Thân thể cổ vương bắt đầu xao động vặn vẹo, Kim Chung Nhân bám trên vách động, từ phương hướng của y có thể nhìn thấy rõ ràng chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ thứ tâm trùy. Hai khối tiêm thạch dừng trước người cổ vương, che đi nọc độc trên mặt đất. Hoàng Tử Thao từ đỉnh hạ xuống, vững chắc đạp lên phía trên tiêm thạch, nâng tay ra hiệu với Ngô Thế Huân một cái. Ngô Thế Huân cầm bình sứ trong tay ném đi. Hoàng Tử Thao đưa tay tiếp được, cánh tay đưa ra, hoàn toàn nhắm ngay trùy để lấy xuống máu tươi.
Cổ vương vẫn còn xao động, thân thể không ngừng vặn vẹo. Hoàng Tử Thao đá tiêm thạch dưới chân, thay đổi vị trí, một bên tránh đi thân thể cổ vương đang tới gần, một bên tiếp tục dùng bình sứ tích lấy máu của cổ vương. Bỗng nhiên, thân thể khổng lồ của cổ vương gấp lại, trong giây lát hướng Hoàng Tử Thao đánh tới, mắt thấy thân thể đầy nọc độc của cổ vương sắp dính vào trên người Hoàng Tử Thao. Gã đá văng tiêm thạch ra, nhanh chóng thối lui về phía sau, thẳng đến khi dừng lại bên cạnh vách động, bên cạnh Kim Chung Nhân.
Thân hình khổng lồ của cổ vương cũng không linh hoạt, nhưng khi đứng lên hoạt động tốc độ cũng thật dị thường, trong lúc nhất thời thứ tâm trùy kia có lấy mạng nó hay không, nó dĩ nhiên không quan tâm, muốn lấy một thân nọc độc, phải lấy tính mạng của hai người Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao. Cổ vương hướng vách động đánh tới. Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao tách ra hai bên để né tránh. Mặt đất ở đáy động đã muốn trải rộng nọc độc lục sắc, căn bản không thể đặt chân, bọn họ chỉ có thể hướng phía trên bay đi. Lúc này cổ vương tựa hồ đã chú ý tới bãi đá cao phía trên của mấy người Ngô Thế Huân, tuy rằng nó không thể chạm đến, lại có thể hoạt động thân thể to lớn hướng về phía vách động mà đánh, nọc độc văng khắp nơi, Ngô Thế Huân không thể không ôm Phác Xán Liệt, cùng Ngô Diệc Phàm trốn về phía sau.
Không thể ra tay, thậm chí đến chỗ nấp cũng sắp không còn, hai cái bình sứ trong tay Hoàng Tử Thao chỉ mới lấy được nửa mình máu tươi, thế nhưng lại không có biện pháp xuống tay tiếp. Xem ra điều Phác Xán Liệt sợ phỏng chừng không phải là giả, vào sào huyệt cổ vương dễ dàng, muốn giết cổ vương, lấy máu của nó, thế nhưng lại không hề dễ. Chỉ sợ là Phác Xán Liệt cũng không đoán trước được, thứ tâm trùy kia một khi đâm vào trái tim cổ vương, sẽ làm máu trong đó theo cơ thể chảy ra cuồn cuộn không dứt, cho đến khi chảy sạch.
Cổ vương hoạt động thân hình khổng lồ, một cái lại một cái đánh vào trong vách động, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy vách đá dưới chân rung lên. Kim Chung Nhân nhíu chặt chân mày, nắm chặt bội kiếm trong tay, trong giây lát đem kiếm ném ra, trường đánh tới, từ trên đầu cổ vương chém qua, cơ hồ chém xuống non nửa cái đầu của nó, rồi mới thẳng tắp cắm vào trên vách động, ong ong run rẩy không dứt. Trường kiếm trừ bỏ chuôi kiếm, thân kiếm ngân bạch phía trên, toàn bộ dính đầy nọc độc xanh thẫm.
Nửa cái đầu của cổ vương rơi trên mặt đất, thế nhưng nháy mắt bị nọc độc ăn mòn, mắt thấy liền hư thối toát ra bọt khí ồ ồ. Kim Chung Nhân cũng lắp bắp kinh hãi. Cổ vương chuyển động thân thể, hướng về phía Kim Chung Nhân đánh tới, miệng vết thương bị chém ra kia, giây lát liền khép lại, càng làm người ta không đoán được là, bên trong chỗ miệng vết thương sắp khép lại kia có một cỗ niêm dịch phun về phía Kim Chung Nhân. Thanh âm Ngô Thế Huân kinh hãi kêu lên :“Kim Chung Nhân.”Kim Chung Nhân phản ứng cực nhanh, thân thể hướng một bên tránh đi, khó khăn tránh thoát cổ nọc độc kia. Nhưng mà y cũng kinh hãi không thôi, không dám dừng lại, theo vách động ngược hướng với cổ vương mà nhảy tới. Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy trái tim trong lòng ngực cơ hồ muốn rớt ra, hắn dặn Ngô Diệc Phàm chiếu cố Phác Xán Liệt, liền dựa theo một bên vách động trèo xuống. Ngô Diệc Phàm lo lắng không thôi, liên thanh nói :“Ngô Thế Huân, cẩn thận!”
