Qua một đêm, khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, hắn thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt đã sớm tỉnh dậy, ngón tay đang đùa bỡn mái tóc của hắn. Y thấy hắn trợn mắt, khóe miệng liền câu ra một nụ cười.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng không tránh né đi đâu được, hơi hơi đỏ mặt.
Phác Xán Liệt cợt nhả: “Nương tử, còn không nói sớm an với vi phu.”
Ngô Thế Huân lui một chút, ngồi dậy đi mặc y phục.
Phác Xán Liệt từ phía sau muốn ôm lấy hắn, lại nghe Ngô Thế Huân nói: “Hôm nay liền đi.”
“Nga?” Phác Xán Liệt ngừng lại động tác, “Đi đâu?”
Ngón tay Ngô Thế Huân buộc lại vạt áo: “Đi Ngọc Khê, tìm cổ vương.”
Phác Xán Liệt buông Ngô Thế Huân ra, khẩu khí trầm xuống: “Ý tưởng không sai, nhưng ngươi có tìm cổ vương cũng chẳng làm được gì đâu.”
Ngô Thế Huân nhìn về phía y, “Dù sao cũng phải thử qua một lần mới biết được có thể hay không thể.”
Phác Xán Liệt nói: “Dâm tâm cổ độc không thể giải.”
Ngô Thế Huân hạ mắt, “Ta không tin ngươi.”
Phác Xán Liệt vươn tay nắm lấy tay hắn, “Vi phu có khi nào lừa gạt ngươi chưa?”
Ngô Thế Huân tránh khỏi bàn tay y, “Hôm qua ngươi mới nói, ngươi ít nhiều có hiểu biết về cách giải cổ độc.”
Phác Xán Liệt lặng yên một lát, thở dài nói: “Vì sao muốn đi tìm cổ vương?”
Ngô Thế Huân đáp: “Ngươi nói dâm tâm cổ là do cổ vương sinh ra, có lẽ─”
Ngô Thế Huân tiếp tục: “Ta nói rồi, trừ phi ta thử qua, bằng không thì không có gì là không thể.”
Phác Xán Liệt hỏi: “Không thể không đi?”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, “Nhất định phải đi.”
Ngón tay dài của Phác Xán Liệt xiết chặt chăn trên giường, thở dài một hơi thật sâu rồi mới nói: “Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể cùng ngươi đi một chuyến .”
Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía hắn.
Phác Xán Liệt cười, đi đến ôm lấy Ngô Thế Huân, “Ngươi không cần hiểu lầm, ta nói sẽ không giúp ngươi giải cổ độc, ta đi theo, chỉ là sợ ngươi chết ở chỗ của cổ vương, như vậy ta sẽ thương tâm lắm.”
Ngô Thế Huân đánh vào cánh tay y nhưng không có đẩy ra, Phác Xán Liệt khẽ hôn một cái lên vành tai của hắn. Ngô Thế Huân quay mặt đi, ngón tay siết cánh tay Phác Xán Liệt rồi không có động tác gì nữa.
Phác Xán Liệt đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, sau khi mặc chỉnh tề thì lấy diện cụ ra đưa cho Ngô Thế Huân, “Giúp vi phu đeo.”
Ngô Thế Huân tiếp ở trong tay, ngón tay mơn trớn mặt ngoài gập ghềnh của diện, hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải đeo cái này?”Phác Xán Liệt cười nói: “Tất nhiên là để che đi dung mạo quá mức xuất chúng của vi phu, để cho người khác thấy, sợ chọc nương tử minh chủ của ta ghen, vẫn che đi thì tốt hơn.”
Y nói hươu nói vượn, Ngô Thế Huân đã sớm thành thói quen, cũng lười phản bác, lấy mặt nạ giúp y đeo lên mặt. Phác Xán Liệt nắm ngón tay Ngô Thế Huân, cách mặt nạ khẽ hôn một cái, nói: “Ta liền gọi người đi chuẩn bị, dùng thiện xong thì xuất phát ngay.”
Ngô Thế Huân cảm thấy ngón tay bị nóng bất bình thường, nhịn không được dùng sức rụt về, nói: “Hảo.”
Khi ra khỏi phiến rừng rậm thì trên mắt Ngô Thế Huân không hề bị buộc một miếng vải đen nữa, hắn nhịn không được chăm chú xem địa hình chung quanh, nghĩ đến nếu thật sự mang võ lâm chính đạo đến tiêu diệt Thủy Nguyệt giáo, Phác Xán Liệt suất lĩnh mấy nữ tử không hề có lực chống trả chắc chắn phải sớm có chuẩn bị khác, có thể thiết hạ cạm bẫy gì đó đối phó với bọn họ. Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân nhìn về phía Phác Xán Liệt đi phía trước, trầm tư, người này đối tốt với hắn có phải là có quỷ kế khác hay không, có phải hết thảy đều là cạm bẫy mê hoặc nhân tâm hay không. Ngô Thế Huân bỗng nhiên liền có cảm giác ra một thân mồ hôi lạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.
Phác Xán Liệt đi ở phía trước, dắt một tay Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nói: “Ta tự đi được.”
Phác Xán Liệt cười: “Nơi này xà trùng rất nhiều, ta sợ chúng nó mà cắn phải minh chủ, ta biết chạy đi đâu tìm nương tử hợp tâm hợp ý như thế?”
Ngô Thế Huân thản nhiên: “Cả ngày chỉ hồ ngôn loạn ngữ.”
Phác Xán Liệt quay đầu nhìn hắn, “Ngươi không thích nghe, ta sẽ không nói. Sau này đều chọn những gì ngươi thích nghe.”
Nói xong, Phác Xán Liệt còn trang mô tác dạng nghĩ nghĩ, “Minh chủ yêu nhất là đại nhục bổng của vi phu, chỉ cần đỉnh vào một chút, minh chủ liền thích đến vừa khóc lại vừa rên.”
“Phác Xán Liệt!” Ngô Thế Huân giận đến mặt đỏ bừng, dừng cước bộ.
Phác Xán Liệt cũng dừng lại, trấn an hắn: “Hảo, sắp đến rồi.”
Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hai người đã gần đến bìa rừng, phía trước có xe ngựa đang chờ, bên cạnh xe còn có hai thiếu nữ.
“Giáo chủ!” Thiếu nữ hướng Phác Xán Liệt hành lễ, “Xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”
Phác Xán Liệt gật gật đầu, nói với Ngô Thế Huân: “Lên xe đi.”
Ngô Thế Huân nhìn nhìn hai thiếu nữ kia, lại nhìn về phía xa phu đánh xe, xa phu là một nam nhân dị tộc trung niên, tựa hồ nghe không hiểu Hán ngữ, chỉ thành thành thật thật ngồi đó.
Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt đẩy lên xe ngựa, thấy thùng xe được trải thảm lông trắng thuần mềm mại, phía góc còn để thực hạp ba tầng, bố trí thoải mái.
Phác Xán Liệt nói nhỏ vài câu cùng xa phu dị tộc kia rồi vén rèm lên.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, hai thiếu nữ đứng ở bên đường đưa tiễn, hiển nhiên cũng không định đi theo. Ngô Thế Huân không biết là Phác Xán Liệt an bài, cũng không hỏi.Phác Xán Liệt ngồi xuống cạnh Ngô Thế Huân, nói: “Từ nơi này đến Ngọc Khê, đi xe ngựa phải mất ba ngày. Minh chủ không ngại ngẫm lại, thời gian ba ngày tới, ngươi ta nên làm chút gì chứ nhỉ?”
