Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 34: Chương 34




Ngô Thế Huân lẳng lặng đứng, nghe thanh âm lạnh lùng của Kim Chung Nhân cãi lại Giang Uyển Nhu vì hắn. Kỳ thật Giang Uyển Nhu nói đều có chút không sai, quan hệ giữa hắn cùng với Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt thật sự không đơn giản, hơn nữa mấy viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia, cũng từng nằm trong tay hắn. Chỉ là mấy lời nói phía sau, hắn không thể thừa nhận.

“Giang tiểu thư,“ Ngô Thế Huân chậm rãi nói, “Nói miệng không bằng chứng.”

Kim Chung Nhân yên lặng lại, ánh mắt quay lại nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đối với y gật gật đầu. Giang Uyển Nhu bị Kim Chung Nhân làm cho nổi giận mấy phần, lúc này cao giọng nói với Ngô Thế Huân :“Ngô Thế Huân, ngươi có dám thề với trời? Ngươi không cùng Hoàng Tử Thao cấu kết? Ngươi thật sự không lấy Bạch Ngọc Lưu Ly châu?”

Ngô Thế Huân nói :“Ta vì sao phải thề với trời? Giang tiểu thư, hôm nay đại hội võ lâm vốn là bàn bạc tấn công Thuỷ Nguyệt giáo, ngươi nhiều lần dây dưa lặp lại việc Hoàng Tử Thao cùng Bạch Ngọc Lưu Ly châu, hơn nữa một lòng muốn chứng minh ta có liên luỵ trong đó, ngươi rốt cuộc rắp tâm làm gì?”

Giang Uyển Nhu muốn nói chuyện này đến cùng, Ngô Thế Huân vẫn tiếp tục nói :“Võ Lâm Minh không thể đánh bại Thuỷ Nguyệt giáo, đối với ngươi có lợi gì?”

“Ta_” Giang Uyển Nhu nhất thời muốn cãi lại.

“Được.” Ngô Túc đột nhiên lên tiếng đánh gãy bọn họ, hắn đứng dậy, tiến lên hai bước đứng bên người Ngô Thế Huân, nói :“Đều là vu khống vô nghĩa!”

“Cha” Ngô Thế Huân khom người, thối lui một bước.

Giang Uyển Nhu cũng thu liễm khí thế bức người, nói một tiếng :“Ngô lão Minh chủ.”

Ngô Túc đánh giá Giang Uyển Nhu một lát, nói :“Giang tiểu thư, ngươi muốn Ngô Thế Huân thừa nhận cái gì?”

Giang Uyển Nhu ngẩng đầu lên, nói :“Ngô lão Minh chủ, ta từng tận mắt nhìn thấy, lúc Ngô Thế Huân ở trong buổi luận võ chọn rể của ta, đã cản Kim Chung Nhân đạo trưởng lại, để cho Hoàng Tử Thao chạy thoát, ta muốn hỏi, bọn họ đến tột cùng là có quan hệ gì?”

Hai tay Ngô Túc đặt ở sau lưng, “Ngô Thế Huân, trả lời nàng.”

Ngô Thế Huân nói :“Vâng. Ta cùng Hoàng Tử Thao khi còn bé đã quen biết nhau, khi đó hắn còn theo vu sư của Thiếu Lâm, chúng ta cũng xem như là tri giao hảo hữu.”

Ngô Túc lại hỏi :“Khi Giang tiểu thư luận võ kén rể, con có cố ý thả Hoàng Tử Thao đi hay không?”

Ngô Thế Huân đáp :“Đúng.”

Ngô Túc lạnh lùng nói :“Tại sao?”

Ngô Thế Huân chậm rãi hít một hơi, nói :“Bởi vì ngẫu nhiên nhìn thấy bạn thân lúc bé, nhất thời mềm lòng.”

Ngô Túc lại hỏi :“Vậy con hiện tại có còn qua lại hay không?”

Ngô Thế Huân nhìn xuống nói :“Có gặp qua vài lần.”

