Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 5: Chương 5




Ngô Thế Huân đã trải qua tình sự, tự nhiên biết cái Hoàng Tử Thao gọi là ôm cũng không phải đơn giản là ôm, hắn trong lòng căng thẳng, đột nhiên cảm giác được một cỗ nội lực cường đại đánh úp lại, thân thể nhất thời đứng không vững, bị kéo về phía trước.

Ngô Thế Huân vận lực chống đỡ nhưng hiển nhiên có chút thất thế trước nội lực thâm sâu của Hoàng Tử Thao, thân thể hắn dừng ở trước mặt Hoàng Tử Thao, bị gã chặt chẽ bắt lấy một cánh tay.

Ngô Thế Huân xuất lực định đẩy bàn tay đang chế trụ cánh tay mình ra, lại không ngờ Hoàng Tử Thao căn bản không tránh, cánh tay chỉ hơi kéo một cái, rồi mới đẩy ra bên ngoài, lợi dụng lực đạo của Ngô Thế Huân để trả lại cho hắn. Cùng lúc đó, tay kia của Ngô Thế Huân cũng bị Hoàng Tử Thao nắm lấy.

Ngô Thế Huân lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ của người này, hắn đã hiểu vì sao lúc ấy toàn bộ Thiếu Lâm Tự xuất động cũng không thể bắt được gã.

Ngô Thế Huân tự biết Tiệt Dương Công hắn luyện không bằng Thanh Tùng lão nhân năm đó, mà Hoàng Tử Thao trải qua mười năm trầm tịch trong sơn động u ám, nội lực càng cường đại đến đáng sợ. Ngô Thế Huân căn bản không phải đối thủ của gã, bị gã chế trụ chặt chẽ, không thể động đậy.

Hoàng Tử Thao chế trụ hai tay Ngô Thế Huân, kéo hắn lại trước người, khiến hắn ngồi theo tư thế hai chân tách ra trong lòng gã.

Ngô Thế Huân cảm nhận được vật cứng giữa hai chân Hoàng Tử Thao cọ vào mông hắn, nhất thời thay đổi sắc mặt, nói: “Hoàng Tử Thao ca ca, đừng như vậy.”

Hoàng Tử Thao thẳng lưng, phân thân đỉnh vào Ngô Thế Huân, “Muốn như thế nào?”

Ngô Thế Huân thế nhưng nhịn không được thở gấp một hơi, đỏ mặt.

Hoàng Tử Thao cúi đầu, dùng răng nanh cắn vạt áo Ngô Thế Huân, chậm rãi kéo, lộ ra lồng ngực quang lỏa hữu lực.

Ngô Thế Huân muốn giãy dụa, lại bị Hoàng Tử Thao hàm trụ một bên nhũ tiêm, hết hút lại cắn, thân thể hắn mềm nhũn, giãy dụa cũng dần mất đi lực đạo.

Hoàng Tử Thao nhân cơ hội kéo quần Ngô Thế Huân xuống, gấp gáp muốn trực tiếp đi vào.

Ngô Thế Huân vội vàng tránh, dùng một tay đẩy ngực Hoàng Tử Thao ra, muốn thối lui về phía sau, bất đắc dĩ tay hắn bị Hoàng Tử Thao nắm chặt, Ngô Thế Huân không thể thối lui, lại bị tay kia của Hoàng Tử Thao chế trụ bên hông, mạnh mẽ giật đai lưng của hắn.

Xiêm y Ngô Thế Huân xộc xệch, hai tay không thể hoạt động tự do. Hoàng Tử Thao đột nhiên nắm thiết liên nơi cổ tay gã, quấn một vòng qua lưng Ngô Thế Huân, ép hai người mặt đối mặt nhau.

Xiềng xích tinh thiết khóa Hoàng Tử Thao hết mười năm, làm sao có thể dễ dàng chặt đứt?

Ngô Thế Huân xoay trái xoay phải tránh né, lại bị Hoàng Tử Thao cúi đầu cắn cổ họng, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàng Tử Thao thấy thế mới chuyển thàng gặm nhẹ rồi khẽ liếm, ngậm mút hầu kết Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân suyễn một hơi, nói: “Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi đã bị tà công kia khống chế tâm trí.”Hoàng Tử Thao cũng không đáp hắn, một bên tiếp tục liếm duyện cổ và ngực Ngô Thế Huân, một bên một bàn tay di chuyển xuống phía dưới, dễ dàng tìm được động khẩu mê người liền đưa ngón tay đi vào.

Ngô Thế Huân nhất thời toàn thân căng thẳng, nhịn không được co rút lại hậu huyệt, muốn bài xích ngón tay Hoàng Tử Thao đi ra ngoài. Hoàng Tử Thao cũng không kiên nhẫn khuếch trương, hai tay chỉ vói vào mở rộng một chút liền rút ra ngón tay, phân thân thô to đã sớm cao thẳng không chút do dự đâm mạnh vào.

Phân thân Hoàng Tử Thao hình dạng khá lớn, dù hậu huyệt Ngô Thế Huân đã trải qua khai thác luân phiên của Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt cũng nhất thời ăn không tiêu, hơn nữa chưa trơn, bị xé rách, máu tươi thuận theo phân thân Hoàng Tử Thao chảy xuống.

Ngô Thế Huân nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, cực đau đớn, hai tay nắm lại hai cổ tay Hoàng Tử Thao, vận lực chống đỡ.

Hoàng Tử Thao bị dục vọng tra đã hồi lâu, chưa bao giờ được sảng khoái như thế, làm sao có thể để mặc Ngô Thế Huân phản kháng, gã cũng vận khí, chống cự nội lực của Ngô Thế Huân.

Phân thân Hoàng Tử Thao còn tại trong cơ thể Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vận công, không khỏi buộc chặt hậu huyệt, khiến Hoàng Tử Thao sảng khoái vô cùng. Hai người kháp chặt hai bàn tay, nội lực đấu đá, Hoàng Tử Thao tất nhiên ở thế thượng phong, thẳng lưng đánh vào nội lực trong cơ thể Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân thét một tiếng, trong lúc nhất thời nội lực trong cơ thể ào ào mãnh liệt tuôn ra; Hoàng Tử Thao cảm giác được nội lực cường đại của Ngô Thế Huân đánh úp lại, thu liễm tâm thần, thúc động nội lực toàn thân chống cự. Ngay vào lúc này, chỉ nghe “răng rắc” vài tiếng, xiềng xích tinh thiết khổ công giam cầm Hoàng Tử Thao mười năm, dưới sự trùng kích cực đại của nội lực đã bể tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Ngô Thế Huân nhất thời trố mắt, mà Hoàng Tử Thao được tự do sau bao nhiêu năm, cũng có chút hoảng hốt.

Hoàng Tử Thao hồi thần, hai tay nâng hai chân Ngô Thế Huân lên, phân thân vùi trong cơ thể hắn bắt đầu nhanh chóng trừu sáp.

Phía sau Ngô Thế Huân mất đi sự trói buộc thiết liên, thân thể đổ về phía sau. Hậu huyệt hắn dần thích ứng với vật kia của Hoàng Tử Thao, dưới trừu sáp kịch liệt, thân thể đã ẩn ẩn cảm giác tê dại.

Ngô Thế Huân cả kinh, thu chân đang bị Hoàng Tử Thao để trên vai, đồng thời hai tay chống xuống đất, nhanh chóng thối lui về phía sau.

Hoàng Tử Thao mất đi mục tiêu va chạm dưới thân, làm sao có thể bỏ qua, gã tức khắc đuổi theo, bắt lấy một bàn tay Ngô Thế Huân, bẻ ngược ra sao ép lên lưng hắn, sau đó liền chế trụ tay kia của hắn, khiến hắn duy trì tư thế nắm sấp, gã kéo cao eo hắn lên, lại bắt đầu những đợt va chạm.

Ngô Thế Huân bị gã dùng tư thế này ép buộc, khó có thể dùng sức, lại thêm hậu huyệt dưới trừu sáp của Hoàng Tử Thao đã giàn giụa dâm thủy, hắn đã đề không nổi khí lực phản kháng tiếp.

Phân thân thô to của Hoàng Tử Thao liên tục ra vào nơi huyệt khẩu sưng đỏ, dịch ruột non ẩm ướt cùng với tơ máu chảy ra từ bên trong tẩm ướt phân thân Hoàng Tử Thao, nơi bị trừu sáp vang lên tiếng nước dâm mĩ.Ngô Thế Huân than nhẹ một tiếng, quay đầu đi không dám nhìn Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao kéo hai chân hắn để kẹp chặt eo mình còn gã thì ôm lấy hạ thân Ngô Thế Huân ra sức trừu sáp. Kéo dài thêm một lúc, gã phóng ra một cỗ bạch trọc bên trong cơ thể Ngô Thế Huân.

Hoàng Tử Thao chậm rãi từ trong cơ thể hắn rút ra, nhìn thấy ánh mắt Ngô Thế Huân tan rã, hai má đỏ hồng, nhưng phía trước vẫn không có động tĩnh. Thế là lấy ngón tay sờ mặt Ngô Thế Huân, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ca ca giúp ngươi ra.”

Nói xong, gã vùi đầu đem phân thân mềm nhũn của Ngô Thế Huân nhét vào miệng.

Ngô Thế Huân cảm giác được hạ thể tiến vào một nơi vừa ấm áp vừa ướt át, toàn thân không khỏi run rẩy, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Thao chui đầu vào khố gian hắn, đang dùng miệng hàm trụ phân thân hắn.

