Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đem Phác Xán Liệt buông xuống, nhìn ngực hắn chỉ có một cái lỗ rất nhỏ, chảy ra một giọt máu. Ngô Diệc Phàm ngồi xổm xuống, lâu đi giọt máu trên ngực Phác Xán Liệt, nói :“Không có việc gì, sư huynh đã không còn nguy hiểm nữa.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu. Hoàng Tử Thao đột nhiên hỏi :“Vậy cổ vương nên làm sao đây?”
Ngô Diệc Phàm đứng dậy, nhìn về phía cổ vương, “Nọc độc từ trong cơ thể cổ vương chảy ra, chính là lúc độc tính mạnh nhất, lúc trước chúng ta xoa nọc độc lên người, tuy độc tính được ta giảm bớt, lại vẫn không thể ngăn lại độc tính của nó.”
Kim Chung Nhân nghe vậy, nhíu mi nói :“Nên làm thế nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Năng lực tự lành của cổ vương rất mạnh, nó phân bố nọc độc đem chính mình bao lại, hai cái xúc tu bị chém đứt cũng có thể tái sinh.”
Ngô Diệc Phàm cũng nhăn mi, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía thứ tâm trùy trong tay Ngô Thế Huân, hắn hơi chút suy tư, nói :“Có lẽ chỉ có thể tin tưởng truyền thuyết, nếu A Ny có thể thấy thứ tâm trùy khống chế cổ vương, chúng ta cũng có thể tìm được biện pháp!”
Ngô Thế Huân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vè phí Ngô Diệc Phàm, “Nên làm thế nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Trừ bỏ đâm vào trái tim cổ vương, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”
Ngô Thế Huân đứng dậy, hỏi :“Vậy nọc độc kia đến tột cùng độc tính như thế nào?”
Ngô Diệc Phàm nói :“Khiến ngươi từ da cho đến nội tạng tự thối rữa mà chết.”
Ngô Thế Huân lại hỏi :“Vậy độc tính như hiện tại, cho đến lúc tử vong có bao nhiêu thời gian?”
Ngô Diệc Phàm đang muốn trả lời, đột nhiên giật mình, gấp giọng nói :“Ngô Thế Huân ngươi...”
Ngô Thế Huân không đáp, hỏi lại :“Thời gian có thể chống đỡ được cho đến khi tìm được trái tim cổ vương sao?”
Ngô Diệc Phàm cả giận nói :“Không thể! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Ngô Thế Huân cúi đầu, nhìn nhìn mũi nhọn màu bạc trong tay, trong giây lát chân đạp một bước, liền muốn từ trên đài nhảy xuống. Nhưng thân hình vừa động, lại bị người chế trụ hai vai. Hoàng Tử Thao và Kim Chung Nhân đồng thời ra tay, ngăn cản hắn. Kim Chung Nhân giống Ngô Thế Huân đưa tay, nói :“Đưa ta, ta đến.”
Ngô Thế Huân trừng lớn hai mắt, tránh về phía sau, “Sao có thể!”
Kim Chung Nhân nói :“Ta có biện pháp, yên tâm đi.”
Ngô Thế Huân vẫn không tin, hỏi :“Biện pháp gì?”
Kim Chung Nhân nói :“Sẽ không chết. Ngươi có thể tin ta.”
Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt âm trầm kiên định của Kim Chung Nhân, trong lúc nhất thời không khỏi tin tưởng, khi đang do dự, nghe Hoàng Tử Thao nói :“Nếu ta là ngươi, ta sẽ tin hắn.”
Trong lòng Ngô Thế Huân nhất thời một trận chua xót, Kim Chung Nhân làm sao có thể lừa gạt hắn? Vô luận như thế nào, luôn là nên tin. Hắn thong thả cầm thứ tâm trùy trong tay giao cho Kim Chung Nhân, đồng thời vẫn hỏi :“Biện pháp gì?”
Kim Chung Nhân tiếp nhận, một tay chấp kiếm, một tay cầm trùy nhọn, cũng không đáp lời Ngô Thế Huân, mà đứng thẳng bên cạnh đài cao, nhìn kỹ cổ vương đang mấp máy, tựa hồ cân nhắc vị trí trái tim nó.