Ngô Túc hỏi :“Cùng Bạch Ngọc Lưu Ly châu có quan hệ gì không?”

Ngô Thế Huân lắc lắc đầu :“Không có liên quan gì, ta cũng không biết cái gì Bạch Ngọc Lưu Ly châu, cái gì bảo tàng. Ta cùng với hắn chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, cũng không có quan hệ cá nhân.”Ngô Túc yên lặng gật gật đầu, nói với Giang Uyển Nhu :“Ngươi còn nghi vấn gì không?”

Giang Uyển Nhu bắt gặp ánh mắt lợi hại của Ngô Túc, ẩn ẩn không vui, hơi do dự, lắc đầu nói :“Cảm ơn Ngô lão Minh chủ, ta không còn nghi vấn gì nữa.”

Ngô Túc trầm giọng nói: “Ân.” Sau đó ngẩng đầu nói với mọi người, “Thời gian cũng không còn sớm, thỉnh chư vị chưởng môn nghỉ ngơi một lát, ta bảo phòng bếp chuẩn bị cơm, ăn xong buổi chiều chúng ta tiếp tục bàn bạc.”

Không có ai dị nghị. Trước khi rời đi Ngô Túc nói với Ngô Thế Huân :“Con theo ta lại đây!”

Ngô Thế Huân đi theo phía sau phụ thân, một đường đi đến thư phòng. Tô Tình thấy sắc mặt Ngô Túc âm trầm, cũng đi theo. Ngô Túc đi đến sau bàn ngồi xuống, tay gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói :“Con nói cho ta! Hoàng Tử Thao là chuyện gì? Bạch Ngọc Lưu Ly châu là chuyện gì?”

Ngô Thế Huân vội vàng :“Lời hài nhi đã nói lúc trước, đều là lời nói thật.”

Ngô Túc cả giận nói :“Con còn muốn gạt ta? Con cho là người bên ngoài nhìn không ra, thì ngay cả ta cũng nhìn không ra? Những lời con nói vừa rồi, không có một câu là thật!”

Tô Tình nghe được kinh hãi, liền đi lên khuyên nhủ :“Lão gia, có chuyện gì từ từ nói.”

Ngô Túc trách mắng :“Im miệng! Ai cũng không được nói giúp hắn! Ta muốn hắn nói, sự việc Bạch Ngọc Lưu Ly châu là sao? Giữa con và Hoàng Tử Thao còn có hành động gì không để cho người khác biết?”

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, kéo một vạt áo quỳ xuống. Ngô Túc bưng lấy chén trà, ném xuống bên người Ngô Thế Huân, chén trà rơi trên mặt đất vỡ tan. Thế này mới giúp hắn chậm rãi bình ổn tức giận, nói :“Ngô Thế Huân! Có phải con đã quên thân phận của mình? Con là Minh chủ Võ Lâm.”

Ngô Thế Huân nói :“Con không quên.”

Ngô Túc hỏi :“Vậy tại sao con để cho Phác Xán Liệt chạy thoát?”

Ngô Thế Huân ngẩng đầu :“Con sợ hắn làm Yên nhi bị thương, không dám ra tay.”

Ngô Túc lại hỏi :“Vậy chuyện Bạch Ngọc Lưu Ly châu là sao? Bảo tàng lại là chuyện gì?”

Hơi yên lặng một lát, Ngô Thế Huân nói :“Trong truyền thuyết từng nói bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu có ghi lại một bảo tàng bí mật, là cái gì ở nơi nào, hài nhi quả thật không biết.”

Ngô Túc hỏi :“Con làm sao biết được thuyền thuyết về bảo tàng?”

Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn mặt đất bị vêt nước trà làm ướt, nói :“Cha mẹ thân nhân của Hoàng Tử Thao chính là vì vậy mà bị người ta sát hại.”

Ánh mắt Ngô Túc nheo lại :“Sao con biết? Hắn nói cho con?”

Ngô Thế Huân thẳng lưng nói :“Đúng vậy.”