Cho dù hạ thân thủy chung không thể cứng rắn lên, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đang dùng miệng chăm sóc hắn là Hoàng Tử Thao ca ca, kỳ tài duy nhất của Thiếu Lâm danh chấn thiên hạ năm đó, cũng đủ để khiến Ngô Thế Huân hưng phấn không thôi, hai tiểu cầu của hắn phồng lên, phân thân tuy không thể gắng gượng đứng lên, nhưng đỉnh lỗ nhỏ không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, đọng lại bên khóe môi Hoàng Tử Thao rồi rơi xuống đất.

Ngô Thế Huân tầng tầng suyễn khí: “Hoàng Tử Thao ca ca, đừng làm vậy...”

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu, thấy hắn thật sự không được, liền không tiếp tục nữa, gã dùng tay niết phân thân Ngô Thế Huân, xoa bóp hai cái mới buông ra.

Ngô Thế Huân chống đỡ thân thể muốn đứng lên, đột nhiên bị Hoàng Tử Thao điểm mấy đại huyệt trên người, nhất thời gian thân thể mềm nhũn, không thể động đậy.

Ngô Thế Huân có chút kinh hoảng, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hoàng Tử Thao không nói hai lời, chặn ngang ôm lấy Ngô Thế Huân, đi vào sâu trong động. Men theo động bích, Ngô Thế Huân mới phát hiện nguyên lai sơn động này còn có một cửa ra, cũng không biết thông đến nơi nào.

Hoàng Tử Thao ôm Ngô Thế Huân đi một đường, lúc này sắc trời vốn đã có chút u ám, càng đi vào sâu trong thông đạo càng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, Ngô Thế Huân chỉ có thể nghe được tiếng bước chân Hoàng Tử Thao vọng trong sơn động. Con đường tựa hồ dẫn xuống phía dưới, đi không lâu lắm, Ngô Thế Huân liền thấy được cửa ra.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Ngô Thế Huân phát hiện đó là một sơn cốc hoang dã, chính giữa có một cái hồ, tĩnh lặng mà rộng lớn, nước trong suốt phiếm màu xanh lục.

Hoàng Tử Thao đặt Ngô Thế Huân ở bên một tảng đá cạnh hồ, còn gã thì bước vào hồ.

Ngô Thế Huân đã thử phá giải huyệt đạo bị điểm, nhưng nội lực Hoàng Tử Thao quả thật cường đại, mấy chỗ huyệt đạo bị phong trong khoảng thời gian ngắn rất khó phá giải, hắn chỉ có thể từ bỏ, nằm trên mặt đất nhìn Hoàng Tử Thao tắm rửa.

Toàn thân Hoàng Tử Thao trần trụi, sau khi tẩy đi bụi đất bám trên người, lộ ra làn da bởi vì nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời mà trắng nõn đến gần như mất tự nhiên. Nhưng một thân kia lại căng đầy cơ thịt rắn chắc nhưng không vì nhiều năm bị nhốt mà biến mất, vẫn hiển hiện ra sức lực kinh người của kẻ tập võ.Hoàng Tử Thao lấy tay vốc nước, đổ xuống đỉnh đầu, rồi mới lặn xuống nước, sau đó trồi lên, tóc dài bị thấm ướt dán trên người, mềm mượt chảy xuống.

Hoàng Tử Thao tẩy rửa sạch sẽ toàn thân rồi mới quay đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân bên bờ hồ. Mãi đến khi trồi lên nửa người trên mặt nước, Ngô Thế Huân mới nhìn thấy phân thân gã đã cao cao nhếch lên, thẳng tắp đối diện Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân trong lòng cả kinh, đồng thời cũng có chút nhịn không được, mặt đỏ tim đập.

Hoàng Tử Thao đi đến bên bờ, nắm một chân Ngô Thế Huân, ý đồ muốn kéo hắn xuống nước. Lưng Ngô Thế Huân bị đá vụn ma sát, nhất thời đau đến thét lớn một tiếng.

Hoàng Tử Thao cũng chú ý tới, dừng lại động tác, gã đổi động tác ôm Ngô Thế Huân lên rồi mới đi vào trong nước, đến một tảng đá to bóng loáng bên cạnh, Hoàng Tử Thao để Ngô Thế Huân nằm ngửa trên đó, nâng tay giơ lên hai chân hắn lên, lại một lần nữa hung hăng sáp vào.

Trong cơ thể Ngô Thế Huân còn ướt át, bạch sắc tinh dịch Hoàng Tử Thao bắn bên trong lúc trước bị phân thân gã ép ra ngoài, dưới trừu sáp của gã, duyên theo mông Ngô Thế Huân chảy xuống.

“A──” Ngô Thế Huân bị hắn bị đâm đến kêu ra tiếng.

Hoàng Tử Thao tách rộng hai chân Ngô Thế Huân ra, hông nhanh chóng mà hữu lực liên tục va chạm, Ngô Thế Huân chỉ có thể mở to hai mắt, vô lực, miệng rên rỉ không ngừng.

Hoàng Tử Thao nắm hai chân Ngô Thế Huân để lên vai mình, vùi đầu liếm cắn đùi trong của hắn, đầu mềm mại tiếp xúc với da thịt non mịn, kích thích đến mức Ngô Thế Huân theo bản năng căng chặt hai chân, đầu ngón chân cũng duỗi thẳng.

Hoàng Tử Thao hết hút rồi cắn ra điểm điểm hồng ngân trên đùi Ngô Thế Huân, rồi mới ấn môi lên ngược hắn, dùng răng nanh cắn một bên nhũ tiêm, đồng thời nhẹ nhàng day nghiến, lại dùng đầu lưỡi liếm lộng nhũ tiêm.

“Ưm... A!” Ngô Thế Huân khó có thể ức chế thanh âm rên rì.

Hoàng Tử Thao đùa bỡn hai bên nhũ tiêm đến sưng không chịu nổi mới chịu buông ra, đem môi ma sát ngực hắn, chậm rãi men đến cằm hắn, cuối cùng là bên môi.

Ngô Thế Huân ngưỡng đầu, nhìn đến hai mắt đen của Hoàng Tử Thao, trong lúc nhất thời có chút xuất thần, bảo thạch sáng nhất thế gian bất quá cũng đến thế mà thôi.

Hoàng Tử Thao cúi đầu, chậm rãi cắn môi dưới Ngô Thế Huân, động tác mềm nhẹ dùng đầu lưỡi liếm môi hắn, rồi mới khai mở khớp hàm hắn, liếm láp hàm trên mẫn cảm. Ngô Thế Huân nhịn không được muốn vươn lưỡi đẩy lưỡi Hoàng Tử Thao ra, ai ngờ bị gã thừa cơ cuốn lấy, dùng sức hút.

Ngực Ngô Thế Huân dùng sức phập phồng, mỗi một lần lên xuống, nhũ tiêm mẫn cảm sưng lên liền sát qua Hoàng Tử Thao ngực, ma sát qua nhũ tiêm gã, mang đến xúc cảm tê dại đáng sợ.

Rồi sau đó hậu huyệt vẫn bị phân thân thô trướng liên tiếp ra vào, niêm màng bởi vì ma sát mà dị thường mẫn cảm, cơ hồ mỗi một lần rút ra rồi sáp nhập đều có thể khiến toàn thân Ngô Thế Huân một trận hơi hơi rung động.Tiểu cầu phồng lên, tựa hồ tinh dịch tràn đầy mà tìm không thấy điểm phát tiết, Ngô Thế Huân vài lần hận không thể cắn một ngụm bên gáy Hoàng Tử Thao, hung hăng hấp máu tươi của gã, nhưng mà sự tình dâm đãng bậc này Ngô Thế Huân có nghĩ đến cũng không dám thực hiện, hắn chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng cảm giác nghẹn trướng không thể bắn tinh, hé miệng dùng sức thở dốc dưới thân Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao đột nhiên nâng cao mông Ngô Thế Huân, mỗi một lần cắm rút đều đụng vào chỗ sâu nhất, cơ hồ muốn chen cả tiểu cầu vào trong tiểu huyệt mẫn cảm. Cuối cùng lúc bắn tinh, Hoàng Tử Thao vùi đầu, hàm trụ vành tai Ngô Thế Huân tầng tầng cắn mút, rồi mới dùng sức cắn một cái, lưu lại trên vành tai Ngô Thế Huân một dấu răng rõ ràng.

Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy tinh dịch nóng rực bắn trên tràng bích, vành tai chịu một trận đau đớn bén nhọn, cả người hắn gần như hư thoát, khi Hoàng Tử Thao buông hắn ra, hắn chỉ có thể vô lực nằm trên tảng đá, tứ chi giang rộng.

Lúc này trời đã muốn tối đen, Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao đứng lên từ trên người hắn, gã nói với hắn: “Đợi ta.”

Ngô Thế Huân mệt mỏi nhắm chặt mắt, thấy Hoàng Tử Thao dần dần đi xa, đến khi hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt hắn, hắn chỉ còn nghe được tiếng xào xạc của cây cỏ đung đưa.

Hoàng Tử Thao bám vào vách núi leo lên.

Ngô Thế Huân trong lòng một trận khẩn trương, chỉ hy vọng Hoàng Tử Thao sẽ không ném hắn ở trong này liền ly khai. Thân thể hắn lại không thể động đậy, chỉ có thể nhẫn nại cố chờ đợi. Vành tai đau đớn, mà hậu huyệt gần như chết lặng cũng bắt đầu sưng đau. Qua một lúc không lâu lắm, hắn liền nghe được thanh âm Hoàng Tử Thao quay lại.

Hoàng Tử Thao trước mặt Ngô Thế Huân, đã thay một bộ y phục sạch sẽ, cũng không biết trộm ở nông hộ nào. Trong tay gã còn cầm một bộ quần áo, phủ trên người Ngô Thế Huân, rồi gã mới cúi người xuống, một tay niết vành tai Ngô Thế Huân mới vừa rồi bị gã cắn nát, không biết đã gắn cái gì vào. Hoàng Tử Thao nhéo nhéo vành tai hắn, cúi đầu hạ xuống một cái hôn bên môi hắn, nói: “Ca ca còn có chút việc, làm xong liền trở về tìm ngươi.”

