Ngô Thế Huân hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, lập tức muốn kéo chăn che lại, người bên cạnh một phen đè lại cổ tay hắn :“Che cái gì?”
Ngô Thế Huân hỏi :“Trở về lúc nào?”
Người nọ nói :“Lúc ngươi bị cha ngươi đánh đòn.”
Ngô Thế Huân dở khóc dở cười, gọi một tiếng :“Hoàng Tử Thao ca ca.”
“Sao vậy?” Hoàng Tử Thao nói, “Bị đánh đau sao?”
Ngô Thế Huân cười khổ, không biết phải trả lời hắn như thế nào. Hoàng Tử Thao đột nhiên nâng tay, một bàn tay không nhẹ không nặng chụp lên mông Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nhất thời đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Hoàng Tử Thao nói :“Ta đếm, cha ngươi đánh ngươi tổng cộng bốn mươi mốt roi.”
Ngô Thế Huân nói :“Đúng vậy, một chút cũng không chịu lưu tình.”
Hoàng Tử Thao cười cười, nói :“Đã nhớ kỹ chưa? Thân là đường đường Minh chủ Võ Lâm, sao có thể cùng tà ma ngoại đạo kết giao?”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn về Hoàng Tử Thao, vươn một tay nắm lấy tay hắn, cũng cười nói :“Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Hoàng Tử Thao nói :“Bị đánh mà không nhớ, lần sau còn phải xem roi của ai.”
Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói :“Vậy phải xem là ai.”
Ngón tay Hoàng Tử Thao dừng ở trên mông Ngô Thế Huân, tránh đi miệng vết thương, thong thả dao động. Ngô Thế Huân cảm giác có chút ngứa, nhịn không được động đậy thân thể muốn tránh. Hoàng Tử Thao không tính buông tha cho hắn, ngón tay thong thả rơi xuống nơi không bị thương trên mông, quấy rầy nơi huyệt khẩu màu đỏ nhạt kia. Khuôn mặt tái nhợt của Ngô Thế Huân kia không khỏi hiện lên một tia đỏ hồng, “Đừng nháo,“ Hắn nói, nhưng khí tức có đôi chút mềm yếu.
Hoàng Tử Thao đem ngón tay để ở huyệt khẩu, thong thả hướng bên trong tìm kiếm, thịt mềm xung quanh nội bích lập tức đem ngón tay gã gắt gao bao vây lại, ướt át mà ấm áp. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng thở dốc, ngón tay siết chặt lấy sàng đan dưới thân, hữu khí vô lực nói :“Ngươi muốn ta chết sao?”
Hoàng Tử Thao đem ngón tay đâm vào, “Không chết được, yên tâm đi.”
Ngô Thế Huân tựa hồ cảm giác được hậu huyệt của mình có chút lưu luyến, còn nhớ được hình dạng ngón tay của Hoàng Tử Thao, thậm chí còn khát vọng nhiều hơn, không khỏi nở nụ cười, có chút tự giễu. Lúc này, Hoàng Tử Thao đột nhiên đứng lên, hướng ngoài cửa nói: “Tiến vào.”
Ngô Thế Huân ngẩn ra, hắn còn không phát hiện ngoài cửa có người. Nhưng mà ngoài cửa không có động tĩnh, Hoàng Tử Thao bỗng nhiên nâng tay, mở ra năm ngón tay, cửa phòng đột nhiên hướng bên trong mở ra, một thân ảnh bị nội lực cường đại của gã hút vào. Người nọ đụng vào bàn mới dừng lại, che ngực ho khan hai tiếng. Tinh thần Ngô Thế Huân nâng cao, nhìn người nọ vừa tiến vào thì ra là Ngô Diệc Phàm, lắp bắp kinh hãi, hai tay chống đỡ muốn đứng lên. Một tay Hoàng Tử Thao đặt lên vai hắn, “Đừng đứng lên.”
Ngô Diệc Phàm xoa ngực, cũng vội vàng nói :“Ngươi đừng nhúc nhích.”
Hắn xoay người đóng cửa phòng, khi đi qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Tử Thao một cái, hướng Ngô Thế Huân ở bên giường đi tới. Ngô Diệc Phàm bán ngồi xổm xuống bên giường, tinh tế xem xét miệng vết thương trên lưng Ngô Thế Huân, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tử Thao một cái :“Ngươi muốn hại chết hắn sao?”
Hoàng Tử Thao hừ cười một tiếng. Ngô Diệc Phàm lấy từ trong lòng ra một bình bạch ngọc, gỡ bỏ nút bình, từ trong bình đổ ra một ít thuốc mỡ trong suốt lên tay mình, rồi mới mềm nhẹ xoa lên miệng vết thương trên mông Ngô Thế Huân. Thuốc mỡ kia ôn hoà mà thanh lương, vừa xoa lên, miệng vết thương đang nóng rát đau đớn liền biến mất, chỉ còn lại một trận mềm nhẹ thoải mái. Ngô Diệc Phàm lại đổi một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên thuốc, đút Ngô Thế Huân ăn, dùng tay áo chà xát cái trán đầy mồ hôi của hắn, hỏi :“Có tốt lên chút nào không?”
Ngô Thế Huân gật đầu :“Thoải mái hơn rất nhiều.”
Ngô Diệc Phàm một hơi thả lỏng, “Vậy là tốt rồi.”
Ngô Thế Huân hỏi :“Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới trở về?”
Ngô Diệc Phàm nhìn đi nơi khác :“Có một số việc.”
Ngô Thế Huân hỏi :“Có việc gì?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Việc của ta.”
Hoàng Tử Thao bỗng nhiên nói :“Có việc gì của mà ngươi không dám nói cho người khác nghe?”
Tính tình Ngô Diệc Phàm bộc phát, nói :“Chuyện của ta vì sao phải nói cho ngươi nghe?”
Hoàng Tử Thao nắm một cánh tay Ngô Diệc Phàm, đem hắn nhấc lên, tránh đi Ngô Thế Huân mà ném hắn vào phía trong giường, lạnh lùng nói :“Ta không muốn biết, nói cho hắn nghe.”
Ngô Diệc Phàm ở trên giường lăn một cái, mới quỳ lên, đang muốn tức giận, bỗng nhiên nghe Ngô Thế Huân rên rỉ một tiếng, “Đau quá.” vội vàng cúi đầu xem miệng vết thương trên lưng Ngô Thế Huân. Kỳ thật, Ngô Thế Huân cũng không bị đụng tới miệng vết thương, chỉ là sợ bọn họ gây sự với nhau. Ngô Diệc Phàm nhìn từng đạo hồng ngân trên lưng Ngô Thế Huân, trong lòng khó chịu, nói :“Yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ không để lại dấu vết.”
Nói xong, đưa tay ôm lấy Ngô Thế Huân, để hắn nằm vào trên đùi mình. Thế là Ngô Thế Huân lại hỏi :“Ngươi đi gặp Phác Xán Liệt phải không?”