Khi Phác Xán Liệt tỉnh lại, người đang nằm ở trong một tiểu viện của một gia đình người Hán ở bên ngoài tộc Ngọc Khê. Y có chút hoảng hốt, ký ức vẫn chỉ có thể dừng lại tại một khắc khi cổ vương đem hai xúc tu dài nhỏ đâm vào cơ thể mình, lại sau khi việc đó xảy ra, y chỉ có thể dựa vào ý chí kiên trì. Y mở mắt ra, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Tiểu viện im lặng thanh u, cửa sổ mở rộng, sáng sủa mà ấm áp. Đột nhiên cửa gỗ bị người đẩy ra, người đi vào là Ngô Diệc Phàm. Trong tay hắn còn bưng một chén thuốc, sau khi phát hiện Phác Xán Liệt đã tỉnh lại, nhất thời kinh hô :“Ngô Thế Huân! Sư huynh y tỉnh lại rồi!”
Ngô Thế Huân theo sát xuất hiện ngay sau Ngô Diệc Phàm, lộ ra nụ cười ôn hòa, “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
Phác Xán Liệt giật mình, nói :“Ngô Thế Huân?”
Ngô Thế Huân tiếp nhận chén thuốc trong tay Ngô Diệc Phàm, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói :“Uống thuốc trước.”
Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, rên rỉ một tiếng, rồi mới mở hai mắt lại lần nữa, vẫn là thẳng tắp nhìn Ngô Thế Huân, cười một tiếng, “Ta còn tưởng đang nằm mơ.”
Ngô Thế Huân lại không cười, cúi đầu thổi thổi thuốc trong bát, nói :“Uống thuốc.”
Trên mặt Phác Xán Liệt vẫn mang ý cười, “Sao vậy? Lại sinh khí?”
Ngô Thế Huân nói :“Phác Xán Liệt, ngươi còn nhớ rõ ngươi theo ta nói cái gì không?”
Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, lắc đầu, “Nói qua nhiều, không nhớ rõ.”
Ngô Thế Huân nói :“Ta thế nhưng đều nhớ rõ.”
Phác Xán Liệt mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên có chút phức tạp, khóe miệng vẫn chứa ý cười, trong mắt cũng trong suốt phiếm thủy quang, “Bởi vậy ngươi là Ngô Thế Huân.”
Ngô Thế Huân nói :“Uống thuốc.”
Phác Xán Liệt nói :“Ngươi xem bộ dạng này của ta, làm sao uống, không bằng ngươi đút ta đi?”
Ngô Thế Huân nói :“Được.”
Hắn bưng chén thuốc lên đưa đến bên môi uống vào một ngụm trong miệng, cũng không nuốt xuống, cúi đầu đưa đến bên miệng Phác Xán Liệt. Y hé miệng, đem nước thuốc nuốt xuống, lại khẽ động vào miệng vết thương trước ngực, không khỏi há miệng thở hổn hển, rồi mới nhíu mày nói :“Rất đắng.”
Ngô Thế Huân nói :“Ta cùng ngươi.”
Hắn lại ngậm một ngụm thuốc thứ hai, thong thả mớm cho Phác Xán Liệt. Một bát thuốc đều được Ngô Thế Huân dùng cách này đút hết cho Phác Xán Liệt. Đem chén thuốc để qua một bên, Phác Xán Liệt thống khổ ho khan vài tiếng, lại nhắm hai mắt lại. Ngô Thế Huân vốn nghĩ rằng mình tràn đầy oán hận không cam lòng, đợi đến khi Phác Xán Liệt tỉnh lại liền nói cùng y, nhưng khi chuyện tới trước mắt, lại một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.
Phác Xán Liệt không đề cập tới, hắn cũng liền không nói ra khỏi miệng, phận nộ không cam lòng này, khi cùng Phác Xán Liệt ở trong sinh tử ngược lại đều trở nên nhạt đi. Tựa như Phác Xán Liệt nói, bởi vì hắn là Ngô Thế Huân, hắn thiên tính thiện lương, không xem trọng oán hận, hắn cũng không có lòng tham, cho nên hắn hiểu được sự quý trọng.
Ngô Thế Huân lẳng lặng canh giữ ở bên giường, nghe hô hấp của Phác Xán Liệt đều đều, đã ngủ say, mới đứng dậy bưng bát không đi ra ngoài. Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là Ngô Diệc Phàm đang ngồi xổm trước cửa, chán đến chết mà ném đá, từ sau khi Ngô Thế Huân đi vào, hắn liền ngồi ở chỗ này không đi.
Lúc này Ngô Thế Huân đi ra, Ngô Diệc Phàm lập tức đứng lên, hỏi :“Sư huynh nói gì?”
Ngô Thế Huân lắc đầu :“Để y nghỉ ngơi cho tốt đi, miệng vết thương trên người y không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Vết thương kia ở trong tim mạch, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng hai, ba tháng, ngươi không cần quá lo lắng. Ngược lại cổ độc của ngươi...”
Ngô Thế Huân hỏi :“Như thế nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Tâm huyết của cổ vương có thể giải độc của cổ vương, đây là trên sách cổ của Ngọc Khê có ghi chép lại, nhưng giải như thế nào, ta còn phải nghĩ lại.”
Ngô Thế Huân nói :“Không vội, nếu miệng vết thương của Phác Xán Liệt cần tĩnh dưỡng một thời gian, chúng ta không ngại tạm thời ở đây, ngươi cứ chậm chậm cân nhắc.”
“Ân,“ Ngô Diệc Phàm gật đầu, khi đang muốn đưa tay ôm Ngô Thế Huân, lại thấy trên tay mình dính đất, thế là ở trên quần áo mình cọ cọ, mới mở ra hai tay ôm eo Ngô Thế Huân.+
Ngô Thế Huân đưa tay ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn.