Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 53: Chương 53




Lại qua thêm một thời gian, thân thể Ngô Thế Huân phát ra run rẩy càng thêm lợi hại, sàng đan dưới thân đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, cổ tay cổ chân bị trói chặt cùng một chỗ đến đỏ bừng, cả người như tan rã, thân thể bị dụ phát tình đến cực hạn. Ngô Diệc Phàm đưa tay sờ ngực Ngô Thế Huân, chỉ cảm thấy dưới lồng ngực, trái tim đập mạnh vô cùng, tựa như máu không thông, nếu lại không bắn ra dương tinh, chỉ sợ là sẽ thương tổn đến tính mạng.

Dưới tình thế cấp bách, hắn từ trong lòng lấy bình sứ chứa máu của cổ vương, dính một chút lên đầu lưỡi, rồi mới ngậm lấy dương vật của Ngô Thế Huân, tầng tầng nhấp hút. Chỉ thấy Ngô Thế Huân ra sức giãy dụa, gian nan thốt ra một chữ “Ta...”, Ngô Diệc Phàm vội vàng thối lui, từ bên giường lấy ra một bình sứ nhỏ dài, mắt thấy từ trong lỗ nhỏ trên đỉnh dương vật của Ngô Thế Huân bắn ra một đạo bạch sắc cùng một con trùng rất nhỏ.

Ngô Diệc Phàm đưa tay qua, đem con trùng kia cho vào trong bình sứ, vội vàng đóng lại. Mà rất nhanh tiếp theo có một con trùng hắc sắc đi ra ngoài, bị đầu ngón tay của Phác Xán Liệt bắt lại. Hoàng Tử Thao đè lại hai chân Ngô Thế Huân, dùng sức chống đối hai cái, thân thể Ngô Thế Huân run rẩy, tinh đạo cuối cùng trong cơ thể hoàn toàn được khơi thông, vô cùng mềm yếu bắn ra. Dương vật gắng gượng bị Phác Xán Liệt nắm trong tay, thời điểm run rẩy bắn ra, cho đến lúc cái gì cũng đều không thể bắn được nữa, thân thể căng thẳng mới trở nên vô lực yếu đuối.

Ngô Diệc Phàm vội vàng đưa tay gỡ đi trói buộc ở trên chân tay Ngô Thế Huân, dìu hắn nằm cho tốt, lại giúp hắn lau cái trán đầy mồ hôi. Thanh âm Ngô Thế Huân suy yếu nói: “Không có việc gì.” nói xong câu đó, liền nhắm hai mắt lại.

Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt đều đứng dậy rời giường. Ngô Diệc Phàm dập tắt huân lô trong tay, đề qua một bên, một lần nữa châm lên huân hương an thần, nhẹ giọng nói :“Để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Ngô Thế Huân vừa ngủ một giấc này vừa trầm vừa lâu, chờ hắn từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, lại không biết đã qua một ngày đêm. Một thân y phục của hắn bất tri bất giác đã bị người đổi, mồ hôi cũng đã được lau sạch, nghĩ là huân hương an thần kia có thể là thứ khiến người ngủ thật say, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì.

Khi nhấc chăn ra khỏi giường, Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy thân thể bủn rủn không chịu nổi, hai chân thế nhưng cũng có chút đứng không vững. Hắn dựa vào bên giường ngồi thêm chốc lát, khi muốn đứng dậy, lại nghe được ngoài cửa tiếng nói của Phác Xán Liệt: “Cảm thấy trong cơ thể có cổ vương tâm huyết làm thuốc dẫn băng vinh cổ, có chút xao động bất an.”

Ngô Diệc Phàm nói :“Băng vinh cổ so với dâm tâm cổ vừa yếu lại vừa đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần dùng lực bức ra, có cổ vương tâm huyết làm thuốc dẫn, liền có thể từ trong cơ thể loại bỏ.” Nói xong, tạm dừng một lát lại nói tiếp, “So ra, ta lại càng lo vết thương ngươi lưu lại do dưỡng cổ vương.”

