Kim Chung Nhân nói muốn đi, Ngô Thế Huân không thể ngăn cũng không muốn ngăn lại. Kim Chung Nhân thân là chưởng môn của Vân Dương đạo phái, mấy ngày nay lại cùng hắn bôn ba khắp nơi tìm cách giải cổ độc, nay cổ độc đã được giải, thật là nên trở về xem. Trong lòng Ngô Thế Huân có chút không nỡ, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần, hắn dặn Kim Chung Nhân trên đường cẩn thận, nếu môn phái có việc gì, liền lập tức dùng bồ câu đưa tin cho hắn.
Kim Chung Nhân đồng ý, vốn là hành lý đơn bạn, lúc này lại lẻ loi đi một mình. Ngô Thế Huân không đưa qua xa, y thấy thân thể Ngô Thế Huân còn có chút suy yếu, liền để hắn trở về. Ngô Thế Huân đứng tại chỗ nhìn Kim Chung Nhân đi xa. Đợi bóng dáng y biến mất, Ngô Thế Huân lại nhớ đến việc Võ Lâm Minh muốn tấn công Thủy Nguyệt giáo, vội vàng quay trở lại.
Lúc này Phác Xán Liệt đã quay về phòng. Ngô Thế Huân đẩy cửa vào, Phác Xán Liệt đang ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng lột đi lớp da chết trên mặt. Ngô Thế Huân đến gần hai bước, lo lắng nói: “Đau không?”
Phác Xán Liệt lắc đầu :“Không đau, từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều lần.”
Lúc này Ngô Thế Huân mới chú ý đến làn da của y sau khi bóc ra, lớp da thịt phía dưới thế nhưng càng thêm trắng nõn oánh nhuận, không khỏi nhớ đến làn da toàn thân trắng mịn như ngọc của Phác Xán Liệt, đúng là phải lần lượt trải qua những thống khổ cỡ này để đổi lấy.
Phác Xán Liệt từ trong kính nhìn thấy thần sắc Ngô Thế Huân, lắc đầu cười khẽ, nói :“Sau này cũng không còn, qua vài năm, sợ là càng ngày càng đen càng thô ráp.”
Ngô Thế Huân nói :“Thân là nam tử, cần gì phải để ý những cái này?” nói xong, lại hỏi: “Trước kia ngươi thích dùng mặt nạ cùng bao tay là để che đi da thịt trên người?”
Phác Xán Liệt nói :“Lớp da mới kia thật sự rất mềm, chịu không được ánh nắng cũng rất dễ bị tổn thương, cho nên đã hình thành thói quen che đậy này.”
Trong ánh mắt Ngô Thế Huân toát ra sự đau lòng nhè nhẹ. Phác Xán Liệt thấy thế, nâng tay hướng Ngô Thế Huân đưa đến, “Lại đây.”
Ngô Thế Huân tiến tới nắm lấy tay hắn. Lại không ngờ tiếp theo bị Phác Xán Liệt ôm chặt eo hắn, muốn để hắn ngồi vào trong lòng mình. Ngô Thế Huân đương nhiên không chịu, nói: “Đừng nháo, vết thương trên người ngươi còn chưa tốt.”
Phác Xán Liệt cười nói :“Không sao đâu.”
Ngô Thế Huân thấy y cười nói thoải mái, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, nói :“Võ Lâm Minh tấn công Thủy Nguyệt Giáo, ngươi tựa hồ không để trong lòng?”
Lúc này Phác Xán Liệt mới thả lỏng lực đạo trong tay, không nhẹ không nặng thở dài một hơi, “Kệ bọn họ đi thôi.”
“Kệ bọn họ?” Ngô Thế Huân nghi hoặc nhíu mi, “Phác Xán Liệt, như vậy tính mạng nhiều nữ tử trong Thủy Nguyệt Giáo ngươi không để ý?”
Phác Xán Liệt không nói, chỉ nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên nói :“Có phải ngươi đã sớm an bài đường lui không? Bên trong lá thư ngươi lưu lại cho Thanh Bình cô nương?”Phác Xán Liệt nghe vậy, mỉm cười, xem như đồng ý. Ngô Thế Huân nhất thời vội la lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Phác Xán Liệt nói :“Ngươi đoán!”
Ngô Thế Huân nói :“Ta không có tâm cùng ngươi đùa, ngươi rốt cuộc có tính toán gì?”
Phác Xán Liệt đứng dậy, nhẹ nhàng cười cười, nói :“Ngươi có nhớ rõ Bạch Ngọc Lưu Ly châu có thể mở ra bảo tàng?”
Ngô Thế Huân nói: “Thứ tâm trùy.”