Nháy mắt trong đầu Ngô Thế Huân chợt lóe rất nhiều hình ảnh dâm loạn, mặt nhất thời đỏ lên.
Phác Xán Liệt tiến sát cười hỏi: “Minh chủ ngươi đang nghĩ cái gì không sạch sẽ đó?”
Ngô Thế Huân cố ý trầm hạ ngữ khí: “Không có.”
Phác Xán Liệt nâng tay chống cằm nói: “Minh chủ không cần khách khí, chúng ta đã muốn đến độ không sai biệt lắm, may mắn ta sớm có chuẩn bị.” Nói xong, y rút ra một quyển sách từ ngăn kéo dưới cùng của thực hạp.
Phác Xán Liệt tùy tay mở ra một tờ, đó là một tấm đông cung đồ, “Ngươi và ta bắt đầu từ trang này, làm xong một lần hết các động tác và tư thế trong đây, không biết có thể đến Ngọc Khê chưa nhỉ?”
Ngô Thế Huân giận dữ đầy mặt, đoạt sách muốn ném ra ngoài xe, bị Phác Xán Liệt vội vàng ngăn cản, “Minh chủ bình tĩnh một chút, đây vốn là Thánh Kinh của Ngọc Khê tộc, trăm ngàn lần đừng ném.”
Ngô Thế Huân nghe vậy ngẩn ra, xem phía dưới tranh vẽ kia có chú giải bằng văn tự dị tộc, có vài phần quen mắt, phát hiện giống y như đúc bản Dục Ma Kinh của Ngọc Khê tộc Kim Chung Nhân tìm được trong tại tàng thư khố Võ Lâm Minh khi đó.
“Dục Ma Kinh?” Ngô Thế Huân hỏi.
Phác Xán Liệt lấy sách lại, hơi hơi có chút kinh ngạc nói: “Ngươi biết nó?”
“Ta... thấy qua một lần.” Ngô Thế Huân nói, “Kim Chung Nhân nói đây là một quyển bí tịch võ công.”
Phác Xán Liệt mở sách ra, “Đây đúng là một quyển bí tịch truyền lưu song tu chi pháp của Ngọc Khê tộc.”
Ngô Thế Huân nói: “Ngươi lại dám lấy nó làm đông cung đồ?”
Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Đây cũng là Thánh Kinh trong phòng nhi nữ Ngọc Khê tộc, ta không có lừa ngươi.”
Ngô Thế Huân quay đầu đi, không dám nhìn bức tranh dâm mĩ kia nữa.
Không ngờ Phác Xán Liệt vươn tay ấn vào giữa hai chân hắn, bắt lấy phân thân hắn niết một phen, nói: “Minh chủ sao lại ủy khuất mình làm gì?”
Ngô Thế Huân vội vàng khép chân lại, quát lên: “Đừng nháo!”
Phác Xán Liệt tự nhiên không chịu buông tay, xả dây lưng hắn ra, lấy phân thân đã cứng rắn một nửa của hắn kéo ra, nắm trong lòng bàn tay xoa bóp.
Phác Xán Liệt lên xe không lâu liền cởi bao tay và diện cụ ra, lúc này Ngô Thế Huân cúi đầu thì nhìn thấy ngón tay tiêm trưởng dường như trong suốt kia nắm hạ thể cứng rắn của hắn, thong thả bộ lộng, ngoài ý muốn khiến người ta tâm động. Không được một lát, Ngô Thế Huân liền hoàn toàn cứng lên, đỉnh lỗ nhỏ dưới ngón tay Phác Xán Liệt chơi đùa đã bắt đầu ướt dính.
Tay kia của Phác Xán Liệt thì lật đến một trang của Dục Ma kinh, chỉ cho Ngô Thế Huân xem, “Ngươi ta chiếu theo đây mà làm.”
Ngô Thế Huân nhìn lại, trên bức tranh vẽ hai người đầu chân tướng hướng, cùng liếm lộng nơi riêng tư của đối phương, cùng lúc lại nghe Phác Xán Liệt nói: “Ngươi liếm đến khi ta xuất, ngươi cũng có thể xuất, cho nên minh chủ nhớ rõ không được lơ là, phải ra sức mới được.”Ngô Thế Huân nghe hắn nói rõ ràng, còn đến không kịp đỏ mặt, Phác Xán Liệt liền nằm xuống, mặt hướng giữa hai chân Ngô Thế Huân, vươn lưỡi liếm liếm phân thân Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân run lên, thấy Phác Xán Liệt mang tiếu ý ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng cũng chậm rãi nằm xuống, vươn tay cởi đai lưng của Phác Xán Liệt, phân thân Phác Xán Liệt thon dài khác với người khác, trời sinh làn da oánh hoạt như ngọc, Ngô Thế Huân lần đầu tiên nắm ở trong tay, cảm giác như nắm lấy ngọc thế tốt nhất, nhịn không được mở miệng ngậm vào quy đầu.
Phác Xán Liệt như được cổ vũ, nắm phân thân hắn nhẹ nhàng hút, Ngô Thế Huân kẹp chặt hai chân, thở dốc trong miệng.
Hai người hết mút lại liếm, Ngô Thế Huân run rẩy không thôi, đã quên động tác. Phác Xán Liệt cũng không vội, thậm chí kiên nhẫn có thừa, dụ hoặc nói: “Minh chủ không toàn lực, ta ra không được, ngươi cũng đừng hòng ra.”
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, chỉ đành há mồm ngậm phân thân Phác Xán Liệt càng sâu.
Hai tay Phác Xán Liệt nắm hai cánh mông của Ngô Thế Huân, ngón tay nhẹ nhàng tham nhập vào hậu huyệt hắn, cảm giác được bên trong đã ướt át một mảnh, dễ dàng đưa ngón tay vào, theo trong trí nhớ đè ấn tràng bích.
Đồng thời cùng lúc, phân thân Ngô Thế Huân trong miệng Phác Xán Liệt run lên, đúng là trướng càng lợi hại hơn.
Ngô Thế Huân phun ra thứ miệng, ánh mắt mê ly hàm hồ: “Ta......”
Phác Xán Liệt thẳng lưng dùng dương cụ cọ cọ cái miệng hắn, ý bảo hắn tiếp tục. Ngô Thế Huân chỉ đành mở miệng nuốt vào dương cụ thô nóng, hạ thể hắn bị Phác Xán Liệt đồng thời đùa bỡn trước sau, sưng muốn vỡ ra, cố tình lại phóng thích không được, thế là hắn đành ra sức hút phân thân Phác Xán Liệt, hai tay xoa nắn tiểu cầu phía dưới, miệng dùng sức nuốt vào càng sâu.
Phác Xán Liệt bị hắn liên tục hút như thế, khí tức bắt đầu có chút không xong: “Minh chủ ngươi xấu lắm.” Nhưng cũng không tức giận, đến cuối cùng thẳng lưng, đem dương tinh toàn bộ tiết ở trong miệng Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nuốt vào toàn bộ rồi mới thở dốc bắn ra.
Phác Xán Liệt không có tránh đi, để Ngô Thế Huân bắn trong miệng y, ngồi dậy nói: “Vô luận đùa bỡn Minh chủ bao nhiêu lần, đều vừa dính lại vừa trù như thế.”
Ngô Thế Huân nhìn bạch sắc trọc dịch chảy xuống từ khóe miệng y, nhất thời ngực run lên, cảm giác dâm mĩ mê người, không dám nhìn nữa.
