Ngày hôm sau Ngô Thế Huân thu thập hành trang, khi rời đi, Trình Tam đi theo sau nài nỉ: “Minh chủ, cho tôi theo với.”
Ngô Thế Huân nói: “Không cần, ngươi phải lưu lại Võ Lâm Minh để trông coi gia sự.”
Ngô Thế Huân mặc quần áo đơn giản, một người một ngựa từ Lâm Uyên thành hướng tới Vân Dương Sơn, lộ trình mất khoảng năm, sáu ngày.
Càng gần đến Vân Dương Sơn, Ngô Thế Huân lại càng ẩn ẩn một cảm giác bất an rất khó hình dung. Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đã kết giao bằng hữu không ít năm, trong mấy năm nay Ngô Thế Huân lui tới Vân Dương Sơn cũng không phải ít nhưng đây là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này.
Vân Dương đạo phái nằm ở giữa sườn núi Vân Dương, lúc lên núi phải qua một con đường nhỏ u tĩnh, bên đường đều là những tàng cây xanh um, nước suối róc rách.
Ngô Thế Huân đang đi trên đường thì hai đệ tử Vân Dương mặc đạo bào màu trắng xanh thấy hắn, cả hai đều khom mình hành lễ: “Ngô minh chủ!”
Ngô Thế Huân hoàn lễ, hỏi: “Kim Chung Nhân đã trở lại rồi sao?”
Một đệ tử trả lời: “Chưởng môn lên núi trước ngài một ngày, có cần chúng tôi thông truyền hay không ạ?”
Ngô Thế Huân đáp: “Không cần, ta tự mình vào là được.”
Hai đệ tử cung kính: “Vâng, thỉnh Ngô minh chủ.”
Bởi vì hắn là khách quen của Vân Dương đạo phái nên khi Ngô Thế Huân đi thẳng một đường vào bên trong đều có đệ tử cung kính hành lễ với hắn. Hắn cũng biết rõ đường đi, sau khi đưa ngựa cho một đệ tử dắt đến chuồng ngựa thì chậm rãi đi đến tận cùng bên trong điện Huyền Minh.
Có đệ tử đến nói là Kim Chung Nhân đang ngồi thiền trong điện Huyền Minh.
Lúc Ngô Thế Huân đến, đại điện chỉ có một mình Kim Chung Nhân, y đoan chính ngồi ở phía trên bồ đoàn giữa điện, khép chặt hai mắt. Trong đại điện ánh sáng mờ ảo, chu sa nơi mi gian y ngược lại làm người khác phải chú ý.
Ngô Thế Huân vạn lần không hề nghĩ đến, mắt vừa nhìn thấy Kim Chung Nhân, huyết khế trong cơ thể hắn lập tức bị dẫn phát, hai chân như nhũn ra, hắn phải vươn tay vịn lấy cửa gỗ bên cạnh mới có thể đứng vững.
Kim Chung Nhân mở mắt ra, chăm chú nhìn hắn.
“Ta......” Ngô Thế Huân thốt ra một chữ xong thì không nói nổi nữa, hai má phiếm hồng, nhìn về phía Kim Chung Nhân, không biết nên làm thế nào cho phải.
Kim Chung Nhân đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua tượng thần Tam Thanh phía sau, chậm rãi đi về phía Ngô Thế Huân đứng ở cạnh cửa.
Y nắm một tay Ngô Thế Huân, “Đi theo ta.”
Trong nháy mắt, Kim Chung Nhân liền ôm lấy eo Ngô Thế Huân, chân nhẹ nhàng nhảy, nhanh chóng phóng ra ngoài. Động tác Kim Chung Nhân cực kỳ nhanh, chúng đệ tử chưa kịp nhận thấy được gì thì hai người đã dừng lại bên ngoài quan đạo.
Nơi hai người đi vào là một phiến rừng sâu thẳm.
Kim Chung Nhân đẩy Ngô Thế Huân vào một chạc cây của một gốc đại thụ, niết lấy cằm liền hôn lên môi hắn.Ngô Thế Huân gần như ngay lập tức nâng tay ôm lấy bả vai Kim Chung Nhân, đón ý y. Ngô Thế Huân ngưỡng đầu, nước bọt hai người đều lọt vào trong miệng hắn rồi vương lại bên môi, chảy xuống cằm.
Một chân của Kim Chung Nhân chèn giữa hai chân hắn, hơi nâng đầu gối lên ma sát nhẹ nơi giữa hai chân.
Ngô Thế Huân dùng sức thở dốc, miệng hắn bị Kim Chung Nhân chặn lại, ngực chỉ có thể phập phồng, rất nhanh liền thấy không thở nổi nữa. Hắn giơ tay muốn đẩy Kim Chung Nhân ra nhưng lực lại không đủ.
Môi Kim Chung Nhân từ miệng hắn dời xuống má, đi xuống cằm, nhẹ nhàng cắn cắn, tiếp theo lại hạ xuống mút lấy hầu kết.
Ngô Thế Huân không kìm chế được, cử động thân thể cọ xát trên đùi Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân hỏi: “Huyết khế phát tác nên tới tìm ta?”
Ngô Thế Huân nhất thời cảm thấy bối rối, thân thể cứng đờ, nói: “Không phải, ta lo lắng ngươi......”
Kim Chung Nhân ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Ngô Thế Huân nhịn không được chuyển tầm mắt, nhưng sắc đỏ trên mặt vẫn không chịu tán đi, “Ngươi tới đi vội vàng, nhưng chuyện sư điệt ngươi vẫn......”
Ngô Thế Huân còn chưa dứt lời, Kim Chung Nhân đột nhiên nâng chân nhẹ nhàng ma sát giữa hai chân hắn, Ngô Thế Huân rên rỉ ra tiếng, biểu tình cũng mang theo vài phần tức giận.
Kim Chung Nhân vùi đầu, tiếp tục hôn môi và cằm hắn, ra lệnh: “Cởi quần áo.”
Trong lòng Ngô Thế Huân nghĩ dù sao đi nữa cũng phải đến một bước này, nhăn nhăn nhó nhó chỉ tổ phí công. Thế nhưng bắt hắn ngay lập tức phải cởi quần áo trước mặt Kim Chung Nhân, bảo hắn làm sao không xấu hổ cho được. Hắn chỉ có thể cúi đầu, không nhìn biểu tình Kim Chung Nhân, ngón tay run nhè nhẹ cởi y phục, lộ ra lồng ngực trần trụi bên trong.
Kim Chung Nhân nói: “Tiếp tục.”
Áo Ngô Thế Huân đã thoát gần hết, chỉ còn lại có quần dài, hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, cả hai đang ở bên ngoài, lại là nơi lộ thiên không có gì che chắn, hắn không khỏi lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Kim Chung Nhân không quan tâm, vùi đầu ngậm một bên nhũ tiêm của hắn, không để hắn kịp phản ứng, ngón tay xoát xoát vài cái đã lột toàn bộ nội y bên trong.
Ngô Thế Huân giờ này xích thân lỏa thể bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp giữa Kim Chung Nhân và đại thụ.
Kim Chung Nhân nắm eo hắn, ép hắn xoay người tựa vào phía trên chạc cây, nhũ tiêm Ngô Thế Huân vừa vặn ma sát trên thân cây thô ráp, làm hắn hít sâu một hơi. Tư thế nhếch mông chờ đợi như thế khiến Ngô Thế Huân vô cùng xấu hổ, nhưng đồng thời cũng càng thêm hưng phấn, cảm giác được xúc cảm khi ngón tay Kim Chung Nhân mềm nhẹ mà hữu lực vuốt ve trên mông mình, hắn không tự chủ được kẹp chặt cái mông thêm một chút.
Nhưng Kim Chung Nhân lại đột ngột dừng động tác, Ngô Thế Huân có chút nghi hoặc, đang muốn xoay người, đột nhiên bị ngón tay Kim Chung Nhân chạm vào thắt lưng.