Nói xong, cũng không để Ngô Thế Huân đáp lời, vỗ nhẹ hai cái vào huyệt đạo trên người hắn, không quay đầu lại, xoay người ly khai.

Ngô Thế Huân toàn thân cứng ngắc đợi non nửa canh giờ, thân thể cuối cùng cũng có thể động đậy. Hắn cầm lấy bộ y phục Hoàng Tử Thao ném trên người hắn, chậm rãi mặc vào, rồi mới dùng ngón tay xoa vành tai vẫn còn nhức nhối của mình, vô tình đụng đến một cái hoa tai. Ngô Thế Huân cúi đầu, xem ảnh ngược của mình trong nước, phát hiện đính trên đó là một viên trân châu nhẵn nhụi, chung quanh vành tai còn rướm vết máu.

Ngô Thế Huân cố nén đau đớn, giựt cái hoa tai kia xuống, nhìn vành tai máu tươi đầm đìa, hắn vốc nước trong hồ lên thanh tẩy một phen.

Nhớ tới Ngọc Cầm còn nằm trong sơn động, Ngô Thế Huân không thể không tha cước bộ mỏi mệt không chịu nổi, đi theo sơn động, trở về tìm kiếm Ngọc Cầm.

...

Ngô Thế Huân trở lại trong sơn động, Ngọc Cầm hôn mê đã tỉnh lại. Hai người lại theo sơn đạo trở về bên hồ, tìm một con đường khác bò lên.Ngô Thế Huân vừa mệt lại vừa đau, hai người tìm một gian khách điếm trong tiểu trấn ngay dưới chân núi Tung Sơn trụ lại, Ngô Thế Huân ước chừng ngủ hết một ngày một đêm.

Đến khi Ngô Thế Huân tỉnh dậy liền cùng Ngọc Cầm ngồi ở đại đường của khách điếm, gọi một bàn đồ ăn. Ngô Thế Huân đói lả người, nháy mắt đã ăn hết hai bát cơm. Ngọc Cầm ở một bên nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc trong sơn động đã xảy ra việc gì?”

Ngô Thế Huân tránh đi ánh mắt Ngọc Cầm, “Không có gì, gặp một con thú hoang, suýt nữa bị nó nuốt vào bụng.”

Ngọc Cầm cả kinh: “Lợi hại như thế?”

Ngô Thế Huân miễn cưỡng cười cười, “Đã không có việc gì, Ngọc Cầm cô nương không cần quá lo lắng.”

Một bàn đồ ăn còn chưa ăn xong, một tiểu hòa thượng từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, nhìn thấy Ngô Thế Huân liền cao giọng nói: “Ngô minh chủ, tìm được ngài rồi!”

“Sao vậy?” Ngô Thế Huân hỏi.

Tiểu hòa thượng đầy mặt nôn nóng, “Chưởng môn bảo ta báo tin cho ngài, đại sự không tốt, ma đầu Hoàng Tử Thao bị giam giữ trong động của núi Thiếu Thất đã mất tăm mất tích, không biết vì sao, có thể đã chạy thoát ra ngoài !”

Ngô Thế Huân cường giả bộ kinh ngạc, “Sao lại như thế?”

Tiểu hòa thượng lắc đầu, “Không biết, chưởng môn tự mình đến sơn động xem xét qua, nói là xiềng xích tinh thiết vây khốn Hoàng Tử Thao đã bị gã dùng nội lực cắt nát.”

Ngô Thế Huân trầm ngâm nói: “Không biết ý của Niệm Bi Đại Sư là...?”

Tiểu hòa thượng nói: “Hoàng Tử Thao mười năm trước từng đồ sát Giang Nam tứ đại gia tộc, không biết nay gã có âm mưu gì. Chưởng môn hy vọng Ngô minh chủ có thể thông cáo võ lâm, một là có thể có đề phòng, hai là hy vọng có thể hợp lực tróc nã Hoàng Tử Thao.”

Ngô Thế Huân gật gật đầu, “Ta đã hiểu, thỉnh chuyển cáo Niệm Bi Đại Sư, việc này xin yên tâm giao cho Ngô Thế Huân đi làm.”

Tiểu hòa thượng vội vàng đáp: “Đúng vậy, đa tạ Ngô minh chủ, tiểu tăng liền trở về phục mệnh.”

Đợi tiểu hòa thượng vội vàng rời đi rồi, Ngô Thế Huân vẫn mặt nhăn mày nhíu, Ngọc Cầm hỏi: “Ngô đại hiệp, ngươi tính toán muốn đích thân đi tróc nã ma đầu Hoàng Tử Thao kia?”

Ngô Thế Huân sửng sốt, lắc lắc đầu, “Không, gã vừa ly khai Thiếu Lâm, như cá nhập biển, biết đi đâu tìm gã. Ta chỉ có thể trước gửi cho Võ Lâm Minh một phong thư, để đệ tử Võ Lâm Minh lấy danh nghĩa của ta thông cáo với võ lâm Trung Nguyên việc Hoàng Tử Thao quay lại giang hồ.”

Ngô Thế Huân nói với Ngọc Cầm: “Ngọc Cầm cô nương không cần gọi ta là Ngô đại hiệp, ngươi ta vừa cùng vào sinh ra tử, coi như là hữu duyên, không ngại tương xưng huynh muội chứ.”

Ngọc Cầm che miệng cười nói: “Huynh muội cái gì, theo ta phải là tỷ đệ mới đúng. Sau này ta gọi ngươi là Ngô Thế Huân, ngươi phải gọi ta một tiếng Ngọc Cầm tỷ tỷ.”

Ngô Thế Huân ôn hòa cười, kêu: “Ngọc Cầm tỷ tỷ.”

Ngọc Cầm khóe mắt hơi hơi ướt át, “Ta còn có thể có được một đệ đệ, cũng coi như là ta có phúc.”Ngô Thế Huân than nhẹ một hơi, “Nay tỷ tỷ đã báo thù rồi, không cần thiết phải lưu lại Tung Sơn, vẫn nên mau mau rời đi thôi.”

Ngọc Cầm nghe vậy, chần chờ nói: “Ngươi thả ta đi? Vậy ngươi làm sao giao phó cùng con lừa ngốc của Thiếu Lâm kia?”

Ngô Thế Huân nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng. Các vị đại sư của Thiếu Lâm đều không phải là hạng người không phân biệt được thị phi, ân oán của tỷ cùng vị Tiêu công tử kia vốn không phải dễ dàng chấm dứt. Nay cừu nhân đã chết, không bằng sau này tỷ tỷ hãy buông ân oán xuống, cũng đừng luyện loại võ công hại người kia nữa, thanh thản ổn định, chậm rãi tìm một nam tử đáng tin để gả cho.”

Ngọc Cầm cười khổ nói: “Ta nay đã như vậy, làm sao còn có tư cách gả cho người khác nữa.”

Ngô Thế Huân khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng nói như thế, nhân duyên là chuyện khả ngộ bất khả cầu. Nếu tỷ tạm thời chưa có nơi để đi, vậy thì theo Ngô Thế Huân trở về Võ Lâm Minh cũng được.”

“Võ Lâm Minh?” Ngọc Cầm ngẩn ra, bỗng nhiên nói, “Ngươi từng nói qua ngươi muốn gặp giáo chủ chúng ta mà?”

Ngô Thế Huân nhẹ giọng: “Ân. Chỉ là việc này không miễn cưỡng Ngọc Cầm tỷ tỷ.”

Ngọc Cầm cúi đầu, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi ngẩng đầu nói với Ngô Thế Huân: “Nếu ngươi thật sự muốn gặp giáo chủ, ta có thể mang ngươi đi Thủy Nguyệt giáo.”

Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi: “Ngọc Cầm tỷ tỷ không cần phải khó xử......”

Ngọc Cầm lắc đầu đánh gãy hắn, “Không khó xử, tỷ tỷ là thật tâm muốn vì ngươi làm chút gì đó. Không dối gạt ngươi, cho dù ta biết bản tính giáo chủ không xấu, nhưng tính cách y có phần âm tình bất định, ta tùy tiện mang ngươi theo, cũng không biết có thể bị phạt hay không. Chỉ là ta xem chúng ta không ngại thử một lần.”

Ngô Thế Huân cự tuyệt nói: “Nếu thật sự phiền hà đến tỷ như thế, kêu Ngô Thế Huân làm sao có thể làm?”

Ngọc Cầm nói: “Ngươi không cần cự tuyệt. Nếu không phải ngươi, Ngọc Cầm đã sớm tuyệt mệnh nơi vách núi, nay nhờ có ngươi mà Ngọc Cầm vướng bận thêm một phần sống, có thể giúp ngươi bao nhiêu ta liền giúp bấy nhiêu.”

Ngô Thế Huân lâm vào trầm tư hồi lâu mới thở dài một hơi: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, phần ân tình này Ngô Thế Huân xin nhớ kỹ.”

Ngô Thế Huân đã hạ quyết định, trước đưa thư về Võ Lâm Minh cho biết sự việc của Hoàng Tử Thao rồi mới cùng Ngọc Cầm xuất phát đến Thủy Nguyệt giáo.

Ngọc Cầm mang theo Ngô Thế Huân thẳng hướng tây nam mà đi. Ngọc Cầm không nói Thủy Nguyệt giáo ở đâu, Ngô Thế Huân cũng không có ý hỏi qua. Trên đường đi, Ngọc Cầm cẩn thận dặn dò, đợi đến nơi tổng đàn của Thủy Nguyệt giáo sở tại, hết thảy đều phải nghe theo phân phó của nàng.

