Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân quyết định xong, cả hai cùng cưỡi ngựa xuất phát từ Thành Đô chạy tới Tô Châu. Từ đây đến đại hội luận võ kén rể còn hơn một tháng, thời gian vừa đủ. Có thể cùng Kim Chung Nhân phóng ngựa giang hồ như vậy, tâm tình Ngô Thế Huân tốt lên rất nhiều.
Chỉ là trên đường đi, kỳ hạn mười lăm ngày đã tới, dâm tâm cổ lại bắt đầu thức tỉnh, dẫn phát huyết khế.
Khi đó sắc trời đã tối muộn, hai người đang định qua đêm trong rừng. Kim Chung Nhân vừa đốt lửa xong thì đột ngột bị Ngô Thế Huân ôm lấy từ phía sau, nghe được Ngô Thế Huân ấp a ấp úng: “Ta...”
Kim Chung Nhân cảm giác được phân thân giữa hai chân Ngô Thế Huân nhếch lên để trên lưng của y, y vươn tay giữ chặt cổ tay Ngô Thế Huân, tay kia thì dần đến phía sau, nắm cánh mông Ngô Thế Huân. Nhất thời nghe được Ngô Thế Huân thở mạnh một tiếng.
Ở đây là vùng hoang vu dã ngoại, Ngô Thế Huân không tiện cởi sạch quần áo, chỉ cởi quần, đôi chân dài quang lỏa, mà phong cảnh giữa hai chân thì được vạt áo che dấu, như ẩn như hiện.
Kim Chung Nhân dựa lưng vào thân cây, Ngô Thế Huân dựa trên người y, chôn mặt ở đầu vai y, một bàn tay của Kim Chung Nhân chạm đến vạt áo Ngô Thế Huân, bắt lấy hạ thể hắn mà nhẹ nhàng xoa bóp, Ngô Thế Huân chỉ có thể vô lực ôm Kim Chung Nhân thở dốc.
Ngô Thế Huân được Kim Chung Nhân lấy tay an ủi, nhưng cảm giác vẫn chưa đủ, nhịn không được lung lay mông, rên rỉ: “Kim Chung Nhân, mau vào.”
Kim Chung Nhân vươn tay đánh một cái bốp lên mông Ngô Thế Huân, nghe được trong rừng cây vang lên một tiếng rõ vang, Ngô Thế Huân xấu hổ đỏ cả mặt. Kim Chung Nhân bắt hắn vòng tay ôm lấy một thân cây, nhếch cao mông, một tay y nhấc lên vạt áo hắn, một tay lấy ra phân thân của mình, đặt tại huyệt khẩu.
Tuy rằng tràng bích vì đói khát đã muốn tràn ra chất lỏng dâm mĩ, nhưng vẫn chưa qua khuếch trương, Ngô Thế Huân cảm thấy có chút khẩn trương, đến khi đỉnh phân thân thô to của Kim Chung Nhân vừa đẩy vào được một phần thì liền dừng lại, phân thân bị huyệt khẩu chặt chẽ bao lấy, không thể động đậy.
Kim Chung Nhân nói: “Thả lỏng.”
Ngô Thế Huân hít một hơi, tận lực thả lỏng hậu huyệt, tuy rằng rất đau, nhưng khi thứ kia chậm rãi đi vào vẫn mang theo cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Kim Chung Nhân bắt đầu chầm chậm đưa đẩy.
Giao hoan như lúc này, Kim Chung Nhân cũng không tra tấn Ngô Thế Huân, trong ánh lửa bập bùng, động tác của y mềm nhẹ mà dịu dàng. Hai người đều trầm tẩm trong đó, so với những trận bão ma sát mạnh mẽ càng khiến Ngô Thế Huân say lòng.
Đến khi Kim Chung Nhân bắn ra dương tinh trong cơ thể Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng rên rỉ phóng ra toàn bộ tinh dịch dinh dính lên thân cây trước người, hai chân run rẩy khó có thể đứng thẳng.
Kim Chung Nhân đột nhiên ôm lấy Ngô Thế Huân từ phía sau, đi đến đống lửa bên cạnh ngồi xuống. Ngô Thế Huân ngồi trên người Kim Chung Nhân, thân thể hai người vẫn gắn kết như cũ.Ngô Thế Huân tựa vào đầu vai Kim Chung Nhân thở dốc trong chốc lát, hổn hển nói: “Cho ta xuống đi.”
Kim Chung Nhân lại nói: “Ngủ đi.”
“Nhưng...” Ngô Thế Huân nhịn không được giật giật mông.
Kim Chung Nhân không nhúc nhích, chỉ ngả người về phía sau, dựa trên một thân cây.
Đầu Ngô Thế Huân dán trên ngực Kim Chung Nhân, nghe tiếng tim đập vững vàng của y, chẳng bao lâu cũng thiếp ngủ.
Ngô Thế Huân mộng, trong mộng xuất hiện mấy khuôn mặt rất mơ hồ, hắn hốt hoảng, phân biệt không rõ ai là ai, chỉ cảm thấy thân thể bị người khác xâm chiếm, ôn nhu mà thỏa mãn.
Lúc Ngô Thế Huân tỉnh dậy cũng là do bị động tác của Kim Chung Nhân làm bừng tỉnh, Kim Chung Nhân bứt ra rời đi, đồng thời giúp Ngô Thế Huân mặc y phục..
Ngô Thế Huân đầu tiên là có chút ngẩn người, rồi mới nghe được tiếng vó ngựa rất nhỏ phía xa dần lại gần, hắn hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, vội vàng kéo quần, buộc dây lưng bên hông.
Tay Ngô Thế Huân có chút phát run, đột nhiên hai tay Kim Chung Nhân từ phía sau vòng qua eo hắn, bắt lấy tay hắn giúp hắn buộc dây lưng, một bên ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không có việc gì.”
Ngô Thế Huân nghe được thanh âm Kim Chung Nhân, tim đập hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại, hắn gật gật đầu.
Đến khi Ngô Thế Huân đã mặc y phục xong xuôi, tiếng vó ngựa cũng đã đến gần.
Hai người cưỡi ngựa đối mặt với Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Một thiếu nữ mĩ mạo lập tức nhảy xuống ngựa chạy đến, đuôi lông mày nhếch cao, hoan hỉ hô to: “Ngô Thế Huân ca ca.”
Thì ra hai người chính là chủ nhân của Linh Lung sơn trang mà lúc trước Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân từng ghé qua, huynh muội Tiết gia.
Tiết Thải Nhi đã lâu không gặp Ngô Thế Huân, tự nhiên vui vẻ sáng lạng, mà huynh trưởng nàng, Tiết Đình Họa, là một thanh niên nho nhã thanh tú cũng lộ ra tươi cười, “Ngô Thế Huân, đã lâu không gặp.”
Tiết gia cùng Ngô gia giao hảo đã lâu, Ngô Thế Huân và Tiết Đình Họa quen biết nhau từ thuở nhỏ.
Huynh muội hai người đều xuống ngựa, đến cạnh đống lửa đã gần tắt ngồi xuống, uống miếng nước ăn chút lương khô.
Ngô Thế Huân hỏi: “Các ngươi từ đâu tới đây?”
Tiết Đình Họa đáp: “Chúng ta vừa từ Thành Đô bái tế vong phụ trở về.”
Ngô Thế Huân biết phụ mẫu của Tiết gia huynh muội vì ân oán khúc mắc của đời trước mà qua đời, đều song song táng ở Thành Đô, thế là hỏi: “Đang định trở về Linh Lung sơn trang sao?”
Tiết Đình Họa còn chưa kịp trả lời, Tiết Thải Nhi lập tức nói: “Không, chúng ta muốn đi Tô Châu.”
“Tô Châu?” Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân nhìn nhau.
Tiết Thải Nhi cười nói: “Đại ca muốn đi cưới vợ.”
Tiết Đình Họa hơi hơi đỏ mặt, trách mắng: “Nói hươu nói vượn.”Ngô Thế Huân nghe vậy, giật mình hỏi: “Ngươi cũng nhận được thư mời của Giang tiểu thư?”