Phác Xán Liệt nói :“Đấy chỉ là một trong số đó. Năm đó A Ny và trượng phu của nàng cùng nhau canh giữ bảo tàng, trừ thứ tâm trùy đương nhiên còn có những thứ khác, mới đáng giá để người trong Võ Lâm Trung Nguyên vì Bạch Ngọc Lưu Ly châu tự giết lẫn nhau.”
Ngô Thế Huân nhớ Ngô Diệc Phàm kể cho hắn toàn bộ truyền thuyết về bảo tàng, hỏi :“Ý ngươi nói bí tịch tuyệt thế cao thủ võ lâm kia?”
Phác Xán Liệt gật gật đầu. Ngô Thế Huân hỏi :“Ở trong tay ngươi?”
Phác Xán Liệt cười nói :“Ở Thủy Nguyệt Giáo.”
Ngô Thế Huân ngẩn ra, lập tức kinh sợ, nói :“Ngươi muốn để bọn họ tự giết hại lẫn nhau?”
Phác Xán Liệt cười cười không nói. Ngô Thế Huân có chút kích động, nhịn không được nhéo vạt áo trước ngực Phác Xán Liệt, nói :“Ngươi thật ngoan tâm! Có cha ở đó, không có khả năng nhìn những người đó vì một quyển võ công bí tịch tự giết hại lẫn nhau!”
Phác Xán Liệt không để ý, đưa tay nhẹ nhàng đè lại mu bàn tay Ngô Thế Huân, “Ngô Minh chủ lo cái gì? Võ Lâm Minh đều là nhân sĩ chính nghĩa, sao lại vì một quyển võ công bí tịch hạ độc thủ đối với người của mình? Ngươi không khỏi quá xem nhẹ bọn họ rồi.”
Ngô Thế Huân biết những lời này của Phác Xán Liệt đều là châm chọc cái gọi là nhân sĩ chính nghĩa, điều đó chính hắn cũng hiểu được, Võ Lâm Minh có lẽ đại biểu cho chính nghĩa giang hồ, nhưng cũng không có nghĩa là mỗi người trong Võ Lâm Minh đều là nhân sĩ chính nghĩa. Vì một quyển tuyệt thế thần công trong truyền thuyết có thể làm người tự giết lẫn nhau hay không, Ngô Thế Huân không thể nói không biết, mà hắn dám khẳng định, sẽ! Điều duy nhất hắn hy vọng, chính là Võ Lâm Minh có Ngô Túc tọa trấn, có thể ép xuống ý nghĩ rục rịch gây rối của bọn họ.
Suy nghĩ trong lòng Ngô Thế Huân có chút lung tung, một lát sau, hắn nói với Phác Xán Liệt: “Ngươi lập tức theo ta lên đường về Thủy Nguyệt giáo.”
Phác Xán Liệt vẫn nắm một bàn tay của Ngô Thế Huân, nói :“Với Thủy Nguyệt giáo mà nói, ta đã là người chết, ta không đi.”
Ngực Ngô Thế Huân phập phồng, áp chế tức giận, nói :“Ngươi phải đi theo ta.”
Phác Xán Liệt nghe vậy, làm bộ suy tư một lát, nói :“Nếu ngươi dùng thân phận Võ Lâm Minh chủ ra lệnh cho ta, ta đương nhiên sẽ không nghe. Nhưng nếu ngươi nói là vi phu đi cùng ngươi một chuyến, ta sẽ luyến tiếc cự tuyệt.”
Ngô Thế Huân vốn dĩ đang tức giận, chỉ một thoáng bị hắn nói đến dở khóc dở cười, tuy không chịu nhả ra, nhưng ngữ khí lại nhẹ đi, nói :“Dù sao chuyến đi này ngươi vẫn phải đi.”
Phác Xán Liệt nói :“Vậy là ngươi cầu vi phu đi cùng ngươi?”
Ánh mắt Ngô Thế Huân tránh đi, không trả lời. Phác Xán Liệt bỗng nhiên đưa tay rút đi áo của mình, lộ ra da thịt loang lổ, miệng vết thương trên ngực vẫn là màu hồng tiên diễm, hắn nói :“Những vết thương này đều vì ngươi mà chịu, ngươi lại ngay cả từ tướng công cũng không chịu gọi?”
Nhất thời trong lòng Ngô Thế Huân đau xót, hơi mím môi, hai chữ tướng công vẫn thủy chung không kêu ra miệng được, cuối cùng hắn tiến lên một bước kéo vạt áo của Phác Xán Liệt lại cho tốt, đưa tay ôm eo y, “Những điều này ta đều nhớ, đến chết cũng không quên.” Dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Ngươi liền đi theo giúp ta một chuyến, thế nào?”
Phác Xán Liệt nâng tay khẽ vuốt tóc hắn, cuối cùng vẫn là cười cười, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Vậy cố mà làm, tùy ngươi một lần.”