Ngô Thế Huân toàn thân cứng ngắc, trên lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh, mấy ngày nay bận bận rộn rộn lo lên đường, liền quên mất ấn ký trên lưng bị Phác Xán Liệt lưu lại, nay lại đột ngột bị bại lộ dưới ánh mắt của Kim Chung Nhân.”Đây là cái gì?” Kim Chung Nhân hỏi.
Ngô Thế Huân khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người quen biết nhiều năm, chỉ cần một khắc chần chờ của hắn Kim Chung Nhân đã có thể nhìn ra ít nhiều, y bắt lấy một cánh tay Ngô Thế Huân, bắt hắn quay lại đối mặt với mình, “Ai lưu lại?”
Ngô Thế Huân hạ mi mắt, hắn cũng không phải không muốn trả lời Kim Chung Nhân, mà là không biết nên trả lời như thế nào. Hắn không muốn lừa gạt Kim Chung Nhân, nhưng làm sao có thể nói ra miệng sự tình hoang đường của hắn cùng Phác Xán Liệt đây.
Kim Chung Nhân đột nhiên dồn nội lực vào đầu ngón tay, muốn dùng nội lực xóa đi ấn ký trên người Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cảm thấy nơi thắt lưng chịu một trận đau đớn thấu tim, không khỏi xiết chặt cánh tay Kim Chung Nhân, kêu lên: “Kim Chung Nhân!”
Kim Chung Nhân buông tay ra, nhìn thấy trùng tử kia chẳng những không bị lau đi, ngược lại dường như chui vào sâu trong làn da.
Kim Chung Nhân nói: “Nó sống.”
Ngô Thế Huân cả kinh, quay đầu muốn xem ấn ký ở thắt lưng, lại bị ngón tay Kim Chung Nhân siết lấy cằm, y trầm giọng hỏi: “Ai lưu lại ?”
Chuyện tới nước này, Ngô Thế Huân vẫn không muốn lừa gạt Kim Chung Nhân, trừ bỏ gắt gao cắn răng, hắn cũng nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể chần chừ nói: “Giáo chủ Thủy Nguyệt giáo Phác Xán Liệt.”
“Thủy Nguyệt giáo?” Kim Chung Nhân không buông tay, vẫn gắt gao kiềm trụ cằm Ngô Thế Huân, đợi hắn tiếp tục nói.
Ngô Thế Huân nhịn không được ho một hơi, thân thể hắn còn trần trụi, phân thân bởi vì hưng phấn mà nhếch cao, Kim Chung Nhân chế trụ thân thể hắn lại không chịu đụng hắn, hắn khó nhịn hô: “Kim Chung Nhân......”
Kim Chung Nhân bỗng nhiên lấy tay xoa đùi hắn, chậm rãi vuốt xuống mắt cá chân, dùng sức một cái nâng lên chân trái hắn bắt hắn gác chân lên một chạc cây thấp bé bên cạnh, Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi, muốn thả chân xuống, Kim Chung Nhân lại lấy tay đè chặt chân hắn, thân thể gắt gao ép hắn để tại trên cây, bắt buộc hắn duy trì bộ dáng mở rộng. “Ngươi tại sao lại gặp giáo chủ Thủy Nguyệt giáo?”
Ngô Thế Huân cảm giác hạ thân một trận thanh lương, bị Kim Chung Nhân ngăn chặn thân thể, phân thân hắn gắt gao để tại bụng Kim Chung Nhân, đạo bào thuần trắng hiện ra một chút dấu vết thấm ướt.
Hắn lắc đầu, bắt buộc mình sắp xếp lại suy nghĩ lung tung, chịu đựng dục vọng dày vò, ngần ngừ kể lại cho Kim Chung Nhân tình hình một đêm kia. Nhưng hắn cố ý lược qua một đoạn tình sự cùng Phác Xán Liệt, chỉ nói khi tỉnh lại liền phát hiện trên người bị Phác Xán Liệt lưu lại một ấn ký cổ quái.
“Phải không?” Kim Chung Nhân nhẹ nhàng hỏi một câu.
Ngô Thế Huân không dám xem thường câu hỏi nhẹ nhàng này của Kim Chung Nhân. Hắn cắn răng một cái, nói ra sự tình Phác Xán Liệt ép hắn uống máu, “Y nói đây là dâm tâm cổ, tựa hồ...... y cũng biết đến sự tồn tại của huyết khế......”Nói đến đây, cho dù Ngô Thế Huân không đề cập tới sự tình kế tiếp, Kim Chung Nhân cũng có thể hiểu được .
Ngô Thế Huân tự giác thẹn với Kim Chung Nhân, nhưng đó là vì hắn bị người ta cưỡng ép, không phải xuất phát từ ý nguyện của hắn. Hắn nhịn không được vươn tay bắt lấy vạt áo Kim Chung Nhân: “Ta......”
Lại không ngờ ngay sau đó Kim Chung Nhân xốc lên vạt đạo bào, cởi bỏ quần dài, liền mạnh mẽ sáp nhập vào bên trong thân thể hắn. Bởi vì trước đó hậu huyệt chưa từng được khuếch trương cho nên khi Kim Chung Nhân cường ngạnh đi vào, nơi ấy đau đến mức Ngô Thế Huân choáng váng một trận, nhưng bởi vì cơ thể cơ khát đã lâu, hậu huyệt sớm phân bố ra dịch ruột non ẩm ướt, chờ Kim Chung Nhân xâm nhập, đau đớn kia qua đi cũng nhanh, khi Kim Chung Nhân rút ra mở đầu một đợt trừu động, nơi tiếp giáp đã muốn mềm ướt, tiếng nước vang lên chậc chậc.
Kim Chung Nhân nâng đùi hắn, lặng yên mà hữu lực bắt đầu trừu sáp.
Chân kia của Ngô Thế Huân đứng trên mặt đất rất nhanh liền vô lực chống đỡ thân thể, hai tay ôm chặt lưng Kim Chung Nhân, tránh cho thân thể trượt xuống. Kim Chung Nhân phía sau liên tục ma sát, làn da non mịn trên đùi của Ngô Thế Huân cọ xát với vỏ cây liền phiếm đau đớn như lửa đốt.
Kim Chung Nhân nâng cả hai đùi hắn lên, bắt hắn ôm lấy lưng mình, hai tay đỡ lấy eo Ngô Thế Huân, chống đỡ thân thể hắn, liên tục trừu sáp.
Hiện giờ trọng lượng cả người Ngô Thế Huân đều phải dựa vào Kim Chung Nhân, hắn chỉ có thể dùng hai chân kẹp chặt eo Kim Chung Nhân, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai Kim Chung Nhân, tựa đầu bên gáy y, hô hấp nóng hổi toàn bộ phun lên phần da thịt sau vành tay trắng nõn của y.
Bên tai Ngô Thế Huân tất cả đều là âm thanh “Ba ba” do nhục thể va chạm mà phát ra, hắn nhìn sườn mặt Kim Chung Nhân, nhất thời có chút mê say, phảng phất như lạc vào cõi mộng, nhịn không được vươn người ngậm lấy vành tai trong suốt trước mắt.
Kim Chung Nhân đỡ eo hắn, nâng lên cao lại dùng lực mạnh đẩy xuống, phân thân hung hăng đỉnh vào chỗ mẫn cảm trong cơ thể Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cuống quít kêu lên sợ hãi, suýt nữa trượt xuống từ trên người Kim Chung Nhân.
Ngay trong thời khắc chật vật nhất, Ngô Thế Huân đột nhiên nghe được trong rừng phía xa có tiếng bước chân đang gấp gáp chạy tới gần. Nếu không phải vừa rồi thất thố do kích tình, chắc hẳn hắn đã phát hiện ra sớm hơn, Ngô Thế Huân đại kinh thất sắc, một tay dùng sức nắm chặt vai Kim Chung Nhân, vội vàng gọi: “Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân...... Có người......”
