt nạ Thanh Đồng băng lãnh của Phác Xán Liệt, hết một lần lại một lần lặp lại giấc mộng quan hệ hoang đường của hắn cùng với Phác Xán Liệt bị chiêu cáo võ lâm, không chỉ Phác Xán Liệt, còn có Kim Chung Nhân cũng tiếp tục xuất hiện. Nhiều lúc hắn nhìn thấy Kim Chung Nhân đưa lưng về phía hắn, dần dần rời xa, hắn muốn đuổi theo nhưng làm sao cũng đuổi không kịp, bừng tỉnh, một thân đều là mồ hôi lạnh lẽo.
Ngô Thế Huân biết có một nỗi sợ hãi tồn tại sâu trong ý thức của hắn, sợ hãi bị người khác biết được việc hoang đường của hắn cùng Phác Xán Liệt, lại sợ hãi bởi vì thân thể đáng xấu hổ của mình mà vĩnh viễn mất đi bằng hữu Kim Chung Nhân.Nổi bất an tiếp diễn qua mưới ngày nhưng vẫn không thể tìm được tung tích Phác Xán Liệt, y và hồng y nữ tử kia phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện tại Lâm Uyên thành, hành tung biến mất đến sạch sẽ.
Ngô Thế Huân càng tình nguyện tin tưởng Phác Xán Liệt đã ly khai Lâm Uyên thành, cũng vì thế hắn ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mắt thấy ước định mười lăm ngày cùng Kim Chung Nhân liền ở trước mắt, Ngô Thế Huân suy đoán Kim Chung Nhân có lẽ đã gần trở về Lâm Uyên thành, như ước định của bọn họ, y ở gần đó nhưng không hiện thân.
Mỗi khi nghĩ đến Kim Chung Nhân có lẽ đang ở một chỗ không xa nơi này là bao, đáy lòng Ngô Thế Huân nhịn không được hơi hơi rung động.
Võ lâm nhân sĩ dần dần rời khỏi Lâm Uyên thành, Niệm Bi chờ đợi hôi lâu vẫn không tìm được tung tích Phác Xán Liệt, cũng buông tha cho kế hoạch ban đầu, cáo từ Ngô Thế Huân rời đi.
Biện Bạch Hiền và đoàn người Dư Tiểu Sơn rời đi trước, cũng đặc biệt đến Võ Lâm Minh bái phỏng Ngô Thế Huân, ngày đó đúng lúc là ước định mười lăm ngày của Ngô Thế Huân vàKim Chung Nhân.
Ngô Thế Huân dặn trù phòng bị rượu, mở tiệc chiêu đãi vài đệ tử tuổi trẻ phái Thanh Thành, rồi mới tiễn bọn họ ra khỏi đại môn Võ Lâm Minh.
Biện Bạch Hiền lưu luyến không rời, “Ngô Minh Chủ, không biết khi nào chúng ta mới có thể tái kiến?”
Ngô Thế Huân cười sờ đầu của hắn, “Hữu duyên đương nhiên sẽ tái kiến, nói không chừng khi đó ngươi đã là Biện đại hiệp vang danh thiên hạ.”
Biện Bạch Hiền dùng sức gật đầu, “Ân, ta nhất định sẽ làm được, ta cũng muốn trở thành hảo hữu tri giao của Ngô Minh Chủ!”
Ngô Thế Huân khẽ cười nói: “Ta đợi ngươi.”
Dư Tiểu Sơn nắm lấy Biện Bạch Hiền kéo đến bên người, nói với Ngô Thế Huân: “Đa tạ Ngô Minh Chủ khoản đãi, chúng ta cáo từ .”
Ngô Thế Huân chắp tay nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn Biện Bạch Hiền xuống núi, Ngô Thế Huân mỉm cười đang muốn xoay người trở về, bỗng nhiên trong lòng chấn động một trận, quay đầu nhìn về phía rừng cây rậm rạp bên đường, chỉ thấy gió thổi lá xao, cũng không dị thường. Thế là âm thầm thở dài một hơi, mới xoay người đi vào.
Một ngày nay, Kim Chung Nhân không xuất hiện, huyết khế cũng không phát tác.
Ngô Thế Huân trong lòng vẫn bất an không yên, hắn biết huyết khế không phát tác có một khả năng, đó chính là sau ngày hắn và Kim Chung Nhân giao hợp, lại cùng Phác Xán Liệt làm chuyện đó, hắn không biết rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến thời gian huyết khế phát tác.
Tâm tình nôn nóng liên tục qua hai ngày nữa, Kim Chung Nhân thủy chung vẫn không hiện thân, huyết khế cũng không phát tác.
Vật giữa hai chân vẫn trầm ngủ như trước, mềm nhũn hơn mười ngày vẫn chưa có tinh thần.
Ngô Thế Huân dần dần nghĩ đến Kim Chung Nhân vì cái gì vẫn không ra mặt, hay là bị sự tình gì ràng buộc, đến nay vẫn chưa chịu gặp hắn.
Thẳng đến đêm hôm đó, Ngô Thế Huân bị một tiếng xé gió bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy trên bàn rơi xuống một cuộn giấy nhỏ, lớp giấy dán cửa đã bị chọc một cái lỗ nhỏ.
Ngô Thế Huân mở cuộn giấy ra, mặt trên chỉ đơn giản ghi vài chữ: Vẫn chưa có việc gì, trước cáo từ. Lạc khoản là Kim Chung Nhân.
Hắn vội vàng mở cửa đuổi theo, đuổi tới đường nhỏ ngoài núi của Võ Lâm Minh, vẫn không thấy bóng dáng Kim Chung Nhân.
Trong tay hắn còn nắm tờ giấy Kim Chung Nhân lưu lại. Nguyên nhân Kim Chung Nhân vội vàng cáo biệt, có lẽ là việc của sư điệt y vẫn chưa giải quyết thỏa đáng, gấp gáp trở về chỉ là lo lắng cho mình, sợ huyết khế phát tác, hơn nữa còn yên lặng đến nhìn hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Thế Huân ẩn ẩn có chút rung động, lại nhịn không được lo lắng, rốt cuộc là cái gì sự tình gì nghiêm trọng đến mức Kim Chung Nhân vẫn chưa làm xong?
Ngô Thế Huân càng nghĩ càng cảm giác không yên lòng, hắn hạ quyết tâm, ngày mai liền đến Vân Dương Sơn tìm Kim Chung Nhân.