Phác Xán Liệt ghé vào trên người hắn, cắn cái miệng của hắn, hai người hôn thật sâu hồi lâu mới tách ra. Phác Xán Liệt tại bên tai hắn nói: “Rất tốt, chúng ta tiếp tục đi.”
Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt áp hai tay, không thể ngồi dậy, Phác Xán Liệt liền cúi đầu hôn.
Hai người cứ như thế lăn qua lộn lại trong xe, ba ngày sau bước xuống, hai chân Ngô Thế Huân đã hơi chút như nhũn ra, không khỏi hồng mặt thầm mắng bản thân không biết xấu hổ.
Hai người đến cảnh nội của Ngọc Khê tộc, cảnh sắc nơi này khác hẳn những gì Ngô Thế Huân thấy trên đường, phụ cận cơ hồ đã không còn bóng dáng người Trung Nguyên, tất cả mọi người đều nói thứ ngôn ngữ Ngô Thế Huân không hiểu.Phác Xán Liệt xuống xe đổi một cái nhân bì diện cụ (mặt nạ da người), ra vẻ thương nhân bình thường, trên tay cũng đổi một cái thiển sắc thủ bộ (găng tay màu nhạt). Y có thể dùng phương ngôn, sau khi phân phó với xa phu hai câu thì vào một gian trúc mộc tiểu lâu bên cạnh thôn trại, một lát sau đi ra, mang Ngô Thế Huân theo vào.
Sau khi đi vào, Ngô Thế Huân mới phát hiện nơi này là một khách điếm, hai người ngồi xuống ăn chút gì đó, tất cả đều là thức ăn chay, chỉ là hương vị cay vô cùng, ăn được một chút Ngô Thế Huân đã liên thanh ho.
Cơm nước xong, Phác Xán Liệt dẫn Ngô Thế Huân lên khách phòng trên lầu nghỉ ngơi, vào phòng, Phác Xán Liệt nói: “Đêm nay chúng ta đi cổ vương lâm.”
“Đêm nay?”
Phác Xán Liệt nói: “Cổ vương lâm đối người Ngọc Khê mà nói chính là cấm địa, không thể nghênh ngang đi vào.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, nhịn không được hỏi: “Cổ vương rốt cuộc có hình dạng gì?”
Phác Xán Liệt nghe vậy nói: “Ngọc Khê tộc là một chi của Miêu tộc, am hiểu dùng cổ, cổ vương cũng là vạn cổ chi vương, tự nhiên là một con cổ trùng cự đại ẩn chứa kịch độc.”
Ngô Thế Huân nhìn về phía Phác Xán Liệt, “Là thật hay giả?”
Phác Xán Liệt nói: “Ta nói sự thật, là ngươi không tin ta. Khu rừng đó trải rộng toàn xà trùng kịch độc, trong rừng chướng khí rất nặng, một mình người xông thẳng vào, chỉ sợ là một đi không trở lại.”
Ngô Thế Huân sắc mặt ngưng trọng vài phần, “Vậy ngươi giúp ta......”
Phác Xán Liệt cắt ngang: “Vi phu nói rồi, sẽ không giúp ngươi giết cổ vương, ta chỉ mang ngươi đến rồi mang ngươi trở về, ngươi sớm hết hi vọng thì tốt.”
Ngô Thế Huân trầm thanh nói: “Còn chưa thử qua làm sao biết được, mọi sự vốn không có tuyệt đối.”
Phác Xán Liệt cười: “Biết ngươi sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc không thành, đừng tìm đến vi phu mà khóc lóc.”
Ngô Thế Huân nhíu mi quát: “Nói hươu nói vượn!”
Phác Xán Liệt nhìn sắc trời thấy còn sớm, hỏi Ngô Thế Huân muốn ngủ một chút hay không. Ngô Thế Huân cự tuyệt, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm giác việc này sẽ không thuận lợi như vậy, có lẽ đúng như lời Phác Xán Liệt, muốn tiếp cận cổ vương cũng không phải dễ dàng.
Sắc trời dần dần đen, phần lớn nhà dân trong thôn trại nhỏ này đã đóng cửa tắt đèn nghỉ ngơi, ngay cả đại môn khách điếm cũng đã khép lại.
Phác Xán Liệt lấy một gói dược đưa cho Ngô Thế Huân, bắt hắn nhét nó vào ngực, nói: “Đừng lấy ra, cái này dùng để tiêu độc chướng. Sau khi đi vào, ngươi nhất định phải theo sát ta.”
Ngô Thế Huân sờ sờ gói dược trong ngực, ngửi thấy vị thuốc cùng mùi hương thanh lãnh của Phác Xán Liệt quẩn quanh trên người, hỏi: “Ngươi thật sự mang ta đi gặp cổ vương?”
Phác Xán Liệt nâng tay sờ sờ mặt hắn, “Ngươi đến đó liền biết vi phu có lừa ngươi hay không.”
Phác Xán Liệt mở cửa sổ, nhẹ lách người chui vào bên trong bóng đêm, Ngô Thế Huân theo sát phía sau y, hai người đạp nóc nhà, nhắm hướng khu rừng phía nam thôn trại mà đi.Phác Xán Liệt đến bìa rừng thì thả chậm cước bộ chờ Ngô Thế Huân, hai người đạp trên cành lá khô quắt trên mặt đất, nhẹ nhàng tiến vào.
Ban đêm rừng cây yên tĩnh mà thần bí, ánh trăng sáng tỏ từ đỉnh đầu chiếu xuống qua kẽ lá, có thể thấy rõ thân cây cao lớn phía trước, nhưng đa phần vẫn bị giấu trong bóng đêm hắc ám âm lạnh. Không hề có tiếng rắn hay côn trùng kêu vang nhưng lại khiến người ta có cảm giác nguy cơ tứ phía.
Phác Xán Liệt đi ở phía trước, có khi không cẩn thận đạp phải cành khô, phát ra âm thanh vọng lại, Ngô Thế Huân nhịn không được khẩn trương. Hắn tuyệt không quen thuộc đối với rừng rậm Tây Nam này, mà nỗi sợ hãi thường thường phát ra từ chỗ không hay biết. Hắn chỉ có thể theo sát Phác Xán Liệt, tận lực không gây ra tiếng động.
Phác Xán Liệt đột nhiên ngừng lại, nâng tay ngăn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhìn theo ánh mắt y thì thấy một con mãng xà thân thô to áng ngay giữa đường đang phun lưỡi.
Phác Xán Liệt thong thả lui về phía sau, Ngô Thế Huân cũng chỉ biết thối lui về phía sau theo y. Hắn vốn tưởng rằng Phác Xán Liệt muốn vượt qua con mãng xà kia, hắn đương muốn lui ra, chừa chút khoảng cách cho y thì liền thấy một con thiềm thừ toàn thân xanh ngọc nhảy ra từ bên cạnh, mãng xà há miệng nhắm hướng thiềm thừ mà đánh tới, nhưng động tác thiềm thừ cực linh mẫn, lúc nhảy về phía sau thì đồng thời phun ra chất lỏng màu xanh, toản bộ vẩy trên mắt và miệng của mãng xà. Mãng xà kia rất nhanh liền run rẩy thân thể, đuôi rắn to lớn dùng sức giẫy đập trên mặt đất, được vài cái thì im lìm không còn động tĩnh gì nữa.
