Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 32: Chương 32




Trở lại biệt viện Ngô gia, Tô Tình lập tức đi ra đón, đỏ hốc mắt từ trong lòng Ngô Thế Huân ôm lấy Ngô Yên. Ngô Yên còn ngủ say, không có tỉnh lại, Tô Tình đem môi đặt lên trán Ngô Yên, qua một hồi lâu sau, mới ngẩng đầu nhẹ giọng nói với Ngô Thế Huân :“Nếu Yên nhi đã trở lại, con đi bảo nhà bếp chuẩn bị khai tiệc đi.”

Ngô Thế Huân sửng sốt một chút :“Vẫn khai tiệc sao?”

Tô Tình nói :“Khách nhân đều đã đến rồi, thọ lễ chúng ta cũng đã thu, cũng không thể chỉ như thế liền tan. Hơn nữa cha ngươi còn có an bài khác, hắn nói Yên nhi đã trở lại, thọ yên liền tiếp tục.” Nói xong, lại nhìn về đến Kim Chung Nhân bên cạnh Ngô Thế Huân, “Ngươi trước đưa Kim Chung Nhân đạo trưởng trở lại yến hội đi.”

Kim Chung Nhân nói :“Không cần khiến hắn bận rộn.”

Tô Tình toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nữ nhi, lấy hai má cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nói :“Ta mang Yên nhi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Ngô Thế Huân gật gật đầu :“Tô di đi đi.”

Tô Tình ôm Ngô Yên đi về hướng nội viện. Ngô Thế Huân đứng tại chỗ nhìn các nàng rời đi, Kim Chung Nhân lẳng lặng đứng bên cạnh bồi hắn. Một lát sau, Ngô Thế Huân nói với Kim Chung Nhân :“Ngươi quay về yến tiệc trước đi, ta đi nói phòng bếp chuẩn bị một chút.”

Khi Kim Chung Nhân rời đi, đưa tay vỗ vỗ lưng Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân trước đi phòng bếp phân phó một phen, rồi mới quay trở lại yến tiệc, gặp rất nhiều người đều nhìn hắn, đang đợi hắn trở về, Ngô Thế Huân gật gật đầu, trực tiếp đi đến bên người Ngô Túc, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Ngô Túc gật đầu, đứng lên nói :“Cảm tạ chư vị quan tâm, tiểu nữ đã trở lại an toàn, mời các vị ngồi lại, thọ yến tiếp tục!”

Ngô Thế Huân lập tức phân phó xuống, cho nhà bếp mang đồ ăn lên. Lúc này, Ngô Thế Huân nhìn xung quanh yến tiệc, mới đột nhiên chú ý tới không thấy Ngô Diệc Phàm đâu, khi Phác Xán Liệt đến, thọ yến đã loạn thành một đoàn, ai cũng không chú ý tới Ngô Diệc Phàm đột nhiên biến mất, Ngô Thế Huân có chút hơi hơi lo lắng, lại không thể phân thân ra chạy đi tìm Ngô Diệc Phàm. Ngô Túc ngậm miệng không đề cập tới sự việc vừa rồi, trên dưới yến hội liền không có ai dám nhắc tới. Ngô Thế Huân thay phụ thân kính rượu từng bàn một, hắn cố gắng vực dậy tinh thần, lộ ra tươi cười, tiếp đón các vị khách đường xa tới đây. Quá nửa yến hội, Ngô Túc đột nhiên đứng dậy, giơ lên chén rượu trầm giọng nói :“Cảm tạ các vị khách nhân hôm nay nay đã đến vì chúc thọ lão phu, xin kính trước một ly!”

Nói xong, Ngô Túc đem chén rượu một hơi uống cạn. Ngô Thế Huân đứng dậy giúp hắn nâng cốc rót đầy. Ngô Túc gật gật đầu, tiếp tục nói :“Sự việc hôm nay, Thuỷ Nguyệt yêu giáo dám ngang nhiên khiêu khích Võ Lâm Minh, tàn sát vô tội, hành vi ti tiện, làm hại võ lâm Trung Nguyên! Võ Lâm Minh chúng ta cùng chi thể bất lưỡng lập, nhất định phải diệt trừ Ma giáo!” Đang nói Ngô Túc bỗng cầm chén rượu ném xuống đất. Chén rượu vỡ thành mấy mảnh, hương rượu thuần thục thấm vào mặt đất. Cử chỉ này của Ngô Túc, khích lệ lên cảm xúc của mọi người, lấy Lâm Tu Vong cầm đầu, ném chén rượu xuống đất, hô to :“Thề diệt trừ Ma giáo!”Trong lúc nhất thời tiếng hô nổi lên bốn phía, Ngô Thế Huân nắm chặt chén rượu, bình tĩnh nhìn bốn phía mọi người tâm tình trào dâng, trước mắt chợt loé lên hình ảnh đều là khi mình và Phác Xán Liệt ở chung, cùng với nụ cười luôn treo bên môi y. Ngô Túc đột nhiên vỗ vỗ lưng Ngô Thế Huân, thân thể Ngô Thế Huân hơi hoảng một chút, nghe Ngô Túc cất cao giọng nói :“Mong chư vị không chê, ngày mai liền đem yến tiệc này trở thành nơi Võ Lâm Minh tụ hội, tổ chức Võ Lâm đại hội, cùng bàn kế sách tiêu diệt Ma giáo!”

