Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 1: Chương 1: Dấn bước giang hồ - Hiệp nữ khóc ròng




Dẫu có bị dụ dỗ chơi VLTK từ cái thời nó vừa khai thiên lập địa, nhưng với tiêu chí “Hãy nói ko với game!”, tui đã lần lượt để cuộc sống thực và cuộc đời võ lâm cứ trôi lững lờ qua nhau, ngỡ mãi mãi chúng sẽ chẳng còn cơ hội trông thấy mặt nhau nữa chứ. Để rồi đến 1 ngày, cô em bé bỏng mà tui được may mắn quen biết trên diễn đàn MHT “năn nỉ” xem lướt qua 1 câu chuyện game (hay chuyện đời ẩn trong game?) với cái tựa: Xanh Ngắt Liễu Dương Châu!

Tui... tui đã bị mê hoặc về cái thế giới võ lâm đầy truyền kỳ kia, những phong cảnh hữu tình, những con người rất thực đội lốt những nhân vật truyền kỳ, những cái duyên, những sự hội ngộ cứ vây lấy, thôi thúc tui “có chết cũng phải mò vào đó, xem nó ra hình thù thế nào???“. Tui đã đến với thế giới võ lâm như thế...

Nghe thiên hạ nói quá nhiều về vị Vu Sơn Thần Nữ, nên muốn biết chỗ ngụ cư của vị thần nữ kia huyền hoặc ra sao, ly kỳ thế nào. Ấy thế là, nhắm mắt đưa chân bò lên đỉnh Vu Sơn tịnh tu! Khi vừa đặt chân đến Vu Sơn, thì 1 đống người chạy ra, dọa hỏi: “Chơi môn phái nào?“. Cái gì mà Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bầy nhầy dzậy trời. Để coi nào... bản tính tui vốn thích nước, khoái vùng vẫy trong thế giới nước (con gái của xứ biển vậy mà ứ có biết bơi biết lội chi cả, hồi bé còn xém làm công chúa thủy tề của đáy sông quê hương nữa chứ). Cái char của hành Thủy trông... ngố dễ sợ. Tự nhiên tóc cột 2 cục, như đứa bé lên 3 ko bằng. Nhưng... thôi kệ... cứ nhắm mắt giả lơ như ko biết, dzậy thì nó sẽ đẹp thôi mà).

Ôi... buồn và chán ko tả nổi. Tối ngày chỉ biết chạy long nhong nói chiện với bác thợ rèn, anh phu ngựa, toàn bị phán “ngươi yếu quá... đừng nên ra gió” (giờ chẳng tài nào nhớ nổi nguyên văn, đành dùng tạp văn diễn tả đỡ vậy). Nghe đồn rằng, muốn luyện công phải đi đánh thú vật. Nhưng mà đánh bằng cách nào? Làm sao đánh chúng được đây nhỉ? Rắc rối wá trời ơiiiii!!! Rồi những quãng ngày chán chường đó cũng trôi qua. Khi mà sức chịu đựng của cái buồn, cái chán nổ ầm ầm trong người. Tui đã ko tài nào nhịn nổi, thế là a lê hấp đi tìm cái tên từng dụ dỗ chơi game.

: “Sao ngươi rủ rê ta chơi VLTK thì sẽ cho ta nhiều vàng, nhiều quần áo đẹp để mặc, sao ta chơi hôm bữa giờ mà ko thấy ngươi đâu hết dzậy?”

Lazycat: “Nhi chơi ở núi nào vậy?”

: “Vu Sơn đó”

Lazycat: “Chài ơi là chài, qua Thái Sơn chơi đi, ta ở Thái Sơn cơ mà, wa bên này đi, ta sẽ cho vàng...”

: “Thế à? Được rồi. Ta bò sang Thái Sơn vậy!”

