Ngô Thế Huân nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm lại hít sâu một hơi, dựa vào những tảng đá gập ghềnh bên cạnh vách động đi xuống dưới. Trong lòng Ngô Thế Huân căng thẳng, muốn đi theo, bỗng nhiên bị Hoàng Tử Thao kéo tay, “Nhìn thử đi.”
Ngô Diệc Phàm rơi xuống mặt đất, hai chân trần trụi đạp trên niêm mạc màu xanh, làm nổi bật làn da trong suốt như ngọc. Hắn từng bước hướng phía trước đi đến, mà Phác Xán Liệt cũng đang gian nan chống đỡ quỳ lên. Ngô Diệc Phàm tới gần Phác Xán Liệt, không để cổ vương phản ứng được. Hắn cũng cẩn thận đề phòng, đứng ở bên người Phác Xán Liệt, thong thả quỳ xuống, hai tay từ bên cạnh ôm lấy người Phác Xán Liệt, không để cho hắn đứng lên lại. Phác Xán Liệt tựa hồ sửng sốt một chút, quay đầu lại, một mảnh mờ mịt mà nhìn Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm biết Phác Xán Liệt lúc này phải thừa nhận thống khổ như thế nào, cổ họng y phát ra từng đợt rên rỉ khổ sở, hai tay hắn gắt gao vây quanh y, nhẹ giọng nói :“Sư huynh, đừng nhúc nhích.”
Phác Xán Liệt bỗng nhiên hé miệng, yết hầu khô sáp gian nan phát ra âm thanh, y nói :“Giết cổ vương.”
Ngô Diệc Phàm đối hắn nói :“Còn chưa tới lúc.”
Phác Xán Liệt tựa hồ đã nghe hiểu, y cúi đầu, nhìn theo xúc tu của cổ vương đang sáp nhật vào thân thể của mình, y có thể cảm nhận được một lượng máu lớn rời khỏi thân thể chính mình, chỉ còn lại một chút đủ để trái tim mình duy trì máu huyết lưu thông, từ xúc tu của cổ vương tuần hoàn qua lại, chảy vào lại trong cơ thể mình. Phác Xán Liệt lắc đầu, nắm chặt thứ tâm trùy trong tay, muốn tránh khỏi Ngô Diệc Phàm. Y biết đã đến lúc, y đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo, tại thời điểm y suy yếu, cũng là thời điểm cổ vương hấp thụ cổ độc trong máu nhiều nhất, đó chính là thời điểm động thủ. Nhưng thân thể hắn suy yếu như vậy, làm thế nào có thể từ trong lòng Ngô Diệc Phàm giãy dụa ra đây? Ngô Diệc Phàm không ngừng khuyên can hắn, “Sư huynh, chờ một chút.”
Ngô Thế Huân cuối cùng từ trên đài cao nhảy xuống, chỉ có Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao vẫn đứng trói chặt động tĩnh của cổ vương. Ngô Thế Huân cũng chậm rãi hướng Phác Xán Liệt đi tới, khi hắn quỳ xuống bên cạnh Phác Xán Liệt, đưa tay lấy đi thứ tâm trùy trên tay Phác Xán Liệt, y nắm chặt không buông. Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói :“Phác Xán Liệt, là ta.”
Phác Xán Liệt nói :“Ngươi là ai?”
Thanh âm Ngô Thế Huân giảm nhẹ :“Ta là Ngô Thế Huân a.”
Thanh âm khô sáp của Phác Xán Liệt bỗng nhiên có chút run rẩy, y nói :“Nhớ rõ lấy tâm huyết, cứu Ngô Thế Huân.”
Hai tay Ngô Thế Huân ôm cổ Phác Xán Liệt, hai má cùng hai má y chạm vào nhau, “Được.” Ngô Thế Huân nói, “Ngươi yên tâm.”
Thân thể Phác Xán Liệt đột nhiên run rẩy càng lúc càng thêm kịch liệt, Ngô Thế Huân khẩn trương kêu :“Phác Xán Liệt.”
Ngô Diệc Phàm đè cánh tay Ngô Thế Huân lại, “Cổ vương đã hút cổ độc, muốn đem máu đưa lại vào thân thể sư huynh.”
Ngô Thế Huân nhất thời quỳ thẳng thân thể, dùng sức đoạt thứ tâm trùy trong tay Phác Xán Liệt. Thân thể Ngô Diệc Phàm cũng căng thẳng, nói với Ngô Thế Huân :“Như thế này khi nào ta nói ngươi động thủ, liền động thủ.”
Ngô Thế Huân dùng sức gật đầu một cái. Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, tê thanh la lên, hiển nhiên là đau đớn đến lợi hại. Một tay Ngô Thế Huân nắm thứ tâm trùy, một tay gắt gao nắm lấy bàn tay của Phác Xán Liệt. Trán y phủ đầy mồ hôi, dọc theo hai má chảy xuống. Ngô Diệc Phàm hô hấp nặng nề đứng lên, một bên quan sát biểu tình của Phác Xán Liệt, một bên đè lại thân thể y không cho y lộn xộn.
Ngô Thế Huân tập trung tinh thần, bỗng nhiên nghe được Ngô Diệc Phàm nhỏ giọng bắt đầu đếm ngược, hắn đếm :“Ba....hai....một!” Đột nhiên nhanh tay đè lại hai cái xúc tu của cổ vương, không để nó từ trong người Phác Xán Liệt rút ra, lớn tiếng quát :“Động thủ!”