Ngô Thế Huân nóng lòng chạy đi, vốn định mỗi người một con ngựa chạy tới Ngọc Khê, bất đắc dĩ trên mông còn có thương tích, căn bản chịu không được yên ngựa xóc nảy. Hoàng Tử Thao nói: “Ngươi nhất định muốn cưỡi ngựa, ta có thể ôm ngươi.”
Ngô Thế Huân đương nhiên không chịu, cuối cùng vẫn là mướn xe ngựa, Ngô Diệc Phàm ở trên xe toàn tâm toàn ý giúp Ngô Thế Huân trị thương, chỉ chờ miệng vết thương trên mông tốt hơn một chút, liền đổi thành cưỡi ngựa đi trước. Ở bên trong thùng xe, Ngô Thế Huân nằm, Ngô Diệc Phàm giúp thượng dược. Ngô Thế Huân hỏi :“Ngươi nói Bạch Ngọc Lưu Ly châu cùng bảo tàng, rốt cuộc câu chuyện là như thế nào?”
Ngô Diệc Phàm động tác không đổi, đáp :“Trong truyền thuyết, Ngọc Khê cổ vương ban đầu tồn tại là do một thiếu nữ danh là A Ny ở Ngọc Khê nuôi dưỡng. A Ny có một thứ vũ khí gọi là tâm trùy, chuyên dùng để khắc chế cổ vương.”
Ngô Thế Huân hỏi :“Sau này thế nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Trong truyền thuyết A Ny từng nhận thức một nam tử Trung Nguyên, quyết tâm muốn cùng nam tử kia rời đi. Khi nàng rời đi Ngọc Khê, nàng sợ không ai ở Ngọc Khê có thể khống chế cổ vương, thế là đem cổ vương giấu ở rừng rậm bên ngoài Ngọc Khê, lấy Ngũ Độc Thánh Thú trấn giữ, vào không được ra không được. Sau này lại không đành lòng nhìn cổ vương khốn đốn mà chết đi, thế là tuyển vài tên tộc nhân, đời đời kiếp kiếp thủ hộ cổ vương, đó cùng là nguyên nhân có Thủy Nguyệt giáo ban đầu. Sau khi A Ny cùng nam tử Trung Nguyên rời đi, nam tử Trung Nguyên kia không thể mãi làm cao thủ, hắn quyết tâm cùng A Ny thoái ẩn giang hồ, liền đem bí tịch võ công của mình cùng với tâm trùy của A Ny cùng nhau đem đi chôn giấu, lấy Bạch Ngọc Lưu Ly châu làm chìa khóa, cứ như vậy không màng thế sự.”
Ngô Thế Huân nghe xong chân tướng, hỏi :“Làm sao các ngươi biết chuyện trong đó là thật.”
Ngô Diệc Phàm nói :“Thủy Nguyệt giáo truyền thừa thủ hộ cổ vương nhiều năm như thế, tự nhiên là có di huấn của tổ tiên. Kỳ thật từ xưa đến nay, trách nhiệm thủ hộ cổ vương vẫn là được lưu truyền qua các đời trong tộc Ngọc Khê, đến khi đến sư phụ ta, hắn là người Hán, hắn không cam lòng bị cổ vương trói buộc, liền động tâm muốn tìm kiếm bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu. Sau này khi hắn thu ta cùng sư huynh làm đồ đệ, sư huynh kế thừa vị trí giáo chủ, lại thu lưu rất nhiều nữ tử Trung Nguyên gặp rủi ro, mới thành Thủy Nguyệt giáo bây giờ.”
Ngô Thế Huân nghi hoặc nói :“Thủ hộ cổ vương, lại như thế nào có thể liên quan đến tính mạng các ngươi?”
Ngô Diệc Phàm ảm đạm nói :“Võ công chúng ta tu luyện, một phần đó là vì dùng để kiếm ăn cho cổ vương. Bao gồm những nữ tử hấp thu nguyên dương nam tử, thủ hạ của sư huynh, dùng điều này trở lại Thủy Nguyệt giáo luyện cổ, mà sư huynh và ta phải dùng thân thể hấp thu cổ độc, lại một lần nữa tự lấy thân mình dưỡng cổ vương.”
“Tự thân tự dưỡng?” Ngô Thế Huân cả kinh nói, “Làm cách nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Đem cổ độc hấp thu vào máu, bản thân liền đưa cho cổ vương lấy máu, sau khi hút hết cổ độc, lại đem máu thừa đưa lại vào thân thể chúng ta.”
Ngô Thế Huân nghe được sắc mặt trở nên hơi hơi tái đi, “Điều này có thể?”
Ngô Diệc Phàm nhịn không được cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, mỗi lần đều như chết đi sống lại. Tuy nói tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục, nhưng thống khổ trong đó ai có thể tưởng tượng được? Cùng thứ này sống như thế, ta tình nguyện thống khoái chết đi.”
Ngón tay Ngô Thế Huân nắm chặt gối mềm, “Vậy Phác Xán Liệt...”
Ngô Diệc Phàm :“Ta đoán sư huynh đã đi lấy thứ tâm truỳ, tính ra cũng đã đến lúc dưỡng cổ vương, y hẳn là tính toán thừa dịp cổ vương hấp huyết, lấy thứ tâm trùy giết chết cổ vương, thứ đó đao kiếm bình thường đều không thể làm được gì. Chỉ là khi đó, cổ vương không thể đem máu đưa vào thân thể y, cũng chỉ có thể đồng quy vu tận.”
Trong lòng Ngô Thế Huân đau xót.
“Cho nên sư huynh dặn dò ta, đến lúc đó nhất định phải đến nơi cổ vương chết lấy máu, dùng tài năng của ta vì ngươi giải độc.”
Ngô Thế Huân cúi đầu, nhịn không được thở dài một tiếng. Trên tay Ngô Diệc Phàm dính thuốc mỡ dừng ở trên mông Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bỗng nhiên nói :“Nếu ngươi không muốn đi giết cổ vương, liền không cần đi cùng chúng ta.”
Ngô Diệc Phàm giật mình nói :“Cái gì không muốn đi?”
Ngô Thế Huân nói :“Ngươi rất rõ ràng cổ vương lợi hại, Phác Xán Liệt tình nguyện mất mạng, nói lên rằng hắn nhìn được, hợp sức lực mấy người chúng ta lại, cũng không thể làm đối thủ của cổ vương. Nếu việc này là chịu chết, ngươi không nhất thiết phải cùng mấy người chúng ta cùng đi, vẫn là nên lưu lại ngoài rừng, hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên quỳ thẳng thân thể lên, “Những lời này sao ngươi không nói cùng Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao? Tính mạng bọn họ thì có thể?”
Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói :“Ta đương nhiên cũng sẽ nói với bọn họ.”
Ngô Diệc Phàm nói :“Ngô Thế Huân, ngươi không tin ta.”
Ngô Thế Huân nói :“Ta không phải không tin ngươi, mà là ngươi cùng bọn họ không giống nhau... “
“Không giống nhau cái gì!” Ngô Diệc Phàm đánh gãy lời hắn, “Tình cảm ta đối với ngươi so với bọn họ không ít, bọn họ có thể làm đến đâu ta giống họ cũng có thể làm như thế! Phác Xán Liệt có thể vì ngươi đi tìm chết, ta cũng có thể! Ngươi chờ mà xem!”+
Nói xong, Ngô Diệc Phàm nổi giận đùng đùng xốc lên màn xe xuống khỏi xe ngựa.