Kim Chung Nhân thế nhưng không phản ứng, vẫn tiếp tục những đợt va chạm hạ thể.
Ngô Thế Huân nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, sợ đến mức thân thể run nhè nhẹ, hậu huyệt kẹp chặt phân thân Kim Chung Nhân, liên tục gọi mang theo chút van nài: “Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân......”
Cuối cùng Kim Chung Nhân vươn tay chụp lấy quần áo Ngô Thế Huân đang nằm vương vãi trên mặt đất, duy trì tư thế thân thể dán chặt nhau, y nhẹ nhàng nhảy lên, một bước đạp xuống chạc cây, thân thể chui vào chỗ tán lá rậm rạp, ngồi trên một cành cây rắn chắc.Hậu huyệt Ngô Thế Huân vẫn đang ngậm phân thân Kim Chung Nhân, hai chân tách ra khóa ngồi trên đùi y, sức nặng toàn thân hắn vẫn dừng trên người Kim Chung Nhân.
Trong lòng hắn đập loạn từng trận, im lặng nghe được tiếng bước chân đến dưới tàng cây.
Một tiểu đạo sĩ của Vân Dương đạo phái mang theo nghi hoặc lẩm bẩm: “Di, rõ ràng ta nghe thấy tiếng người mà.”
Kim Chung Nhân đột nhiên nắm eo hắn nâng mông lên, phân thân cứng rắn ma sát tràng đạo quá nhanh, Ngô Thế Huân một trận khẽ run, suýt nữa rên rỉ ra tiếng.
Hắn nắm chặt bả vai Kim Chung Nhân, cảm giác được thân thể bị chậm rãi thả xuống, thế nhưng Kim Chung Nhân cứ như vậy bắt đầu trừu sáp, tuy rằng động tác thong thả, nhưng mỗi một lần đều đâm sâu vào. Toàn thân Ngô Thế Huân đều căng thẳng, sợ hãi kêu ra tiếng, Kim Chung Nhân không chịu dừng lại, hắn bất đắc dĩ cắn một ngụm trên bả vai Kim Chung Nhân, nuốt tiếng rên rỉ trở về.
Dưới tàng cây, tiểu đạo sĩ đi quanh đại thụ một vòng, lúc này một tiểu đạo sĩ khác cách đó không xa hô: “Thanh Huyền, tìm được rồi sao?”
Tiểu đạo sĩ trả lời: “Không có!”
Tiểu đạo sĩ kia hỏi: “Vậy sao còn không đi?”
Tiểu đạo sĩ gọi là Thanh Huyền đáp: “Khi nãy ta có nghe thấy một thanh âm rất kỳ quái.”
“Thanh âm gì?”
Thanh Huyền gãi gãi đầu, “Ta cũng không nói được......”
Tiểu đạo sĩ kia hô: “Đi mau!”
Thanh Huyền đáp: “Nga, đến đây.” Nói xong, xoay người muốn đi thì phát hiện phía trên tán cây hình như có cái gì đó giống như một đôi giày.
Hắn kỳ quái vươn người nhìn, lại nghe kia tiểu đạo sĩ phát giận nói một câu: “Ta đi trước!”
Thế là Thanh Huyền vội vàng đứng dậy đuổi theo sau, “Khoan đã, đợi ta nữa!”
Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân hai người đều biến mất, Ngô Thế Huân mới buông lỏng một hơi thật dài, nhả hàm răng đang cắn chặt bả vai Kim Chung Nhân ra, đạo bào bạch sắc nhiễm một màu sắc đỏ tươi.
Kim Chung Nhân ôm Ngô Thế Huân, từ trên cây rơi xuống, áp đảo hắn ghé vào trên thân cây, hạ thân vẫn tiếp tục ma sát.
Ngô Thế Huân có chút chịu không nổi, hậu huyệt bởi vì ma sát lặp đi lặp lại mà trở nên đỏ thẫm, thứ cao thẳng phía trước cho dù lấy tay sờ, cũng không phóng thích được.
Hắn dùng lực suyễn khí, tựa đầu trên cánh tay Kim Chung Nhân: “Kim Chung Nhân, ta không được......”
Kim Chung Nhân lặng yên hồi lâu, cuối cùng cũng đáp một tiếng, “Nga? Phải không?”
Ngô Thế Huân biết Kim Chung Nhân thường dễ mềm lòng, luôn chịu không nổi hắn cầu xin. “Kim Chung Nhân, cho ta ra có được không......”
Kim Chung Nhân vừa dùng lực đụng vào ở chỗ sâu bên trong vừa nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Ngô Thế Huân không khỏi ngẩn người, Kim Chung Nhân biết rõ thân thể hắn không có được tinh dịch y thì không thể bắn tinh, vì sao còn nói ra lời này? Nhưng Ngô Thế Huân không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, Kim Chung Nhân liên tục trừu sáp rất nhanh, lại khiến cho hắn chìm ngụp trong khoái cảm, trong đầu vô tri vô giác, không thể nghĩ được bất cứ sự tình gì nữa.Ngô Thế Huân biết Kim Chung Nhân không chịu dễ dàng buông tha cho mình, cũng không cầu xin nữa, thân thể dựa vào thân cây và Kim Chung Nhân chống đỡ mới không trượt xuống mặt đất, phân thân trương tím đụng vào một cái cũng phát đau, chính hắn cũng không dám đụng chạm, chỉ có thể để thân thể đung đưa mà run nhè nhẹ.
Ngay lúc Ngô Thế Huân cơ hồ mất đi ý thức, cuối cùng dương tinh của Kim Chung Nhân tiết trong cơ thể mình. Ngô Thế Huân cấp tốc không kịp đợi đã bắn ra, bởi vì đã chờ rất lâu, cho nên trong một khắc phóng thích, não hắn gần như trống rỗng, linh hồn phảng phất cũng muốn thoát khỏi thân thể.
Phân thân Kim Chung Nhân rút ra khỏi hậu huyệt hắn, hắn cảm giác được nơi kia rất nhanh khép chặt lại, hơi hơi phiếm lương ý.
Bỗng nhiên Kim Chung Nhân nâng một chân của hắn lên, phân thân gắng gượng lại một lần cọ cọ vào cánh mông, bên cạnh tiểu huyệt. Ngô Thế Huân vừa kinh vừa sợ, thấy Kim Chung Nhân thực có ý muốn làm một lần nữa, nhất thời toàn thân lông tơ dựng thẳng, thanh âm khàn khàn: “Kim Chung Nhân, từ bỏ......” Hắn biết Kim Chung Nhân tức giận, nhưng có chút không rõ Kim Chung Nhân tức giận là vì cái gì, chỉ có thể nói, “Kim Chung Nhân...... Ta không được.”
Kim Chung Nhân tựa hồ thấy hắn thật sự sợ hãi, cuối cùng vẫn buông xuống chân bị nâng lên của hắn.
Ngô Thế Huân buông lỏng một hơi, trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.
Khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, thân thể một mảnh hỗn độn đã được tẩy rửa sạch sẽ, y phục trên người chỉnh tề, bản thân đang nằm trên tháp trong phòng Kim Chung Nhân. Y không có ở đây, chỉ lưu lại một cỗ khí tức nhàn nhạt của hương khói, hắn động thân định ngồi dậy thì phát hiện phía sau vô cùng đau đớn, lại hơi hơi mát lạnh, nơi bị sưng phù đó đã được Kim Chung Nhân bôi qua một lớp thuốc mỡ. Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân không khỏi đỏ mặt, hắn đứng lên, cố chống đỡ thân thể khó chịu, bước đến đẩy cửa đi ra ngoài.
Một tiểu đạo sĩ thấy Ngô Thế Huân ra khỏi phòng Kim Chung Nhân thì khom mình hành lễ: “Ngô minh chủ.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Kim Chung Nhân đâu?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Chưởng môn bế quan chữa thương cho Thanh Hư sư huynh, chưởng môn bảo ta chuyển cáo với Ngô minh chủ một tiếng, nếu ngài đã tỉnh thỉnh tự mình xuống núi.”