Tiết Đình Họa gật gật đầu, hỏi lại: “Ngươi và Kim Chung Nhân đạo trưởng cũng đi Giang gia sao?”
Ngô Thế Huân đáp: “Đúng vậy, Võ Lâm Minh nhận được thư mời của Giang gia, ta thỉnh Kim Chung Nhân đi theo giúp ta một chuyến.”
Tiết Thải Nhi kinh ngạc nói: “Ngô Thế Huân ca ca cũng muốn cưới Giang tiểu thư làm vợ sao?”
Ngô Thế Huân cười cười: “Tất nhiên không phải rồi, ta chỉ có chút lo lắng, muốn đi một chuyến nhìn xem.”
Tiết Đình Họa gật đầu: “Giang gia gióng trống khua chiêng kén rể, nói không chừng hiền tế chưa chọn được, kẻ thù đã đến nơi.”
Ai cũng hiểu lời này là ám chỉ Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân nhíu mày, thở dài một hơi.
Bốn người yên lặng ngồi trong chốc lát, Ngô Thế Huân hỏi Tiết Đình Họa: “Vì sao ngươi lại có hứng thú với đại hội kén rể này?”
Tiết Đình Họa nói: “Tất nhiên không phải ta yêu thích, mến mộ Giang gia tiểu thư. Chỉ là nghe người ta nói Giang gia trong truyền thuyết giàu có sung túc vô cùng, các loại kỳ trân dị bảo trong nhà vô số kể, ta muốn tới nhìn xem cho biết thôi.”
Tiết gia cũng là phú quý thế gia nổi danh trong chốn giang hồ, Tiết Đình Họa cảm thấy hứng thú, Ngô Thế Huân cũng không thấy có gì kỳ quái. Hắn ngược lại không đem việc này để ở trong lòng.
Không ngờ Tiết Đình Họa lại nói: “Hơn nữa thứ làm ta hứng thú nhất chính là Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia.”
“Bạch Ngọc Lưu Ly châu?” Ngô Thế Huân ẩn ẩn cảm giác đã nghe qua cái tên này đâu đó.
Tiết Đình Họa nói: “Tương truyền năm đó Giang Nam tứ đại gia tộc bị Hoàng Tử Thao thảm sát toàn gia là vì Bạch Ngọc Lưu Ly châu.”
Ngô Thế Huân trầm ngâm: “Thứ này rốt cuộc có gì kỳ quái? Võ Lâm Minh chưa từng có ghi chép gì về Bạch Ngọc Lưu Ly châu.”
Tiết Đình Họa nói: “Ngô lão tiền bối cả đời say mê võ học, không có ghi lại mấy thứ này cũng không kỳ lạ. Nhưng năm đó Giang Nam tứ đại gia tộc bị hủy diệt, phụ thân ta hết sức hiếu kì, hao hết tâm tư cũng muốn tra cho ra bí mật của Bạch Ngọc Lưu Ly châu, đáng tiếc sau chỉ tra được nó có liên quan với bảo tàng của giang hồ, ngoài ra không còn gì nữa.”
Giang hồ bảo tàng? Có thể là tiền tài cũng có thể là võ công, hoặc có thể là thần binh lợi khí.
Nhỉn tình huống của Giang Nam tứ đại gia tộc và Giang ga bây giờ, khả năng là tiền tài xem ra lớn hơn một chút.
Nhưng còn Hoàng Tử Thao ca ca, Ngô Thế Huân thầm nghĩ, gã hẳn sẽ không ham gì giang hồ bảo tàng, Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia rốt cuộc có quan hệ ra sao với gã, chỉ sợ khó tìm ra lời giải.
Nếu đã cùng hướng Tô Châu, Ngô Thế Huân liền mời Tiết gia huynh muội đồng hành.
Tiết Thải Nhi cao hứng phấn chấn, “Có thể cùng đi với Ngô Thế Huân ca ca tất nhiên là quá tốt rồi.”
Ngô Thế Huân mỉm cười.
Chỉ cần không phải lúc huyết khế phát tác, Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân bình thường vẫn chưa từng có cử chỉ vượt quá giới hạn, cho nên đi cùng hai người họ cũng không có gì bất tiện, hơn nữa tính ra cũng đã gần tới Tô Châu, huyết khế hẳn sẽ không phát tác nữa.Hôm nay, bốn người dừng lại tại một đại trấn tìm nơi ngủ trọ.
Ngô Thế Huân thuê bốn gian thượng phòng, phòng hắn gần phòng Tiết Đình Họa và Kim Chung Nhân.
Ngô Thế Huân ngủ không lâu thì nghe được trong phòng Tiết Đình Họa cách vách truyền đến một tiếng vang kì quái, tiếp theo tựa hồ có người phá cửa sổ mà ra. Ngô Thế Huân ngồi dậy, đẩy ra cửa sổ liền nhìn thấy dưới ánh trăng, một tên vác tên còn lại trên vai từ mái hiên phóng người xuống, trên ngã tư đường yên tĩnh chạy như điên.
Ngô Thế Huân nhìn thấy người bị bắt đi chính là Tiết Đình Họa, trong lòng cả kinh, vội vàng phá cửa đuổi theo. Ngay sau đó, hắn nghe được Kim Chung Nhân cũng từ trong phòng đi ra, hẳn là bị hắn kinh động, thế là kêu lên: “Đình Họa bị bắt đi!”
Kim Chung Nhân “Ừ” Một tiếng, cũng cùng Ngô Thế Huân đuổi theo.
Người phía trước khinh công vô cùng tốt, tuy rằng trên vai khiêng một người, Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân vẫn chưa thể đuổi kịp hắn. Dần dần, người nọ tựa hồ bắt đầu thoát lực, hắn đưa tay lấy ra ba thanh phi tiêu.
Thủ pháp dùng phi tiêu cực chuẩn, hai thanh bắn về phía Ngô Thế Huân, một thanh về phía Kim Chung Nhân. Chờ bọn hắn lắc mình hai cái tránh thoát, người nọ liền thừa dịp sơ hở, nhanh chóng nhảy qua bức tường cao phía trước, lủi vào bên trong một trang viên.
Ngô Thế Huân cả kinh: “Là hắn!”
Thủ pháp dùng ám khí này trong ký ức Ngô Thế Huân hãy còn mới mẻ, chính là người lúc trước bọn họ gặp qua ở Linh Lung sơn trang, khinh công tốt ám khí cũng cực chuẩn. Hơn nữa nếu không phải vì người này, Ngô Thế Huân về sau cũng không gặp nhiều việc khiến hắn chật vật như vậy.
Ngô Thế Huân hoảng thần, thân ảnh người nọ đã muốn biến mất vô tung.
Kim Chung Nhân nhặt lên phi tiêu, nhìn nhìn, lại ngửi mùi trên thân đao, nói: “Không có độc.”
Ngô Thế Huân phục hồi tinh thần, “Không biết đây là người nào? Có ân oán gì với Đình Họa?”
Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ, “Khinh công lợi hại lại am hiểu ám khí, làm ta nhớ đến một người.”
Ngô Thế Huân cũng cẩn thận suy tư, giật mình nói: “Hái hoa đạo tặc Vạn Hùng Phong!” Lập tức vừa vội vừa hô, “Nghe nói Vạn Hùng Phong này nam nữ không kị, mau đuổi theo!”
Ngô Thế Huân phóng người phi qua tường, truy vào trong vườn. Chủ nhân trang viên có lẽ đã ngủ say, bốn phía tối đen một mảnh, Ngô Thế Huân tìm kiếm từng nơi một, cuối cùng tại sài phòng ở hậu viện nghe được vài tiếng động kì lạ. Ngô Thế Huân suy đoán không sai, quả nhiên từ khe cửa hắn nhìn thấy Vạn Hùng Phong đã cởi gần hết quần áo của Tiết Đình Họa, đặt y trên đống cỏ, phân thân tráng kiện đang ra vào trong hậu huyệt y.
Ngô Thế Huân cả kinh muốn đá cửa vọt vào, đột nhiên bị Kim Chung Nhân theo phía sau giữ chặt, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, rồi mới kéo hắn đến cửa sổ bên cạnh, để hắn nhìn bên trong từ khe hở cửa sổ.