Thiềm thừ nhảy vài bước, đến trên bụng mãng xà thì phun ra rất nhiều nọc độc, Ngô Thế Huân mắt thấy da mãng xà thô dày bị ăn mòn, khoét ra một lỗ to, thiềm thừ tựa hồ nuốt cái gì đó rồi mới chịu rời đi.
Phác Xán Liệt lại đợi hồi lâu, mới ra hiệu Ngô Thế Huân tiến lên, một cước đá xuyên bụng mãng xà, nói: “Đó là thiềm thừ lam, chuyên ăn gan mãng xà, độc tính rất mạnh, chỉ cần chạm vào là chết ngay.”
Thiềm thừ cũng không lớn lắm, trước mặt mãng xà chỉ tính là nhỏ bé vậy mà lại có thể dễ dàng giết chết một mãng xà to lớn đến thế, Ngô Thế Huân chính mắt thấy, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, sợ hãi không thôi.
Tiếp tục tiến về phía trước gần hai canh giờ, Phác Xán Liệt bỗng nhiên không còn cẩn trọng như trước, cước bộ thả lỏng rất nhiều. Ngô Thế Huân nhìn chung quanh, quả nhiên có cảm giác bình tĩnh hơn không ít, không giống bộ dáng phòng bị nguy cơ như lúc nãy nữa.
Phác Xán Liệt cười nói: “Nơi này không có tạp trùng, ngươi đoán xem vì sao?”
Ngô Thế Huân cân nhắc suy tư, hơi hơi giật mình hỏi: “Sắp đến rồi?”
Phác Xán Liệt gật đầu một cái, “Cái động phía trước chính là sào huyệt của cổ vương, có Ngũ Độc Thần Thú trông coi, trùng xà còn lại căn bản không dám tới gần.”
Ngô Thế Huân dừng lại cước bộ, nghĩ đến thiềm thừ vừa rồi lợi hại như vậy cũng không dám tới gần, nhíu mày nói: “Vậy chúng ta làm sao vào được?”
Phác Xán Liệt xoay người đối mặt hắn, dưới ánh trăng lộ ra tươi cười, “Ngươi nói đúng, chúng ta căn bản cũng không thể tới gần.”Ngô Thế Huân thấy thần sắc Phác Xán Liệt, cảm giác y cũng không phải thuận miệng nói bậy, lại ngẩng đầu nhìn về rừng rậm trước mặt, sâu trong rừng không biết còn có cái gì, đêm tối dường như đang mở lớn cái miệng đen kịt, chỉ cần bọn họ tới gần thêm một bước nữa, liền nuốt gọn cả hai không chừa một vết tích.
Giống như lời Phác Xán Liệt đã nói trước đây, dù có biết con đường tìn cổ vương giải độc thì cũng không làm được gì, thậm chí hình dáng cổ vương hắn cũng không thể nhìn thấy. Nhưng nghĩ đến việc phải buông tha như thế, Ngô Thế Huân vẫn có chút không cam lòng.
Phác Xán Liệt lẳng lặng chờ ở một bên, cũng không thúc giục Ngô Thế Huân nhanh rời đi, dường như cứ ở bên hắn đợi hắn tiêu hao dần quyết tâm.
Ngô Thế Huân không khỏi tiến lên hai bước, khi dừng lại, bỗng nhiên nghe được từ xa truyền đến một tiếng vang réo rắt, đó là thanh âm trường kiếm ra khỏi vỏ, chỗ đó thế nhưng có người!
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt hiển nhiên cũng nghe được, xẹt qua chút kinh ngạc.
Ngô Thế Huân hô: “Có người!” Xong liền nhấc chân chạy về phía trước.
“Ngô Thế Huân!” Phác Xán Liệt vội vàng đuổi theo sau.
Ngô Thế Huân phi thân về phía trước, xa xa thì bắt gặp một cái cửa động cực lớn, trước cửa động có một người đang đứng, đạo bào trắng phiêu dật một thân, tay nắm thanh trường kiếm sáng loáng.
Đang giằng co cùng người nọ là một con mãng xà toàn thân màu vàng, đầu rắn nhếch lên, thân cao gần gấp đôi một người, tư thế chuẩn bị công kích
Ngô Thế Huân nhìn thấy bóng dáng người nọ dưới ánh trăng, máu toàn thân dường như chảy ngược lên đỉnh đầu, hắn kích động la lớn: “Kim Chung Nhân!”
Kim Chung Nhân hơi hơi nghiêng đầu, cùng lúc đó, cự xà cũng đánh úp về phía Kim Chung Nhân.
Cự xà rít gào phóng hướng đỉnh đầu Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân nâng kiếm muốn chắn, thân thể lách qua một cái, vung kiếm chém vào cự xà trước mặt. Cự xà rít gào, toàn thân lại nhắm hướng Kim Chung Nhân mà đánh tới.
Ngô Thế Huân nhìn xem mà kinh hãi không thôi, bội kiếm của Kim Chung Nhân là danh kiếm chém sắt như chém bùn, đã xẹt ngang qua người mãng xà, vậy mà lại không thể cắt mở bộ da của nó. Tuy con mãng xà kia hiện tại không làm gì được Kim Chung Nhân nhưng trong khoảng thời gian ngắn Kim Chung Nhân cũng khó có thể giết chết nó.
Ngô Thế Huân đột nhiên ra tay, nhảy lên lưng của con mãng xà, muốn khống chế nó, không ngờ da rắn lạnh lẽo lại trơn nhẵn, hơn nữa khí lực của mãng xà quá lớn, vung thân một cái liền dễ dàng quăng Ngô Thế Huân xuống.
Ngô Thế Huân vừa chạm đất, cự xà liền đánh về phía hắn.
Ngô Thế Huân chỉ kịp cảm thấy tay hắn bị Kim Chung Nhân nắm lấy lôi đi, thân thể ngã về hướng bên cạnh. Kim Chung Nhân liền đá một cước vào bụng cự xà khiến nó lung lay thân mình, rồi lui một chút về phía sau.
Kim Chung Nhân kéo Ngô Thế Huân đứng dậy, trường kiếm che tại trước ngực.
Ngô Thế Huân nhất thời hồi tưởng cảm giác cùng Kim Chung Nhân sóng vai chiến đấu. “Ta dẫn nó chú ý, ngươi dùng kiếm đâm vào bụng nó.”Hai người qua nhiều năm ăn ý, không cần phải nhiều lời.
Kim Chung Nhân hư hoảng đâm một kiếm, dụ cự xà hướng y đánh tới, Ngô Thế Huân nhân cơ hội nhảy lên, ôm lấy đầu rắn xoay tròn thân khiến nó cuộn người theo.
Cái bụng trắng của cự xà lộ ra trước mặt, Kim Chung Nhân vung trường kiếm nhoáng một cái rất nhanh, rõ ràng là muốn phá mở cái bụng kia.
Bỗng nhiên, một cỗ khí kình đánh úp lại, mũi kiếm Kim Chung Nhân lệch đi, cùng lúc đó, Ngô Thế Huân cũng bị cự xà dùng sức quăng xuống. Cự xà phẫn nộ rít gào tấn công Ngô Thế Huân.
Trời đêm vắng lặng đột nhiên vang lên một tiếng sáo thanh vang ngắn ngủi, động tác cự xà cũng theo đó dừng lại, miệng rắn khổng lồ đỏ như máu vẫn nhắm ngay Ngô Thế Huân nhưng lại không tiếp tục công kích.