Ngô Thế Huân ngẩn ra: “Bế quan phải mất bao lâu?”
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, “Đệ tử không biết. Thanh Hư sư huynh bị thương rất nặng, chưởng môn và Tử Húc sư bá thay phiên bế quan giúp hắn chữa thương, chậm thì mười ngày, lâu thì năm ba tháng.” Nói xong, lại cẩn thận thông báo, “Chưởng môn dặn ta nói với ngài, không cần chờ người.”
Ngô Thế Huân trong lòng một trận hụt hẫng, thất thần nói: “Ta biết rồi, đa tạ.”
Biết rõ Kim Chung Nhân cố ý không gặp hắn, Ngô Thế Huân vẫn đến trước cấm địa bế quan ở hậu sơn Vân Dương phái, yên lặng đứng. Hắn biết Kim Chung Nhân có thể nhận ra hắn đến, nhưng phiến thạch môn đóng chặt kia trước sau vẫn không mở ra.
Ngô Thế Huân vươn tay sờ lên ấn ký ở thắt lưng, trong lòng ẩn ẩn hiểu được phản ứng hôm nay của Kim Chung Nhân là có liên quan đến Phác Xán Liệt. Vốn muốn đến đây để giúp đỡ Kim Chung Nhân nhưng hai người chưa có thời gian hảo hảo nói với nhau vài câu đã vội vàng tách biệt, Ngô Thế Huân không khỏi dâng lên hận ý đối với thân thể không biết xấu hổ của mình. Hắn cao giọng nói: “Kim Chung Nhân, ta đi trước!” rồi mới xoay người hướng đến con đường ra khỏi núi.Ngô Thế Huân cưỡi ngựa, rời khỏi Vân Dương Sơn. Trên đường, hắn thấy bên cạnh sơn đạo có một con suối, nước trong suốt, không khỏi dừng lại vốc nước rửa mặt một phen. Ngô Thế Huân ngồi bên suối một lát, nhớ tới lời nói của Kim Chung Nhân khi đó, trùng tử trên lưng hắn là một vật sống, hắn nhịn không được lấy tay chạm vào, làn da nơi đó vẫn bóng loáng bằng phẳng, phát hiện không ra dị thường gì.
Tiệt Dương Công, huyết khế, dâm tâm cổ, Miêu Cương, Ngọc Khê tộc, Thủy Nguyệt thần giáo, còn có Phác Xán Liệt......
Ngô Thế Huân không thể nói rõ, ẩn ẩn cảm giác mấy thứ này có liên hệ với nhau.
“Thủy Nguyệt giáo chỉ là một tiểu giáo phái ở biên thuỳ Tây Nam......” Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ đến khi đó Phác Xán Liệt tựa hồ từng nói qua một câu như thế, nếu Thủy Nguyệt giáo là ở biên thuỳ Tây Nam, vậy khẳng định là có liên quan đến Miêu Cương Ngọc Khê tộc giỏi về dùng cổ, còn có, Phác Xán Liệt lưu lại trong thân thể hắn một con trùng tử......
Ngô Thế Huân đột nhiên sinh ra một ý tưởng, đi Tây Nam một chuyến có lẽ tra ra được địa bàn Thủy Nguyệt giáo, nói không chừng cũng có thể tìm được Phác Xán Liệt, hỏi rõ ràng dâm tâm cổ kia rốt cuộc là cái thứ gì, có biện pháp phá giải hay không.
Nghĩ đến đây, nếu không phải hắn đã chọc Kim Chung Nhân không vui, nói không chừng y còn có thể cùng mình đến Tây Nam. Với tính cách lạnh nhạt của Kim Chung Nhân, vậy mà hắn lại có thể chọc y đến đóng cửa không gặp, Ngô Thế Huân không khỏi cười khổ ra tiếng, thở dài một hơi, dắt ngựa tiếp tục xuống núi.
Vừa hạ sơn, Ngô Thế Huân liền gặp hai đệ tử từ Võ Lâm Minh vội vàng đuổi tới báo tin, nói là Thiếu Lâm Niệm Bi thiền sư phái người truyền thư đến Võ Lâm Minh, có chuyện bàn bạc cùng minh chủ.
Ngô Thế Huân cầm thư, vội vàng mở ra xem, nhìn thấy trong thư Niệm Bi nói Thiếu Lâm đệ tử bắt được một yêu nữ của Thủy Nguyệt giáo, hiện giam giữ tại Thiếu Lâm Tự, muốn mời Ngô Thế Huân tự mình đi một chuyến rồi định đoạt nên xử trí thế nào.
Ngô Thế Huân gấp thư bỏ vào áo: “Ta đi Thiếu Lâm đây.”
Một tên đệ tử hỏi: “Minh chủ, cần chúng ta đi theo người không?”
Ngô Thế Huân lắc đầu nói: “Không cần, các ngươi về Võ Lâm Minh, một mình ta đi là được.”
Hai gã đệ tử nghe theo phân phó, xoay người trở lại Võ Lâm Minh, Ngô Thế Huân một mình lên ngựa, đi đến Thiếu Lâm.
Thiếu Lâm cùng Vân Dương đạo phái khác nhau, Ngô Thế Huân đến núi Thiếu Thất liền có một đệ tử quy củ chờ ở sơn khẩu chạy đi thông báo, qua một lát có người vội vàng ra đón.
Người ở trước mặt tuổi còn lớn hơn Niệm Bi thiền sư một chút, Ngô Thế Huân từng gặp qua vài lần, chắp tay hành lễ: “Niệm Duyên đại sư, đã lâu không gặp.”
“A Di Đà Phật, Ngô minh chủ xa xôi ngàn dặm tự mình đến đây một chuyến, vất vả rồi.” Niệm Duyên chắp tay hành lễ, khom người nói.
Ngô Thế Huân vội vàng ngăn lại: “Là bổn phận thôi, đại sư đừng khách sáo như thế.”
Niệm Duyên là sư huynh của Niệm Bi, luận võ công, Niệm Duyên so với Niệm Bi chỉ có hơn chứ không kém. Theo như lời Niệm Bi nói trước đây, cả Niệm Duyên cũng đã cùng giao thủ với yêu nữ Thủy Nguyệt giáo, không cẩn thận bị trúng hấp hồn thuật của yêu nữ.Niệm Duyên mời Ngô Thế Huân đi về hướng tự. “Hấp hồn thuật là yêu pháp mê hoặc tâm trí người khác, nếu không có phòng bị sẽ dễ dàng bị ánh mắt của yêu nữ mê hoặc, vô tri vô thức. Nhưng Ngô minh chủ không cần lo lắng quá mức, yêu thuật kia ta từng gặp qua không dưới một lần, lần đầu tiên không kịp tránh, đã bị mê hoặc tâm trí, suýt nữa gây ra đại sự, nhưng lần sau chỉ cần tránh đi ánh mắt bọn chúng đúng lúc, hoặc là nhắm mắt lại bắt giữ yêu nữ, cũng không phải vấn đề khó giải quyết gì.”
Ngô Thế Huân gật đầu, đáp: “Nghĩ đến lần đó cũng là do Ngô Thế Huân khinh địch, để cho yêu nữ có cơ hội.” Lại hỏi, “Không biết nữ tử này, đại sư bắt giữ như thế nào?”
Niệm Duyên nói: “A Di Đà Phật, yêu nữ này làm việc ác ngay dưới chân núi Tung Sơn, nửa đường thì bị đệ tử của tự ta phát hiện, nàng ta vội vàng chạy trốn nhưng lại vô tình lạc vào núi Thiếu Thất, bị bần tăng bắt được. Nay nhốt tại trong chùa, bởi vì nàng ăn nói lỗ mãng, hai lần thẩm vấn cũng chưa được kết quả gì. Cho nên mới làm phiền Ngô minh chủ phải tự thân một chuyến.”