Ngô Thế Huân nhìn vào hướng này có thể thấy được biểu tình Tiết Đình Họa, thấy sắc mặt y đỏ hồng, nhãn thần mê ly, chính là biểu tình trầm mê trong dục vọng, Ngô Thế Huân vốn tưởng rằng phải là vẻ mặt bị ép buộc cùng khuất nhục, nhưng ngược lại trên khuôn mặt thanh tú kia rõ ràng không phải như vậy.Kim Chung Nhân kéo hắn cùng rời khỏi.
Bước chân Ngô Thế Huân không vững, có chút chần chờ, cuối cùng vẫn theo Kim Chung Nhân ly khai.
Hai người trèo từ tường của trang viên ra, Ngô Thế Huân hoảng hốt nói: “Sao lại...”
Kim Chung Nhân không nói lời nào, chậm rãi bước.
Ngô Thế Huân đuổi kịp, tiến đến nói: “Ta không nghĩ tới Đình Họa lại cùng tên kia...” Ngô Thế Huân nói tới đây, lại thấy khó mà tiếp tục, bất đắc dĩ lắc đầu.
Kim Chung Nhân thản nhiên: “Vậy thì sao.”
Ngô Thế Huân không khỏi nhìn Kim Chung Nhân, hắn biết tính tình y vốn lạnh nhạt, một lòng tu đạo tập võ, phàm trần tục sự tuy thấy không ít nhưng lại chưa bao giờ để ở trong lòng. Có lẽ, đối với Kim Chung Nhân mà nói, quan trọng nhất ngoài Vân Dương đạo phái ra cũng chỉ còn lại hắn.
Đột nhiên trong lòng Ngô Thế Huân nhịn không được âm ỉ từng đợt rung động, vươn tay kéo lấy tay Kim Chung Nhân.
“Sao vậy?” Kim Chung Nhân hỏi hắn.
Ngô Thế Huân nhẹ giọng hỏi: “Kim Chung Nhân, ngươi sẽ mãi ở bên ta chứ?” Vừa dứt lời, không đợi Kim Chung Nhân trả lời, hắn nói tiếp, “Giang hồ rộng lớn, có thể được cùng ngươi sóng vai mà đứng, là một đời may mắn của Ngô Thế Huân ta.”
Kim Chung Nhân giật mình, chăm chú nhìn hắn.
Ngô Thế Huân nhìn thẳng y thật lâu, nhịn không được cười cười, quay đầu nói: “Ta thuận miệng nói thôi, cũng không thật muốn ngươi cho ta một cái đáp án, ngươi đối tốt với ta, tất cả ta đều ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn─”
Lời còn chưa dứt, Kim Chung Nhân đột nhiên nắm chặt tóc hắn, kéo hắn đến trước mặt nặng nề hôn.
Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi, khóe môi cũng bị cắn đau , nhưng hắn vẫn hé miệng đón ý Kim Chung Nhân. Hôn sâu qua đi, khí tức Ngô Thế Huân có chút không xong, Kim Chung Nhân buông hắn ra, một bàn tay của hắn vẫn nắm chặt lấy cánh tay Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân nâng lên một chân, dùng đầu gối nhẹ nhàng ma sát hạ thân đứng thẳng của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân lấy tay ngăn, thẹn đỏ mặt nói: “Trở về đi.”
Kim Chung Nhân bỗng nhiên bế thốc hắn lên, dưới chân vận khinh công, hướng khách điếm gấp gáp mà chạy. Hai người nhảy vào cửa sổ trở lại phòng Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân không có rời đi, ngồi ở song cửa, một chân nói: “Cởi quần áo.”
Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng tròn vành treo cao, ánh sáng thuần trắng chiếu vào, trên mặt đất là cái bóng của Kim Chung Nhân bị ánh trăng hắt vào phòng, ống tay áo rộng lớn theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Ngô Thế Huân đứng giữa phòng, nâng tay cởi quần áo.
Quần áo trên người từng kiện từng kiện rơi trên mặt đất, thẳng đến khi da thịt bóng loáng căng đầy hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng, Ngô Thế Huân cũng không che lấp vật đứng thẳng giữa hai chân, thản nhiên đứng ở Kim Chung Nhân trước mặt.
Kim Chung Nhân vươn một bàn tay, nói: “Lại đây.”
Ngô Thế Huân vươn tay cầm tay hắn, bị Kim Chung Nhân kéo đến trước người, Kim Chung Nhân hơi hơi cúi đầu, vừa vặn ngậm lấy một bên nhũ tiêm của Ngô Thế Huân.Kim Chung Nhân liếm lộng nhũ tiêm của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, chậm rãi thở ra một hơi, vươn tay tự dùng ngón cái và ngón trỏ nắm bên kia nhũ tiêm, rồi mới nhẹ nhàng nắn vuốt.
Một bàn tay Kim Chung Nhân dừng ở trên đùi Ngô Thế Huân, chậm rãi di đến phía trên cánh mông căng tròn, niết nhẹ nó khiến hắn phải hé miệng thở gấp, lại chạm đến khe hở giữa hai cánh mông, theo đó đi xuống, mãi cho đến khi ngón tay dừng ở bên ngoài tiểu huyệt nhỏ hẹp kia.
Kim Chung Nhân lấy ngón tay chậm rãi vuốt lên nếp nhăn của huyệt khẩu, rồi mới dùng một ngón tay vói vào, mềm nhẹ mát xa chung quanh huyệt khẩu.
Ngô Thế Huân kinh thanh “A...” Phân thân đứng thẳng để tại bắp đùi Kim Chung Nhân, hắn nhịn không được vươn tay định nắm, nhưng năm ngón tay vừa mới bao lấy hành thể đã bị Kim Chung Nhân khí kình từ ngón tay Kim Chung Nhân bắn văng ra.
Kim Chung Nhân buông nhũ tiêm hắn ra, đem môi dừng ở vành tai hắn, nói: “Không được chạm vào.”
Ngô Thế Huân đành đưa tay đặt trên song cửa dùng sức nắm, nhẹ nhàng động eo, cọ xát bắp đùi Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân ấn tràng bích của Ngô Thế Huân, dâm thủy chảy ra dính ướt ngón tay Kim Chung Nhân, khi ra vào đều có thể nghe được tiếng nước lách sách. Kim Chung Nhân đưa thêm hai ngón tay vào, một bên mở rộng huyệt khẩu, một bên tiếp tục xoa ấn tràng bích, nghe được Ngô Thế Huân bỗng nhiên cả kinh hút khí, ngón tay y liền dụng lực tiếp tục tầng tầng đè xuống nơi đó.
Hai chân Ngô Thế Huân run rẩy không ngừng, hai tay đều chống trên song cửa, tựa đầu trên vai Kim Chung Nhân. Phân thân giữa hai chân liên tục tại cọ xát đùi Kim Chung Nhân, giống như đang giao cấu mà nhau động eo, mang đến cho Ngô Thế Huân khoái cảm khác thường.
Kim Chung Nhân từ trên song cửa nhảy xuống, bắt lấy eo Ngô Thế Huân, nói: “Ngồi trên đi.”
Ngô Thế Huân xoay người, ngồi trên cửa sổ, Kim Chung Nhân bắt lấy hai cái đùi hắn, đột nhiên mạnh mẽ tách ra. Ngô Thế Huân ngồi không vững, thân thể suýt nữa ngã ngược về phía sau, hai tay vội vàng bắt lấy song cửa gỗ hai bên.
Kim Chung Nhân cởi bỏ quần, đem phân thân gắng gượng nhắm ngay hậu huyệt Ngô Thế Huân. Nương theo ánh trăng Ngô Thế Huân có thể thấy rõ đỉnh phân thân cực đại chậm rãi biến mất trong huyệt khẩu, rồi cả dương cụ đều đẩy hết vào, thân thể bị nhồi dần, tràng bích không tự giác co rút lại, cơ khát muốn nuốt trọn thứ kia.