Buổi tối, tôi tớ đem nước tới, Ngô Thế Huân đóng cửa phòng, cởi quần áo tiếm vào bên trong dũng dục. Hắn đem chính mình hoàn toàn chìm vào trong nước, đến lúc không hô hấp được nữa, đầu mới trồi lên khỏi mặt nước. Ngô Thế Huân ở trên mặt nước chà sát một phen, rồi mới tựa vào bên cạnh dũng dục, nhắm mắt lại. Tắm rửa xong, mặc một chiếc áo dài sạch sẽ rộng thùng thình, tóc dài rối tung từ trong phòng đi ra. Khí nóng trên người còn chưa hoàn toàn bốc hơi hết, hai má hơi đỏ ửng thuỷ nhuận. Ngô Thế Huân ở trong hoa viên nhỏ gặp vài cô nương, trong đó liền có Xảo Vân cô nương. Hàn Xảo Vân nhìn thấy Ngô Thế Huân, lập tức đi lên đón, vài cô nương trẻ tuổi cũng đều đi theo vây quanh lại đây, hoặc thích thú hoặc khao khát đánh giá Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bị nhìn có chút ngượng ngùng, thân thể cứng ngắt tránh đi ánh mắt của họ, hành lễ nói :“Chư vị cô nương còn chưa nghỉ ngơi?”

Hàn Xảo Vân hỏi :“Ngô đại ca trễ như thế còn muốn đi đâu a?”

Ngô Thế Huân nói :“Ta... đi gặp Kim Chung Nhân.”

Hàn Xảo Vân kinh ngạc nói :“Kim Chung Nhân đạo trưởng sao? Quả nhiên đúng như lời giang hồ đồn, Ngô đại ca cùng Kim Chung Nhân đạo trưởng tình cảm chắc vô cùng tốt?”

Ngô Thế Huân cười cười :“Chúng ta đã là hảo hữu rất nhiều năm rồi.”

Hàn Xảo Vân tránh đường :“Vậy không quấy rầy Ngô đại ca nữa.”

Ngô Thế Huân nói :“Đa tạ, sắc trời cũng không còn sớm, các vị cô nương cũng nên đi nghỉ ngơi đi.”

Ngô Thế Huân đi qua hoa viên, đến khách phòng nơi Kim Chung Nhân ở, hắn đứng ở cửa phòng nhẹ gõ cửa. Cửa phòng mở ra, Kim Chung Nhân đứng trong cửa. Ngô Thế Huân đi vào, thấy trong phòng không châm đèn, thế nên đi đến trước bàn đem đèn châm lên. Kim Chung Nhân đóng cửa lại, trở lại bên giường ngồi xuống. Ngô Thế Huân bỏ đá lấy lửa xuống, ngẩng đầu nhìn Kim Chung Nhân hỏi :“Hôm nay ngươi có gặp qua Ngô Diệc Phàm không?”

Kim Chung Nhân gật gật đầu :“Ngươi đi cùng Phác Xán Liệt, lúc đó hắn cũng rời đi.”

Ngô Thế Huân kì quái nói :“Vì sao ta không thấy hắn?”

Kim Chung Nhân nói :“Có lẽ đi gặp Phác Xán Liệt.”

Ngô Thế Huân ngẩn ra, liền không hỏi lại nữa, đi đến bên giường ngồi xuống. Kim Chung Nhân nhắm lại hai mắt đả toạ. Ngô Thế Huân quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay sờ lên nốt chu sa chí ở giữa hai mày hắn. Kim Chung Nhân nói :“Ngày mai đại hội Võ Lâm, chuyện trọng yếu phải bàn là chuyện thảo phạt Thuỷ Nguyệt giáo.”

Ngô Thế Huân nói :“Ta biết, nữ tử Thuỷ Nguyệt giáo vốn không làm việc gì tốt sẽ bị đưa ra nói, thị phi đúng sai cũng không thể quyết định. Chỉ trách y ở trong thọ yến của cha ta công nhiên khiêu khích, bắt cóc muội muội ta, đều là hành động cha ta khinh thường nhất, tự nên biết hậu quả về sau.”

Kim Chung Nhân nói :“Cố ý khiêu khích...”

Ngô Thế Huân nghe Kim Chung Nhân chậm rãi nói bốn chữ này, trong lòng liền động, lại không hiểi vì sao nghĩ tới câu nói kia của Phác Xán Liệt “Những lời nói lúc trên giường không thể tin.” trong lúc nhất thời suy nghĩ lung tung, chỉ nói :“Ta hiện tại không thể tỉnh táo lại cẩn thận tự hỏi hành động của Phác Xán Liệt, đến tột cùng là được suy tính từ trước hay là cố ý có ý đồ khác, ta nhìn không ra.”

Kim Chung Nhân nói :“Vậy trước đừng nghĩ nhiều, Võ Lâm Minh không phải chỉ có một người là ngươi, khả năng ngươi có thể là vốn có hạn.”

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, ngã vào trên đùi Kim Chung Nhân, cảm giác được độ ấm cùng khí tức của y, trong lòng bình tĩnh lại không ít. Hắn gọi một tiếng :“Kim Chung Nhân.”

Kim Chung Nhân phất tay tắt đi ánh nến, trong phòng liền lâm vào một mảnh bóng tối. Ngô Thế Huân gối lên đùi Kim Chung Nhân, ôm lấy eo hắn, một lát sau liền ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.