Tiếng sáo ngắn ngủi lại vang lên, cự xà có chút nôn nóng xoay quanh thân thể trên mặt đất, tìm kiếm nơi phát ra tiếng sáo.
Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân cũng nhìn theo phương hướng thanh âm vang lên.
Chỉ thấy Phác Xán Liệt cầm trong tay một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng thổi, cự xà kia xoay thân hình to lớn của nó, làm tung lên một mảnh bụi đất, thong thả tiến về hướng cửa động.
Cự xà đến cửa động liền không tiếp tục lui về nữa, vẫn bày ra tư thế công kích, chặt chẽ bảo vệ sào huyệt của cổ vương.
Ngô Thế Huân dùng sức phập phồng ngực hai cái, hổn hển nói: “Ngươi gạt ta?”
Phác Xán Liệt nhìn về phía Ngô Thế Huân, “Ta gạt ngươi cái gì?”
Ngô Thế Huân nói: “Ngươi nói Ngũ Độc Thần Thú trông coi sào huyệt cổ vương, chúng ta căn bản không thể tiếp cận cổ vương. Nhưng chính ngươi vừa rồi rõ ràng có biện pháp khống chế con rắn đó!”
Phác Xán Liệt lắc đầu, chậm rãi đi tới cửa huyệt động, mãi cho đến trước người cự xà, liền xoay người lại nói: “Ta đã nói rất nhiều lần, ta chỉ có thể mang ngươi đến xem, sẽ không giúp ngươi giết cổ vương, ta chưa bao giờ lừa ngươi.”
Ngô Thế Huân biết Phác Xán Liệt nói thật, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nảy lên cảm giác bị lừa gạt.
Kim Chung Nhân vung thanh kiếm trên tay, nhắm ngay Phác Xán Liệt, “Ta giết ngươi, sau đó giết luôn vật cản đường kia, tự nhiên có thể tìm thấy cổ vương.”
Phác Xán Liệt nhìn về phía Kim Chung Nhân, nhẹ nhàng khéo léo xoay xoay thanh sáo trên tay, “Ngươi có thể thử xem.”
Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt hai người, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng ngăn cản: “Kim Chung Nhân, không được!”
Kim Chung Nhân không nói gì, vẫn như cũ hóa thành một đạo bạch quang, ngay sau đó xuất hiện ở trước mặt Phác Xán Liệt. Kim Chung Nhân ra kiếm cực nhanh, chỉ thấy bóng kiếm không thấy thân kiếm, nhanh như chớp hướng về điểm yếu hại của Phác Xán Liệt đâm tới. Phác Xán Liệt một bên lui, trong tay áo bay ra mấy con rắn nhỏ, từng con đánh úp về phía Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân thu kiếm, vung lên, chém chúng thành hai đoạn, đồng thời xuất ra một chưởng, chụp hướng ngực Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt không dám khinh xuất, xuất chưởng chống đỡ. Lòng bàn tay hai người vừa chạm nhau, Phác Xán Liệt liền thối lui hai bước, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn một trận.Hai người giao thủ ngắn ngủi hai chiêu quá đột ngột, khi tách ra rồi Ngô Thế Huân mới đến bên người, hắn vội giữ chặt cánh tay Kim Chung Nhân nói: “Trước đừng động thủ.”
Dưới ánh trăng bàng bạc sáng tỏ, Phác Xán Liệt lộ ra tươi cười, “Kim Chung Nhân chân nhân quả nhiên danh bất hư truyền, phóng nhãn khắp võ lâm Trung Nguyên, chỉ sợ khó có đối thủ. Phác Xán Liệt ta tự than. Vốn khách nhân đường xa mà đến, muốn cái gì của Thủy Nguyệt giáo ta, ta sẽ hai tay dâng lên, nhưng cố tình sao, cổ vương này chẳng những là thánh vật của Ngọc Khê tộc, cũng là thánh vật Thủy Nguyệt giáo ta, hôm nay vô luận thế nào, ta cũng sẽ không cho các ngươi bước vào huyệt động này nửa bước.”
Ngô Thế Huân nhìn về phía Phác Xán Liệt, “Ngươi quyết sống chết với chúng ta?”
Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, cười nói: “Minh chủ đây nói cái gì vậy, ngươi ta phu thê ân tình, sao ta bỏ được mà ra tay với ngươi?”
Ngô Thế Huân đột nhiên nghe Phác Xán Liệt nói như thế, trong lòng thoáng thấy căng thẳng, nén nén nhịn xuống không nhìn biểu tình Kim Chung Nhân, nhưng đáy lòng cũng đã có chút bối rối.
Phác Xán Liệt đột nhiên vươn một bàn tay về phía hắn, “Lại đây, vi phu đã nói sẽ mang ngươi bình an ra ngoài.”
Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt vươn tay ra, lòng bàn tay của hắn lại càng siết chặt cánh tay Kim Chung Nhân, hắn hít sâu một hơi, hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Phác Xán Liệt tươi cười đạm đi, hạ ánh mắt, nói: “Nếu ngươi không muốn, vậy đừng nên trách vi phu vi phạm lời hứa.” Nói xong, Phác Xán Liệt giơ lên một tay, một tay kia đưa thanh sáo lên bên môi, “Hôm nay các ngươi đừng mong ra khỏi đây!”
Tiếng sáo vang lên, trời đất biến sắc, ánh trăng tươi đẹp đột nhiên ảm đạm, cả khu rừng lâm vào bóng tối, Ngô Thế Huân đầu tiên là cả kinh, sau đó cảm thấy Kim Chung Nhân bên người nắm lấy một bàn tay của hắn, mới tâm an không ít.
Tiếng sáo dần dần đi xa, trong bóng đêm, khắp nơi đều là thanh âm xà trùng bò sát tất tất tác tác rít lên inh ỏi, Ngô Thế Huân cảm giác được Kim Chung Nhân tựa hồ muốn đuổi theo, liền nắm chặt tay y nói: “Đừng đi!”
Xà trùng ở đây con nào cũng mang kịch độc, trong hoàn cảnh tối đen như mực này, mỗi một bước đi đều là cạm bẫy tử vong.
Tiếng sáo lại một trận phiêu đãng, đợi đến khi hoàn toàn ngừng lại, ánh trăng lại hiển lộ ra, trước mặt hai người đã không còn thấy huyệt động cổ vương vừa rồi, mà chung quanh là những thân cây to cao, kéo dài đến tận khi hút sâu trong bóng tối.
Kim Chung Nhân lãnh thanh nói: “Kỳ môn độn giáp, xem ra nơi này đã bố trí trận pháp rồi.”
Ngô Thế Huân nhất thời nhớ tới vẻ mặt ảm đạm vừa rồi của Phác Xán Liệt, lại nghĩ đến rừng cây này đã sớm giấu diếm cạm bẫy, xem ra y sớm dụng tâm kín đáo. Trong lòng hắn một trận phập phồng không chừng, kinh ngạc đứng tại chỗ, không biết hướng đi đâu mà thoát.
Kim Chung Nhân đi lại hai bước, tựa hồ đang quan sát trận pháp.
Ngô Thế Huân vẫy vẫy đầu, muốn buông xuống bất an trong lòng, liền nghe Kim Chung Nhân nói: “Cửu môn trận, bát tử toàn sinh.”Ngô Thế Huân nhìn bốn phía chìm trong bóng đêm, “Bát tử toàn sinh?”
Chín phương hướng, trong đó có tám con đường đều là tử lộ, còn lại một, mới là cửa sống.
Ngô Thế Huân hỏi: “Chúng ta phải tìm ra sinh lộ thế nào?”
