Theo Phác Xán Liệt đi ra khỏi biệt viện Ngô phủ, Ngô Thế Huân vẫn không nói một lời. Hắn đem hộp gấm chứa Bạch Ngọc Lưu Ly châu gắt gao nắm ở trong tay, bước đi trầm hoãn đi ở phía sau Phác Xán Liệt. Vừa xuống núi liền có người tiếp ứng, đem Tử La đi trước, hai nữ tử bên người Phác Xán Liệt cũng lắc mình biến mất bên trong rừng cây, Ngô Thế Huân đoán chắc hẳn là các nàng đi thăm dò xem có người bám đuôi phía sau hay không. Thế nên chỉ còn lại hai người hắn cùng Phác Xán Liệt, yên lặng đi cùng một chỗ. Phác Xán Liệt đưa hắn đi qua một còn đường nhỏ trên núi, đi ước chừng gần nửa canh giờ, đến trước cửa một hộ nông gia. Viện môn còn đóng chặt, Ngô Thế Huân đã nghe được tiếng cười thanh thuý khanh khách của nữ hài ở trong viện. Ngô Thế Huân trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên hai bước đẩy ra cửa viện, nhìn thấy Ngô Yên đang ở trong viện chơi xích đu, bên cạnh còn có hai hồng y nữ tử bảo vệ, trong tay một người còn cầm một cây kẹo hồ lô. Ngô Yên cười đến vui vẻ, nhận ra Ngô Thế Huân đến, giang hai tay kêu lên :“Vui vui.”
Tảng đá trong lòng Ngô Thế Huân rơi xuống, đi đến ôm lấy Ngô Yên đang ngồi trên xích đu lên, nhẹ giọng nói :“Yên nhi.”
Ngô Yên hai tay ôm cổ Ngô Thế Huân, thấy được Phác Xán Liệt đứng phía sau hắn, cười đến ánh mắt đều nheo lại, kêu lên :“Kẹo kẹo.”
Phác Xán Liệt cười bước đến, muốn sờ sờ mặt Ngô Yên, Ngô Thế Huân lại ôm nàng vội vàng thối lui một bước, mặt đầy đề phòng nhìn Phác Xán Liệt. Y tựa hồ cũng không để ý, đối Ngô Thế Huân nói :“Ngô Minh chủ, chuyện ta và ngươi đã nói, lệnh muội giao cho người, xin hãy đưa Bạch Ngọc Lưu Ly châu cho ta.”
Ngô Thế Huân gắt gao ôm Ngô Yên, nhìn Phác Xán Liệt hồi lâu. Đáng tiếc cách một cái mặt nạ lạnh lùng cứng rắn, cái gì cũng không thấy rõ. Ngô Thế Huân ra sức nắm hộp gấm trong tay, khi đưa vào tay Phác Xán Liệt, cuối cùng nhìn không được, hỏi :“Vì cái gì?”
Phác Xán Liệt hỏi ngược lại :“Cái gì vì cái gì?”
Ngô Thế Huân nói :“Ngươi vì Bạch Ngọc Lưu Ly châu, không tiếc làm ra việc như bắt cóc muội muội ta sao?”
Phác Xán Liệt thở dài :“Ngươi thế này ta phải trả lời như thế nào mới thuyết phục được ngươi?”
Ngô Yên cảm giác được không khí giữa hai người khẩn trương, tươi cười biến mất, ôm chặt Ngô Thế Huân, mở to mắt nhìn hai người. Ngô Thế Huân hạ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Phác Xán Liệt, ta không hiểu. Ngươi biết rõ ba viên Bạch Ngọc châu còn lại ở trong tay ta.”
Phác Xán Liệt lạnh nhạt cười, nói :“Ta đương nhiên biết.”
Ngô Thế Huân hỏi :“Ngươi cũng muốn không từ thủ đoạn đoạt lấy chúng sao?”
Phác Xán Liệt chậm rãi gật gật đầu, “Ngươi nói không sai.”
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, “Vì sao? Chúng ta không phải đã ước định tìm đủ bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu sẽ cùng mở ra bảo tàng, giết cổ vương sao?”
Phác Xán Liệt nói :“Ngô Thế Huân ngươi quên, ta từng nói, cổ vương là thánh vật của Thuỷ Nguyệt giáo ta.”
Ngô Thế Huân nói :“Vậy những lời ngươi từng nói qua, lời nào là thật lời nào là giả?”
Phác Xán Liệt cười nói :“Có thật có giả, chỉ có những lời nói ở trên giường là không tin được.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, liên tiếp nói ba chữ “Tốt”, rồi mới từ trong ngực lấy ra một túi gấm, niết ở trong tay, nói :“Đây là ba viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu còn lại, hôm nay ta đưa toàn bộ cho ngươi. Vô luận chân tình giả ý, ngươi đã luôn cứu mạng ta, coi như đây là để đa tạ, ngươi và ta từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn!”
Nói xong, túi gấm bị ném vào trong ngực Phác Xán Liệt, rơi xuống đất. Y cúi người, nhặt túi gấm từ dưới đất lên. Ngô Thế Huân ôm Ngô Yên, lướt qua y rời khỏi tiểu viện này. Phác Xán Liệt nhặt túi gấm lên, vỗ vỗ bụi trên mặt, nhẹ nhàng mở túi ra, nhìn thấy ba viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu ỏ bên trong. Y mở hộp gấm ra đem một viên châu cuối cùng ra, thả vào trong túi gấm. Phác Xán Liệt đem túi gấm thu vào trong lòng, đối hồng y thiếu nữ bên người nói :“Chúng ta trở về.”
Thiếu nữ đáp :“Vâng , thiếu chủ.”
Ngô Thế Huân ôm Ngô Yên chậm rãi đi trên đường nhỏ trong núi, Ngô Yên có chút mệt mỏi, tựa đầu vào vai Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng nói :“Yên nhi ngoan.”
Ngô Yên hàm hồ nói :“Vui vui, hồ lô ngọt.”
Ngô Thế Huân không khỏi cười cười :“Kẹo hồ lô đi?”
Ngô Yên “Ân” một tiếng, nhắm mặt lại, miệng há ra đã ngủ mất. Ngô Thế Huân lại đi thêm một đoạn, thấy ở xa xa đi đến một thân ảnh bạch y, Ngô Thế Huân liền bước chân nhanh hơn, kỳ thật chỉ nhìn thân ảnh, hắn có thể nhận ra được, đó là Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân nắm kiếm, đứng ở phía trước chờ Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đứng trước mặt Kim Chung Nhân, nhẹ giọng nói :“Yên nhi đang ngủ.”
Kim Chung Nhân nói :“Ừ.”
Ngô Thế Huân nói :“Bạch Ngọc Lưu Ly của ta đều đưa cho hắn.”
Kim Chung Nhân nói :“Được.”
Ngô Thế Huân bước lại gần Kim Chung Nhân, bởi vì trong lòng còn ôm Ngô Yên nên hắn không thể dựa cả người vào người Kim Chung Nhân, chỉ đành tựa đầu vào trên vai y. Kim Chung Nhân không động, chỉ lẳng lặng chờ, một lúc lâu sau, Ngô Thế Huân ngẩng đầu: “Trở về thôi, cha còn ở nhà chờ tin tức của Yên nhi.”+
Kim Chung Nhân cảm giác đầu vai có chút ướt át, nhưng cuối đầu nhìn vẫn là màu trắng sạch sẽ, hắn nói :“Được.”