Ngô Thế Huân đều nhất nhất đáp ứng.

Theo một đường đi tới, Ngô Thế Huân mới giật mình nhận thấy Trung Nguyên giang hồ vì tin Hoàng Tử Thao trốn thoát khỏi Thiếu Lâm mà nổi lên sóng to gió lớn. Nơi nào hai người đi qua cơ hồ đều nghe được có người đang đàm luận về Hoàng Tử Thao. Nói đến nhiều nhất chính là một tràng giết hại chấn động giang hồ mười năm trước kia, Giang Nam tứ đại gia tộc bị sát hại sạch sẽ không còn một mống!Có người trẻ tuổi chưa từng nghe qua danh tự Hoàng Tử Thao, cũng không bị hù dọa, kinh ngạc nói: “Ma đầu này đáng sợ như vậy sao? Không biết Thanh Tùng lão nhân có thể trùng xuất giang hồ hay không?”

Tên còn lại nói: “Thanh Tùng lão nhân trùng xuất giang hồ chỉ sợ không dễ dàng, nhưng đồ đệ của Thanh Tùng lão nhân Ngô Thế Huân Ngô minh chủ thì có thể trông cậy được.”

Người trẻ tuổi hỏi: “Ngô minh chủ là đối thủ của Hoàng Tử Thao?”

Người nọ đáp: “Khó mà nói, dù sao cũng là đồ đệ chân truyền của Thanh Tùng lão nhân mà.”

Ngô Thế Huân cùng Ngọc Cầm một bên uống trà, một bên nghe mấy người cao đàm khoát luận.

Ngọc Cầm thấy Ngô Thế Huân sắc mặt ngưng trọng liền hỏi: “Ngươi lo lắng phải đối đầu với Hoàng Tử Thao kia?”

Ngô Thế Huân than nhẹ một tiếng, buông chén trà, “Ta chỉ là lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì, dù sao...” Nói tới đây, Ngô Thế Huân liền im lặng, chỉ lắc đầu cười cười với Ngọc Cầm.

Càng đi về hướng tây nam, phong thổ càng khác biệt so với Trung Nguyên.

Qua vài cái trấn lớn của Tây Nam, thông thường nhìn thấy là thiếu nữ dị tộc, cũng có hán tử dị tộc thân hình cao lớn. Ngô Thế Huân tận lực làm việc điệu thấp, không để người khác biết thân phận của hắn.

Hôm nay qua một tiểu trấn, Ngọc Cầm nói với Ngô Thế Huân: “Ủy khuất ngươi, sau này đi đường phải bịt kín hai mắt.”

Ngô Thế Huân nói: “Hảo.”

Ngọc Cầm lấy một miếng vải đen, quấn vài vòng che khuất hai mắt Ngô Thế Huân rồi cột lại một nút kết sau đầu hắn, nàng nói: “Dù sao việc này cũng chưa được giáo chủ đồng ý.”

Ngô Thế Huân gật đầu, “Ta hiểu được, tỷ tỷ không cần để ý, có việc gì cứ nói với ta.”

Ngày hôm sau, Ngọc Cầm liền thuê một chiếc xe ngựa, đỡ Ngô Thế Huân bước lên xe, tiếp tục chạy đi.

Ngô Thế Huân bị che hai mắt, phần lớn thời gian là ngồi ở trên xe cùng Ngọc Cầm thấp giọng nói chuyện phiếm, cũng không tính là quá khổ sở. Lại đi như vậy hết ba bốn ngày đường, hôm nay thì dừng lại tại phía trước một rừng rậm, Ngọc Cầm đỡ Ngô Thế Huân xuống xe, rồi mới cho xa phu tiền xe, để hắn rời đi.

Ngọc Cầm nói với Ngô Thế Huân: “Ta dẫn ngươi đi, trăm ngàn lần không được tùy ý hành động. Trong rừng đều là độc trùng, không thể bước nhầm một bước.”

Ngô Thế Huân trịnh trọng gật đầu một cái.

Hai mắt hắn không thấy gì, chỉ có thể hoàn toàn ỷ lại Ngọc Cầm, nghe chim hót côn trùng kêu vang không ngừng bên tai, dưới lòng bàn chân đạp lên lá khô, phát ra âm thanh loạt xoạt. Ngọc Cầm dẫn hắn qua rất nhiều đường vòng, càng lúc càng xa, đi được hai canh giờ, Ngô Thế Huân liền nghe được có tiếng nước.

Ngọc Cầm bên cạnh hắn nói: “Đến đấy.”

Ngô Thế Huân “Ân” một tiếng, cùng lúc đó, hai tiếng bước chân từ xa dần dần tới gần.

Tiến đến là hai nữ tử, Ngô Thế Huân nghe được các nàng đứng ở trước mặt đang lớn tiếng chất vấn Ngọc Cầm: “Ngọc Cầm! Sao ngươi dám mang ngoại nhân về giáo? Lại còn là một tên nam tử!”Ngọc Cầm buông Ngô Thế Huân ra, quỳ xuống, “Ngọc Cầm biết tội. Ngọc Cầm đã đáp ứng vị Ngô Thế Huân đại hiệp này, dẫn hắn trở về gặp giáo chủ.”

Một nữ tử nói: “Giáo chủ là người hắn muốn gặp thì có thể gặp sao?”

Ngọc Cầm cúi thấp đầu: “Làm phiền tỷ tỷ thông báo một tiếng.”

Một nữ tử khác giận dữ: “Hắn là ai, dám ─”

Nói được một nửa thì bị người cắt ngang, một nữ tử xa xa cao giọng nói: “Giáo chủ cho mời vị công tử này!”

Ngô Thế Huân nghe được tiếng bước chân người thứ ba dần dần tới gần, đi đến trước mặt bọn họ: “Lấy thứ che mắt hắn xuống, để hắn đi theo ta.”

Hai nữ tử hiển nhiên đều lắp bắp kinh hãi.

Ngọc Cầm vội vàng đứng dậy, cởi bỏ miếng vải đen che mắt Ngô Thế Huân. Hai Ngô Thế Huân bị che mất mấy ngày nay, nhất thời không thể thích ứng, nhịn không được nheo mắt lại. Lúc này, hắn mới chú ý đến bốn phía nơi này đều là cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp lan tràn trong không trung, che lấp cả ánh nắng mặt trời, nhất thời không thể phân rõ là ban ngày hay đêm tối. Đại thụ bên cạnh còn có một con đại xà phun cái lưỡi đỏ như máu uốn thân trườn trên thân cây.

Trước mặt Ngô Thế Huân và Ngọc Cầm là ba nữ tử trẻ tuổi, đứng đầu là nữ tử một thân hồng y, dung mạo diễm lệ, nói với Ngô Thế Huân: “Công tử xin mời theo ta.”

Ngô Thế Huân gật gật đầu, quay lại nhìn Ngọc Cầm, “Tỷ tỷ thì sao.”

Ngọc Cầm nói: “Giáo chủ muốn gặp ngươi, ngươi mau đi đi, không cần lo cho ta.”

Hồng y nữ tử cũng nói: “Công tử không cần lo lắng, đi theo ta.”

Ngô Thế Huân thế này mới hơi chút yên tâm, cất bước theo nàng kia.

Đi không xa, Ngô Thế Huân nhìn thấy trong rừng cây có một mảnh trống trải, tiếng nước róc rách, sương trắng bốc lên, đúng là một cái ôn tuyền. Nước trong ôn tuyền phản chiếu một cái mộc kiều, chính giữa là một tiểu đình, từ đây nhìn qua làn sương mờ mờ tựa hồ có một người đang ngồi trong đình.

Trong lòng Ngô Thế Huân đột nhiên khẩn trương, một tay vịn vào lan can bên người, che dấu bước chân thình lình loạng choạng.

Mặt nạ thanh đồng trên khuôn mặt người trong đình như ẩn như hiện trong sương trắng.

Hồng y nữ tử dẫn đường nói: “Công tử, thỉnh, ta xin lui trước.” Nói xong, nàng lưu lại một mình Ngô Thế Huân đứng trên dãy hành lang dài, thối lui về phía sau.

Người chung quanh đều lui sạch sẽ, lương đình nơi ôn tuyền này cũng chỉ còn lại hai người Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt.

Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, tiếp tục tiến về phía trước. Hắn biết huyết khế trong cơ thể lại phát tác, cho dù đã sớm đoán trước nhưng hắn vẫn cho rằng tất yếu phải đến nơi này một chuyến, có lẽ hắn có thể bắt lấy cơ hội triệt để thoát khỏi huyết khế.

Trong đình có thạch bàn, Phác Xán Liệt vốn ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Ngô Thế Huân đến thì đứng dậy cười nói: “Ngô minh chủ đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.”Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh đình, một tay nắm cột gỗ bên người, nói: “Phác giáo chủ, đã lâu không gặp.”

Giọng nói Ngô Thế Huân đã có chút không xong, tự nhiên hai người đều nghe ra được, Phác Xán Liệt hơi hơi nghiêng đầu cười nói: “Lời này đối với ta tương đối thích hợp, Ngô minh chủ, lâu như thế không gặp, Xán Liệt thực nhớ ngươi.”

Trên gương mặt Ngô Thế Huân đột nhiên nổi lên một trận hồng, hắn trầm trầm thở ra một hơi, “Ngô Thế Huân lần này đến bái phỏng giáo chủ, kỳ thật là có việc muốn nhờ.”

Phác Xán Liệt nói: “Nga? Có việc muốn nhờ? Ngô minh chủ thật là thẳng thắn, để ta đoán, Ngô minh chủ rốt cuộc có việc gì nhỉ? Chắc không phải là vì dâm tâm cổ kia đi?”

