Ánh mắt Ngô Diệc Phàm hơi khép lại, nhìn Ngô Thế Huân nói :“Y đối với ngươi như vậy, ngươi còn muốn y sao.”
Ngô Thế Huân lắc đầu :“Ta chỉ là nghĩ không rõ ràng... “
“Vậy đừng nghĩ,“ Ngô Diệc Phàm đánh gãy lời hắn, “Đừng nghĩ đến y, y sẽ không quay đầu lại tìm ngươi đâu.”
Không biết vì sao, Ngô Thế Huân nghe lời này của Ngô Diệc Phàm, ngược lại cảm thấy có chút kì quái, hỏi :“Y là có mục đích khác đúng không? Ngươi biết được những gì?”
Ngô Diệc Phàm quay mặt đi, âm thanh lạnh lùng nói :“Ta cái gì cũng không biết.”
Ngô Diệc Phàm càng che che giấu giấu, trong lòng Ngô Thế Huân càng bất an, bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu đều ở trong tay Phác Xán Liệt, nếu là nói muốn bảo hộ cổ vương, y cũng không thể tận tâm tận lực tìm kiếm bốn hạt châu kia như thế, Ngô Thế Huân cẩn thận nghĩ lại, ngược lại nếu nói muốn độc chiếm bảo tàng thì còn có khả năng. Nhưng rốt cuộc bảo tàng kia có cái gì? Ngô Thế Huân ngoại trừ nghe nói qua có thể tìm được phương pháp giết cổ vương, cái khác hắn hoàn toàn không biết. Chẳng lẽ, đúng như Phác Xán Liệt từng nói qua, y muốn một mình đi giết cổ vương. Kỳ thật cái này cũng không khó nghĩ đến, ở trong lời nói của Kim Chung Nhân từng nhắc qua Phác Xán Liệt là cố ý khiêu khích, chỉ là khi đó Ngô Thế Huân không thể bình tĩnh, khó có thể cẩn thận suy nghĩ. Bây giờ như bị đánh trúng một roi, tâm ngược lại càng thêm yên tĩnh, lại thấy Ngô Diệc Phàm ấp úng không chịu nói rõ ý đồ của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân ngược lại càng thêm hoài nghi. Hắn bỗng nhiên đẩy Ngô Diệc Phàm ra, chống đỡ suy yếu muốn đứng lên.
Ngô Diệc Phàm lắp bắp kinh hãi, “Ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Tử Thao cũng đưa tay chắn hắn lại, Ngô Thế Huân nói :“Chúng ta đi Thủy Nguyệt giáo.”
Ngô Diệc Phàm kinh ngạc nói :“Bộ dáng của ngươi đều thành thế này, còn đi Thủy Nguyệt giáo làm gì?”
Ngô Thế Huân nói :“Đi gặp Phác Xán Liệt.”
Nói dứt lời, Ngô Thế Huân tránh đi cánh tay Hoàng Tử Thao đang ngăn cản mình, vừa muốn xuống giường miệng vết thương trên lưng liền một trận đau nhức, hai chân không khỏi nhũn ra suýt chút nữa đã té trên mặt đất. Hoàng Tử Thao một phen ôm chặt lấy hắn, hai tay vòng qua nách hắn, đem thân thể hắn kéo lên. Ngô Thế Huân đành ôm cổ Hoàng Tử Thao, mặt có chút đỏ. Ngô Diệc Phàm từ trên giường đi xuống, ngăn lại Ngô Thế Huân, “Ngươi đừng đi.”
Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, lại ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Tử Thao, “Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi và Kim Chung Nhân đi cùng ta, giúp ta nhìn xem một chút.”
Hoàng Tử Thao cúi đầu, “Sao? Y ở trước mặt nhiều người như vậy cho ngươi một cái tát, ngươi còn muốn đưa đến cửa cho y sao?”
Trinh Mạc nói :“Ta là muốn hỏi y một câu: Y có phải tính toán một mình đi giết cổ vương hay không?”
Hoàng Tử Thao nói :“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Ngô Thế Huân không khỏi giảm nhẹ âm thanh, “Nếu như không phải, Bạch Ngọc Lưu Ly châu ta đưa cho y đó là của y, ta đã nói cùng y nhất đao lưỡng đoạn, y như thế nào đều cùng ta không quan hệ; nhưng nếu y thật sự quyết tâm một mình đi giết cổ vương, vô luận như thế nào ta đều sẽ không đồng ý, đó không phải là chuyện của một người, mà là chuyện của chúng ta!”
Hoàng Tử Thao hỏi :“Ngươi muốn cùng y cùng nhau giết cổ vương?”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Hoàng Tử Thao yên lặng một lát, bỗng nhiên ôm Ngô Thế Huân đứng lên, “Vậy liền đi thôi.”
