Sáng hôm sau. Anh dậy rất sớm, thấy cô vẫn đang ngủ, anh hôn nhẹ lên trán và vai cô, có lẽ đêm qua cô đã rất mệt mỏi rồi.
Sau khi tắm xong anh bước xuống tầng, người làm đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, anh dùng xong bửa sáng thì căn dặn người làm.
- Lát nữa thiếu phu nhân dậy, làm cho cô ấy canh bổ huyết và bánh ngọt.
Người làm lập tức hiểu ra đêm qua đã có chuyện gì. Sau khi anh đi làm họ lập tức làm theo lời anh nói.
Hơn 12 giờ trưa cô mới thức dậy, từ nơi tư mật đau đớn vô cùng. Cô khẽ chửi thầm người nào đó, lần đầu tiên của cô lại mạnh bạo như vậy.
Cô tắm xong bước xuống lầu dùng món ăn anh kêu người chuẩn bị sau đó chạy đến tập đoàn Nam Cung.
Cô ung dung bước vào, nhân viên nhìn thấy cô liền chào hỏi. Cô bước vào thang máy dành cho tổng giám đốc đi lên phòng làm việc của Nam Cung Thần Phong.
- Sao rãnh rỗi đến đây chơi vậy ?
Nam Cung Thần Phong nhìn thấy cô, vui vẻ xoa đầu em gái, cô hôm nay trông rất khác lạ, một tuần không gặp cô có vẻ gầy đi, nhưng vẫn luôn xinh đẹp.
- Vậy có chuyện mới được đến đây ? Muốn đuổi khách để đốt lửa thì cứ việc nói.
- Cái gì đốt lửa ?
Cô quét mắt sang phòng nghỉ của anh trai. Khuôn mặt lộ nét vui vẻ mang theo ý cười.
- Chị dâu. Bước ra đây !
Đúng như cô nghĩ, từ trong phòng nghỉ một cô gái rụt rè đi ra.
- Nam Cung tiểu thư...
- Cứ gọi là Đình Đình. Dù sao cũng là người một nhà.
- Tôi...
- Đừng dọa cô ấy.
Nam Cung Thần Phong nói nhỏ với cô.
- Em đi gặp ông nội đây. Đốt lửa vui vẻ.
Cô châm chọc anh trai sau đó bước ra ngoài. Đến nhà chính của gia tộc Nam Cung...
- Ông nội.
Cô vui vẻ vào trong, Nam Cung Thần Phủ nhìn cô yêu thương. Đứa cháu gái này gả đi một tuần bây giờ trở về lại vui vẻ như vậy.
- Hôm nay Đình Đình của ông có gì vui sao.
- Không. Con là nhớ ông nên trở về.
Cô cùng ông nội ngồi trong bàn uống trà trong hoa viên.
- À. Ông nội ơi, lúc nảy con đến công ty, thấy anh giấu một người phụ nữ trong phòng nghỉ.
- Vậy sao. Khá lắm, lát nữa ông sẽ bắt nó đem cháu dâu về.
Nam Cung Thần Phủ cười tít mắt. Cô cũng cười. Chợt nhớ ra một chuyện gì đó.
- Tuần sau là ngày giỗ cha con.
Cô thoáng buồn. Ông nội nhìn cháu gái tội nghiệp.
- Con còn nhớ cha con sao.
- Không khi nào con quên cả...
- Bây giờ con lấy Trác Vương rồi. Nếu tiểu tử đó chọc giận con cứ chạy về đây, ông nội bảo vệ con.
- Con sẽ không để vợ con giận con.
Cô định nói gì đó thì anh đã đến rồi. Anh ôm lấy vai cô, hôn lên tóc cô.
- Chạy đến đây sao không nói cho anh biết ?
- Đi vệ sinh có cần nói cho anh không ?
Cô tức giận trừng mắt anh. Chuyện tối hôm qua cô vẫn chưa bỏ qua đâu, làm cô mệt mỏi như vậy...
- Em đừng giận. Anh đến đây để đón em về nhà.
- Vừa mới đi một chút đã bắt về. Giam lỏng ?
Cô giận dỗi không ngừng ngang ngược cãi lại anh. Anh sợ cô giận, vỗ vai cô yêu chiều.
- Vợ à. Có phải do đêm qua anh thô lỗ quá nên em giận anh không.
Cô im lặng một lát, nhìn sang ông nội đang cười vui vẻ. Mất mặt chết được, ông nội đang ở đây. Tại sao lại có thể ăn nói như vậy chứ ?
- Ông nội. Con về đây.
Cô tươi cười nói với ông sau đó kéo tay anh ra về. Về đến nhà, cô một mạch đi thẳng vào trong không thèm để ý đến anh.
- Vợ à. Đừng giận anh. Sau này sẽ không mạnh bạo như vậy nữa.
Anh ôm lấy cô, hôn lấy cổ trắng nõn nịnh nọt cô. Cô mềm lòng, vòng tay ôm lưng anh.