Phác Xán Liệt nói :“Không nặng, nhanh khỏi thôi.”

Lúc này Ngô Thế Huân mới đứng dạy, hướng ngoài cửa đi đến. Đẩy cửa ra, chỉ thấy được bên ngoài là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, sư huynh đệ Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm đang ngồi bên bàn đá trong viện, nghe được tiếng mở cửa, đều quay đầu lại. Ngô Diệc Phàm thấy Ngô Thế Huân vội vàng đứng đạy, tiến đến nói :“Ngô Thế Huân, ngươi tỉnh rồi?”

Ngô Thế Huân nhớ lại tình cảnh mê man trước đó, hơi có chút xấu hổ, gặp Ngô Diệc Phàm đầy mặt quan tâm lại nhịn không được ra vẻ thản nhiên tươi cười nói :“Đúng vậy.”

Lúc này gương mặt trắng nõn của Phác Xán Liệt được chiếu rọi dưới màu vàng của mặt trời lại có vẻ có chút đáng sợ. Nguyên lai trên mặt hắn bóc ra một mảnh da, nhìn loang lổ dữ tợn. Nhìn thấy mặt Ngô Thế Huân đầy kinh hoàng, Phác Xán Liệt cười nói :“Không sao, có lẽ có liên quan đến thể chất của ta, mỗi lần tẩm qua nọc độc của cổ vương, sẽ bị lột ra một lớp da, đợi đến khi lớp da lột ra hết là tốt hơn rồi.”

Ngô Thế Huân hỏi :“Còn vết thương trên ngực ngươi?”

Phác Xán Liệt nói :“Đã tốt lắm rồi.”

Ngô Thế Huân chỉ đành nói :“Vậy thì tốt.”

Lúc này, Kim Chung Nhân từ ngoài viện đi vào, thấy Ngô Thế Huân đã tỉnh lại, liền nói :“Ngô Thế Huân , ta có lời muốn nói với ngươi.”

Ngô Thế Huân nói :“Sao vậy?”

Kim Chung Nhân nói :“Ta nhận được tin Thanh Hư dùng bồ câu đưa tới, nói Ngô lão Minh chủ suất lĩnh gần ngàn người của Võ Lâm Minh, muốn đi thảo phạt Thủy Nguyệt thần giáo.”

Sắc mặt Ngô Thế Huân nhất thời thay đổi, “Chuyện xảy ra lúc nào?”

Kim Chung Nhân nói :“Lúc nhận được thư là ba ngày trước, theo ta phỏng chừng hành trình, mấy ngày nữa cũng sẽ đến tới Miêu Cương, chính là không biết bọn họ đã tìm ra tổng đàn của Thủy Nguyệt giáo hay chưa. Vân Dương đạo phái cũng phái đệ tử đi theo, đáng tiếc địa vị trong giang hồ của Thanh Hư không đủ, rất nhiều chi tiết không thể điều tra rõ ràng.”

Ngô Thế Huân vội vàng quay đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt, đã thấy mặt y thản nhiên, cũng không có lấy nửa điểm kinh hoàng. Kim Chung Nhân lại nói: “Ta đã phân phó Thanh Hư hành sự tùy theo hoàn cảnh không thể lỗ mãng, còn ta sợ phải lập tức quay về môn phái một chuyến.”

Ngô Thế Huân cả kinh nói :“Ngươi muốn quay về?”

Kim Chung Nhân nói :“Ân, môn phái đưa hai mươi danh môn đệ tử theo Võ Lâm Minh thảo phạt Thủy Nguyệt giáo, thân thể sư huynh ta có bệnh, cần ta trở về chủ trì đại cục.”

Ngô Thế Huân không khỏi hơi hơi nhíu mi, “Phải đi ngay lập tức sao?”

Kim Chung Nhân gật đầu :“Cổ độc trên cơ thể ngươi đã được trừ bỏ, ta yên tâm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.