Ngô Diệc Phàm vội vàng ngăn bọn họ lại, “Các ngươi nhất định phải đi sao?”
Ngô Thế Huân nói :“Đúng, Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi đi trước tìm Kim Chung Nhân lại đây giúp ta.”
Hoàng Tử Thao đem hắn nhẹ nhàng thả lại lên giường, nói :“ Được.”
Ngô Diệc Phàm vội la lên :“Ngươi muốn cùng hai bọn họ đi? Ta thì sao?”
Ngô Thế Huân hơi hơi nhíu mày, “Ngươi vì sao không chịu nói cho ta biết chân tướng sự thật?”
Hoàng Tử Thao lúc này đã đẩy cửa đi ra ngoài, khi đóng cửa lại, Ngô Diệc Phàm thấp giọng nói :“Ta đáp ứng sư huynh không nói.”
Ngô Thế Huân nghe vậy, nháy mắt trợn to hai mắt, hắn biết mình dự đoán quả nhiên không sai. Ngô Diệc Phàm nhìn ánh mắt mong chờ của Ngô Thế Huân, bất đắc dĩ đi đến bên giường ngồi xuống, “Ngươi đoán không sai, sư huynh tính một mình đi giết cổ vương. Việc này thực sự có khả năng có đi không có về, y hạ quyết tâm cùng cổ vương đồng quy vu tận, để ta sau khi xong việc đi lấy tâm huyết cổ vương, thay ngươi giải độc.”
Ngực Ngô Thế Huân bỗng nhiên một trận đau nhức, gần như không thở nổi, hắn nắm tay để bên môi, dùng răng nanh cắn ngón tay mình, muốn giảm bớt đau đớn trong ngực, câu nói đầu tiên thốt ra được là :“Phác Xán Liệt.”
Hắn không biết chính mình nên vui vẻ hay khổ sở, Phác Xán Liệt không phản bội hắn, nhưng Phác Xán Liệt lại muốn bỏ hắn lại. Cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, Kim Chung Nhân đi qua cửa đi đến, vết thương trên người Ngô Thế Huân y vẫn là lần đầu nhìn thấy, hơi hơi nhíu mày. Ngô Thế Huân thấy Kim Chung Nhân, lại càng cảm thấy khổ sở, đưa tay về phía y, kêu :“Kim Chung Nhân.”
Kim Chung Nhân tiến đến, cầm tay Ngô Thế Huân hỏi :“Sao vậy?”
Ngô Thế Huân nói :“Đi Thủy Nguyệt giáo, tìm Phác Xán Liệt.”
Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn hắn, lại nhìn khuôn mặt đầy ủ rũ của Ngô Diệc Phàm, đáp: “Muốn đi liền đi đi.”
Hoàng Tử Thao theo phía sau Kim Chung Nhân tiến vào, đưa tay đóng cửa phòng lại. Kim Chung Nhân hỏi :“Không từ mà biệt?”
Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, “Ta nghĩ vậy.”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên nắm cánh tay Ngô Thế Huân, “Ta cũng phải đi!”
Ngô Thế Huân hỏi hắn :“Rốt cuộc Phác Xán Liệt còn nói những gì? Cái gì ghi lại phương pháp giết chết cổ vương cùng với bảo tàng, rốt cuộc là cái gì?”
Ngô Diệc Phàm cyên lặng một lát, nói :“Ngươi muốn biết, ta đây đều nói cho ngươi. Bất quá chúng ta cùng đi ra ngoài rồi nói.”
Hoàng Tử Thao bỗng nhiên nói :“Ngươi dạng này còn muốn ra đi ra ngoài, còn muốn đi cùng hắn.”
Ngô Thế Huân nhìn Ngô Diệc Phàm bộ dáng tựa hồ cúi xuống, có chút không đành lòng, đưa tay sờ sờ mặt hắn, Ngô Diệc Phàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mới khẽ cười đi lên ở bên môi hắn hôn một cái. Ngô Thế Huân chống đỡ đứng dậy, “Ta muốn mặc y phục.”
Ngô Diệc Phàm vội vàng nói :“Ta đến.” Hắn đi đến bên cạnh giá áo giúp Ngô Thế Huân lấy quần áo, cẩn thận giúp Ngô Thế Huân mặc vào. Ở trên lưng Ngô Thế Huân tinh tế bôi lên một lớp thuốc mỡ giảm đau, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy còn một chút nóng rát đau đớn, đứng lên xuống giường đi lại đã không còn vấn đề gì lớn. Hắn đi đến bên bàn, lấy bút lông trên giá xuống, trên giấy viết lý do, để lại cho Ngô Túc một phong thư. Rồi mới đem thư đặt lên bàn, dùng chén trà chặn lại, nói :“Chúng ta lên đường thôi.”