Khi vừa đặt chân đến Thái Sơn, thì 1 đống người lại tiếp tục chạy ra, dọa hỏi: “Chơi môn phái nào?“. Giời à, cái cô Thủy đầu có 2 cục trông ngố đến phát ngán bên kia, làm sao bì được cô Thổ tóc ngang vai, trông rất chi là “lạnh lùng”, cực kỳ hợp với hình tượng của ta. Lần này phải theo Thổ...về với đất thuiiii. Mãi vẫn ko thấy bóng dáng tên bạn khốn kiếp kia đâu... Tui cứ ngày ngày đi thọc heo, đánh kim miêu, chơi với hươu. Thực là đau khổ ko thể chịu nổi. Ngay cả bọn heo, bọn mèo kia cũng dám khinh nhờn người ta thái quá mà. Đi đập chúng, vậy mà cứ bị chúng cạp cạp hoài, làm tui phải ngồi xuống, đứng lên đến độ... mòn cả quần áo.

Oan ức đến tức phát điên là những lúc... đang lon ton đánh thú thì bỗng nhiên... dòng chữ “bạn đã bị trọng thương, về thành dưỡng sức” nhảy bổ ra, làm điếng cả hồn. Mà sao tự nhiên nó lăn đùng ra ăn vạ thế này? Chẳng lẽ trong game cũng có vụ trúng gió nữa hở trời? À, chắc là hôm nay mình ra đi ko chọn ngày, cho nên mới bị gió độc quét phải, thôi thì gắng làm lại từ đầu, tu chí làm ăn thì sẽ nên thân, nên người thôi mà. Lại ngoan cường vác dao vào rừng “thịt” thú. Và rồi lại ngất lên xỉu xuống liên miên. Đến lúc tức quá vì chả hiểu nổi sao mình cứ xỉu hoài hoài.

Réo ông chủ quán, tra vấn: “Sao mà con của em chết hoài vậy?” (hổng biết ổng có giật mình kinh hồn, vì cái vụ con của em ko nữa?). Nhận được câu trả lời: “Bị người ta giết đó!“. Úi giời ơi, sao giời độc ác với con thế này. Con có làm gì nên tội nên tình đâu, sao tự nhiên thiên hạ xúm vào bụp con hoài thế này. Con chỉ biết chí thú làm ăn, ngày ngày giết hươu, mổ lợn, tích cóp từng đồng tiền còm để nuôi lấy thân, chứ có nào làm gì ai đâu, sao lại thế này. Mở danh sách cừu nhân ra, thấy 1 đống người loi nhoi trong đó. Ức... ức muốn phát khóc luôn (như lời Lam Thanh Phong nói: “Cái bọn đó đúng là ko có nhân tính thiệt, cả nick trắng mà cũng giết“. Giờ ko nhớ nổi, lần đầu tiên mình bị “trúng gió” là lúc nick còn trắng hay khi đã là đồ tôn của phái Côn Lôn nhỉ?).

Thê thảm quá, thê thảm quá! Vác cái phone lên, hét toáng: “Đồ con mèo lười chết tiệt. Dụ dỗ ta vào đây rồi biến đi đâu mất. Thiên hạ cứ xúm vào bụp ta, làm ta tử thương hoài kìa. Mau mau giúp ta trả thù rửa hận mauuu“...

“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh. Tự nhiên ta ko làm gì mà cứ bị đánh hoài, tức lắm rồi. Mau rửa thù cho ta đi.”

“Nghe đồn cấp 20 mới được cỡi ngựa. Ta muốn cỡi ngựa, cỡi ngựa. Nhưng ta chỉ mới có cấp 12 thôi. Nick nè, pass nè, ngươi làm sao cho ta đến cấp 20 để ta cỡi ngựa thì làm.”

Rồi... 4h sau được gọi điện thông báo: “Nhi được cấp 20 rồi nè, được cỡi ngựa rồi đó, trong tài khoản có sẵn 100 vạn. Chơi vui vẻ nghen!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.