Ngô Túc nói :“Con nếu đã sớm biết bí mật của Bạch Ngọc Lưu Ly châu, vì sao khi Phác Xán Liệt đến lấy, con không nói?”

Ngô Thế Huân im lặng không nói. Ngô Túc nói :“Con còn bao nhiêu việc lừa dối chúng ta?”

Ngô Thế Huân cúi đầu, Ngô Túc thế nhưng chậm rãi thở dài :“Huân nhi, khi ở bên ngoài cha không ở trước mặt những người đó chật vấn con, là vì cha hiểu được con biết chừng mực, cùng Hoàng Tử Thao có quan hệ cá nhân tốt, biết được bí mật của Bạch Ngọc Lưu Ly châu cũng thế, ta biết tâm của con vẫn là đặt trên vị trí Võ Lâm Minh chủ. Võ Lâm Minh ở trên tay ta lớn mạnh, giao đến trên tay con, là vì cha tin tưởng con!”

Tô Tình lẳng lặng đứng một bên nghe xong, cũng nhẹ giọng khuyên nhủ :“Ngô Thế Huân, có việc gì không thể cùng cha con nói rõ ràng sao? Chúng ta mới là người một nhà.”

Ngô Thế Huân nghe vậy, cả người phủ phục trên đất, đem cái trán dán lên mặt đất băng lãnh, nói :“Cha, hài nhi thực xin lỗi, có một vài việc hài nhi thật sự không thể nói.”

Ngực Ngô Túc kịch liệt phập phồng, cuối cùng giận dữ hét :“Hỗn trướng! Mang roi đến đây cho ta!”

Tô Tình giật mình nói :“Lão gia!”

Ngô Túc hô :“Quản gia! Mang roi đến đây!”

Tô Tình vội vàng la lên :“Ngô Thế Huân, còn không mau nhận sai với cha con!”

Ngô Thế Huân vẫn cắn răng, không nói được một lời. Quản gia lấy roi giao cho Ngô Túc, Ngô Túc nắm trong tay từng cái từng cái đánh lên trên lưng Ngô Thế Huân. Hắn nhắm mắt, cố nén đau đớn không phát ra âm thanh. Kế tiếp, roi kia đánh xuống lưng và mông Ngô Thế Huân, Ngô Túc hiển nhiên tức giận đến nóng nảy, một chút cũng không lưu tình, quất đến lúc y phục trên lưng Ngô Thế Huân đều nát ra, hiện ra chỗ nào cũng đều là vết máu. Tô Tình một chút cũng không thể cản lại, chỉ đành nhìn Ngô Túc đem tất cả tức giận phát tiết ra ngoài, cuối cùng ngừng tay, chỉ vào mũi Ngô Thế Huân vẫn cố chấp nói :“Hôm nay, việc của Võ Lâm Minh không cần con nhúng tay vào, ở trong nhà tỉnh táo lại cho ta, nơi nào cũng không được phép đi!”

Sắc mặt Ngô Thế Huân một mảnh trắng bệch, mồ hôi thấm ướt một đầu tóc dài, hắn nhắm mắt lại, gật gật đầu. Lúc thương nghị buổi chiều, Ngô Thế Huân không lộ diện. Một mình hắn nằm trong phòng, buồn ngủ. Vết thương trên lưng và mông đều đã bôi thuốc, nhưng vẫn là từng đợt nóng bỏng đau đớn, thân thể phảng phất cúng phát nhiệt, cả người đều không tỉnh táo. Mơ màng nặng nề nằm trên giường, giống như nằm mơ, trông mơ có một khí tức ôn hoà quen thuộc, nhưng hắn trong lúc nhất thời không thể nhận ra được. Trong giây lát khi tỉnh lại, cảm giác trong đầu từng đợt trướng đau, hắn lắc lắc đầu, phát hiện bên giường có một người ngồi. Người nọ dựa vào trên giường, một chân đặt ở trên giường, một chân khác thì đạp trên mặt đất, dùng tay chống cằm, đang nhìn lưng mông trần trụi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.