Ngô Thế Huân hiểu được ý tứ Niệm Duyên, trong Thiếu Lâm Tự toàn là người xuất gia, thẩm vấn nữ tử vốn đã không tiện. Hơn nữa hành vi nữ tử này lỗ mãng, càng không có biện pháp.
Sau khi đưa Ngô Thế Huân gặp qua Niệm Bi, Niệm Duyên liền trực tiếp mang hắn đi hậu viện, đến nơi giam giữ yêu nữ kia, Niệm Duyên hỏi: “Ngô minh chủ có cần bần tăng vào cùng không?”
Ngô Thế Huân xem bốn phía phòng đã bị phong bế rất chặt chẽ, chỉ có một cái cửa nhỏ để đưa cơm vào, có lẽ là lo lắng chúng đệ tử có thể bị trúng yêu thuật của yêu nữ, hắn thoáng suy xét rồi nói với Niệm Duyên:“Một mình ta vào thôi.”
Niệm Duyên nói: “Vậy Ngô minh chủ cẩn thận.”
Đệ tử canh giữ mở khóa cửa phòng ra, Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào mới phát hiện trong phòng cũng không phải một mảnh tối đen, mà nóc nhà có một cái cửa sổ, phi thường chật hẹp, không đủ cho một người ra vào. Trong phòng có giường nhỏ, một nữ tử ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú Ngô Thế Huân.
Hai mắt nữ tử đột nhiên phiếm ra hồng sắc, Ngô Thế Huân trong lòng cả kinh, lập tức quay đầu đi, đồng thời thân thể phóng đến bên người nữ tử, hai tay một áp một đè, dùng công phu khống chế đơn giản đã có thể khóa chặt người nữ tử. Ngô Thế Huân phát hiện võ công nàng cũng không lợi hại lắm.
Nữ tử cúi đầu sợ hãi kêu một tiếng, tựa hồ phát giác võ công Ngô Thế Huân rất lợi hại, hơn nữa hấp hồn thuật cũng không có tác dụng với hắn, thế là thả nhẹ thanh âm nói: “Đau quá! vị đại hiệp này, ngươi niết bả vai ta đau quá!”
Ngô Thế Huân cũng không buông ra, bắt đầu đặt câu hỏi thẩm vấn: “Ngươi là người của Thủy Nguyệt giáo?”
Nữ tử nói: “Cái gì Thủy Nguyệt giáo, ta chưa bao giờ nghe nói qua.”
Ngô Thế Huân trên tay dùng chút lực, “Còn muốn nói dối? Thiếu Lâm đệ tử chính mắt gặp ngươi làm việc ác hại người, Niệm Duyên Đại Sư tự tay bắt được ngươi, ngươi không phải yêu nhân Thủy Nguyệt giáo thì còn là ai?”Nữ tử “Ai yêu” một tiếng, bỡn cợt nói: “Ta nào có làm ác hại người, ta đang cùng vị công tử kia tiêu dao khoái hoạt, đột nhiên hòa thượng đó tiến vào nói muốn bắt ta, căn bản chính là bọn họ làm ác! Đại hiệp, không bằng ngươi cứu ta đi, mang ta đi theo với, ta nhất định đem hết khả năng báo đáp ngươi.”
Nói xong, ngón tay nàng nhanh chóng cởi bỏ y khấu trước ngực, kéo ra vạt áo, lộ ra bộ ngực tuyết trắng.
Ngô Thế Huân chuyển tầm mắt, trầm thanh nói: “Cô nương, sao ngươi lại tự sỉ nhục mình?”
Nữ tử nghe vậy nao nao, bỗng nhiên khẽ cười: “Tại sao lại nói là sỉ nhục?”
Ngô Thế Huân nói: “Ta không biết ngươi vì sao dấn thân vào Thủy Nguyệt yêu giáo, nhưng ta nghĩ, bản tính ngươi cũng không hẳn như thế. Cho dù võ công yêu tà kia có thể thông qua giao hợp để hấp thu nội lực cua nam tử, nhưng hành vi này, chẳng phải chính là tự sỉ nhục mình?”
Thanh âm nữ tử đột nhiên lạnh xuống, “Vị đại hiệp này, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Ngô Thế Huân bỗng nhiên buông ra, không áp chế nữa, nữ tử thối lui hai bước, soạt soạt chỉnh lại quần áo trên người.
Ngô Thế Huân nói: “Cô nương, ngươi rốt cuộc vì sao chịu khổ dấn thân vào Thủy Nguyệt giáo, nếu không ngại nói ra, có lẽ Ngô mỗ có thể giúp ngươi.”
Nữ tử lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Ta vì sao phải tin ngươi?”
Ngô Thế Huân đáp: “Ta họ Ngô, tên Thế Huân, thân đang gánh vác trọng trách Võ Lâm Minh minh chủ của võ lâm Trung nguyên. Nay người trong võ lâmđều nói Thủy Nguyệt yêu giáo nguy hại giang hồ, tất phải diệt trừ Ma Giáo, chỉ là theo Ngô mỗ, cái gọi là yêu nữ, bất quá là những nữ tử đáng thương chịu nhiều gian khổ. Ngô mỗ muốn diệt trừ Ma Giáo, càng muốn cứu những nữ tử vô tội đó, cô nương nếu nguyện ý, để Ngô mỗ giúp ngươi một phen, được chứ?”
Nữ tử lặng yên không đáp.
Ngô Thế Huân đi đến cạnh cửa, nói với nàng: “Cô nương có thể từ từ suy xét.”
Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, lập tức có đệ tử từ bên ngoài khóa cửa phòng chặt chẽ.
Đợi không đến chạng vạng, có đệ tử Thiếu Lâm truyền lời cho Ngô Thế Huân, yêu nữ kia muốn gặp hắn.
“Hảo,“ Ngô Thế Huân trong lòng sớm có dự đoán, theo tên đệ tử kia đến nơi giam giữ yêu nữ.
Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng ánh sáng hôn ám, nữ tử lẳng lặng ngồi ở bên giường, tựa hồ đang chờ đợi Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đi vào thì gọi một tiếng: “Cô nương.”
Nàng kia khẽ cười một tiếng, “Bất quá chỉ là một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, cô nương gì chứ.”
Ngô Thế Huân nghe vậy, biết nữ tử này muốn dỡ xuống uẩn khúc đời mình, không khỏi nhẹ cước bộ, chậm rãi đi đến gần nàng.
Nữ tử nói: “Ta họ Chu, tên gọi Ngọc Cầm, thuở nhỏ sinh trưởng tại một tiểu sơn thôn nằm giữa sườn núi Tung Sơn, cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau. Ta có một hôn phu chỉ phúc vi hôn. Vốn là cha ta từng cứu tính mạng một nhà bọn họ, khi đó hộ nhân gia kia liền hẹn thề son sắt muốn cùng nhà ta kết làm thông gia. Không ngờ sau đó, nhà đó trở thành một phú hộ nổi danh dười chân núi Tung Sơn, vị hôn phu kia ghét bỏ ta, không muốn thú ta, liền tìm vài tên vô lại cường bạo ta, sau đó loan tin ta không còn trong sạch, kiên quyết thối hôn. Cha ta thương tâm quá độ, bệnh một trận không dậy nổi, cuối cùng ra đi. Ta mất hết dũng khí sống, cũng muốn theo cha ta mà đi, nhưng khi nhảy xuống sông tự sát thì được một nữ tử cứu. Nàng mang ta trở về Thủy Nguyệt giáo, giáo chủ dạy ta võ công, nói cho ta biết phương pháp báo thù, ta mới có thể sống tạm đến hôm nay.”Ngô Thế Huân hỏi: “Ngươi trở về Tung Sơn, vì báo thù?”
Ngọc Cầm nói:“Đúng vậy, ai nói không phải đâu? Đáng tiếc thất bại trong gang tấc, bị con lừa ngốc phá hỏng.”