Ngô Thế Huân đáp: “Đúng vậy, còn thỉnh giáo chủ vui lòng chỉ giáo.”

Phác Xán Liệt lặng yên, vươn tay cầm lấy một chén rượu trên bàn rồi mới nói: “Ngô minh chủ, ta muốn mời ngươi uống chén rượu, có thể cho ta chút mặt mũi không?”

Ngô Thế Huân nghe vậy, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bầu rượu liền muốn rót rượu, lại không ngờ Phác Xán Liệt thân thủ ngăn lại hắn: “Không phải như vậy.”

Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt đụng chạm, nhác thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng, hai chân có chút run rẩy, chống cự phân thân ở hạ thân không ngừng chậm rãi cứng rắn lên, hắn suyễn khí hỏi: “Vậy phải như thế nào?”

Phác Xán Liệt nói: “Ngô minh chủ ngươi khoái nhân khoái ngữ, ta đây cũng cứ việc nói thẳng. Cổ trùng trên người ngươi đã sắp tỉnh lại, không uy nó ăn no, nó sẽ không bỏ qua, huống chi ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới nói có việc cầu ta, trong lòng hiển nhiên cũng đã thông suốt. Ngươi làm theo lời ta, ta cao hứng, tự nhiên cái gì cũng nói cho ngươi, thấy sao?”

Ngô Thế Huân hung hăng nắm chặt quyền, “Muốn thế nào?”

Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Thoát y phục, một kiện cũng không được chừa lại.”

...

Ngón tay Ngô Thế Huân run rẩy đặt trên nút thắt trên y lĩnh (áo), nhưng vô luận thế nào cũng không tháo ra được, cuối cùng hắn dứt khoát dùng sức xả ra vạt áo, rồi mới chiếu theo yêu cầu của Phác Xán Liệt, thoát sạch sẽ y phục trên người. Bởi vì có nhiệt khí của ôn tuyền nên thân thể trần trụi của Ngô Thế Huân cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại hạ thân bởi vì ánh mắt của Phác Xán Liệt mà càng trở nên cứng đờ.

Phác Xán Liệt nói: “Rất tốt. Bây giờ đến nằm trên bàn đi.”

Thân thể Ngô Thế Huân cứng ngắc, hắn đưa tay gạt bầu rượu chén rượu trên thạch bàn qua một bên rồi mới ngưỡng thân thể nằm lên, hai chân tự nhiên cũng thả xuống.

Phác Xán Liệt nhìn nhìn, nói: “Gập chân lại rồi mới mở ra, càng rộng càng tốt.”

Ngô Thế Huân theo lời gập hai chân lại, bàn chân đặt trên mặt bàn, sau đó tách rộng hai chân, lộ ra hậu huyệt, “Được chưa?” Hắn hỏi Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cười nói: “Được rồi, hiện tại, Ngô minh chủ có thể theo giúp ta uống rượu.”

Nói xong, Ngô Thế Huân nhìn thấy bàn tay tiêm gầy mang bao tay của Phác Xán Liệt cầm lấy bầu rượu cạnh bàn, miệng bầu rượu dài nhỏ nhoáng cái lướt qua bên môi Ngô Thế Huân, rồi mới thiếp lên làn da của hắn, một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở giữa hai chân. Phác Xán Liệt đem bầu rượu nhấc cao lên, cách đỉnh phân thân đứng thẳng của Ngô Thế Huân, chậm rãi rót xuống.Ngô Thế Huân chịu kích thích, cơ thịt hai chân một trận buộc chặt, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm áp từ đỉnh hành thể thong thả chảy xuống, toàn bộ sỉ mao giữa hai chân bị rượu thấm ướt, thấp dính một mảnh.

Phác Xán Liệt buông bầu rượu, thoát hai bao tay, lộ ra đôi tay oánh ngọc kia, nâng ngón tay quét qua rượu lưu lại trên phân thân Ngô Thế Huân, đưa đến bên môi hắn, nói: “Đây đích thực là hảo tửu, Ngô minh chủ có muốn thử hay không?”

Ngô Thế Huân cắn chặt môi, quay đầu đi.

Phác Xán Liệt cũng không sinh khí, thân thủ đi lấy bầu rượu, đem miệng bầu thiếp lên nhũ tiêm Ngô Thế Huân, hơi hơi dùng chút lực.

Ngô Thế Huân không biết là đau hay là kích thích, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Phác Xán Liệt dốc ngược bầu rượu, để rượu từ từ chảy xuống nhũ tiêm hắn.

Mắt thấy hai bên nhũ tiêm của Ngô Thế Huân đều đứng thẳng, bởi vì rượu thủy trơn bóng mà phiếm ra ánh sáng nhu hòa, Phác Xán Liệt vươn ngón tay, dùng đầu ngón tay vuốt nắn quầng thâm hai bên nhũ tiêm của hắn, rồi mới đem ngón tay lây dính rượu quẹt lên môi Ngô Thế Huân.

Hai tay Ngô Thế Huân gắt gao niết cạnh thạch bàn, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng có thể thấy được.

Phác Xán Liệt đột nhiên nắm tay hắn đặt lên cổ áo của y, nhẹ giọng: “Ngô minh chủ, không ngại giúp ta thoát y phục chứ?”

Ngô Thế Huân nhìn mặt nạ thanh đồng băng lãnh trên mặt y, đột nhiên chuyển ngón tay đến trên mặt nạ, nhưng kế tiếp không có động tác gì.

Phác Xán Liệt cũng không cự tuyệt, khóe mắt thậm chí có một phần tiếu ý.

Ngón tay Ngô Thế Huân thong thả dời đi mặt nạ trên mặt Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt vẫn mỉm cười nhìn hắn, tùy ý hắn tháo ra mặt nạ.

Đến khi mặt nạ hạ xuống, Ngô Thế Huân liền có chút hoảng hốt, làn da Phác Xán Liệt trắng đến gần như trong suốt, hệt như là dương chi mĩ ngọc thượng đẳng, bóng loáng non mịn, ngay cả môi cũng là một màu hồng nhạt cực đạm. Nhưng dung mạo Phác Xán Liệt không âm nhu giống nữ tử, ngũ quan tinh xảo lại có một loại mĩ cảm trương dương. Ngô Thế Huân có chút nghi hoặc, hắn không rõ Phác Xán Liệt vì sao phải mang mặt nạ, chỉ ẩn ẩn cảm giác có liên quan đến làn da non mịn của y.

Phác Xán Liệt thấy Ngô Thế Huân nhìn hắn đến ngẩn người, thế là nắm lấy mặt nạ trên tay hắn phóng qua một bên, nắm tay Ngô Thế Huân cởi y khấu của mình, “Ngô minh chủ, đừng nên phân tâm.”

Ngô Thế Huân như bị phỏng rụt tay lại, rồi mới nhớ ra yêu cầu của Phác Xán Liệt, duỗi tay chậm rãi giúp y thoát y phục.

Làn da toàn thân Phác Xán Liệt đều trong suốt oánh nhuận như ngọc, kể cả nơi riêng tư cũng không ngoại lệ.

Ngô Thế Huân nhịn không được mà dời tầm mắt, Phác Xán Liệt lại cầm lấy bầu rượu uống một ngụm rượu, cũng không nuốt xuống, mà cúi xuống ấn môi y lên môi Ngô Thế Huân, bắt hắn hé miệng.

Ngô Thế Huân tránh né nhưng không thoát được, bất đắc dĩ chỉ có thể hé miệng. Phác Xán Liệt đem toàn bộ rượu trong miệng đẩy qua miệng hắn làm Ngô Thế Huân nuốt xuống toàn bộ. Phác Xán Liệt ghé vào tai hắn hỏi: “Ngô minh chủ, hương vị thế nào?”Rượu là rượu ngon, trong tửu hương còn phảng phất mùi thơm lạ lùng thanh lãnh trên người Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt thấy Ngô Thế Huân không chịu nói, cười cười lại ngậm một ngụm rượu trong miệng, rồi mới cúi thân mình khẽ cắn nhũ tiêm Ngô Thế Huân, rượu từ miệng Phác Xán Liệt tràn ra, khiến cho lồng ngực Ngô Thế Huân vốn đã có chút ẩm càng thêm ướt át, cao thấp toàn thân đều phiếm tửu hương.

Phác Xán Liệt kéo rượu trên ngực Ngô Thế Huân một đường xuống bụng, bàn tay trên bụng hắn xoa vòng hai lần rồi mới tham tiến vào giữa hai chân, một phen cầm lấy phân thân gắng gượng của hắn cao thấp xoa bóp.

Ngô Thế Huân nhịn không được kẹp chặt hai chân, nâng người dậy định bắt lấy tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ấn ngực xuống bắt hắn nằm trở lại, “Ngô minh chủ đã quên? Vấn đề ngươi muốn hỏi còn chưa có được đáp án đâu.”

Ngô Thế Huân chỉ phải lại nằm trở lại, cả giận thở gấp: “Không cần ép buộc ta như thế, muốn làm cái gì ngươi cũng sắp làm.”

Phác Xán Liệt nói: “Ta chính là muốn mời Ngô minh chủ uống hai ly mà thôi.”

Phác Xán Liệt cầm lấy bầu rượu, đem miệng bầu tiến đến gần hậu huyệt Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân theo bản năng liền kẹp chặt huyệt khẩu, vẻ mặt đỏ bừng hô: “Ngươi!”

Phác Xán Liệt hỏi: “Ta làm sao cơ?” Nói xong liền nghiêng bầu rượu, chậm rãi đem rượu rót vào.