Kim Chung Nhân lắc đầu, “Tùy ý chọn một cái, ta đi với ngươi.”
“Tùy ý?” Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi.
Kim Chung Nhân nhìn hắn, “Ngươi ta sinh tử do mình, mặc dù là tử lộ đi nữa, chúng ta cũng có thể có biện pháp khởi tử hồi sinh. Ngô Thế Huân, ngươi khi nào thì sợ đông sợ tây như vậy?”
Ngô Thế Huân bị hắn nói một trận xấu hổ, nhớ tới Kim Chung Nhân đột nhiên xuất hiện trong khu rừng của cổ vương này liền hỏi: “Kim Chung Nhân, ngươi là đến giúp ta tìm biện pháp giải cổ độc?”
Kim Chung Nhân không đáp, “Đi ra ngoài nói sau.”
Mặc dù Kim Chung Nhân không đề cập tới, Ngô Thế Huân cũng rõ trong lòng, khi hắn cùng Phác Xán Liệt tiêu dao khoái hoạt, Kim Chung Nhân lại vì hắn một mình đến nơi rừng rậm Miêu Cương xa xôi này. Nếu đổi lại là hắn, cũng nên tức giận rồi.
Phác Xán Liệt thân mật nói chuyện với hắn ngay trước mặt Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân làm sao không nghe không hiểu. Nếu Kim Chung Nhân hỏi đến, chính hắn không có cơ hội giấu diếm, đến lúc đó như thế nào, Ngô Thế Huân cũng tưởng tượng không ra.
Ngô Thế Huân nhìn bốn phía một mảnh tối đen, hắn hít một hơi thật sâu, dùng bộ pháp hướng về phía đông nam.
Bỗng nhiên nghe phía sau Kim Chung Nhân ngăn cản: “Đợi đã.”
Ngô Thế Huân quay đầu, đột nhiên nhìn thấy phía sau có hai con hồ điệp đập cánh, cứ dập dờn quanh hai người.
Từ cánh hồ điệp rơi xuống bột phấn, Ngô Thế Huân đưa chóp mũi ngửi được một cỗ lãnh hương, chính là cổ hương trên người Phác Xán Liệt, nhất thời giật mình.
Hồ điệp bay về hướng Tây Bắc, Ngô Thế Huân nắm lấy tay Kim Chung Nhân, “Mau đi.”
Kim Chung Nhân không kháng cự, tùy Ngô Thế Huân kéo hắn theo hồ điệp tìm đường đi.
Ngô Thế Huân cảm thấy an tâm, quả nhiên Phác Xán Liệt vẫn không thật sự muốn đẩy hắn vào tử địa.
Khi Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân ra khỏi cổ vương lâm, sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, hai người không trở về thôn trại phụ cận, mà trực tiếp đi đến thành trấn phía xa hơn một chút.
Trấn trên có người Hán mua bán kinh thương, hai người ở lại một gian khách điếm của người Hán, thuê hai phòng nghỉ ngơi.
Kim Chung Nhân thủy chung không đề cập tới sự tình của Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt, trong lòng Ngô Thế Huân lại bất an không yên, hắn ngồi trong phòng chốc lát liền đi gõ cửa phòng Kim Chung Nhân cách vách.
“Vào đi.” Ngô Thế Huân nghe được Kim Chung Nhân nói.
Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kim Chung Nhân đang tại ngồi xếp bằng trên giường, nhìn thấy Ngô Thế Huân tiến vào, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, liền nhắm lại hai mắt.Ngô Thế Huân cảm giác trong lòng có chút không dễ chịu, đi đến trước bàn ngồi xuống đối diện Kim Chung Nhân, nhẹ giọng gọi: “Kim Chung Nhân.”
Kim Chung Nhân không mở mắt, cũng không trả lời.
Ngô Thế Huân đành phải tự quyết định, “Lần này ta đến Miêu Cương là muốn tìm Phác Xán Liệt, hỏi hắn biện pháp giải độc dâm tâm cổ, vốn định báo cho ngươi một tiếng nhưng khi đó ngươi lại bế quan.”
Nói tới đây, Ngô Thế Huân cảm thấy có chút xấu hổ, những lời này nghe ra hệt như hắn đang lấy cớ giải thích với Kim Chung Nhân.
Ngô Thế Huân cười khổ một tiếng, “Ngươi đến Ngọc Khê xa xôi này, có phải vì ta tìm thuốc giải hay không?”
Kim Chung Nhân không đáp lại.
Ngô Thế Huân ngược lại càng thêm khẳng định, “Nhất định là thế. Ta còn nghĩ ngươi còn đang bế quan, ta...” Ngô Thế Huân vốn định nói bởi vì cổ trùng nên hắn mới kháng cự không được hoan ái cùng Phác Xán Liệt, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ trong lòng, trừ bỏ hai lần đầu tiên, nhiều lần sau đó, cũng không hoàn toàn vì cổ trùng quấy phá .
Ngô Thế Huân thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Là ta không biết liêm sỉ, trầm mê trong đó, ngươi có phỉ nhổ ta, ta cũng chấp nhận.”
Kim Chung Nhân thủy chung không nói lời nào, Ngô Thế Huân khổ sở đứng lên, vươn tay đặt trên mu bàn tay Kim Chung Nhân, “Kim Chung Nhân, liệu ngươi có còn cho ta là bằng hữu?”
Kim Chung Nhân cuối cùng cũng mở mắt ra, nói: “Đêm nay chúng ta lại đi cổ vương lâm.”
Ngô Thế Huân nghe Kim Chung Nhân nói với hắn, thoáng thấy yên lòng, Kim Chung Nhân còn muốn cùng hắn đi tìm cổ vương thì sao có thể không coi hắn là bằng hữu? Nhưng lại đi cổ vương lâm, Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, “Không cần đi nữa.”
Kim Chung Nhân nhìn hắn, “Ngươi sợ? Hay là nói, ngươi không còn muốn giải cổ độc?”
Ngô Thế Huân đầu tiên là có chút mờ mịt, đến khi hiểu được ý tứ Kim Chung Nhân liền thay đổi sắc mặt, đứng lên nói: “Sao có thể! Nếu không vì giải cổ độc, ta cần gì phải chạy một chuyến đến đây. Ta không muốn tiến vào cổ vương lâm, chỉ là...”
“Ngươi không muốn đối đầu với Phác Xán Liệt?”
Ngô Thế Huân cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Ta không muốn vì thế mà phải một phen sống mái với Phác Xán Liệt.”
Kim Chung Nhân nhắm hai mắt lại lần nữa, “Nếu ngươi không muốn, ta còn đi làm gì?”
Ngô Thế Huân thấy Kim Chung Nhân không có ý nói chuyện, cũng chỉ có thể yên lặng ở một bên. Đợi hồi lâu, Kim Chung Nhân vẫn trầm tĩnh ngồi như thế, Ngô Thế Huân đành thở dài một hơi, đứng dậy định rời đi.
Khi hắn vươn tay đụng tới cửa phòng, rốt cuộc cũng không cam lòng, hắn quay người lại, thân thủ bắt lấy cổ áo của mình, bắt đầu cởi quần áo.
Kim Chung Nhân không mở mắt, nhưng hẳn là có thể nghe được thanh âm từng kiện quần áo của Ngô Thế Huân rơi trên mặt đất.