Ngô Thế Huân thở dài một hơi, “Oan oan tương báo khi nào ......”
Ngọc Cầm ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy xin hỏi Ngô đại hiệp, tính mạng cha ta, oan khuất của ta, nên tìm ai đòi lại bây giờ?”
Ngô Thế Huân nhất thời cũng không biết trả lời nàng như thế nào, oan khuất của nữ tử này quả thật chỉ có thể dùng mạng kẻ kia hoàn lại, nhưng hắn làm sao có thể đồng tình nữ tử này đi hại người?
Ngô Thế Huân nghe nàng nhắc tới giáo chủ, không khỏi lại nghĩ tới Phác Xán Liệt, trong lòng chợt thấy người này cũng không phải kẻ tội ác tày trời.
Ngọc Cầm nói: “Nay ta bị con lừa ngốc đó bắt được, biết trốn không thoát, chỉ có một tâm nguyện, cầu Ngô đại hiệp giúp ta thực hiện.”
Ngô Thế Huân nói: “Ngươi nói.”
Ngọc Cầm đứng dậy, “Ta đến Tung Sơn, còn chưa kịp bái tế vong phụ, không biết Ngô đại hiệp có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này không.”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, đáp: “Đây không phải việc khó, nhưng sau đó, ta muốn nhờ ngươi mang ta đi tìm một người.”
Ngọc Cầm nghi hoặc nói: “Người nào?”
Ngô Thế Huân nói: “Giáo chủ quý giáo - Phác Xán Liệt.”
Ngọc Cầm nghe vậy, hơi lắp bắp kinh hãi, “Xin thứ cho Ngọc Cầm khó có thể làm được! Ngô đại hiệp, Ngọc Cầm biết ngươi là người tốt, nhưng giáo chủ cũng là người tốt, ta sẽ không mang bọn ngươi cái gọi là võ lâm chính đạo gì đó đi đối phó Thủy Nguyệt giáo .”
Ngô Thế Huân có chút mất tự nhiên khụ một tiếng, “Ngọc Cầm cô nương, ngươi hiểu lầm, ta tìm Phác Xán Liệt, là xuất phát từ việc tư, không phải muốn mượn cơ hội diệt trừ Thủy Nguyệt giáo. Ngô Thế Huân không làm chuyện mờ ám, ngày khác nếu muốn trừ bỏ Thủy Nguyệt giáo tất sẽ quang minh chính đại dẫn dắt võ lâm môn phái tấn công, chứ không phải là lén lút áp chế ngươi dẫn ta đi.”
Ngọc Cầm vẫn nghi hoặc, chưa đáp ứng Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cũng không miễn cưỡng, nói với Ngọc Cầm: “Cái khác tính sau, ta trước cùng ngươi đi bái tế lệnh tôn, đợi ta chuẩn bị.”
Niệm Duyên nghe nói Ngô Thế Huân muốn dẫn yêu nữ ra tự, không khỏi lo lắng nói: “Ngô minh chủ liệu có nắm chắc không? Không bằng bần tăng phong bế công lực yêu nữ kia, để tránh xảy ra sự tình ngoài ý muốn.”
Ngô Thế Huân nói: “Không sao. Ngô mỗ tin tưởng vị cô nương kia không gạt ta, nàng cũng chỉ là một người đáng thương.”
Niệm Duyên nói: “A Di Đà Phật, Ngô minh chủ trạch tâm nhân hậu, là phúc của võ lâm.”
Ngô Thế Huân khom người nói: “Đại Sư quá khen, Ngô Thế Huân không dám nhận.”
Được Thiếu Lâm đồng ý, Ngô Thế Huân liền đem theo Ngọc Cầm rời khỏi Thiếu Lâm Tự, hai người cưỡi hai con ngựa, dựa theo trí nhớ của Ngọc Cầm, đến vách núi nơi mai táng phụ thân nàng.Bên vách núi là một vùng lạnh lẽo hoang vắng, Ngô Thế Huân và Ngọc Cầm dâng hương tảo mộ, Ngọc Cầm quỳ xuống, liên tiếp dập đầu lạy ba cái, đứng dậy nói với Ngô Thế Huân: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người lên ngựa rời đi, đường xuống núi là một cái sơn đạo hẹp, bên dưới là vách núi dựng thẳng.
Chợt thấy đối diện có hai phụ nhân lên núi, vừa đi vừa nói: “Nghe nói Tiêu công tử xuống núi thì chết.”
“Chết?”
“Ân, chết ở trên giường nữ nhân, không biết là yêu nữ nơi nào, nghe nói bị Thiếu Lâm Tự sư phụ bắt được dẫn lên núi.”
“Ngươi nói chính là cái tên Tiêu công tử vứt bỏ Ngọc Cầm trước kia?”
“Chính là hắn, coi như là báo ứng đi.”
Ngọc Cầm cùng Ngô Thế Huân ghìm ngựa, nghe hai người đối thoại chậm rãi đi xa.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên buông lỏng một hơi, đối Ngọc Cầm nói: “Ngươi coi như là đại cừu đắc báo.”
Ngọc Cầm trong mắt ngấn nước, mỉm cười nói: “Đúng vậy, đại cừu đắc báo. Cha ta trên trời có linh, hẳn là đã mãn nguyện.”
Ngô Thế Huân tâm tồn vài phần thương tiếc, nói: “Ngươi cũng nên buông việc này đi thôi.”
Ngọc Cầm gật đầu, nói: “Đa tạ Ngô đại hiệp. Nếu không phải trên đời còn có người như Ngô đại hiệp và giáo chủ chúng ta, Ngọc Cầm sợ là đã chôn thây nơi này. Nếu Ngọc Cầm còn có kiếp sau, cũng hy vọng có thể gặp được nam nhân như Ngô đại hiệp, đó là may mắn cả đời.”
Nói xong, Ngọc Cầm lập tức thả người, từ trên vách núi vạn trượng nhảy xuống.
Ngô Thế Huân cả kinh, kêu: “Ngọc Cầm cô nương!” Không kịp phản ứng, liền giơ tay kéo nàng, thân thể cũng theo vách núi mà trượt xuống.
Ngô Thế Huân khó khăn bắt được một bàn tay của Ngọc Cầm, nhưng cả người hắn bị kéo theo, hắn trên người không có binh khí, chỉ có thể dựa vào đôi tay cố gắng giữ lấy người đang treo trên vách núi. Ngón tay bắt lấy vách đá tạo thành một cái lỗ, đầu ngón tay cũng bị ma sát ra máu tươi, thật vất vả mới ngừng trượt xuống.
Ngô Thế Huân trên tay còn giữ Ngọc Cầm tại không trung, sợ sẽ chống đỡ không lâu, cúi đầu tìm kiếm xem chung quanh có nơi có thể đặt chân không, nhìn hồi lâu, phát hiện trên vách núi đá có một thạch bích hình bán nguyệt nhô ra cách mình không xa.
Thế là tay chân vận lực trên vách núi đá đẩy ra, phi thân ôm lấy Ngọc Cầm hướng thạch bích kia rơi xuống.
Khi rơi xuống đất thì lăn một vòng ngay tại chỗ, hai người cũng may chưa thụ thương, nhưng Ngô Thế Huân cúi đầu mới phát hiện Ngọc Cầm đã hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng nàng cũng không tỉnh lại, Ngô Thế Huân đành phải ôm nàng đứng dậy.
Ngay cạnh thạch bích là một cái sơn động nhỏ hẹp sâu thẳm, Ngô Thế Huân ngửa đầu nhìn lại, thấy không có khả năng bò trở lên sơn đạo, chỉ có thể ôm Ngọc Cầm đi vào trong sơn động.
