Hoàng Tử Thao lại vuốt ve vùng bụng đang căng chặt Ngô Thế Huân, bằng phẳng mà tràn ngập lực đạo, da thịt mềm dẻo bóng loáng, phủ đầy mồ hôi tinh mịn. Đầu ngón tay quấy nhiễu rốn, ngực Ngô Thế Huân tầng tầng phập phồng, cơ thịt ở bụng cũng càng thêm căng ra. Càng làm hắn để ý là, ngón tay Kim Chung Nhân đang đâm vào ở trong cơ thể hắn.
Niêm mạc bên trong nội bích nóng rực ướt át, gắt gao bao lấy ngón tay dài nhỏ kia, quấn quanh co chặt lại, lại cảm thấy không đủ, hy vọng có thể được càng nhiều hơn. Ngô Thế Huân nuốt nước miếng trong miệng, hầu kết cao thấp hoạt động, mồ hôi chảy từ cằm rơi xuống cổ sau đó biến mất ra sau gáy. Tay Hoàng Tử Thao đang vuốt ve bụng Ngô Thế Huân dời xuống, đem tay sát nhập vào bên trong bụi cỏ màu đen giữa hai chân kia, lấy ngón tay sờ lên lông mao phía dưới, hơi hơi dùng sức kéo lên. Ngô Thế Huân ăn đau, kinh hô một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, muốn kéo tay Hoàng Tử Thao ra, lại khổ vì tứ chi bị buộc chặt, chỉ có thể nằm đó lay động.
Ngô Thế Huân hé miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô lực. Ngón tay Kim Chung Nhân đặt ở chỗ mẫn cảm trong cơ thể hắn. Thân thể Ngô Thế Huân đột nhiên nảy lên, dùng sức lắc đầu, mồ hôi vảy ra, hắn nói :“Từ bỏ, Kim Chung Nhân...”
Ngô Diệc Phàm đưa tay đè lại ngực Ngô Thế Huân, khiến hắn nằm trở về, nói :“Không được.”
Ngô Thế Huân mở to hai mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, thanh âm khàn khàn, nói :“Ta, ta không được, Diệc Phàm, buông ta ra đi...”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên cúi đầu, nhìn Ngô Thế Huân nói :“Ngươi gọi ta là gì?”
Ngô Thế Huân làm sao còn nghe được hắn hỏi cái gì, hạ thân sưng cao nhếch lên đã lâu, lại không ai an ủi. Bây giờ cũng thế, hắn biết cho dù có người an ủi, để cho cổ trùng ăn được tinh dịch, cũng sẽ thành phí công. Hắn vốn suy nghĩ có thể an tâm tới chịu khổ, khi chuyện xảy ra trước mắt, lại phát hiện loại tra tấn này thậm chí so với đòn hiểm còn gian nan hơn. Ngô Diệc Phàm lúc này bất chấp huân lô trên tay, ghé vào bên giường, vội vàng nói với Ngô Thế Huân :“Ngươi gọi ta là gì? Kêu lại một lần nữa!”
Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, căn bản không biết hắn đang nói gì, chỉ vô lực lắc đầu. Ngô Diệc Phàm nhìn mặt Ngô Thế Huân đỏ hồng, cái dính đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy bộ dáng phá lệ mê người, nhịn không được đi lên hôn lên môi hắn một cái, nói :“Nhịn một chút.”
Ngô Diệc Phàm đưa một tay ra cầm dương vật Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng nhu nhu, lại đem huân lô bên kia để sát vào một chút. Một tay hắn đè lên mạch đập của Ngô Thế Huân, cảm giác được cổ trùng đang xao động, một lát sau, nói :“Còn chưa được.”
Kim Chung Nhân đem ngón tay kéo ra, bỗng nhiên đứng dậy quỳ vào giữa hai chân Ngô Thế Huân, y xốc vạt áo lên, hơi hơi cởi lưng quần ra, nâng dương cụ của mình, để trước huyệt khẩu ướt át của Ngô Thế Huân. Ngô Diệc Phàm nhịn không được dặn dò nói :“Cẩn thận.”
Kim Chung Nhân gật gật đầu.
Huyệt khẩu hồng nhuận nóng ấm kia không ngừng hé ra, phảng phất như cố gắng nuốt vào dương cụ của Kim Chung Nhân. Chỉ là đầu dương cụ bóng loáng mượt mà đi vào, nó liền liền lập tức dâm loạn đem y gắt gao cuốn lấy. Kim Chung Nhân động eo, chậm rãi đem chính mình toàn bộ sáp vào. Ngô Thế Huân ngưỡng đầu, thở ra một hơi dài, vừa thỏa mãn đồng thời lại khát vọng nhiều hơn. Kim Chung Nhân bắt đầu không nhanh không chậm mà đưa đẩy. Mà Hoàng Tử Thao cũng ngồi trên giường, ở bên đầu Ngô Thế Huân, đem đầu hắn nằm lên trên đùi mình.
Hoàng Tử Thao đưa dương vật của mình đưa đến bên miệng Ngô Thế Huân. Khí tức nam tử dày đặc xông vào mũi, kia đối với Ngô Thế Huân mà nói, không khác nào xuân dược thôi tình mạnh nhất, toàn thân hắn cơ hồ run run một chút, không tự chủ được hé miệng đem quy đầu cực đại kia ngậm vào trong miệng. Trước sau giáp công đáng sợ, trong đầu Ngô Thế Huân hoảng hốt nghĩ, nghĩ rằng chính mình có lẽ sẽ nhanh chóng bị tra tấn đến chết.
Nhưng Ngô Thế Huân lại không thể cự tuyệt, hậu huyệt của hắn lưu luyến Kim Chung Nhân, hận không thể để Kim Chung Nhân có thể dùng lực hung hăng đâm vào cơ thể mình càng sâu, mà miệng lưỡi lại lấy lòng Hoàng Tử Thao, hút liếm láp, hy vọng Hoàng Tử Thao có thể dùng sức chiếu cố miệng mình.
Ngô Diệc Phàm một tay sờ mạch Ngô Thế Huân, đem một tay có đưa huân lô đến bên miệng dùng răng nanh cắn, rồi mới đưa tay đi xoa phía dưới của Ngô Thế Huân.
Cổ trùng đổ trệ tinh quan, đây chính là điểm mấu chốt.
Huân lô không ngừng toát ra sương khói đạm sắc, dược hương tràn ngập, đều để dụ cổ trùng từ trong cơ thể Ngô Thế Huân ra ngoài, nhất là cổ vương tâm huyết, đó là thứ trong quá khứ dâm tâm cổ thích nhất, nó vốn không nên cự tuyệt mới đúng. Nhưng lúc này, cổ trùng còn đang chờ được ăn tinh dịch, gắt gao chiếm cứ cơ thể Ngô Thế Huân không chịu hoạt động, thế nên liền biến thành Hoàng Tử Thao, Kim Chung Nhân cùng cổ trùng giằng co.
Vô luận thế nào, đều không để cho cổ trùng thỏa mãn.