Thẩm Trác Phàm thực ra cũng rất thương cha, nhưng là do cậu không nói ra, những hành động tranh giành mẹ đều do cậu cố ý chủ ý của cậu là được gần gũi thân thiện với cha hơn. Nhưng cậu không biết cha cậu cũng yêu thương cậu không kém gì mẹ, lúc trước khi Nam Cung Phương Đình sinh ra Thẩm Trác Phàm, Thẩm Trác Vương có hơi buồn bã vì đứa nhỏ là con trai, anh muốn con có một tuổi thơ hồn nhiên không cần phải tập luyện từ nhỏ như anh...
Hôm nay Thẩm Trác Phàm được nghỉ học ở nhà, Thẩm Trác Vương cũng ở nhà nằm trên sofa ngủ thiếp đi. Cô đi từ phòng mình đến phòng Thẩm Trác Phàm, nhìn thấy con trai nằm trên giường đọc sách chính trị không khỏi lắc đầu một cái. Thẩm Trác Phàm vừa thấy cô, nhanh chóng ngồi bật dậy kéo tay mẹ.
- Mẹ.
- Mẹ muốn nói chuyện với con.
- Mẹ nói đi.
Cậu xoa bàn tay mẹ mình. Cô vui vẻ mở miệng nói từng câu từng chữ ăn sâu vào đầu óc cậu.
- Cha con thật sự rất yêu con. Chỉ là ông ấy không nói, nhưng ông ấy rất quan tâm con. Lúc mẹ mang thai con, ông ấy muốn mẹ sinh con gái vì nếu sinh con trai thì con sẽ không được hưởng tuổi thơ một cách trọn vẹn.
- Con biết.
- Con còn phải biết một chuyện. Năm con ba tuổi, ông bà nội nhất quyết bắt con đi Mĩ học tập để sau này thừa kế, nhưng cha con vì muốn con được ở gần mẹ nên đã phản đối ông bà con, kết quả là họ giận nhau một thời gian dài...
Quả thật có chuyện như vậy. Năm ấy khi Thẩm Trác Phàm ba tuổi, Thẩm Trác Vương vì muốn giữ cậu bé lại để được sống bên cha mẹ hưởng trọn tuổi thơ nên đã đối đầu với cha và mẹ mình, nhưng cậu bé không biết. Bây giờ cậu bé biết rồi, rất hâm mộ và thán phục cha, nói sao mẹ lại yêu cha đến như vậy...
- Mẹ đi xuống dưới nấu bữa tối cho con và cha con.
Cô bước ra khỏi phòng xuống cầu thang, Thẩm Trác Phàm một lúc sau muốn đi tìm cha, nhưng đi đến cầu thang thì thấy cha đang ngủ trên sofa, mẹ đang đắp chăn cho cha.
Một lúc sau Thẩm Trác Vương tỉnh dậy, trông thấy Nam Cung Phương Đình đang đắp chăn cho mình anh kéo cô ôm vào lòng.
- Lúc nảy anh mơ thấy em dắt theo Tiểu Phàm bỏ đi. Anh rất sợ...
Anh không sợ gì cả, chỉ sợ cô và con trai biến khỏi cuộc sống của anh. Vợ và con là tài sản lớn nhất anh có, anh không thể mất một trong hai người...
Anh dán môi mình xuống môi cô. Thẩm Trác Phàm từ đầu đến cuối đều thấy. Thì ra cha yêu mẹ và mình nhiều đến như vậy. Cậu mỉm cười lắc đầu quay trở về phòng...
Về phía anh và cô đang hôn nhau say đắm, cô đẩy lồng ngực của anh ra, anh xoa lấy một bên đồi núi.
- Đừng như vậy. Con trai đang ở trên phòng.
- Vậy anh đưa em về phòng ?
- Em còn phải nấu bữa tối cho cha con anh.
- Tối nay anh đưa em và Tiểu Phàm ra ngoài ăn, hiếm hoi lắm tiểu tử đó mới được một ngày nghỉ, anh muốn đưa em và con đi hóng gió nữa...
- Cũng được.
Anh mỉm cười bế cô lên phòng. Ân ái đến hơn sáu giờ đêm, cô lờ mờ tỉnh giấc khẽ động đậy người.
- Đừng cử động. Có phải nhức lắm không ?
Anh đưa tay xoa bóp eo cô, cô cảm thấy dễ chịu đứng lên cùng anh vào phòng tắm.