Ngô Thế Huân thoát y phục của mình đến khi trần như nhộng, thân thể khỏe khoắn oánh nhuận phiếm ánh sáng nhạt, lòng hắn kỳ thực tràn đầy xấu hổ, nhưng lại không muốn cứ như vậy tạo ra tầng ngăn cách giữa hắn Kim Chung Nhân, hai người bọn họ đối với nhau mà nói, đều không thể thay thế .Lần đầu không phải bởi vì huyết khế, hắn chỉ là muốn cùng Kim Chung Nhân dung nhập lẫn nhau, không hề ngăn cách.
Ngô Thế Huân cảm giác tim đập nhanh vô cùng, hắn đi đến bên giường, vươn tay thoát y phục Kim Chung Nhân. Hắn kỳ thật sợ hãi, sợ Kim Chung Nhân cự tuyệt hắn. Nếu như vậy, hắn nhất định sẽ không còn dũng khí đứng tại chỗ này.
May mắn Kim Chung Nhân cũng không nói gì, Ngô Thế Huân cởi bỏ nút thắt cổ áo Kim Chung Nhân, rồi kéo áo y xuống, thân thể trắng nõn rắn chắc liền lộ ra ngay trước mắt, Ngô Thế Huân nhất thời tâm hoảng ý loạn.
Ngô Thế Huân vùi đầu, hôn hầu kết Kim Chung Nhân, há miệng một bên hút một bên dùng lưỡi khẽ liếm.
Kim Chung Nhân không có phản ứng, Ngô Thế Huân chậm rãi hôn dần xuống, lướt theo đường cong nơi cổ Kim Chung Nhân, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh, rồi đến ngực, một ngụm ngậm lấy nhũ tiêm Kim Chung Nhân.
Ngô Thế Huân nhịn không được giương mắt muốn nhìn biểu tình Kim Chung Nhân, đã thấy Kim Chung Nhân mở mắt, mắt khép hờ chăm chú nhìn hắn. Ngô Thế Huân trong lòng nhảy dựng, hô hấp ồ ồ không thể áp chế.
Ngô Thế Huân ngậm nhũ tiêm Kim Chung Nhân, hết hấp lại liếm, cho dù Kim Chung Nhân không đáp lại, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Ngô Thế Huân thân thủ cởi bỏ quần Kim Chung Nhân, lấy phân thân của y ra, vùi đầu dùng miệng ngậm lấy. Ngô Thế Huân trước ngậm quy đầu, rồi lại phun ra, đầu lưỡi duyên hành thể liếm xuống, cho đến khi liếm hai quả tiểu cầu đến óng ánh ánh nước, Ngô Thế Huân mới miệng khô lưỡi khô ngẩng đầu lên, cảm giác được vật trong tay kia đang dần dần cứng lên.
Ngô Thế Huân dùng hai tay nắm phân thân Kim Chung Nhân, cao thấp bộ lộng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đỉnh lỗ nhỏ của y, thậm chí thử đem đầu lưỡi đỉnh vào. Ngô Thế Huân cảm giác được thứ trong tay hoàn toàn cứng rắn, mới lại mở miệng, dùng sức nuốt nó xuống.
Ngô Thế Huân nuốt phân thân Kim Chung Nhân thật sự sâu, đến khi quy đầu to lớn chèn ngang cổ họng rốt cuộc vào không được, mới lại chậm rãi đem nó phun ra. Ngô Thế Huân lặp lại phun ra nuốt vào phân thân thô to, hai tay cầm gốc, nhẹ nhàng xoa bóp.
Công phu cái miệng của hắn đều học từ mấy ngày lăn lộn trên xe với Phác Xán Liệt, chỉ là lúc này hắn đã gần như bất chấp việc có thể bị Kim Chung Nhân biết hay không, toàn tâm toàn ý muốn hầu hạ Kim Chung Nhân đến thoải mái.
Chính Ngô Thế Huân cũng đã động tình không thôi, giữa hai chân trần trụi, phân thân cứng rắn nhếch lên, để tại trên đùi Kim Chung Nhân. Hắn không tự giác nhẹ nhàng động mông, khiến phân thân ma sát trên đùi Kim Chung Nhân, rất nhanh đỉnh phân thân liền tiết ra nước.
Ngô Thế Huân hô hấp có chút không xong, bị nhục trụ thô to để tại cổ họng, khó có thể hít thở, hắn phun thứ kia ra, hai tay cầm lấy nó dán tại trên mặt, dùng mặt ma sát hành thể, kêu: “Kim Chung Nhân.”
Hậu huyệt Ngô Thế Huân sớm ướt át vô cùng, hắn vươn tay ra sau, đem hai ngón tay đi vào, rồi mới thong thả mà hữu lực đâm chọc.
Hai mắt Ngô Thế Huân ẩm ướt, một tay khuếch trương hậu huyệt của mình, một tay vẫn là cao thấp bộ lộng phân thân Kim Chung Nhân, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Chung Nhân.Đến khi hậu huyệt khuếch trương tạm đủ, Ngô Thế Huân nhấc chân khóa ngồi trên đùi Kim Chung Nhân, đỡ lấy phân thân Kim Chung Nhân, chậm rãi ngồi xuống. Hậu huyệt nhỏ hẹp, nuốt vào phân thân tráng kiện của Kim Chung Nhân cũng không dễ dàng, huống chi Kim Chung Nhân còn ngồi yên như vậy, nhất quyết không chịu ra tay giúp.
Ngô Thế Huân nuốt vào một nửa, liền suyễn khí nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi mới tiếp tục ngồi xuống. Thẳng đến toàn bộ nuốt vào, Ngô Thế Huân đã ra một thân mồ hôi, vô lực nửa nằm trên người Kim Chung Nhân.
Nặng nhọc hít một hơi, Ngô Thế Huân đặt hai tay trên vai Kim Chung Nhân, bắt đầu nâng mông cử đổng. Tiểu huyệt hồng nhạt giữa hai cánh mông gắt gao bao lấy côn thịt thô to, phun ra nuốt vào, rõ ràng đã bị lấp đầy, vẫn cố gắng muốn co rút lại, như muốn ép hết toàn bộ dương tinh bên trong ra.
Cánh tay Ngô Thế Huân vắt lên bả vai Kim Chung Nhân, áp sát người hôn môi y. Kim Chung Nhân không kháng cự, hé miệng mặc hắn đem lưỡi vói vào, liếm lộng lưỡi mình.
Ngay cả như vậy, hạ thân hắn vẫn không ngừng chuyển động, khiến phân thân như lửa nóng của Kim Chung Nhân ma sát tràng bích của hắn, nhưng đồng thời, Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy thân thể hư không, hắn hy vọng Kim Chung Nhân có thể sờ hắn hoặc hôn hắn. Trước ngực, nhũ tiêm đáng thương hề hề đứng thẳng, thủy chung không có người đụng chạm.
Ngô Thế Huân nhịn không được bắt lấy tay Kim Chung Nhân, đem nó đặt ở trước ngực, đụng chạm nhũ tiêm, khẽ nói: “Kim Chung Nhân, sờ ta đi.”
Kim Chung Nhân đưa tay đặt ở ngực hắn, nhưng không dùng sức, bỗng nhiên nói: “Ngươi làm cùng Phác Xán Liệt như vậy sao?”
Thân thể Ngô Thế Huân cứng đờ, hạ thân cũng ngừng lại, duy trì tư thế ôm Kim Chung Nhân, nhìn khuôn mặt Kim Chung Nhân nói: “Ta...”
Ngón tay Kim Chung Nhân niết nhũ tiêm Ngô Thế Huân, hơi hơi dùng lực.
