Sau khi cô tắm xong thì chạy sang phòng Thẩm Trác Phàm. Thấy cậu bé lại đọc sách.
- Con trai. Cha nói muốn cả nhà chúng ta ra ngoài ăn, con mau thay quần áo sau đó đi với cha mẹ.
Thẩm Trác Phàm vui vẻ đi thay quần áo sau đó cùng cô ra xe để anh chở đi ăn. Cậu có việc muốn thương lượng với cha.
Trong nhà hàng bậc nhất Đài Loan, gia đình ba người ngồi ở một bàn gần cửa sổ, cô gắp thức ăn cho con trai, sau đó gắp cho anh. Một lúc sau Thẩm Trác Phàm nhìn anh.
- Cha.
- Nói đi ?
- Con muốn đi du học ở Mĩ. Cha sắp xếp cho con nhé.
- Tại sao lại quyết định như vậy ?
Anh chau mày nhìn Thẩm Trác Phàm, cô khó hiểu nhìn con trai. Thẩm Trác Phàm cười cười, thật ra đã đến lúc cậu nên đi học để gánh vác công ty giúp cha, cậu muốn cha mẹ có nhiều thời gian ở bên nhau, cùng nhau đi du lịch.
- Sau này con phải gánh vác Thẩm thị, chi bằng cha cho con đi học tập bảy năm...
- Tiểu Phàm. Con nên nhớ xa gia đình rất khó sống, cha không muốn con ra ngoài một mình, càng không muốn mẹ con lo lắng cho con.
- Cha làm được từ khi rất nhỏ thì con cũng làm được. Cầu xin cha cho con đi du học.
- Được rồi.
Ngay ngày hôm sau anh sắp xếp đâu vào đấy chờ ngày tiểu bảo bối của anh xuất cảnh du học. Cô không vui, đêm nào cũng nằm trong lòng anh nỉ non đủ chuyện. Nào là con trai chỉ vừa mười sáu tuổi, nào là không muốn cục cưng xa cha mẹ...
- Bà xã. Con trai cũng đã lớn rồi. Em phải cho con sống tự lập, biết đâu khi trở về nó mang cả con dâu ? Chúng ta phải tin tưởng ở con, chỉ việc nó là cháu trai của hai tập đoàn Thẩm thị và Nam Cung, chẳng ai dám làm hại con trai của chúng ta... Em đừng lo lắng...
- Nhưng em sẽ rất nhớ cục cưng.
- Anh cũng nhớ. Nhưng bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy rồi, chúng ta có thể gọi video cho tiểu tử đó mỗi ngày, vài tháng lại bay sang thăm. Có được không ?
- Được.
Cô tươi cười trong lòng anh. Anh cười tà nằm đè lên cô.
- Bà xã. Anh đau lòng rồi. Em phải xoa dịu anh.
- Anh nói như vậy thì ngày nào anh cũng đau lòng rồi...
Chưa để cô nói hết câu anh đã đáp môi xuống, tay nắn bóp vật mềm mại trước ngực, anh cởi bỏ hết quần áo của hai người, trêu đùa nụ hoa trước ngực cô, anh hôn đến bụng, sau đó thăm dò vào trong cô. Hôm nay anh làm khá mạnh, khiến cho ngày hôm sau cô không thể rời giường, hạ thân vô cùng đau.
Anh lo lắng ngồi ở đầu giường nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô.
- Bà xã, em sao vậy.
- Nơi đó rất đau.
Anh hoảng hốt lật ra xem, quả thật sưng lên không ít. Cô ngại ngùng kéo chăn lại đỏ mặt. Anh mỉm cười hôn lên vai cô.
- Kết hôn mười chín năm, lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu lần, thấy cũng thấy của nhau hết rồi, em còn ngại cái gì ?
- Em cảm thấy chúng ta như vậy rất giống lúc mới cưới.
- Còn nhớ lúc đó sao ? Anh còn nhớ lúc đó em bắt tại trận anh và phụ nữ khác mấy lần, còn quay cả clip nữa, còn nói hận anh cùng đám phụ nữ của anh. Thế nào ? Bây giờ lại yêu anh say đắm, còn sinh cho anh tiểu tử đó nữa.
- Vậy tại sao anh không nói là ai lúc đầu đã yêu em không thể từ bỏ ?
- Chính là anh. Anh yêu em không thể từ bỏ. À vợ à, lúc trước sau khi sinh tên tiểu tử đó, anh còn ý định sinh thêm con gái, nhưng thấy em đau đớn anh không đành lòng...
- Một đứa đã mệt chết em rồi. Anh tắm cho em đi...
Anh mỉm cười nhìn cô sau đó bế cô vào phòng tắm. Đôi vợ chồng này, hạnh phúc chính là như vậy, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, nếu có kiếp sau, anh chắc chắn sẽ là chồng cô, không xa rời...