Ngô Thế Huân dùng sức co rút lại hậu huyệt, rượu vừa đổ vào đã bị hắn bài trừ đến không ít, nhưng theo tràng bích chảy vào càng nhiều. Đáng tiếc chưa được bao lâu bầu rượu kia liền cạn, Phác Xán Liệt than một tiếng “Thật sự đáng tiếc”, rồi mới lấy ra miệng bầu, ném bầu rượu không qua một bên.

Y một bên mượn rượu trơn, vừa vói hai ngón tay vào trong cơ thể Ngô Thế Huân vừa nói: “Cả bầu rượu đều bị ngươi uống hết, Ngô minh chủ, xem ra ngươi cũng có chút cơ khát a.”

Ngô Thế Huân hậu huyệt gắt gao cuốn lấy ngón tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt “Chậc chậc” hai tiếng, “Ngươi xem, nó hận không thể cắn nuốt cả ngón tay của ta.”

Ngô Thế Huân nhíu mày, cảm giác được Phác Xán Liệt lại đẩy thêm một ngón tay vào, ba ngón khép lại, banh mở huyệt khẩu của hắn, lặp lại ra vào. Ngón tay rút ra, thay vào đó là phân thân cứng rắn của Phác Xán Liệt, để tại huyệt khẩu Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt hạ người, thổi khí bên tai Ngô Thế Huân, hỏi: “Ngô minh chủ, muốn ta đi vào hay không?”

Ngô Thế Huân mặt đỏ lên, quay đầu không đáp.

Sự kiên nhẫn của Phác Xán Liệt vô cùng tốt, phân thân y nhẹ cọ xát huyệt nhưng không tiến vào, “Ngươi không nói, ta liền không đi vào.”

Ngô Thế Huân hơi hơi há miệng thở dốc, rồi mới cắn chặt môi dưới.

Không nghĩ tới Phác Xán Liệt lại thật sự không đẩy vào, thậm chí đem phân thân đặt ở huyệt khẩu dời đi, đứng giữa hai chân giang rộng của Ngô Thế Huân, vươn tay đùa bỡn nhũ tiêm hắn.”Tiến vào.” Ngô Thế Huân cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Phác Xán Liệt cung hạ người đem lỗ tai đến gần bên môi hắn, “Ta nghe không rõ, ngươi lớn tiếng chút.”

Ngô Thế Huân đề cao thanh âm, “Ta kêu ngươi tiến vào!”

Phác Xán Liệt nhìn hắn xoay mặt đi, ngực dùng sức phập phồng, khóe mắt đều phiếm hồng, biết hắn sinh khí, thế là cười tà hôn nhẹ lên môi hắn, “Hảo, minh chủ.”

Ngay sau đó, nhiệt côn cứng rắn thô to đột nhiên xỏ xuyên qua Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân rên rỉ một tiếng, nhịn không được nâng lên hai chân hung hăng kẹp lấy thắt lưng Phác Xán Liệt, không muốn để y lui ra ngoài lần nữa.

Hai tay Phác Xán Liệt nắn bóp ngực Ngô Thế Huân, hạ thể thong thả mà thúc mạnh vào trong thân thể Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, gian nan nuốt nước bọt trong miệng, nhịn không được rướn người lên.

Phác Xán Liệt một bên va chạm, một bên cúi đầu ngậm nhũ tiêm Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân hết niết lại nắm chặt cạnh thạch bàn, cuối cùng nhịn không được nâng lên tay, ngón tay luồn vào một đầu tóc dài của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt thẳng lưng, theo trí nhớ thúc vào nơi mẫn cảm trong cơ thể Ngô Thế Huân, nhìn thấy thân thể Ngô Thế Huân gắt gao căng chặt, biết mình đã tìm đúng địa phương, liền mỉm cười nhắm vào chỗ kia mà liên tục va chạm.

Toàn thân Ngô Thế Huân bị khoái cảm trùng kích, tinh nang bởi vì đã lâu chưa phóng mà phồng lên. Phác Xán Liệt mỗi một lần sáp nhập đều vào nơi sâu nhất, Ngô Thế Huân nhịn không được run rẩy, muốn bắn ra nhưng lại phát tiết không được.

Hai chân Ngô Thế Huân gắt gao cuốn lấy thắt lưng Phác Xán Liệt, hận không thể khiến thứ kia của y chôn trong cơ thể hắn mau mau bắn ra, nhưng mà hắn biết, Phác Xán Liệt không phải Kim Chung Nhân, sẽ không dễ dàng tạm tha cho hắn như thế. Hắn chỉ có thể cắn răng, không để bản thân mở miệng cầu Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cúi người, vùi đầu vào vai Ngô Thế Huân, hô hấp cũng có chút ồ ồ.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu, thấy Phác Xán Liệt hơi hơi khép mắt, tựa hồ cũng trầm mê trong khoái cảm, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở, có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong.

Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời đã bị nam nhân tuấn mỹ trước mặt mê hoặc tâm trí, ngẩng đầu ấn lên môi hắn một cái hôn.

Đồng tử Phác Xán Liệt đột nhiên co rụt lại, nhìn chăm chú Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân cảm giác được phân thân của Phác Xán Liệt trong cơ thể hắn lại trướng thêm một vòng, mãnh liệt nhảy lên, dường như đã muốn bắn ra.

Ngô Thế Huân cũng có chút giật mình.

Lại nghe Phác Xán Liệt nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi rút ra từ trong Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cả kinh: “Ngươi ──” Hai chân lại kẹp chặt eo y không buông.

Phác Xán Liệt cười nâng lên chân hắn, nhẹ nhàng hôn một bên đùi trong của hắn, nói: “Ngô minh chủ, ngươi xấu lắm.”Ngô Thế Huân thấy Phác Xán Liệt lại rời khỏi, thân thủ bắt lấy tay hắn, “Đi đâu......”

Phác Xán Liệt cầm tay hắn, tay kia thì đỡ lấy phân thân đứng thẳng của mình, đi đến bên người Ngô Thế Huân, “Há miệng.”

Ngô Thế Huân giật mình mở to hai mắt nhìn.

Phác Xán Liệt cầm phân thân, đem quy đầu ướt át ma sát môi hắn, dụ hoặc nói: “Ngoan, há miệng.”

Ngô Thế Huân có chút do dự, môi bị Phác Xán Liệt đỉnh mở, đã chạm vào chân răng của hắn.

Ngô Thế Huân muốn nhả ra, Phác Xán Liệt lập tức đem phân thân dùng sức đỉnh vào, thẳng cắm vào chỗ sâu trong yết hầu hắn. Ngô Thế Huân giãy dụa thối lui về phía sau, lại bị Phác Xán Liệt đè lại đầu không để hắn rời đi, phân thân trong miệng hắn hung hăng sáp vài cái rồi mới bắn ra.

Tinh dịch Phác Xán Liệt toàn bộ bắn ở trong miệng Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bị nghẹn, ho lên rồi mới nuốt xuống. Cơ hồ ngay lúc đó, phân thân sưng Ngô Thế Huân hồi lâu cũng run rẩy hai cái, nhếch cao lên liền bắn ra. Niêm trù yêu dịch trong nháy mắt bắn ra toàn bộ, trên ngực đều là bạch trọc, ngay cả trên mặt cũng bị lây dính tinh dịch của mình.

Ngô Thế Huân có chút hoảng hố, nằm trên thạch bàn tầng tầng suyễn khí.

Phác Xán Liệt vươn tay lau đi tinh dịch trên mặt hắn, lại cúi đầu hôn hôn bên môi, “Đúng là dâm tâm cổ.”

Phác Xán Liệt chặn ngang người Ngô Thế Huân, ôm lấy hắn, trực tiếp lướt qua rào chắn của lương đình bước vào bên trong ôn tuyền. Phác Xán Liệt vẫn ôm hắn đi đến bên bờ ôn tuyền, lưng dựa vào thạch bích ngồi xuống, hai chân tách ra, để Ngô Thế Huân ngồi giữa hai chân y.

Ngô Thế Huân bởi vì thình lình phóng thích khiến cho thân thể có chút hư thoát vô lực, cũng không phản kháng, ỷ tại trên vai Phác Xán Liệt, ngâm mình trong nước ôn tuyền.

Nước của ôn tuyền có hương vị lưu hoàng, thậm chí còn có thể thấy được rong nổi trong đó, thủy chất ôn hòa tinh khiết.

Ngón tay Phác Xán Liệt mơn trớn bên hông Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ đến trùng tử ở thắt lưng, nhịn không được quay đầu, nhìn nơi ngón tay Phác Xán Liệt mơn trớn, chính là nơi của con trùng tử kia.

Ngô Thế Huân hỏi: “Đây là cái gì?”

Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Cổ trùng.”

Ngô Thế Huân nhịn không được lấy tay, “Nó sống?”

Phác Xán Liệt cầm tay hắn, lưu luyến bên hông, “Ân, sống.”

Ngô Thế Huân hỏi: “Đây rốt cuộc là─”

“Ngày sau ngươi sẽ biết.” Phác Xán Liệt hiển nhiên không định nói cho hắn.

Ngô Thế Huân rút tay về, “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, dâm tâm cổ này rốt cuộc là thứ gì.”

Phác Xán Liệt buộc chặt cánh tay, khiến thân thể hắn chặt chẽ dán vào thân y, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Theo Ngô minh chủ, dâm tâm cổ này là thứ gì?”

Ngô Thế Huân hai mắt có chút xuất thần, “Là cổ trùng dâm loạn nhân tâm sao?”

Phác Xán Liệt nghe vậy, cười nói: “Ngô minh chủ thật là hiểu biết bản thân, ngươi cũng biết ngươi dâm loạn a?”Ngô Thế Huân nhất thời vừa thẹn vừa giận, cắn chặt môi không nói một lời.