Ngô Thế Huân đã cẩn thận trèo xuống dưới, đi đến gần trường kiếm cắm trên vách đá của Kim Chung Nhân, hắn đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, cẩn thận đem trường kiếm rút ra. Ngô Thế Huân nhìn cổ vương đuổi theo Kim Chung Nhân, ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Kim Chung Nhân gặp nhau trong nháy mắt, gật gật đầu với nhau. Ngô Thế Huân học theo Kim Chung Nhân, đem trường kiếm xoay tròn ném tới, lại chém xuống một khối thịt trên thân thể cổ vương. Kim Chung Nhân hướng trường kiếm mà đi, dễ dàng đưa tay tiếp lấy chuôi kiếm. Cổ vương sửng sốt, thân hình khổng lồ vặn vẹo chuyển hướng sang Ngô Thế Huân.
Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đối diện, đưa tay vung lên trường kiếm, lại một lần nữa hướng trên người cổ vương chém xuống. Hai người giống như bình thường trêu chọc nhục trùng to lớn kia, đem cổ vương xoay vòng quanh bên trong huyệt động. Hoàng Tử Thao bám ở trên đỉnh, lại đá gãy rất nhiều khối tiêm thạch khác, tiêm thạch rơi xuống rải rác dưới đáy động. Hoàng Tử Thao từ trên đỉnh nhảy xuống, đạp lên phía trên hai khối tiêm thạch, vận công thúc đẩy khối đá, hướng sát tới bên người cổ vương.
Cổ vương truy đuổi theo kiếm Ngô Thế Huân cùng với Kim Chung Nhân, không phun nọc độc khắp nơi bên trong động bích nữa, Hoàng Tử Thao cẩn thận tới gần nó, di động khoảng cách, dùng bình sứ tiếp tục tích lấy máu tươi của nó. Quá trình này cực kỳ thong thả mà gian nan. Ngô Diệc Phàm đứng ở trên đài cao, nhìn thấy mà tâm kinh nhục khiêu.
Được một lúc thì cổ vương nổi giận, nhận thức chính xác một phương hướng đánh tới, nộc độc này mắt thấy sẽ dính trên người Hoàng Tử Thao. Mà Hoàng Tử Thao hiển nhiên là nhân vật đứng đầu trong chốn giang hồ, mỗi một lần gã đều có thể linh hoạt tránh đi, thậm chí khi không thể mượn lực, vẫn có thể dùng lực đánh vào thân mình cổ vương, đem chính mình đẩy về phía sau. Mắt thấy cổ vương sắp sức cùng lực kiệt, hai cái bình sứ trong tay Hoàng Tử Thao đều đã muốn đầy. Gã thân thủ bắn ra, hai cái bình sứ vững vàng bay về phía Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm vội vàng lao qua, chặt chẽ ôm hai bình sứ vào trong ngực.
Hoàng Tử Thao ở trên tiêm thạch mượn lực, thân thể trống rỗng bạt khởi, giãn ra hai tay lui về phía trên đài. Gã hô to :“Đi!”
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đều không ham chiến, vội vàng dựa vào vách động, trở lại bãi đá phía trên kia. Cổ vương hướng bọn họ đánh tới, vách động rung lên, thậm chí không ít đá vụn rơi xuống. Nó động càng lợi hại hơn, móc câu của thứ tâm trùy bám càng chặt, chặt chẽ móc vào ngực nó, càng lúc máu chảy càng nhiều. Mặt ngoài thân thể niêm dịch xanh biếc vẩy ra xung quanh, toàn bộ huyệt động cũng bắt đầu run rẩy. Cổ vương đánh một cái lại một cái, tựa hồ muốn thoát ly ràng buộc nhiều năm từ nay về sau rời đi, nọc độc vẩy ra, cùng máu tươi của nó gom lại một chỗ, càng tích càng cao.
Hoàng Tử Thao nói :“Đi, đừng ở lại chỗ này nữa.”
Mặt đất dưới chân kịch liệt run rẩy, Ngũ Độc thú ẩn nấp trong huyệt động tựa hồ cũng bị kinh động, mấy người Ngô Thế Huân có thể nghe được tiếng trùng xa di động phát ra tiếng vang. Vô luận là huyệt động sụp đổ hay gặp Ngũ Độc thánh thú, đều không phải cảnh tượng mà bọn họ muốn gặp. Ngô Thế Huân đem Phác Xán Liệt ôm lấy, bon họ dựa vào nhau mà chạy, nhanh chóng chạy ra ngoài. May mắn Ngô Diệc Phàm quen thuộc đường đi, khi đi không cố kỵ nhiều, đi ra ngoài nhanh hơn rất nhiều.
Nháy mắt khi bước ra khỏi cửa động kia, phảng phất lại thấy ánh mặt trời bình thường, Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, không khỏi ôm sát Phác Xán Liệt trong lòng mình. Ngô Diệc Phàm cúi đầu nhìn hai bình sứ trong tay, trong lúc nhất thời cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn không di chuyển. Bên trong huyệt động phía sau, tiếng động ầm vang không ngừng, cổ vương chịu cấm chế, không thể rời khỏi huyệt động này, chỉ có tử vong, không có khả năng giải thoát.
Vô luận kết quả như thế nào, Ngô Thế Huân bọn họ cuối cùng đã cứu được mạng của Phác Xán Liệt về. Còn có thể giải được cổ độc hay không, lúc này chỉ có thể dựa vào số phận.