Kim Chung Nhân nâng lên hai chân Ngô Thế Huân, để chân hắn khoát lên trên vai của y, hai tay vòng ra sau, rồi ôm lấy eo hắn. Ngô Thế Huân lúc này mới dám buông tay đang gắt gao nắm chặt song cửa ra, vươn tay ra sau gáy ôm lấy cổ Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân bắt đầu trừu sáp, đồng thời vùi đầu hôn môi cùng hắn. Kim Chung Nhân linh hoạt chuyển lưỡi đùa giỡn lưỡi Ngô Thế Huân, rồi hướng đến sâu trong yết hầu hắn mà đẩy vào. Đầu lưỡi uyển chuyển ma sát hàm trên mẫn cảm khiến hắn run rẩy không ngừng.
Một nụ hôn chấm dứt, Ngô Thế Huân mất hết khí lực, thân thể đều vô lực ngưỡng ra sau, chỉ miễn cưỡng dựa vào Kim Chung Nhân chống đỡ mới không trượt xuống.Trăng trên đỉnh đầu cứ như vậy soi rõ mọi thứ trước mắt.
Ánh trăng thuần trắng phản chiếu trong đồng tử minh lượng của y, dường như thiên địa cũng chỉ có còn lại một vòng minh nguyệt chói mắt này, hết thảy đều trở nên mờ nhạt. Còn có xúc cảm Kim Chung Nhân mang lại trong cơ thể, nhục trụ thô to đốt bỏng da, nghiền qua mỗi một tấc của nội bích, thân thể thân mật kết hợp, cũng mang đến cảm giác tâm linh nối tâm linh.
Kim Chung Nhân còn quen thuộc thân thể Ngô Thế Huân hơn chính hắn, mỗi một lần va chạm đều chuẩn xác dừng trên điểm tiêu hồn khiến Ngô Thế Huân điên cuồng kia. Hắn cơ hồ co rút thân thể, vô lực sắp từ cửa sổ ngã xuống, trọng tâm hoàn toàn dựa vào đôi tay hữu lực của Kim Chung Nhân đang giữ lấy eo hắn. Ngô Thế Huân biết hắn không cần lo, bởi vì đó là Kim Chung Nhân, chỉ cần Kim Chung Nhân muốn bắt lấy hắn, hắn nhất định sẽ không ngã xuống.
Kim Chung Nhân ôm sát eo Ngô Thế Huân, đưa hắn đứng lên dựa trên người mình, một bàn tay nắm mông hắn, dùng sức thúc mạnh hai cái, đem dương tinh bắn cho Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân há miệng cắn bả vai Kim Chung Nhân, nén chịu đựng khoái cảm đáng sợ kia, phân thân nhảy lên, tinh dịch ấm áp bắn cao, mấy điểm bạch trọc thậm chí vương trên cằm và môi Kim Chung Nhân.
Đôi môi nhợt nhạt của Kim Chung Nhân bởi vì hôn sâu mà hiện ra màu đỏ tươi, cùng với điểm tinh dịch nhũ bạch bên môi và vết chu sa trên trán, dâm mĩ đến độ Ngô Thế Huân cơ hồ run rẩy. Ngô Thế Huân ức chế từng trận nảy lên trong ngực, từ trên cửa sổ bổ nhào vào lòng Kim Chung Nhân, mạnh mẽ cắn môi y.
Kim Chung Nhân nắm Ngô Thế Huân eo, hôn môi cùng hắn, rồi mới ôm lấy hắn đặt ở trên giường. Kim Chung Nhân hôn hắn, nhưng dường như không có ý làm một lần nữa. Trong cái hôn triền miên, khốn ý của Ngô Thế Huân dần dần dâng lên: “Kim Chung Nhân...”
Kim Chung Nhân cầm một bàn tay hắn, “Ừ.”
Khóe miệng Ngô Thế Huân hơi hơi nhếch lên, dần dần nhập mộng.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Thế Huân từ lầu hai của khách điếm đi xuống thì nhìn thấy Tiết gia huynh muội đã ngồi sẵn dưới lầu ăn điểm tâm. Trên mặt Tiết Đình Họa trừ một chút mệt mỏi ra cũng không có gì đặc biệt. Nếu hắn không nói, Ngô Thế Huân đương nhiên không tiện hỏi, mọi người đều xem như không có chuyện gì xảy ra, ăn xong điểm tâm thì lên đường.
Càng đến gần Tô Châu càng nhìn thấy nhiều nhân sĩ giang hồ đi trên phố.
Thiếp mời của Giang tiểu thư phát cho thiếu hiệp khắp giang hồ, nhưng cũng có rất nhiều người không nhận được thư mời, phần đông trong số họ hoặc muốn đến giúp vui, hoặc muốn thử vận may xem có thể ôm được mỹ nhân về hay không, có lẽ còn có những người như Tiết Đình Họa thấy hứng thú với trân bảo của Giang gia mà đến.
Thế là một con đường đủ loại người qua kẻ lại.
Có đệ tử thế gia quen biết Ngô Thế Huân không khỏi kinh ngạc, “Ngô minh chủ cũng tham gia luận võ kén rể sao?”
Ngô Thế Huân cười lắc đầu, “Ta chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi.”
Ngô Thế Huân nói thế, người nọ đương nhiên không tin, buông lời than thở: “Ngô minh chủ cũng tham gia thì những người như chúng tôi còn có hy vọng gì chứ.”Ngô Thế Huân hỏi: “Giang tiểu thư kia thật sự là một mĩ nhân sao?”
Người nọ đáp: “Ngô minh chủ không biết ư? Giang tiểu thư xưa nay được ca tụng là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, nghe nói có vẻ đẹp trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.”
Ngô Thế Huân nói: “Thế sao? Ta quả thật không biết, xem ra phải gặp mặt một lần mới được.”
Lại tiếp tục đi hai ba ngày đường, cuối cùng cũng bước vào được thành Tô Châu.
Bốn người vừa mới đến cửa thành, lập tức có gia phó của Giang gia chạy đến nghênh đón, “Chư vị nhận được thư mời của Giang gia tới tham gia luận võ kén rể phải không ạ?”
Ngô Thế Huân gật đầu, “Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên đi đầu đánh giá bọn họ một phen, ánh mắt dừng trên người Kim Chung Nhân, “Có thể thỉnh giáo danh hào của chư vị không?”
Ngô Thế Huân mở miệng, nói ra tính danh và thân phận của mọi người.
Trung niên nam tử vội vàng chắp tay: “Thì ra chính là Ngô minh chủ, tiểu nhân có mắt như mù, thất kính thất kính!”
Ngô Thế Huân mỉm cười: “Không cần khách khí như thế, xin hỏi nên xưng hô với các hạ thế nào?”
Người nọ đáp: “Tiểu đệ họ Giang, tên một chữ Bình, là gia phó của Giang gia, chuyên ở đây nghênh đón các vị khách đường xa mà đến. Khách chỉ cần mang thư mời, trong nhà đã chuẩn bị sẵn biệt viện đợi đến ngày luận võ, các vị, mời theo tôi đến Giang gia nghỉ ngơi.”
“Nga?” Ngô Thế Huân và Tiết Đình Họa liếc nhau rồi mới hỏi, “Bằng hữu của ta thì sao?”
Giang Bình vội nói: “Nếu Kim Chung Nhân đạo trưởng đồng ý, đương nhiên có thể cùng đi, chỉ sợ đạo trưởng là người xuất gia sẽ thấy bất tiện thôi. Nhưng còn vị cô nương này...” Giang Bình nhìn Tiết Thải Nhi, “Không gạt các vị, khách ở tại biệt viện của Giang gia hiện giờ đều là nam tử, tôi chỉ sợ vị cô nương này không tiện ở lại.”
Tiết Thải Nhi nghe vậy, giận dỗi nói: “Vậy ngươi bắt ta đi đâu?”
“Cái này...” Giang Bình khó xử nói, “Không bằng tôi sắp xếp cho cô nương một gian khách điếm ở tạm?”
“Không cần,“ Tiết Đình Họa nói, “Một mình Thải Nhi ở bên ngoài ta không yên tâm, ta và nó sẽ ở bên ngoài, nếu không còn cách nào khác thì ta sẽ rời Tô Châu trước.”
Giang Bình đang muốn khuyên can, Ngô Thế Huân bỗng nhiên nói: “Ta có bằng hữu ở Tô Châu, nếu ngươi thấy tin tưởng thì hãy để Thải Nhi ở chỗ bằng hữu của ta. Ta nhất định sẽ dặn dò hắn cẩn thận chăm sóc muội ấy.”
Tiết Đình Họa nhìn về phía Tiết Thải Nhi, “Thế nào?”
Tiết Thải Nhi nghĩ nghĩ đáp: “Cũng được, muội đến chỗ bằng hữu của Ngô Thế Huân ca ca.”
Thế là Ngô Thế Huân dàn xếp cho Tiết Thải Nhi trước rồi mới cùng Kim Chung Nhân, Tiết Đình Họa theo Giang Bình đến thành nam của Giang gia.
Giang gia bây giờ không biết so với mười năm trước thế nào, nhưng trong mắt Ngô Thế Huân, bộ dáng phú quý được bày ra khá phô trương. Trang viên Giang gia cực rộng lớn, trong nhà phó dịch nha hoàn vô số, bên trong còn có đình đài lầu các, núi giả ao xây, hoa thơm cỏ lạ không thiếu thứ gì.Giang Bình dẫn ba người đi thẳng đến biệt viện, vào một cái viện nhỏ, ba phòng, có một nha hoàn để sai bảo.
Đợi Giang Bình rời đi, Tiết Đình Họa liền nói: “Giang gia thật khí phái, khách đến chỉ phái gia phó ra nghênh đón, chủ nhân đến bây giờ cũng chưa chịu lộ mặt.”
Ngô Thế Huân cười trấn an hắn: “Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội. Người ta là đệ nhất phú gia trong giang hồ, lại là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, sao có thể để ngươi dễ dàng gặp mặt được?”
Tiết Đình Họa bất mãn: “Không biết liệu Giang gia có lấy Bạch Ngọc Lưu Ly Châu ra không đây.”
“Lấy ra làm gì?” Ngô Thế Huân hỏi, “Lấy ra để chọn rể sao?”
Tiết Đình Họa nói thầm: “Được nhìn một chút là tốt rồi.”
Kim Chung Nhân không nói gì, một mình trở về phòng ngồi.
Đến cơm chiều, tự có người đến thỉnh. Nghe nói lần này Giang gia mời tổng cộng gần trăm người khách, tính cả thư đồng tiểu tư các vị khách mang theo, ít nhất cũng gần hai trăm người, đều được thỉnh đến một chỗ dùng cơm.
Lúc Ngô Thế Huân đến đó, gian đại sảnh rộng lớn đã gần chật kín, hai mươi cái bàn tròn, một bàn mười người, phần lớn đã kín chỗ.
Căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt bởi vì sự xuất hiện của Ngô Thế Huân mà lập tức tĩnh lặng xuống, khi nhìn thấy Kim Chung Nhân theo phía sau Ngô Thế Huân, mọi người càng kinh ngạc, cả gian phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ.
“Ngô minh chủ!” Đột nhiên, một thiếu niên đứng lên, phấn khích vẫy vẫy tay.
Ngô Thế Huân nhìn về phía đó, quả nhiên là Biện Bạch Hiền đã lâu không gặp.
Biện Bạch Hiền nhanh nhảu nói: “Ngô minh chủ, lại đây ngồi đi.”
Ngô Thế Huân cười gật đầu, quay lại, đang muốn dẫn theo Kim Chung Nhân và Tiết Đình Họa đến bàn của Biện Bạch Hiền, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lẽo tận xương vang lên sau lưng, “Thỉnh nhường đường.”
Ngô Thế Huân quay đầu lại, nhìn thấy hai tiểu đồng nâng một cái kiệu đứng ở cửa, ngồi trên cỗ kiệu là một thanh niên tóc trắng, làn da khô vàng, khóe miệng trễ xuống khó coi, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Ngô Thế Huân, cùng lúc nâng tay để tại bên môi, cúi đầu khụ một tiếng.
Ngô Thế Huân nghiêng thân, nâng tay nói: “Mời đi trước.”
Người nọ vung tay lên, hai tiểu đồng nâng nhuyễn kiệu lướt qua đám người Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhìn hai tiểu đồng nâng hắn đi đến góc một cái bàn tròn, bốn năm người đang ngồi đều đứng dậy tránh ra.
Tiểu đồng cẩn thận đặt nhuyễn kiệu trên hai cái ghế, rồi mới đứng qua một bên.
Ngô Thế Huân khẽ nhíu mày, nghe được bên cạnh có người thấp giọng nói: “Là y tiên Ngô Diệc Phàm, không ngờ ngay cả hắn mà Giang gia cũng thỉnh đến.”
Ngô Thế Huân quay đầu, nhìn thấy người đang nói chính là sư huynh của Biện Bạch Hiền, đại đệ tử Dư Tiểu Sơn của Thanh Thành, chắp tay nói: “Dư huynh, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được huynh.”Dư Tiểu Sơn cười ngượng, động người nói: “Trùng hợp quá, Ngô huynh ngồi xuống trước, chúng ta ăn cơm rồi chậm rãi nói sau.”
Ngô Thế Huân đáp: “Được.” Rồi mới cùng Dư Tiểu Sơn đi hướng bên cạnh bàn tròn, vừa đi vừa nhịn không được quay đầu liếc nhìn Ngô Diệc Phàm kia, hắn cũng đang nhìn lại, một đôi mắt dài nhỏ bắn ra ánh mắt lạnh lẽo rồi mới chậm rãi dời đi.
Ba người Ngô Thế Huân cùng Dư Tiểu Sơn, Biện Bạch Hiền ngồi xuống một bàn. Ngồi cùng bàn còn có ba, bốn thanh niên khác, đứng dậy chào hỏi ba người Ngô Thế Huân: “Thật không ngờ cả Ngô minh chủ cũng đến đây.”
Ngô Thế Huân mỉm cười đáp lễ, không hề nhiều lời.
Những người đó đương nhiên không tiện nói về Ngô Thế Huân ngay trước mặt hắn, chuyển mục tiêu đàm luận về phía Ngô Diệc Phàm mới vừa vào: “Bộ dáng Ngô Diệc Phàm kia khác nào tên quỷ mắc bệnh lao, Giang tiểu thư gả cho hắn chẳng phải phí một đời hoa hay sao?”
Tên còn lại nói: “Đúng vậy, không biết Giang gia nghĩ gì mà phát cả thư mời thỉnh hắn đến.”
Bên cạnh có một người chen vào: “Giang gia nào có phải gả nữ nhi đâu, rõ ràng là muốn bán con gái đi, luận võ kén rể cái gì? Thà nói rằng ai giết được Hoàng Tử Thao, kẻ đó chính là vị hôn phu của Giang tiểu thư!”
Ngô Thế Huân nghe bọn họ đàm luận, Dư Tiểu Sơn bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ngô minh chủ vừa đến đây, bọn họ đã mất hết tám chín phần hi vọng rồi.”
Ngô Thế Huân cười cười, “Ta cứ tưởng đa phần đến xem náo nhiệt, không ngờ có nhiều người đúng thật là muốn đến đón dâu .”
Dư Tiểu Sơn kinh ngạc: “Đương nhiên là họ muốn đến cưới vợ, vừa có của hồi môn vừa ôm được mỹ nhân về, ai mà không có hứng thú chứ?”
Ngô Thế Huân nói: “Ta chỉ sợ chọc vào mối phiền toái Hoàng Tử Thao kia...”
“Hoàng Tử Thao dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, gã tuyệt tích giang hồ cũng đã gần mười năm, cả ta cũng chưa từng gặp qua, những người trẻ tuổi chỉ nghe kỳ danh chưa từng thấy mặt đương nhiên cảm thấy mình chưa hẳn không phải đối thủ của hắn.”