Phác Xán Liệt cởi bỏ thúc phát trên đỉnh đầu Ngô Thế Huân, làm cho một đầu tóc dài chảy xuống trong nước, rồi mới nắm một luồng tóc, nhẹ nhàng chà sát trên khuôn ngực trần trụi của hắn, trêu chọc nhũ tiêm khiến nó cứng lên, y nghe thấy Ngô Thế Huân hô hấp dần nặng, mới mở miệng nói: “Dâm tâm cổ là do Ngọc Khê cổ vương sinh ra, lấy huyết vi dẫn, lấy tinh vi thực. Lúc trước ta cũng chỉ nghe nói qua, đây vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy.”

“Lấy tinh vi thực?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vẫn như cũ đùa bỡn nhũ tiêm Ngô Thế Huân, nói tiếp: “Đầu tiên, cổ trùng phải sống dựa vào người là nam tử, sau đó cổ trùng tự nhiên ngủ mê, đối với người đó cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên người có cổ cũng không phát hiện ra. Nhưng cổ trùng lấy huyết vi dẫn, nếu cổ trùng hấp được huyết của một nam nhân khác sẽ khiến cho cổ trùng đang trầm ngủ tỉnh lại.”

Ngô Thế Huân bị đùa bỡn đến thở hồng hộc, nhịn không được bắt lấy tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt đỡ eo hắn ép hắn ngồi trên đùi y, vùi đầu ngậm mút nhũ tiêm ướt át của hắn.

Ngô Thế Huân nói: “Ngươi... Ngươi tiếp tục, tiếp tục nói...”

Phác Xán Liệt không mở miệng, ngón tay đến hậu huyệt hắn, chậm rãi đi vào một lần nữa.

Ngô Thế Huân cả kinh, giơ tay muốn ngăn cản, lại nghe Phác Xán Liệt nói: “Tự ngươi đến, hầu hạ ta thư thái, ta từ từ giảng cho ngươi nghe.”

Trên mặt Ngô Thế Huân một tầng hồng nhạt, cũng không biết là do nhiệt khí bốc lên từ ôn tuyền, hay là duyên cớ gì khác. Chuyện tới nay, hắn cũng hà tất phải làm ra vẻ, hắn tìm đến nơi xa xôi ngàn dặm này, tùy ý Phác Xán Liệt làm tất cả, cũng chỉ vì một đáp án mà thôi.

Hắn đưa tay đến giữa hai chân y, cầm lấy phân thân cứng rắn của Phác Xán Liệt, hơi hơi nâng lên mông, tay kia mở ra hậu huyệt, rồi mới ngồi xuống phía trên dương căn của Phác Xán Liệt.

Hậu huyệt vốn đã trải qua khai thác, hơn nữa có nước của ôn tuyền, Ngô Thế Huân không chút cố sức đã có thể nuốt xuống phân thân thô to của Phác Xán Liệt, đâm vào khiến hắn phải rên rỉ ra tiếng.

Phác Xán Liệt cười nói: “Rất tốt, tự ngươi động, ta tiếp tục giảng.”

Hai tay Ngô Thế Huân chống đỡ trên đầu vai Phác Xán Liệt, thong thả nâng lên mông, cảm giác được vật cứng kia sắp sửa ra ngoài liền dùng lực ngồi xuống. Tràng bích bị đâm mạnh một cái, Ngô Thế Huân suýt nữa kêu sợ hãi ra tiếng, hai tay dùng sức bấu vào bả vai Phác Xán Liệt.

Cùng lúc đó, nghe được thanh âm thấp trầm của Phác Xán Liệt ở bên tai hắn nói: “Tiểu dâm trùng kia một khi tỉnh lại, liền dựa vào tinh dịch nam nhân làm thức ăn, hơn nữa nó biết nhận chủ, chỉ ăn tinh dịch của chủ nhân mà nó nhận huyết dẫn.”

Đối với chuyện này, Ngô Thế Huân trước đó cũng đoán được mấy phần, nhưng hắn muốn biết càng nhiều, thế là một bên nâng mông phun ra nuốt vào phân thân Phác Xán Liệt, một bên hỏi: “Còn gì nữa...””Còn có...” Bàn tay Phác Xán Liệt nhu nắn hai mông Ngô Thế Huân, “Nó vì có thể ăn, liền thúc dục tình dục của người nuôi cổ, đến khi người đó cùng chủ nhân giao hợp mới giảm bớt, hơn nữa không ăn được tinh dịch của chủ nhân liền sẽ ngăn cản không để người nuôi cổ xuất tinh.”

Ngô Thế Huân tựa đầu, chôn ở đầu vai Phác Xán Liệt, khí tức nóng rực đều phun lên một bên khuôn mặt y, thúc giục: “Tiếp tục nói...”

Phác Xán Liệt cười cười: “Cổ trùng một khi ăn no, sẽ lâm vào trầm ngủ, nửa tháng sau nếu ở bên người chủ nhân liền đói khát tỉnh lại, thôi tình để được ăn; còn nếu chủ nhân không ở bên người, cổ trùng vẫn sẽ trầm ngủ, thẳng đến lần sau nhìn thấy chủ nhân mới thôi.”

Ngô Thế Huân nâng mông rồi lại dùng lực ngồi xuống, trong lòng yên lặng nói: Khó trách...

Phác Xán Liệt đột nhiên nắm cằm Ngô Thế Huân, bắt hắn nhìn y, “Đúng rồi, còn có một chút việc phải nhắc nhở ngươi, nếu chủ nhân không ở bên người, ngươi lại mạnh mẽ thúc dục tình dục, cổ trùng chấn kinh tỉnh lại, vẫn sẽ không cho ngươi bắn ra. Cho nên minh chủ của ta, thỉnh tự trọng.”

Ngô Thế Huân nhịn không được chuyển tầm mắt.

Hậu huyệt Ngô Thế Huân gắt gao cắn nuốt dương cụ Phác Xán Liệt, chỉ cần hơi động, liền mang đến từng trận ma sát khoái cảm.

Phác Xán Liệt hai tay vuốt ve eo Ngô Thế Huân, nói: “Minh chủ, không được phân tâm.”

Ngô Thế Huân vùi đầu, ỷ trên vai y, đột nhiên hỏi: “Nếu không cẩn thận, uống máu của hai người thì sao?”

Phác Xán Liệt ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi nói chính ngươi sao?”

Ngô Thế Huân không đáp, nhưng lỗ tai đều nổi hồng.

Phác Xán Liệt nói: “Như thế nào thì ta cũng không biết, dâm tâm cổ bản tính tham lam, sẽ không cự tuyệt. Chẳng qua─”

“Chẳng qua cái gì.”

Phác Xán Liệt cười cười: “Ta ngược lại có chút tò mò người kia là ai? Không bằng ngươi nói cho ta biết, rồi ta giúp ngươi đi giết hắn.”

Ngô Thế Huân cả kinh: “Ngươi─”

Phác Xán Liệt nói: “Sao vậy? Ngô minh chủ luyến tiếc?”

Ngô Thế Huân quay đầu đi, “Ngươi không cần nói hươu nói vượn.” Nói xong, hậu huyệt nhanh hút chặt phân thân Phác Xán Liệt, giật giật eo.

Phác Xán Liệt bị hắn hút đến tâm thần run lên, khí tức ồ ồ vài phần: “Ngô minh chủ muốn lảng sang chuyện khác, thủ đoạn này ngược lại không tồi, với ta mà nói lại thực hưởng thụ.”

Nói xong, lại dùng tay vỗ mông Ngô Thế Huân một cái, trong nước phát ra một âm thanh dâm mĩ. Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt nắm eo, nâng lên thân mình, khi côn thịt thô nhiệt kia sắp trượt ra bên ngoài, liền xoay thân thể hắn khiến lưng hắn dán lân ngực y, ngồi trên chân y. Vật cứng tại trong cơ thể xoay một vòng, Ngô Thế Huân không thể ức chế run rẩy, rên rỉ ra tiếng.

Phác Xán Liệt vươn hai tay ra phía trước, một bàn tay cầm phân thân Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, tay kia thì nhéo nhũ tiêm hắn, hạ thân bắt đầu dùng sức đâm mạnh lên trên.Mỗi một lần nhục thể va chạm lại tạo thành gợn sóng trong ôn tuyền, phát ra tiếng vang trầm muộn. Ngô Thế Huân nhịn không được thốt ra tiếng rên rỉ: “A... Chậm một chút...”

Phác Xán Liệt tự nhiên sẽ không chậm lại tốc độ, mỗi một lần đỉnh nhập vẫn mạnh mẽ mà lực đạo mười phần, y cắn lỗ tai Ngô Thế Huân hỏi: “Ta cùng với hắn, ai lợi hại hơn?”

Ngô Thế Huân cắn chặt môi không nói lời nào.

Phác Xán Liệt đem lưỡi nhẹ nhàng dạo qua một vòng bên trong tai hắn, “Ta không lợi hại sao? Sáp ngươi khó chịu?”

Ngô Thế Huân nhịn không được bắt lấy cánh tay Phác Xán Liệt, năm ngón tay cơ hồ cắm sâu vào trong làn da non mịn của y.

Phác Xán Liệt một bên trừu sáp từ trên xuống dưới một bên nói: “Minh chủ ngươi thật sự là không được giáo huấn, mạnh miệng như vậy, đến cuối cùng không phải cũng thỏa hiệp sao, chịu đựng càng lâu, ăn khổ càng nhiều, có ích lợi gì?”

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu.

Phác Xán Liệt nhéo nhéo côn thịt trên tay đã muốn sưng đến cực hạn, “Ngươi xem nó, nhanh khóc ra rồi. Nếu thật sự muốn, liền nói câu: Tướng công ngươi hảo lợi hại, sáp đến làm ta thích chết. Ta lập tức bắn cho ngươi, thế nào?”