Sơn động vừa hẹp vừa u tối, có vài đoạn Ngô Thế Huân phải quỳ trên mặt đất mới có thể qua được, hơn nữa trong tay hắn đang ôm Ngọc Cầm, thật sự gắng sức. Ngô Thế Huân cũng không biết phía trước có phải tử lộ hay không, thế là đem Ngọc Cầm thả xuống, để nàng dựa vào vách sơn động, còn mình thì tiếp tục đi về phía trước. Đi đã được hồi lâu, sơn động kia dần dần to hơn, trước mắt vừa rộng vừa sáng sủa. Khi đến tận cùng bên trong, đã trở thành một cái động bích cực lớn, cao thâm trống trải, khoảng cách từ mặt đất đến đỉnh sơn động phải cao đến năm, sáu trượng, trên đỉnh còn có tiểu động, động khẩu có ánh sáng chiếu vào nên có thể thấy rõ ràng tình hình trong động. Ngô Thế Huân nhìn thấy trong sơn động, một nam nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, tứ chi đều bị xiềng xích tinh thiết chế trụ, dây xích kéo dài đến một chỗ khác bên trong động bích.Người nọ toàn thân mặt mày cáu bẩn, thân thể gần như trần trụi, chỉ có một cái toái bố vây bên hông, râu tóc đã lâu chưa xử lý phủ kín hết, cơ hồ hoàn toàn che khuất gương mặt. Gã lẳng lặng ngồi, trong một khắc cũng khó biết là sống hay chết.
Ngô Thế Huân trong lòng cả kinh, chậm rãi đi về phía gã, đột nhiên nghe hắn lên tiếng hỏi: “Ai?”
Thanh âm kia thấp trầm ám ách, phát âm có chút kỳ lạ, tựa hồ là lâu lắm không nói chuyện.
Ngô Thế Huân nhìn bên dưới râu tóc hắn, thấy được một đôi mắt minh lượng. Ánh mắt cũng không bị năm tháng trong động ma luyện thành u tối âm trầm, mà là phảng phất tinh thuần, hiện ra quang mang. Trong nháy mắt kia, Ngô Thế Huân cơ hồ sinh ra ảo giác, phảng phất toàn bộ sơn động âm u đều vì đôi mắt minh lượng ấy mà sáng lên.
“Ngươi là ai?” Ngô Thế Huân hỏi.
Người nọ lặng yên, hồi lâu mới hừ cười một tiếng, phảng phất chính mình cũng không nhớ rõ, hỏi một câu: “Ta là ai?”
Ngô Thế Huân lại chậm rãi đi vài bước về phía trước, nhìn sơn động sâu thẳm, tay chân nam nhân bị khóa lại bởi xiềng xích, nhớ tới đây là núi của Thiếu Lâm Tự, đột nhiên trong lòng mãnh liệt rung động, nhớ đến một người, Ngô Thế Huân cơ hồ không thể che dấu run rẩy trong lòng, hỏi: “Ngươi là Hoàng Tử Thao ca ca?”
Ánh mắt tinh lượng của nam nhân đột nhiên tập trung nhìn Ngô Thế Huân, thanh âm cũng âm lãnh vài phần, “Ngươi là ai?”
Ngô Thế Huân cũng chỉ đoán, lại không nghĩ rằng người này thật sự là Hoàng Tử Thao, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên kinh hay nên hỉ, thậm chí đã nghĩ có phải Hoàng Tử Thao không còn nhớ rõ hắn không.
Ngô Thế Huân nhớ đến lúc hắn mười bốn tuổi, lần đầu theo phụ thân bái phỏng Thiếu Lâm Tự. Khi đó Hoàng Tử Thao mới gần mười sáu, là cao đồ của Thiếu Lâm Vĩnh Tề thiền sư, giang hồ đồn đãi gã là một Thiếu Lâm đệ tử có tuệ căn trăm năm mới gặp được một người. Hoàng Tử Thao ngộ tính cực cao, tuổi còn trẻ liền phá được Thiếu Lâm Thập Bát đồng nhân trận, võ công của Thiếu Lâm đều luyện đến thuần thục, lúc đó Niệm Bi, Niệm Duyên cũng không phải là đối thủ của tiểu sư đệ này.
Ngô Thế Huân đã sớm nghe qua đại danh Hoàng Tử Thao, lần đầu nhìn thấy vẫn không khỏi kinh diễm, thiếu niên trắng thuần tăng y, thanh nhã tuấn lãng, mi mục như họa, im lặng đứng ở một bên, cũng khiến Ngô Thế Huân không ngừng vụng trộm liếc nhìn.
Ngô Thế Huân trước mặt Hoàng Tử Thao, là tự than thở, khi đó hắn cũng chưa theo Thanh Tùng lão nhân học võ, trong chốn giang hồ thanh danh tầm thường, chỉ có thân phận nhi tử Võ Lâm Minh chủ là đáng nhắc tới. Ngô Thế Huân tuy rằng tâm sinh hướng tới đối với Hoàng Tử Thao, nhưng không dám thân cận .
Khi đó dù sao vẫn còn trẻ, Ngô lão minh chủ bái phỏng Thiếu Lâm, lưu lại chừng hơn tháng, cùng Thiếu Lâm luận bàn lãnh giáo võ nghệ, Ngô Thế Huân tuy thuở nhỏ khá trầm ổn, cũng thấy không thú vị, vụng trộm lui về sau núi chơi đùa.
Một lần trong rừng ở hậu sơn Ngô Thế Huân nhìn thấy một con chim non rơi trên mặt đất, phát thiện tâm muốn chim nhỏ đưa về trên cây, liền nhét vạt áo vào lưng quần, ôm thân đại thụ leo lên. Đáng tiếc bò được một nửa cảm giác hai chân đau nhức không thôi, nhưng đang cầm chim nhỏ trên tay, không thể dùng lực được, Ngô Thế Huân thét một tiếng kinh hãi ngã từ trên cây xuống.Ngô Thế Huân nhắm mắt lại chuẩn bị té chổng vó, đột nhiên nghe được phía sau thanh âm quần áo phật qua, có người ôm eo đõ hắn hạ xuống đất an toàn.
Ngô Thế Huân mở to mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt minh lượng kia của Hoàng Tử Thao, nhất thời vui sướng mở miệng kêu lên:“Hoàng Tử Thao ca ca!” Đợi đến lời nói đã ra khỏi miệng, Ngô Thế Huân lại thấy lỗ mãng, vội vàng sửa lời nói: “Hoàng Tử Thao sư phụ.”
Lại không ngờ Hoàng Tử Thao khẽ cười nói: “Đệ đệ trèo lên cây làm gì?”
Ngô Thế Huân nhất thời đỏ mặt, nâng lên chim nhỏ trên tay, nói với Hoàng Tử Thao: “Muốn đưa nó trở lại tổ.”
Hoàng Tử Thao thấy thế, nói một tiếng: “A Di Đà Phật, trồng thiện nhân được thiện quả, đệ đệ có thiện tâm này, ca ca liền giúp ngươi trồng thiện nhân.”
Nói xong, Hoàng Tử Thao tiếp nhận chim non trong tay Ngô Thế Huân, chân đạp nhẹ hai cái phóng lên thân cây, ôm một cành trên đỉnh, thả chim non về lại trong tổ.
Ngày ấy, Ngô Thế Huân biết Hoàng Tử Thao thường xuyên luyện võ trong rừng cây, liền thường thường đến đó nhìn gã. Hoàng Tử Thao tuy nói là người xuất gia, dù sao vẫn còn là thiếu niên, cũng thích Ngô Thế Huân chơi cùng hắn, hai người hết nói lại cười rồi thành một đôi hảo hữu.
Chỉ tiếc thời gian qua một tháng rất nhanh, Ngô Thế Huân không thể không theo phụ thân rời khỏi Thiếu Lâm Tự. Cho dù tiếc nuối, Ngô Thế Huân vẫn tạm biệt Hoàng Tử Thao mà đi.
