Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 2: Chương 2: Giang hồ Võ lâm - Cạm bẫy đong đầy




Dẫu đã có 1 đống vàng trong tay, nhưng cái thói ham... lụm vàng từ thuở hàn vi vẫn ko bỏ được. Đánh được con wái nào thì nhanh tay lụm vàng con wái ấy. Nếu chỉ dừng ở thế thì cũng đâu có gì gọi là “ham vàng” hén. Khổ 1 nỗi, thiên hạ toàn bọn... ác độc. Bọn chúng giết wái lại ko chịu lụm vàng, cứ để vàng rơi vãi khắp những nơi bước chân tui đặt đến. Trời ơiiiii... vàng vàng nhìu quá, làm sao ngoảnh mặt làm ngơ cho được. Phải lụm thôi, lụm thôi. A lê hấp, nhào vô...

“Bạn không thể nhặt vàng của người khác... Bạn không thể nhặt vật phẩm của người khác...”

Grruuu, sao lại ko thể nhặt được chứ hả? Người ta đánh mà người ta ko nhặt thì tui đã rắn mặt mà chấp nhận làm công nhân vệ sinh, dọn dẹp đường làng cho xanh sạch đẹp, sao dám cấm tui hả? Càng cấm thì tui càng nhặt, làm gì nhau nào? Và cứ thế, cuộc chiến tàn khốc giữa cái máy vô nhân tính và một hiệp nữ đầy nhân tính đã diễn ra vô cùng náo nhiệt. Dĩ nhiên phần thắng luôn thuộc về... tui. Nói gì thì nói, chứ sự gan lỳ và sự rảnh rỗi, làm sao cái máy kia qua mặt nổi tui chứ? Nói đến đây công nhận thấy tự hào ghê!

Trong quá trình vật lộn với cuộc sống mưu sinh giữa những đàn heo, đàn mèo, thì thường gặp phải hiện tượng “XYZ mời bạn vào tổ đội...“. Chài à, tui chơi game để thỏa chí tung hoành, chứ ko muốn kết bè lập phái gì đâu nghen. Đừng hòng dụ dỗ tui kết bạn. Cự tuyệt tất! Bao nhiêu lần cự tuyệt mà vẫn phe phẩy sống. Ai dè... đến 1 ngày u ám, gặp 1 tên hung thần tàn nhẫn, huhu, hắn mời tổ đội, tui theo thói quen cứ cự tuyệt tất. Thế là... ầm 1 cái... về thành dưỡng thương. Thực đúng là giang hồ đầy cạm bẫy mà. Ngươi ta ko chịu thì thôi, tự nhiên đánh người ta à. Thất đức thế ko biết.

Dò dẫm khắp hang cùng ngõ hẻm, cuối cùng cũng đến được hồ Phỉ Thúy ở Đường Môn - 1 nơi rất lý tưởng để luyện công. Nơi này vắng bóng người qua lại = khả năng về thành dưỡng thương sẽ được hạ thấp đến mức tối ưu, nước non cũng hữu tình, chơi với cóc và cá sấu cũng dzui dzui. Thế là quyết chí lập thân tại đây. Ko thèm ra ngoài giang hồ hung hiểm kia nữa. Boss cóc và boss cá sấu hung hăng dễ sợ luôn, cứ làm tui mất máu hoài à, thấy mà ghét. Nhưng đánh boss dzui lắm, mỗi lần nó chết thì mấy đồng vàng chóe chóe và đồ đạc cứ bay ra rợp cả trời, khoái mê tơi luôn vậy à. Lụm được mấy cái bao lì xì, mấy cái khăn uyên ương... thấy chúng xinh xinh, cũng đáng iu ghê. Bèn chạy về Đường Môn bán cho tên bán thuốc. Ặc ặc, trông chúng xinh xẻo như thế, sao bán ko được đồng nào hết vậy trời? Huhu, con boss này... giả dối ghê, cho đồ dỏm, ko đáng 1 xu. Bực mình! Định bụng đem wăng... cho rộng hành trang, để còn chứa mấy thứ đáng giá khác.

Bỗng nhìn vào góc trái màn hình, thấy rao bán: “Bán khăn uyên ương 10v/cái“.

Úi giời ơi, đến những 10v cơ đấy. Chắc chúng có tác dụng gì đó nên giá mới cao vậy. Mà tác dụng gì thế nhỉ? Vội sợ mất phần, type đại: “Bán khăn uyên ương 1000/cái“.