Ngô Thế Huân dùng sức cắn cắn môi, hai mắt phiếm hồng, thế nhưng kiên định nói một tiếng: “Không!”

Phác Xán Liệt hơi hơi có chút giật mình, niết mặt hắn, xoay lại đây, nhìn hắn đầy mặt xấu hổ và giận dữ, đúng là làm ra tư thái thà chết chứ không chịu khuất phục. Y cười khẽ, hôn môi hắn, “Ngươi thật là, cố tình làm tướng công ta không đủ nhẫn tâm, như vầy đi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn hay không, ta liền cho ngươi, hảo không hảo?”

Ngô Thế Huân bị hắn nắm cằm, chỉ có thể chuyển ánh mắt, thanh âm cực nhẹ thốt ra một chữ: “Muốn.”

Phác Xán Liệt cười, cúi cùng hắn hôn sâu, hạ thân dùng sức thúc mạnh hơn chúc cái, tinh dịch nóng bỏng liền bắn trong cơ thể Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân tham lam co rút lại hậu huyệt, nuốt vào sạch sẽ tinh dịch Phác Xán Liệt không thừa một giọt rồi mới run rẩy thân thể bắn ra.

Phác Xán Liệt vẫn hôn hắn, lưỡi linh hoạt quấy đảo chỗ sâu trong yết hầu Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không thở nổi, hai tay nhẹ đấm lồng ngực Phác Xán Liệt.

Hồi lâu sau, hai người tách ra, Ngô Thế Huân vội vàng hút lấy hút để không khí. Phác Xán Liệt muốn ôm hắn đứng lên, Ngô Thế Huân lại lắc đầu, “Tự ta có thể.”

Hai người từ trong ôn tuyền đi ra, nhặt lên y phục, chậm rãi khoác lên người. Ngô Thế Huân thấy Phác Xán Liệt đã mặc chỉnh tề đem y phục nghiêm kín bao lấy thân thể, hắn thoáng thất thần, gọi: “Phác Xán Liệt.”

Phác Xán Liệt cầm lấy mặt nạ băng lãnh mang lên mặt, “Sao vậy?”

Ngô Thế Huân hỏi: “Dâm tâm cổ và Tiệt Dương Công có liên hệ gì?”

Phác Xán Liệt động tác ngừng lại, hỏi ngược lại: “Có quan hệ gì?”

Ngô Thế Huân nghe ngữ khí Phác Xán Liệt tựa hồ cũng không biết, liền không hỏi nhiều, ngược lại nói: “Một vấn đề cuối cùng, làm sao giải được dâm tâm cổ?”Phác Xán Liệt chăm chú nhìn về phía Ngô Thế Huân, cười cười: “Ta còn muốn cùng Ngô minh chủ vui đến quên cả trời đất, làm sao chịu giải dâm tâm cổ.”

Ngô Thế Huân nhịn không được tiến lên một bước, “Ngươi biết rõ làm sao giải?”

Phác Xán Liệt giúp hắn đem sửa sang lại vạt áo, “Hoặc nhiều hoặc ít, bất quá, Ngô minh chủ cho rằng ta nguyện ý vì ngươi giải cổ độc?”

Vạt áo được buộc hảo, Phác Xán Liệt vỗ vỗ ngực Ngô Thế Huân, “Đừng vội, ngươi giải cổ độc rồi, lần sau nhìn thấy ta sợ sẽ không ngoan như vậy. Cổ trùng này không thương mệnh không thương thân, Ngô minh chủ dưỡng nó một đời đi.”

Ngô Thế Huân sao có thể cam tâm một đời mang cổ trùng này, bị người khác khống chế?

Phác Xán Liệt sửa sang lại quần áo liền muốn rời đi, Ngô Thế Huân vội vàng đuổi theo, kêu lên: “Đợi đã!”

Phác Xán Liệt bắt lấy tay hắn, cười nói: “Minh chủ không cần sợ hãi, ta sẽ không bỏ lại ngươi.”

Ngô Thế Huân nói: “Vậy ngươi có thể nói cho ta làm sao tìm được Ngọc Khê cổ vương hay không?”

Phác Xán Liệt có chút đăm chiêu nhìn hắn, “Xem ra ngươi chưa định từ bỏ ý định.”

Tay Ngô Thế Huân dùng sức, “Ta sẽ không từ bỏ, ngươi không chịu nói cho ta biết cách giải cổ độc, ta có thể tự mình đi tìm, trên đời này người dùng cổ còn nhiều, cuối cùng cũng sẽ có người biết.”

Phác Xán Liệt lẳng lặng nghe hắn nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Minh chủ, không cần lo lắng, ngươi trước đi theo ta.”

Phác Xán Liệt dắt tay hắn, chậm rãi đi trên hành lang dài.

Ngô Thế Huân nhịn không được ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, hai người theo hành lang dài đi không xa lắm, rời khỏi ôn tuyền, lại đi về phía trước, liền thấy một tòa thạch cung cao ngất. Thạch cung kia nằm ở bên trong rừng rậm, cung điện cao ngất bị rừng cây rậm rạp che lấp, liếc mắt một cái nhìn qua thật âm trầm.

Ngô Thế Huân theo Phác Xán Liệt đi vào thạch cung, hỏi: “Đây là tổng đàn Thủy Nguyệt giáo?”

Phác Xán Liệt vẫn nắm tay hắn, gật gật đầu.

Ngô Thế Huân nhìn một mảng da thịt tuyết trắng sau vành tai y, hỏi: “Ngươi để ta tiến vào như thế, không sợ sau này ta mang người của võ lâm Trung Nguyên đến san bằng Thủy Nguyệt giáo của ngươi?”

Phác Xán Liệt nghe vậy cười nói: “Ngươi ta tuy không danh phu thê, tốt xấu cũng đã làm qua chuyện vợ chồng. Người ta đều nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, ngươi là Võ Lâm Minh chủ của Trung Nguyên, thật muốn tâm ngoan thủ lạt như thế, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy hắn không nên đáp lại, thế là cũng không nói gì nữa, lặng yên theo Phác Xán Liệt đi về phía thạch cung.

Một đường đi, Ngô Thế Huân gặp đều là nữ tử thanh xuân, thấy Phác Xán Liệt liền cúi đầu hành lễ.

Phác Xán Liệt chỉ gật gật đầu, Ngô Thế Huân nhìn những nữ tử này, không khỏi tới Ngọc Cầm. Ngọc Cầm là một nữ tử số khổ, nhưng Ngọc Cầm từng nói qua rất nhiều lần Phác Xán Liệt là một người tốt. Nam nhân này thống lĩnh tà giáo, lợi dụng nữ tử vô tội đối phó võ lâm Trung Nguyên, có thể nào là một người tốt?

Tuy nói tinh dịch đã bị hắn hấp thu hết, nhưng cảm giác nhục thể tiếp xúc vẫn còn tồn tại, Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ tới võ lâm đại hội trước đó, hắn lớn tiếng tuyên bố muốn dẫn dắt võ lâm chính đạo diệt trừ Ma Giáo, trong nháy mắt, bản thân lại cùng Ma Giáo giáo chủ nhiều lần thân cận da thịt. Nghĩ đến chỉ cảm thấy vừa thẹn lại vừa giận.

Lúc này, Phác Xán Liệt đã dẫn Ngô Thế Huân vào một gian thạch thất rộng lớn, giữa thạch thất có một cái giường đá rộng rãi, bên giường là cái giá sách lớn bằng gỗ, cộng thêm một cái thạch tháp, ngoài ra không còn gì khác.

Ngô Thế Huân trong lòng biết hơn phân nửa là phòng của Phác Xán Liệt, theo hắn đi vào.

Nghỉ ngơi một lát, có hai nữ tử đưa thức ăn tới, cơm trắng ngon miệng, nhưng đồ ăn lại là thức ăn chay thanh đạm.

Hai người ngồi ở trên tháp đối diện dùng cơm, Ngô Thế Huân hỏi: “Ngươi ăn chay?”

Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Không sai, nếu ngươi ăn không quen, ta cho người làm lại vài món khác.”

“Không cần,“ Ngô Thế Huân nói, “Vậy là được rồi.”

Hai người ăn cơm xong, có nữ tử tiến vào thu dọn bát đũa.

Phác Xán Liệt nói: “Canh giờ không còn sớm, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.”

Ngô Thế Huân hỏi: “Ta ngủ ở đây?”

Phác Xán Liệt nghiêm trang nói: “Trừ bỏ nơi này, các phòng khác đều là nữ tử ở, ngươi muốn ngủ ở đâu?”

Ngô Thế Huân không tranh miệng lưỡi vô sỉ với y, nhìn nhìn giường lớn chính giữa phòng, nói: “Ta ngủ ở thạch tháp bên này đi.”

Phác Xán Liệt đột nhiên từ phía sau đưa hắn ôm lấy, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Lão phu lão thê, minh chủ lại muốn ra vẻ mất tự nhiên, cũng không sợ vi phu ăn không tiêu.”

Ngô Thế Huân tránh né nhưng vô dụng, Phác Xán Liệt vươn tay chậm rãi mở ra nút thắt vạt áo hắn, nói: “Ngoan, lên giường bồi tướng công ngủ.”

Phác Xán Liệt giúp Ngô Thế Huân thoát y phục, bắt hắn lên giường, rồi mới thoát y phục của mình, xốc lên chăn nằm vào.

Thân thể hai người trần trụi thiếp chặt, Phác Xán Liệt để Ngô Thế Huân tựa vào trước ngực mình, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi.”

Ngô Thế Huân đại khái cũng đã mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại liền trầm trầm ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.