Thân thể Ngô Thế Huân run lên một cái.
Kim Chung Nhân thản nhiên nói: “Tự ngươi động đi.”
Ngô Thế Huân vùi đầu, lại bắt đầu chuyển động thân thể.
Nhưng mà vô luận hắn cố gắng ra sao, phân thân cứng rắn của Kim Chung Nhân vẫn chặt chẽ chèn trong cơ thể hắn, trước sau vẫn không bắn ra. Ngô Thế Huân đã muốn thoát lực, thứ phía trước lẫn hai cánh mông đều bị dâm thủy thấm ướt.
Hắn ôm lấy Kim Chung Nhân, cả giận: “Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân.”
Ngô Thế Huân cơ hồ bị dục vọng tra tấn đến đau, nhưng Kim Chung Nhân vẫn không đáp lại, mang đến cho hắn không chỉ có nhục thể thống khổ, càng nhiều hơn là khó chịu trong lòng.
Ngô Thế Huân chưa bao giờ nếm trải qua sự lạnh lùng của như thế Kim Chung Nhân, cảm xúc đột nhiên rối bời khiến hắn gần như khóc ra, khóe mắt cầm nước, kề bên tai Kim Chung Nhân nói: “Ta sai rồi... Kim Chung Nhân, đừng đối với ta như vậy...”
Một bàn tay Kim Chung Nhân đặt ở trên lưng Ngô Thế Huân.
Xúc cảm khiến cho Ngô Thế Huân mê say, đem toàn thân dính sát vào trên người Kim Chung Nhân, nói: “Vô luận cổ độc có thể giải hay không, ta... sau này sẽ không bao giờ gặp Phác Xán Liệt nữa, chúng ta... trở lại Trung Nguyên đi...”Kim Chung Nhân cúi đầu, hôn môi Ngô Thế Huân, triền miên hồi lâu, hai tay nắm lấy eo Ngô Thế Huân động vài cái, bắn ra.
Ngô Thế Huân hấp thu tinh dương của Kim Chung Nhân, rên rỉ rồi cũng bắn ra, toàn thân thoát lực yếu đuối tựa trên người Kim Chung Nhân.
Hắn cảm giác được thứ mềm đi một nửa của Kim Chung Nhân từ trong cơ thể mình đi ra, rồi đôi tay từ eo hắn rời đi, vươn ra ôm hắn vào trong ngực. Ngô Thế Huân vùi mặt vào ngực Kim Chung Nhân, cảm giác hoàn toàn bình tâm, nhắm mắt lại thiếp đi.
.
Ngô Thế Huân ngủ thật sự trầm, tỉnh lại thì phát hiện mình đang tựa vào trước ngực Kim Chung Nhân, hai người vẫn như cũ, thân thể trần trụi.
Kim Chung Nhân không biết là không có ngủ hay đã sớm tỉnh lại, đang nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân có chút ngượng ngùng, ngồi dậy, xuống giường nhặt quần áo mặc lên người.
Lúc này, hắn nghe Kim Chung Nhân hỏi: “Còn đi cổ vương lâm hay không?”
Ngô Thế Huân động tác chợt dừng, nói: “Không đi, chúng ta trở về Trung Nguyên đi.”
Kim Chung Nhân đáp: “Tùy ngươi.”
Ngô Thế Huân buông lỏng một hơi, nói với Kim Chung Nhân: “Cám ơn ngươi, Kim Chung Nhân.”
Kim Chung Nhân không nói gì, từ trên giường đứng dậy, tuy toàn thân trần trụi nhưng động tác vẫn tự nhiên, nhặt lên đạo bào, khoác trên người.
Ngô Thế Huân quay mặt đi, “Chúng ta sớm trở về thôi.”
Hai người không đi cổ vương lâm nữa mà cởi ngựa trở lại Trung Nguyên. Một chuyến trở về so với khi đi thong thả hơn rất nhiều. Còn sự việc Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt, hai người dường như ngầm thỏa thuận, không ai nhắc đến nữa.
Sau khi Thành Đô, Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đi Võ Lâm Minh một chuyến, ghé vào trạm gác ngầm.
Tính từ lúc Ngô Thế Huân rời Trung Nguyên thì đã gần một tháng, cũng không biết tình thế Trung Nguyên rốt cuộc như thế nào. Hắn còn nhớ khi đó, Hoàng Tử Thao đã thoát khỏi huyệt động tù cấm của Thiếu Lâm Tự, hắn sợ gã lại tiếp tục khuấy động sóng gió cho võ lâm Trung Nguyên.
Đến cứ điểm của Võ Lâm Minh, Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân được đệ tử cung kính thỉnh vào.
Nghe đệ tử nói, Hoàng Tử Thao sau khi rời đi Thiếu Lâm thì chưa từng hiện thân trên giang hồ, lúc đầu còn khiến lòng người hoảng sợ nhưng sau lại dần dần bình ổn xuống.
Chẳng qua Võ Lâm Minh thu được một phong thư mời, là Giang gia, gia tộc duy nhất trong Giang Nam tứ đại gia tộc năm đó may mắn còn tồn tại mời đến đại hội luận võ chọn rể của Giang gia tiểu thư.
Giang gia năm đó cũng là thủ phủ của Giang Nam, đột nhiên bị Hoàng Tử Thao thảm sát, gia cảnh xuống dốc không phanh. Chỉ là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, người đời sau của Giang gia trong võ lâm Trung Nguyên, vẫn bày ra tư thái phú quý, thư mời phát cho thanh niên tài tuấn khắp giang hồ. Ngô Thế Huân nghe nói thư mời kia được thiếp vàng, đang ở Lâm Uyên thành, còn ở Thành Đô bên này chỉ là bản chép lại.
Ngô Thế Huân nhìn thư mời, nhíu mày nói: “Lúc này luận võ chọn rể, mục đích của Giang gia xem ra đã quá rõ ràng.”
Kim Chung Nhân nói: “Giang gia tiểu thư muốn chọn hiền tế, thay phụ thân báo thù.”
Ngô Thế Huân lắc đầu, “Thiên hạ có mấy người là đối thủ của Hoàng Tử Thao, có lẽ không đơn giản như vậy.” Nói xong, Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân: “Ta nghĩ nên đi Giang Nam một chuyến.”
Kim Chung Nhân thản nhiên hỏi một câu: “Tham gia luận võ kén rể sao?”
Ngô Thế Huân nhịn không được sắc mặt ửng đỏ, “Đương nhiên không phải. Giang gia tài lực hùng hậu, Giang gia cô nhi quả phụ nghèo túng năm đó có lẽ là làm cho người ta xem, lần này muốn luận võ kén rể, tất nhiên sẽ dốc ra toàn lực. Theo ta thấy, trong chốn giang hồ người đi không thiếu, nói không chừng... Hoàng Tử Thao cũng sẽ đến.”
Ngô Thế Huân càng nói càng không yên tâm, “Ta nhất định phải đi một chuyến. Ngày mai liền xuất phát đến Thành Đô.”
Kim Chung Nhân hỏi: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”
Ngô Thế Huân nghe Kim Chung Nhân hỏi như thế, lời sắp ra khỏi miệng thì chợt khựng lại, nhìn nhìn Võ Lâm Minh đệ tử đứng ở bên người, mới cân nhắc nói: “Nếu ngươi có thể theo giúp ta tự nhiên là tốt nhất.”
Kim Chung Nhân đáp: “Vậy đi thôi.”