Hic, mình đã giảm thấp ơi là thấp, mà sao ko thấy ai mua hết vậy nè trời (khi đó làm wái gì biết nổi, muốn bán đồ thì phải rao trên kênh thế giới. Và muốn rao trên kênh thế giới thì phải cấp 30 trở lên mới được).

Hic, vậy đành chạy lên maihoatrang hỏi thôi. Vừa chạy ra thấy nick tên Hòa Thượng sáng trưng trên YM, vội 3 chân 4 cẳng nhảy ầm vào.

: “Hòa thượng, hòa thượng, giúp ta với, khăn uyên ương và bao lì xì dùng để làm gì vậy”?

Hòa thượng: “Dùng để đến Nguyệt Lão đổi quà“.

: “Nguyệt Lão ở đâu vậy”?

Hòa Thượng: “Nguyệt Lão ở thôn Giang Tân đó“.

: “Thôn Giang Tân? Làm sao để đến được đó? Ta ko có biết đường“.

Hòa Thượng: “Trời ơi, mở bản đồ lên“.

: “Được rồi, làm gì dữ dzậy. Ta đi tìm Nguyệt Lão đây“.

Vượt qua bao khó khăn, gian nan mới gõ được cửa nhà Nguyệt Lão, đổi được 2 bông hồng và 1 Tiên Thảo Lộ. Hic, nhưng chẳng biết phải dùng thế nào? Cái gì mà “tăng kinh nghiệm trong vòng 1 h”? Lại lon ton đi hỏi tiếp, chẳng thấy hòa thượng đâu cả, chắc sợ wá nên trốn mất tiêu rồi. Nhưng hổng sao, có cái tên Tre Xanh ở đây, nhào vô tra vấn hắn thôi.

: “Nè, tiên thảo lộ có tác dụng để làm gì vậy”?

Tre Xanh: “Tác dụng của nó là = 60v“.

: “Ko phải đem đi bán đâu, ý ta muốn hỏi về cách dùng cơ, nó dùng để làm gì đó mà“.

Tre Xanh: “Dùng để tăng kinh nghiệm. Nhưng cấp của cô nương mà dùng TTL thì hơi phí đấy“.

: “Thế à? Vậy để ta đi bán nghen“.

...

: “Mèo à, mèo à, ta có TTL, nhưng bạn ta bảo ta mà dùng TTL là hơi phí, nên ta muốn bán nó“.

Lazycat: “Uh, vậy thì đem bán đi. Giá 80v đó, cứ thế mà bán“.

: “Bán bằng cách nào”?

Lazycat: “Rao ở kênh thế giới. Hoặc là click vào định giá... rao bán...” (hắn ta nói 1 vòng mà tui ko kịp hình dung nổi. Thôi thì tự mình mò ra vậy).

...

Xem nào, mình sẽ đem đi bán để kiếm 80v làm giàu, chứ dùng làm chi, tiếc lắm. Để xem nào, click vào chuột phải... Ơ ơ, cái bình TTL biến đâu mất tiêu rôi? Sao tự nhiên ko thấy đâu cả, có khi nào nó bị rơi ra ngoài đường ko nhỉ? Phải đi tìm cho kĩ, nếu để mất thì tiếc đứt ruột cho coi. Tìm hoài tìm mãi chẳng thấy nó đâu, chỉ thấy trên đầu có cái gì chóa chóa ra. Hổng hiểu cái gì vừa xảy đến cả.

Nhào ra YM réo:

: “Sao tự nhiên click phải vào TTL thì nó biến mất, trong khi đó trên đầu ta có cái gì đó chóe sáng”?

Tre Xanh: “Ặc ặc, cô nương đang sử dụng TTL rồi đó. Mau đi luyện công đi. Nhớ tìm chỗ nào ít người mà luyện nghen“.

: “Sao lại phải tìm nơi ít người”?

Tre Xanh: “Để người ta ko giành kinh nghiệm với cô. Đánh chỗ đông thì người ta giành hết thì sao”?

: “Có lý nhỉ? Vậy ta đi luyện công đây“.

...

Đúng là... trời chiều lòng tên Tre Xanh, nên hồ Phỉ Thúy bình thường đã vắng, hôm nay càng đìu hiu hơn, suốt 1 tiếng đồng hồ luyện công chỉ có mỗi mình ta lăn lóc giữa bầy cóc & cá sấu. Đánh mãi, đánh mãi mới tăng được 1 cấp.

1 cấp = 80vạn! Sao mà cay đắng thế hở trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.