Ngô Thế Huân nghe vậy, bỗng nhiên nhớ tới một lần giao thủ với Hoàng Tử Thao kia, bị nội lực mạnh mẽ của đối phương áp chế đến không còn sức đánh trả, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, trong số những người có mặt, có khả năng liều mạng với Hoàng Tử Thao có lẽ chỉ có Kim Chung Nhân mà thôi.
Ngô Thế Huân hỏi Dư Tiểu Sơn: “Dư huynh cũng là đến rước dâu sao?”
Dư Tiểu Sơn cười nói: “Ta là bị sư phụ đuổi xuống núi, mang Tiểu Bạch tới xem cho biết. Nương tử quá đẹp ta lại không yên lòng, đừng nên tham thì tốt hơn.”
Ngô Thế Huân nghe vậy cũng cười.
Rất nhanh liền có người dọn đồ ăn lên, thức ăn đều ngon mắt, không thể thiếu bào ngư vi cá, hải vị sơn trân.
Kim Chung Nhân ăn chay, nhìn không có hứng thú, chỉ đơn giản ăn một chén cơm trắng. Ngô Thế Huân cũng biết hắn không thích chốn đông người ồn ào, đều tại hắn bắt Kim Chung Nhân phải đi cùng, Ngô Thế Huân không khỏi cảm thấy có lỗi với Kim Chung Nhân, nói một tiếng: “Xin lỗi.”Kim Chung Nhân lắc đầu, buông bát, “Không sao.”
Ăn xong cơm chiều, chủ nhân Giang gia vẫn chưa xuất hiện, mọi người trở về viện, tự đi nghỉ ngơi.
Biện Bạch Hiền, Dư Tiểu Sơn cùng đến viện Ngô Thế Huân góp vui.
Dư Tiểu Sơn nói: “Đến Ngô minh chủ mà người Giang gia còn chưa ra gặp, xem chừng bọn họ cũng cao giá lắm, hay là họ có âm mưu gì chăng?”
“Âm mưu?” Ngô Thế Huân tự mình châm trà cho mọi người.
Dư Tiểu Sơn sờ sờ cằm, “Khó nói lắm, cảm giác Giang gia không có thành ý chọn rể. Huynh xem, cả người như Ngô Diệc Phàm cũng mời tới, huynh nói Giang gia có ý đồ gì? Đem con gái gả cho hắn, không thành quả phụ cũng phải thủ tiết thôi.”
Biện Bạch Hiền hiếu kỳ hỏi: “Sao lại như thế?”
Dư Tiểu Sơn gõ đầu hắn một cái, “Con nít không hiểu thì đừng xen vào.”
Tiết Đình Họa ngồi một bên, bỗng nhiên nói: “Cách thời gian viết trên thư mời còn chưa đến ba hôm nữa, đến lúc đó người Giang gia không thể không xuất đầu lộ diện.”
Ngô Thế Huân gật đầu, “Chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút, chớ nóng vội, xem xem bọn họ định giở trò gì.”
Kim Chung Nhân vốn ngồi một bên nhắm mắt, đột nhiên mở mắt, chậm rãi nói: “Ba ngày?”
Ngô Thế Huân hỏi: “Sao vậy?”
Kim Chung Nhân lắc đầu, “Ta có chút chuyện phải làm, ba ngày sau sẽ quay lại.”
Ngô Thế Huân lo lắng hỏi: “Chuyện quan trọng lắm sao?”
Kim Chung Nhân đáp: “Không phải, gặp bạn cũ thôi, ba ngày vừa đủ trở về.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Không bằng để ta đi cùng ngươi?”
Kim Chung Nhân nhìn về phía hắn, “Không cần, ngươi lưu lại đi.”
Trời còn chưa sáng Kim Chung Nhân đã rời đi.
...
Ngô Thế Huân cùng Tiết Đình Họa ở lại. Ngày hôm sau vẫn như ngày đầu tiên, trời vừa sớm, mọi người liền bị thỉnh đến phòng lớn kia dùng bữa sáng.
Vừa nếm qua điểm tâm, Ngô Thế Huân đã thấy có người ngăn lại người hầu của Giang gia để chất vấn rốt cuộc lúc nào chủ nhân Giang gia mới chịu ra mặt.
Có vẻ người hầu này cũng lơ mơ không biết gì, chỉ liên mồm giải thích.
Ngô Thế Huân đứng một bên quan sát, xem chừng những thế gia công tử kiêu ngạo đằng đó sắp chờ không nổi nữa, người Giang gia lại mãi không chịu xuất hiện, có lẽ sẽ có người mất kiên nhẫn mà rời khỏi.
Ngô Thế Huân không có gì phải gấp. Dùng điểm tâm xong, hắn nhàn nhã đi dạo trong khuôn viên Giang gia. Hoa viên có nhiều loại hoa Ngô Thế Huân không biết tên, hắn thầm nghĩ cả sân đủ loại hoa vàng đỏ tím thật đẹp mắt.
Bỗng dưng Ngô Thế Huân phát giác ra sự khác thường.
Đó là trực giác vốn có của người tập võ, Ngô Thế Huân phát hiện có người tiến lại gần hắn. Quay đầu, quả nhiên cách không xa là một bóng người thon dài.Ngô Thế Huân thấy người nọ đội đấu lạp*, vành nón kéo thấp, khuất hết cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra góc vải đen che kín một bên mắt.
(*): nón tre rộng vành thời xưa của Trung Quốc.
Ngô Thế Huân lục lọi trong trí nhớ, đã rõ người kia là ai, hắn khẽ cười gật đầu, “Xin chào.”
Người nọ chậm rãi tiến về phía Ngô Thế Huân, lặng thinh không đáp.
Ngô Thế Huân thoáng chần chờ. Độc nhãn thanh niên, lại mang đấu lạp che mặt, Ngô Thế Huân vốn tưởng gã là thiếu bang chủ của Hoàng Sa Mã bang ở Tây Bắc, nghe nói người này từ nhỏ đã bị hủy dung mạo, còn mù một con mắt cho nên phải mang đấu lạp che khuất mặt, gã căm hận nhất kẻ nào nhìn chằm chằm vào gã.
Trước nay Ngô Thế Huân chưa từng có giao tình gì với gã, thấy gã đi về phía mình, hắn cũng đứng yên không tránh, hỏi: “Xin hỏi có việc gì?”
Người nọ đến trước mặt Ngô Thế Huân, đấu lạp từ từ hạ xuống, Ngô Thế Huân vừa thoáng thấy nửa khuôn mặt gã đã giật mình kinh sợ, vội muốn thối lui về phía sau, nhưng đối phương đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay hắn.
Tay kia của Ngô Thế Huân vừa giơ lên định cắt về phía cánh tay gã thì kinh mạch đã bị nội lực thâm hậu làm chấn động, thân thể không khỏi run lên. Hai tay hắn đều bị gã nắm chặt lôi về phía trước, rồi người nọ cúi đầu, mạnh bạo cắn môi Ngô Thế Huân.
Lưỡi Ngô Thế Huân bị cuốn lấy, hết liếm lại mút. Thân thể bị khống chế, nước bọt dư thừa đều chuyển qua miệng Ngô Thế Huân, đầu lưỡi của đối phương chặn ngang cổ họng hắn, hắn đành phải nhắm mắt nuốt xuống. Ngô Thế Huân rướn người về sau, môi đã hơi tê đau, hắn run giọng thốt lên: “Hoàng Tử Thao ca ca?”
Hoàng Tử Thao nắm cằm hắn, nâng mặt hắn lên, khóe miệng gã khẽ nhếch, “Ngô Thế Huân.”
Ngô Thế Huân nhân cơ hội giơ tay tung một chưởng lên cổ tay gã, ai ngờ vẫn bị Hoàng Tử Thao hóa giải được, gã nắm tay hắn rất chặt, lôi hắn xềnh xệch về phía hậu viện hoang vắng.
Ngô Thế Huân lảo đảo theo sau Hoàng Tử Thao, vài lần thử tìm cách thoát ra đều thất bại bởi sự khống chế mạnh mẽ của Hoàng Tử Thao. Một đường thẳng đến hậu viện không người cây cỏ um tùm, gã đột ngột vươn tay cởi quần hắn.