Đoạn thời gian kia Ngô Thế Huân luôn tâm tâm niệm niệm tương lai có thể trở lại Thiếu Lâm, thăm Hoàng Tử Thao ca ca của hắn. Lại không ngờ trong nửa năm ngắn ngủi, trong chốn giang hồ phong vân biến sắc, Thiếu Lâm cao đồ ngày xưa trong nháy mắt lại thành một đại ma đầu trộm luyện cấm công, tàn sát Giang Nam tứ đại gia tộc. Ngô Thế Huân mới đầu không tin, người như Hoàng Tử Thao ca ca sao có thể làm ra sự tình tàn nhẫn như thế, nhưng lúc này, trong chốn giang hồ Hoàng Tử Thao đã là kẻ khiến mỗi người nhắc tới thì biến sắc, Trình lão minh chủ suất lĩnh quần hào giang hồ bao vây tiễu trừ, vẫn chưa thể bắt được.
Cuối cùng Thanh Tùng lão nhân ra mặt, dùng một bộ Tiệt Dương Công tự tay thu phục đại ma đầu, đuổi về Thiếu Lâm.
Người xuất gia Thiếu Lâm Tự tâm tồn nhân thiện, không đành lòng lấy tính mạng Hoàng Tử Thao, liền dùng xiềng xích tinh thiết khóa hắn, nhốt tại cấm địa hậu sơn Thiếu Lâm.
Cũng bởi vậy, Vĩnh Tề quy ẩn, Niệm Bi kế nhiệm phương trượng Thiếu Lâm; Thanh Tùng lão nhân bái phỏng Võ Lâm Minh, vừa lòng Ngô Thế Huân liền mang y về truyền thụ một thân Tiệt Dương Công cho hắn.
Đảo mắt gần mười năm, Ngô Thế Huân không nghĩ tới nhân duyên tế hội, có thể gặp lại hảo hữu ở đây. Mà lúc này, hai người một là ma đầu bị Thiếu Lâm giam giữ, một cũng đã thành tân nhậm Võ Lâm Minh chủ.
Ngô Thế Huân nghe Hoàng Tử Thao hỏi hắn là ai, lại không biết nên trả lời như thế nào, hắn không xác định Hoàng Tử Thao còn nhớ cái tên Ngô Thế Huân này hay không, năm đó hắn vốn là một tiểu bối vô danh, mà Hoàng Tử Thao đã là cao đồ Thiếu Lâm danh chấn giang hồ. Huống chi, hai người đã không gặp nhiều năm như thế, Hoàng Tử Thao lại bị nhốt tại nơi ánh mặt trời chiếu không tới này, hắn thậm chí không xác định ý thức Hoàng Tử Thao có còn rõ ràng hay không.Nhưng là Ngô Thế Huân vẫn muốn thử, hắn nhẹ giọng nói: “Hoàng Tử Thao ca ca, ta là Ngô Thế Huân, ngươi còn nhớ ta không?”
Ngô Thế Huân đợi hồi lâu, mới nghe được Hoàng Tử Thao chậm rãi nói: “Ngô Thế Huân, ta nhớ rõ ngươi.”
Ngô Thế Huân ức chế nội tâm kích động không ngừng, tiến lên hai bước, “Ngươi còn nhớ rõ ta!”
Bỗng nhiên, một cỗ kình phong đánh úp lại, Ngô Thế Huân không kịp đề phòng, bị kính lực cường đại của Hoàng Tử Thao hút về phía trước, cơ hồ rơi xuống trên người Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân vận công chống đỡ, một chưởng chống lại lực hút của Hoàng Tử Thao, bắn ngược về.
Hoàng Tử Thao nói: “Tiệt Dương Công? Ngươi và Thanh Tùng có quan hệ gì?”
Ngô Thế Huân ngực còn đang dùng sức phập phồng, “Ông là sư phụ ta.”
Hoàng Tử Thao chậm rãi gật gật đầu, lại lâm vào lặng yên.
Ngô Thế Huân cũng không hết hy vọng, hắn chậm rãi tới gần Hoàng Tử Thao, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ─ năm đó vì sao phải trộm luyện cấm công của Thiếu Lâm, vì sao phải sát hại Giang Nam tứ đại gia tộc nhân, chuyện này đến tột cùng có phải sự thật hay không?”
Hoàng Tử Thao không đáp.
Ngô Thế Huân vẫn đi tới bên người hắn, Hoàng Tử Thao chỉ ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt minh lượng cũng đóng lại, không nói một lời.
Không biết vì sao, Ngô Thế Huân lại nhớ đến Hoàng Tử Thao khi đó, thiếu niên tăng nhân mi mục như họa. Ngô Thế Huân nhất thời cảm giác thương tiếc thật sâu, hắn không biết rốt cuộc Hoàng Tử Thao đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn, Hoàng Tử Thao vĩnh viễn là một đại ca ca thiện lương ôn hòa.
Trong sơn động có một cái hồ nước, hẳn là mưa hằng năm tích lại. Ngô Thế Huân xé mở vạt áo, đi đến bên cạnh hồ kia, nhúng mảnh vải trên tay, vắt khô, đi về bên người Hoàng Tử Thao. Hắn ngồi xổm xuống, dùng mảnh vải ẩm ướt chà lau vết bẩn trên mặt Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao không lảng tránh, cũng không có mở mắt. Tùy động tác Ngô Thế Huân, vết bẩn bám lại qua từng ấy năm chậm rãi được chà lau sạch sẽ, lộ ra màu da trắng nõn dị thường phía dưới bởi vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Ngô Thế Huân lại lấy một mảnh đá nhỏ sắc bén, cạo hết râu trên mặt Hoàng Tử Thao, nhìn thấy khuôn mặt trước mắt kia đã không còn nét ngây ngô của thiếu niên nữa, ngũ quan tuấn cử vẫn hệt như trong trí nhớ, khắc sâu rõ ràng, Ngô Thế Huân có thể tưởng tượng, nếu là Hoàng Tử Thao mở hai mắt minh lượng kia ra, sẽ là một nam tử dễ nhìn đến mức nào.
Ngô Thế Huân đưa tay ném mấy thứ này nọ đi, đứng lên nói: “Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi vẫn là bộ dáng trong trí nhớ ta, không thay đổi mấy.”
Hoàng Tử Thao đột nhiên cười cười, “Ta sớm không phải là bộ dáng trong trí nhớ ngươi.”
Ngô Thế Huân nghe vậy có chút trố mắt.
Hoàng Tử Thao còn nói thêm: “Ngươi có biết vì sao võ công của Bà La môn lợi hại như vậy lại trở thành cấm công của Thiếu Lâm không?”
Ngô Thế Huân nói: “Ta không biết.”
Hoàng Tử Thao nói: “Bởi vì nó sẽ phóng đại vô hạn dục vọng của con người. Cái gọi là lục căn thanh tịnh của Phật giáo, chính là chặt đứt thất tình lục dục. Mà khẩu quyết Bà La không thể nghi ngờ đã chạm vào tử huyệt của bọn họ.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Vậy vì sao ngươi phải luyện nó?”
Hoàng Tử Thao nói: “Vì báo thù.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Chẳng lẽ là Giang Nam tứ đại gia tộc?”
Hoàng Tử Thao không đáp.
Ngô Thế Huân lại hỏi: “Ngươi và bọn họ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì?”
Hoàng Tử Thao lại vẫn không đáp lời hắn nói, mà là hỏi: “Ngươi có biết hiện tại ta muốn làm gì không?”
Ngô Thế Huân lắc đầu.
Hoàng Tử Thao nâng một bàn tay lên, lay động xiềng xích phát ra âm thanh keng keng, hắn đưa tay hướng về phía Ngô Thế Huân, “Ngô Thế Huân đệ đệ, lại đây, để Hoàng Tử Thao ca ca ôm ngươi một cái.”
Ngô Thế Huân nhất thời kinh hãi, sắc mặt khẽ biến.
_____________
Ai đó tìm link truyện này cho mình đi, bị mất link truyện rồi TT ^ TT