Trong lúc Ngô Thế Huân đang lo lắng không thôi, Kim Chung Nhân hành động không hề báo trước, y nhảy khỏi đài cao, nhưng không hướng vào ngực cổ vương, mà là nắm kiếm, giãn ra cánh tay dừng trước người cổ vương, mũi kiếm của trường kiếm đâm vào trên mặt đất một chút, thân thể mượn lực nhảy lên, tay kia cầm thứ tâm trùy, hướng vào ngực cổ vương đâm vào. Thử một lần chưa chuẩn liền rút ra rất nhanh, thân thể lại một lần nữa hạ xuống, mượn lực trường kiếm, lần thứ hai nhảy lên. Lúc này, Kim Chung Nhân cũng nhảy cao hơn, thứ tâm trùy trong tay lại đâm ra. Lặp lại vài lần, thân thể từ từ sát vào nọc độc trên thân thể cổ vương, Ngô Thế Huân nhìn xem kinh hãi không thôi. Khi làm một lần cuối cùng, Kim Chung Nhân mượn lực trường kiếm, lui về phía sau, từ dưới động trở lại đài cao.
Ngô Thế Huân vội vàng tiến lên, hỏi :“Không có việc gì chứ?”
Kim Chung Nhân lắc đầu, khóe miệng lại bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười cực kỳ nhẹ, y giơ cao thứ tâm trùy, để Ngô Thế Huân nhìn đầu trùy. Trên đầu mũi nhọn có một chút đỏ tươi, rõ ràng là đã chạm được vào trái tim cổ vương. Hoàng Tử Thao khen :“Tốt!”
Ngô Thế Huân trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân nói: “Ta đã nhớ kỹ vị trí trái tim nó, muốn lấy trái tim nó không phải việc khó.”
Hoàng Tử Thao đưa tay lấy đi mũi nhọn trong tay Kim Chung Nhân, tinh tế đánh giá, bỗng nhiên cười hừ một tiếng, “Thứ tâm trùy này cũng không phải thần binh lợi khí gì, nó là cậy vào móc câu ở mũi trùy.”
Gã giơ cao, mấy người đều có thể nhìn thấy dưới mũi trùy mấy tấc, quả nhiên có móc câu, một khi đâm vào trong trái tim cổ vương, liền khó nhổ ra.
Hoàng Tử Thao gõ lên thân trùy, “Bên trong trùy rỗng, phải dùng để lấy máu, ta đoán không sai, mũi nhọn đâm vào trái tim cổ vương, liền bị móc câu giữ chặt, bên trong bắt đầu lấy máu, liền chậm rãi từ mũi nhọn chảy ra một lỗ khác cho đến khi hết sạch.” Gã lật trùy lại, quả nhiên nhìn thấy một lỗ thủng có máu.
Ngô Diệc Phàm nôn nóng nói :“Có thể cứ như vậy lấy tâm huyết? Ngô Thế Huân còn chờ tâm huyết của cổ vương để giải độc.”
Hoàng Tử Thao tựa hồ cũng đang suy tư vấn đề này. Kim Chung Nhân đột nhiên hỏi :“Liệu có lọ để đựng huyết không?”
Ngô Diệc Phàm sửng sốt, nói :“Đợi đã, có có.”
Hắn xoay người quay lại phía động khẩu, không bao lâu liền mang hai cái bình sứ bạch ngọc quay lại. Hắn nói :“Cái này ta mang đến lúc trước đó, khi đó là vì trộm nọc độc của cổ vương mà mang đến.”
Hoàng Tử Thao tiếp nhận cái chai, ước lượng, bỗng nhiên đem thứ tâm trùy ném cho Kim Chung Nhân, “Ngươi để ý ra tay, ta tới lấy máu.”
Kim Chung Nhân gật đầu một cái, nói :“Được.”
Kim Chung Nhân lúc này không cần thử lại, y chỉ cần theo vách động đi xuống, khi thấy độ cao không sai biệt lắm, cầm thứ tâm trùy trong tay từ xa hướng cổ vương đâm tới. Mà Hoàng Tử Thao đem hai cái bình sứ trong tay giao cho Ngô Thế Huân, chính mình bám vào vách động hướng chỗ cao mà đi, thân hình gã linh hoạt, tay chân dọc vách động leo lên, mắt thấy liền đến đỉnh.
Ngô Thế Huân nhất thời hiểu được ý đồ của Hoàng Tử Thao lúc này, chỉ thấy hắn bám ở trên đỉnh, người hướng về một khối tiêm thạch đá vào, tiêm thạch kia nháy mắt rơi xuống.
Kim Chung Nhân đã muốn ra tay. Mũi nhọn lợi hại rời tay mà bay ra, chuẩn xác hướng trái tim cổ vương đâm tới, mũi nhọn kia nháy mắt đâm vào ngực cổ vương, không sai chút nào để lại nửa thanh lộ ra bên ngoài cơ thể cổ vương.