Ngô Thế Huân hốt hoảng biến sắc: “Nơi này không được, sẽ có người đi qua!”
Hoàng Tử Thao nghe vậy, động tác liền dừng lại, kiềm chặt cằm hắn hỏi: “Vậy ngươi muốn đến chỗ nào?”
Ngô Thế Huân đỏ mặt, “Hoàng Tử Thao ca ca, đừng như vậy.”
Hoàng Tử Thao không muốn nhiều lời với hắn, tiếp tục dùng lực hôn cắn môi hắn, xả quần hắn, tay kia cầm phân thân hắn bắt đầu xoa nắn.
Ngô Thế Huân thở dốc, phía dưới bị người ta nắm được, nào dám dùng sức tránh. Đối chọi với Hoàng Tử Thao rõ ràng là việc chẳng kiếm nổi nửa phần vượt trội. Nhưng phải bó tay chịu trói, Ngô Thế Huân sao có thể cam lòng?
Bên dưới bị bàn tay Hoàng Tử Thao vuốt ve trêu chọc, cho dù nơi đó không thể cứng lên, Ngô Thế Huân cũng phải hít thở hổn hển, hai tay vô thức đặt trên ngực Hoàng Tử Thao, chống đỡ hai chân như muốn nhũn ra.Bỗng nhiên, Hoàng Tử Thao ghé vào lỗ tai hắn thầm thì: “Ngô Thế Huân đệ đệ à, với cái thân thể tốt mã dẻ cùi** này của đệ mà cũng muốn lấy vợ ư?”
(**) chỉ kẻ tuy có vẻ đẹp bên ngoài nhưng tư cách, năng lực thì không ra gì.
Ngô Thế Huân tức giận đến đỏ bừng mặt. Dù sao hắn cũng là đàn ông, đã là đàn ông thì làm sao chịu được người khác nói mình như thế. Nhưng bí mật về huyết khế lại là yếu điểm trí mạng trên người hắn, càng nhiều người biết càng thêm một phần nguy, há có thể vì một phút nóng giận mà dễ dàng bại lộ.
Hoàng Tử Thao thấy hắn ngậm miệng, tự xem như ta đây nói trúng khiến cho Ngô Thế Huân tức giận, gã cúi đầu ngậm một bên vành tai Ngô Thế Huân, hỏi: “Thứ ta đưa cho ngươi đâu?”
Ngô Thế Huân giật mình, cái hoa tai trân châu kia đã bị hắn ném tận phương nào rồi, làm sao mà lấy ra được.
Hắn cứ nghĩ Hoàng Tử Thao sẽ tức giận, không ngờ Hoàng Tử Thao lại bình thản nói: “Không sao, rồi ta sẽ cho ngươi một thứ còn tốt hơn, cả đời này cũng đừng hòng gỡ xuống nữa.”
Hoàng Tử Thao vừa nói xong liền xoay người đè Ngô Thế Huân xuống, một tay kiềm chặt hai tay hắn ở sau lưng, tay kia nâng mông hắn lên, ngón tay nhanh chóng vói vào cửa sau.
Ngô Thế Huân theo phản ứng co chặt hậu huyệt, hút lấy ngón tay Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao cũng chẳng còn mấy phần kiên nhẫn, thêm một ngón tay, khuếch trương qua loa chút đỉnh liền cầm dương vật to lớn của gã đâm mạnh vào.
Ngô Thế Huân đau đến run người, hậu huyệt dù chưa chảy máu cũng không tránh khỏi việc bị nứt rách.
Hoàng Tử Thao cắm xuống, đến tận gốc mới chịu rút ra, lại thúc một cú thật mạnh.
Ngô Thế Huân thở gấp, cả giận quát: “Hoàng Tử Thao ca ca, huynh đừng như vậy...”
Hoàng Tử Thao nắm cằm hắn, nâng đầu hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói: “Ca ca đến nằm mơ cũng muốn làm đệ, đệ bảo ta phải làm sao bây giờ?”
Hậu huyệt Ngô Thế Huân bất giác co chặt khiến Hoàng Tử Thao phải thở hổn hển một hơi, gã cắn lỗ tai hắn, đầu lưỡi đưa vào trong tai khẽ liếm.
Hoàng Tử Thao dần mất khống chế, động tác thêm phần gấp rút, ma sát vừa nhanh lại vừa mạnh trong cơ thể Ngô Thế Huân, đến nỗi Ngô Thế Huân cũng từ từ sa theo, chất lỏng bên trong thân thể chảy ra nhấn chìm cuộc giao hoan trong âm thanh dính dấp.
Hoàng Tử Thao buông tay Ngô Thế Huân, đổi tư thế ôm lấy eo hắn, để hắn quỳ trên mặt đất, lưng dán sát trước ngực gã.
Ngô Thế Huân nặng nề rên rỉ, Hoàng Tử Thao đột ngột nhét hai ngón tay vào miệng hắn, kẹp lấy cái lưỡi mềm mại mà đùa bỡn. Nước bọt theo khóe môi hắn xuôi xuống, dắt thành một đường chỉ bạc tích lại trên ngực.
Động tác Hoàng Tử Thao vừa thô bạo vừa tàn nhẫn, hệt như mưa rền gió dữ bao vây lấy Ngô Thế Huân, mông hắn bị túi cầu của Hoàng Tử Thao liên tục đập vào, hơi hơi nổi hồng.Thế nhưng động tác gần như bạo ngược đó lại khiến Ngô Thế Huân động tình, bên dưới phát đau nhưng không cách nào tiết ra được. Dẫu hắn thấy khó chịu phát điên nhưng không biết làm gì cho phải, tâm trí mờ mịt bỗng nhớ đến lần cùng Kim Chung Nhân đó. Cơn thống khổ không thể xoa dịu kéo đến tra tấn khiến đỉnh đầu hắn bắt đầu trỗi lên cơn đau nhức.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao xoay mặt hắn lại, nhìn thấy hai mắt hắn đong đầy nước mắt, thế là cúi đầu một ngụm cắn môi hắn.
Ngô Thế Huân có thể cảm giác được Hoàng Tử Thao tuy chăm chú hôn môi hắn, hạ thân cũng không mềm xuống lấy một khắc, liên tục đâm thọc đến khi phía sau của Ngô Thế Huân tê dại phát đau. Chính hắn cũng không rõ đã kéo dài qua bao lâu, Hoàng Tử Thao mới bắn đầy tinh dịch vào trong.
Hoàng Tử Thao tiết ra trong cơ thể Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân cúi đầu thở hồng hộc. Gã ôm lấy hắn từ phía sau, hôn vành tai hắn, hai tay vuốt ve trước người hắn.
Gã rút ra khỏi cơ thể Ngô Thế Huân, nhặt quần hắn lên, lau chùi qua loa cơ thể hai người rồi mới cởi áo ngoài phủ lấy Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân không phải không có sức phản đối mà là với bộ dạng hiện giờ của hắn, dù có thể thoát khỏi Hoàng Tử Thao cũng hết cách quay về phòng.
Đột nhiên, Hoàng Tử Thao bế thốc hắn lên. Ngô Thế Huân hoảng sợ, bắt lấy cánh tay Hoàng Tử Thao hô: “Hoàng Tử Thao ca ca...”
Giọng điệu Ngô Thế Huân vô tình để lộ vài phần cầu xin.
Hoàng Tử Thao cúi đầu liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhảy qua bờ tường, sải bước trên con đường nhỏ không người, phóng lên nóc nhà một viện nhỏ, thả người nhảy xuống. Gã ôm Ngô Thế Huân vào căn phòng sâu tận bên trong viện.
Đây cũng là khách phòng của Giang gia.
Ngô Thế Huân ngầm đoán Hoàng Tử Thao hẳn là mượn thân phận thiếu bang chủ của Hoàng Sa Mã bang trà trộn vào đây, còn về phần quá trình lẻn vào, Ngô Thế Huân không dám khẳng định. Cũng có thể thiếu bang chủ thật sự của Hoàng Sa Mã bang đã mất mạng trong tay Hoàng Tử Thao rồi.
