Ngô Diệc Phàm tự xuống xe ngựa liền không chịu đi lên. Ngô Thế Huân nằm lâu, cảm giác mệt mỏi, đứng dậy đổi tư thế. Hắn ôm vạt áo, xốc lên màn xe bên cửa sổ nhìn thấy Ngô Diệc Phàm cưỡi một con ngựa, mặt không chút thay đổi, không gần không xa đi theo phía sau xe ngựa. Ngô Thế Huân có chút bất an, muốn chờ đến lúc Ngô Diệc Phàm bôi thuốc cho hắn, nói lời xin lỗi, nói ngọt dỗ hắn vài câu. Đợi hồi lâu, đến lúc nên bôi thuốc, người vén rèm đi vào là Hoàng Tử Thao. Ngô Thế Huân lắp bắp kinh hãi, “Sao lại là ngươi?”
Hoàng Tử Thao nói :“Sao không thể là ta?”
Nói xong, gã nửa quỳ xuống phía sau Ngô Thế Huân, chụp mông hắn một phát, “Nằm cho tốt.”
Miệng vết thương của Ngô Thế Huân bị đụng tới,nhát thời đau đến sắc mặt trắng bệch, thật cẩn thận nằm xuống. Hoàng Tử Thao đem ngoại bào của hắn kéo ra, đổ thuốc mỡ vào trong lòng bàn tay, ở trên lưng hắn tinh tế bôi. Ngô Thế Huân đem mặt chôn ở trên gối, một lát sau, âm thanh phiền muộn hỏi :“Hắn lại sinh khí?”
“Ai?” Hoàng Tử Thao hỏi.
Ngô Thế Huân nói :“Ngô Diệc Phàm.”
Hoàng Tử Thao nói :“Làm sao ta biết?”
Ngô Thế Huân liền không hỏi nữa. tay Hoàng Tử Thao dừng ở trên mông Ngô Thế Huân, lực đạo mềm nhẹ. Ngô Thế Huân hơi hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói :“Chuyến đi Ngọc Khê này, nếu là có đi không có về, Hoàng Tử Thao ca ca còn nguyện ý đi cùng ta không?”
Bàn tay Hoàng Tử Thao sờ qua mông Ngô Thế Huân, không chút để ý hỏi một câu :“Có đi không có về? Ta với ngươi cùng nhau đi, tại sao lại có đi không có về?”
Ngô Thế Huân nhịn không được cử động thân mình, quay đầu nhìn về phía Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao chú ý tới ánh mắt hắn, vẫn chuyên tâm bôi thuốc cho hắn, khóe miệng lại hơi hơi gợi lên, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta sẽ dẫn ngươi trở về, tiếp tục làm Minh chủ Võ Lâm của ngươi.”
Thế là Ngô Thế Huân cũng cười khẽ một tiếng, “Còn có thể không làm Võ Lâm Minh chủ, cũng không phải ta nói muốn làm, ta cũng không để ý.”
“Sao vậy?” Hoàng Tử Thao nói, “Đã nhìn ra?”
Ngô Thế Huân thở dài :“Cuối cùng sẽ có người, so với ta càng thích hợp ngồi ở vị trí kia.”
Hoàng Tử Thao giúp hắn thay cho tốt dược, đem bình dược thu lại, một tay kéo lại quần áo phía sau cho Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngồi chồm hổm dậy. Hoàng Tử Thao liền bắt lấy tóc hắn, làm cho hắn ngẩng đầu lên, hôn lên môi hắn. Ngô Thế Huân gian nan mở môi ra tiếp nhận hôn sâu của Hoàng Tử Thao, một lát sâu thở hồng hộc bị Hoàng Tử Thao buông ra. Hoàng Tử Thao đứng dậy, nói :“Ngươi nghỉ ngơi đi.” rồi mới vén rèm lên đi xuống xe ngựa.
Ngô Thế Huân nghỉ ngơi hai ngày, cảm giác vết thương phía sau đã muốn tốt lên không ít, liền kiên quyết không ngồi xe ngựa nữa, mà là đổi sang cưỡi ngựa cùng ba người bọn họ, ngày đêm kiên trì đi về hướng Thủy Nguyệt giáo. Vết thương trên lưng hòa hảo, chỉ là ở trên mông mỗi ngày ngồi trên yên ngựa bị cọ xát, đến buổi tối khi nghỉ ngơi, nơi đó nóng rát đau đớn. Rất nhiều thời điểm bỏ qua nơi dừng chân, liền nghỉ lại bên trong rừng cây. Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao tức giận, Ngô Diệc Phàm cầm thuốc mỡ đứng phía sau Ngô Thế Huân, âm thanh lạnh lùng nói :“Cởi quần.”
Ngô Thế Huân không biết như thế nào cho phải, lúng túng nói :“Đi qua bên kia đi.”
Ngô Diệc Phàm liếc mắt nhìn rừng rậm phía sau một cái, xoay người hướng bên trong đi đến. Ngô Thế Huân đi theo. Đợi đến khi chỉ có thể ẩn ẩn thấy ánh lửa, không thể nhìn thấy thân ảnh Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao nữa, Ngô Diệc Phàm dừng lại, quay người lại nói với Ngô Thế Huân :“Được rồi.”
Ngô Thế Huân đứng lại, hơi do dự một chút, cởi bỏ dây lưng, xoay người đỡ lấy thân cây bên người, nhấc vạt áo lên đem song mông lộ ra. Ngô Diệc Phàm đạp lá khô dười chân, đến gần bên người Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân không khỏi siết chặt thân cây, chờ bàn tay Ngô Diệc Phàm dừng lại ở trên mông hắn. Nhưng mà cái tay kia sờ lên lại là cảm xúc khô ráo lạnh lẽo, cũng không dính thuốc mỡ.
“Ngô Thế Huân,“ Ngô Diệc Phàm ghé vào lỗ tai hắn trầm giọng nói. Ngô Thế Huân quay đầu đi.
Ngô Diệc Phàm nói :“Ngươi thế nào không tin ta?” Vốn là ngữ khí bình thản, Ngô Thế Huân nghe ra trong đó lại là không cam lòng. Ngô Thế Huân bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay kia của Ngô Diệc Phàm, nhẹ giọng nói :“Thực xin lỗi. Ý của ta vốn không phải như thế, ta chỉ hy vọng ngươi đừng nhất thời xúc động.”
Ngô Diệc Phàm nói :“Đây không chỉ là việc của ngươi và Phác Xán Liệt, còn có ta.”