Nghĩ đến đó, Ngô Thế Huân bất giác thấy thấp thỏm trong lòng.
Hoàng Tử Thao đặt Ngô Thế Huân ở trên giường, gã ra ngoài gọi người mang nước ấm vào.
Bức màn dày nặng treo trước giường đã được thả xuống, mặc dù biết nha hoàn đưa nước khó có thể nhìn xuyên qua được, Ngô Thế Huân vẫn không khỏi phấp phỏng lo âu, hắn cố ý kéo chăn che mặt mình đi.
Đợi nha hoàn ra khỏi phòng, Hoàng Tử Thao liền khép cửa lại, bế Ngô Thế Huân đang nằm trên giường, cởi hết quần áo hai người, ngồi vào bồn gỗ.
Ngô Thế Huân có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng Tử Thao, khổ nỗi trước giờ khó có thể tìm được cơ hội. Tuy nay hai người đang trong tình trạng trần trụi dán sát vào người nhau nhưng không khí lại tương đối dễ mở miệng, Ngô Thế Huân cẩn thận mở lời: “Hoàng Tử Thao ca ca, ta có lời muốn hỏi huynh.”Hoàng Tử Thao ngồi phía sau Ngô Thế Huân, kéo đầu hắn qua, hỏi: “Muốn hỏi cái gì?”
Đột ngột đối diện với đôi mắt sáng ngời phản chiếu lại bóng ảnh của mình khiến Ngô Thế Huân hơi hoảng hốt. Hắn chậm rãi lựa lời: “Mười năm trước... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Tử Thao thản nhiên đáp: “Chuyện mười năm trước làm sao nhớ nổi.”
Ngô Thế Huân lập tức quát: “Huynh gạt ta! Nếu huynh không còn nhớ, cớ sao hôm nay lại trà trộn vào Giang gia? Chẳng lẽ đúng như giang hồ đồn đại, huynh quyết phải đuổi cùng giết tuyệt người của tứ đại gia tộc mới hả lòng ư?”
Hoàng Tử Thao đăm chiêu nhìn hai mắt Ngô Thế Huân, gã phun ra một tiếng cười, “Cứ coi là thế đi, sao vậy? Võ Lâm Minh chủ muốn bắt giữ ta để bảo vệ chính đạo hử?”
Lúc này Ngô Thế Huân mới đột nhiên nhớ ra, Hoàng Tử Thao rời đi Thiếu Lâm cũng đã khá lâu, hẳn gã đã sớm biết thân phận Võ Lâm Minh chủ của hắn. Phải chăng gã nghĩ rằng hắn luôn ngầm chuẩn bị xuất lĩnh võ lâm chính phái bao vây tiêu diệt gã?
Thật ra Ngô Thế Huân chưa từng có ý nghĩ đó, trong lòng Ngô Thế Huân không hề cho Hoàng Tử Thao là ma đầu phát rồ. Cho dù năm đó, Ngô lão minh chủ chính là người chỉ huy mọi người truy bắt Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân cũng kiên quyết cho rằng Hoàng Tử Thao ca ca của hắn nhất định có nỗi khổ riêng. Khi đó mong ước lớn nhất của Ngô Thế Huân chính là đi tìm Hoàng Tử Thao rồi tự mình hỏi gã một câu vì sao.
Đến ngày Hoàng Tử Thao bị Thanh Tùng lão nhân bắt được rồi giam cầm ở núi Thiếu Lâm thì tâm nguyện đó cũng dần phai đi. Nhưng nay gặp lại Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân vẫn cố chấp tưởng đến hình ảnh thiếu niên xuất gia khoác trên người bộ áo trắng tựa tuyết, Hoàng Tử Thao ca ca khi đó luôn mang theo nét cười ấm áp thân thiết, có chỗ nào giống đại ma đầu giết hại người vô tội đâu?
Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao không nói lời nào.
Hoàng Tử Thao vươn tay thoáng miết môi dưới của hắn, “Nhìn ca ca làm gì? Muốn ca ca làm ngươi hả?”
Ngô Thế Huân lập tức trương mặt đến đỏ bừng.
Một bàn tay Hoàng Tử Thao duỗi xuống nước, ngón tay vói vào nơi phía sau của hắn.
Ngô Thế Huân bất giác dùng sức co rụt huyệt khẩu, muốn đứng lên, cánh tay Hoàng Tử Thao lập tức vòng qua trước ngực hắn, siết chặt lấy hắn.
Ngón tay trong cơ thể hắn liền thay bằng phân thân cứng rắn.
Ngô Thế Huân bắt lấy cánh tay Hoàng Tử Thao trước ngực mình, bỗng nghe thấy Hoàng Tử Thao hỏi: “Ngươi tới đây làm gì? Muốn kết hôn với Giang tiểu thư ư?”
“Ta...” Ngô Thế Huân còn chưa dứt lời đã bị Hoàng Tử Thao mạnh mẽ đâm chọc, lời ra khỏi miệng biến thành tiếng thở dốc.
Hoàng Tử Thao ma sát chậm rãi hơn lúc đầu không ít, Ngô Thế Huân ngắc ngứ giải thích: “Ta chỉ nghĩ có thể ngươi sẽ đến nên ta mới đến...”
Hoàng Tử Thao khẽ cười một tiếng, “Tới bắt ta?”
Ngô Thế Huân gạt đi: “Đương nhiên không phải! Ta muốn biết ngươi rốt cuộc có nỗi khổ gì mới làm ra sự tình năm đó?”
Hoàng Tử Thao lặng yên, một bàn tay cầm dương vật mềm rũ của Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngô Thế Huân nói: “Hoàng Tử Thao ca ca từng dạy cho ta 'chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành'***; Ngươi bảo luôn muốn đi phát thiện tâm, đi trừ oán hận. Ngươi quên hết rồi sao? Đến tột cùng ngươi luyện nhầm tà công nên tẩu hỏa nhập ma hay trong lòng ngươi vốn đã muốn luyện cái thứ võ công kia?”
(***): Chớ làm điều ác, siêng làm việc lành
Hoàng Tử Thao hỏi: “Quan trọng lắm sao?”
Ngô Thế Huân chăm chú nhìn gã, “Với ta mà nói là rất quan trọng.”
Hoàng Tử Thao dùng lực nơi hạ thân, “Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện này.”
Ngô Thế Huân bị gã đâm rút quá mạnh, thân thể xụi lơ vắt bên thành bồn, cơ lưng gồng chặt, lộ ra đường cong mê người.
Hai tay Hoàng Tử Thao nắm chặt eo hắn, ra sức đẩy đưa.
Ngô Thế Huân bị khoái cảm tra tấn, lắc lắc đầu gắng nói: “Hoàng Tử Thao ca ca, những ngày trên núi Thiếu Thất ngươi đã quên thật sao? Ngươi niệm kinh, ngươi lạy phật, quên hết rồi sao?”
Hoàng Tử Thao đánh một phát lên mông Ngô Thế Huân, “Đừng lảm nhảm lời vô nghĩa nữa.”
Ngô Thế Huân quay đầu, “Với ta mà nói nó có ý nghĩa rất lớn, ta muốn tìm lại Hoàng Tử Thao ca ca khi đó...”
Hoàng Tử Thao tạm dừng động tác, bất ngờ lui ra khỏi cơ thể Ngô Thế Huân, gã đứng dậy, chân thon dài bước ra khỏi bồn gỗ. Gã dùng nội lực làm bốc hơi những giọt nước còn chảy trên người, nhặt lên trường bào phủ lên người, tóc dài được vén ra sau để thả. Gã bước thẳng ra khỏi cửa, không hề quay đầu lại.
Ngô Thế Huân nghe thấy gã nói: “Hoàng Tử Thao kia vốn chỉ là một hình ảnh hư ảo, ngươi không bao giờ tìm lại được đâu.”
Cửa phòng bị đẩy ra, bị sập mạnh ầm một tiếng, Ngô Thế Huân không biết vì sao tâm tình hắn cũng run rẩy theo tiếng dập cửa.