Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 43: Chương 43




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

“Sát khí?” Cố Chi còn đang định hỏi sát khí gì, đột nhiên, cô cũng cảm nhận được.

Hơn nữa, trực giác mách bảo cho cô rằng đây chính là sát khí thật sự đó.

Cố Chi cùng Dương Trạch đồng thời quay về phía sát khí bừng bừng kia.

Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông thân tây trang giày da đứng cách đó không xa, ánh mắt xuyên qua tất cả mọi người, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, sát khí chính là từ người đó mà toả ra mọi nơi.

Phim trường kết thúc cảnh quay nên mọi người bắt đầu dọn dẹp, ai nấy cũng bận rộn đi qua đi lại, có vẻ như không cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có hai người bọn họ biết với nhau thôi.

Trần Gia Minh đứng sau lưng Hoắc Đình Sâm, nhìn theo hướng anh thấy tình cũ của anh đang mặc đồng phục sinh viên, đứng đối diện là một nam sinh mặc đồ tương tự, hai người bọn họ cùng quay đầu lại, anh ta nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thật xứng đôi, nói chi là Hoắc tổng.

Trần Gia Minh nhịn không được run rẩy một cái, sau đó nghĩ lại lúc bọn họ vừa xuống xe vừa vặn nhìn thấy một cảnh này.

Quay phim gì mà quay qua quay lại thì lại hôn nhau.

Bên kia, Dương Trạch cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên, cậu ta cảm thấy cái người đang phát ra sát khí bừng bừng kia nhìn kiểu gì cũng giống Hoắc Đình Sâm.

Người này cậu ta đã thấy trên báo rồi, chính là tư bản vô tình Hoắc Đình Sâm cả Thượng Hải không ai không biết.

Mắc gì mà lại xuất hiện ở đại học thánh Johan chứ?

Dương Trạch lắp bắp: “Bà, bà chủ, tôi cảm thấy cái người kia, hình như giống Hoắc Đình Sâm.”

“Người đó sao lại nhìn chúng ta như thế? Chị quen anh ta hả?”

Cố Chi không ngờ Hoắc Đình Sâm đi đường kiểu gì mà đến nơi vừa vặn lại thấy cô đứng môi chạm môi với một thanh niên trẻ hơn anh, trong lòng tự nhiên cảm thấy đắc ý, sau đó an ủi Dương Trạch: “Cậu nghĩ nhiều rồi đó, tôi sao lại quen biết người có tiền như Hoắc Đình Sâm được chứ.”

Dương Trạch vốn xuất thân nhà giàu, cho nên không có ký hợp đồng với công ty của cô, không nằm trong hội tình phu Hoa Anh, nên lần trước không có gặp Hoắc Đình Sâm.

“Ơ nhưng mà anh ta...” Dương Trạch bị nhìn một hồi tự nhiên cảm thấy người kia bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra bắn cậu ta một phát.

Cố Chi không thèm để ý Hoắc Đình Sâm, cũng chẳng buồn quản xem việc gì mà anh lại xuất hiện ở đây, vỗ vô tay Dương Trạch: “Chắc là cảm giác của cậu có vấn đề rồi đó, xong việc rồi, đi thôi.”

Hai người đứng gần nhau động tay động chân còn thì thà thì thầm, tất cả một màn này đều được thu hết vào đôi mắt của anh.

Sau đó, anh không nói gì, đi từng bước về phía bọn họ.

Nhân viên công tác mới nãy còn tất bật thu dọn đồ đạc, bây giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được sát khi không ngừng toả ra từ nơi người đàn ông đang bước vào phim trường của bọn họ.

Mọi người đều ngừng động tác lại, nhìn theo anh.

Địa điểm quay phim không phải ai cũng đứng xem được, nhưng mà người này đi vào lại không bị cản lại, một là vì người này khí thế quá lớn nên không ai dám lại cản, hai là vì người này nhìn vô cùng quen thuộc.

Có ai đó khẽ giọng hỏi:

“Ê, đó là Hoắc Đình Sâm hả?”

“Ê giống y chang Hoắc Đình Sâm trên báo luôn đó.”

“Ủa nghe nói anh ta đi Nam Kinh rồi mà, hoá ra là về Thượng Hải rồi à, tới đây làm gì thế?”

“Trời ơi người thật còn đẹp hơn trên báo luôn á.”

“Ủa trời ơi sao tự nhiên nhìn sợ ghê á, không biết tới kiếm ai nữa?”

“Ủa bộ có nhân viên nào của hãng phim đắc tội anh ta à?”

......

Cổ Dụ Phàm nhìn thấy người mà mình đã nói với Cố Chi vô số lần, cảm nhận được khí thế bức người từ trên người anh, liền hít một hơi vào bụng, không biết có chuyện gì mà anh lại đến đây nữa. Sau đó, theo ánh mắt của anh, ông ta lại phát hiện ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Đình Sâm vậy mà lại đặt trên người Cố Chi.

Ủa, Cố Chi?

Cổ Dụ Phàm trong lòng liền cảm thấy có điềm, nhớ tới chuyện xưởng dệt lần trước, Cố Chi hình như có nói với ông ta rằng cô với Hoắc Đình Sâm cãi nhau.

Ông ta lúc đó lo lắng không biết có tránh được kiếp nạn không, bây giờ nhớ lại, Cổ Dụ Phàm không nhịn được mà run rẩy.

Ông ta chỉ biết phải đưa Cố Chi chạy nhanh nhanh.

Dương Trạch sợ đến không đứng vững, không hiểu vì sao, cậu ta cảm thấy mình với Cố Chi bây giờ giống hệt một cặp uyên ương đang tình cảm mặn nồng mà gặp biến cố, vì thế liền kéo kéo ống tay áo Cố Chi: “Bà chủ, không thì chúng ta mau bỏ trốn đi.” Bởi vì còn đang đắm chìm trong thế giới phim ảnh mà cậu ta nói bỏ trốn đi luôn.

Cố Chi: “..................”

Cô khẽ thở dài, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm càng lúc càng gần, cũng chẳng biết phải nói sao, nhưng đang định xoay người xách váy chạy thì đã nghe thấy tiếng anh ở sau lưng gằn từng chữ: “Cố —— Chi———”

Cố Chi không phản ứng gì nhưng Dương Trạch bên cạnh đã cứng đơ như khúc gỗ.

Cố Chi nghe thấy tiếng Hoắc Đình Sâm gọi, chép miệng, vẫn quyết định xoay người lại, chào Hoắc Đình Sâm một tiếng: “Hoắc tiên sinh.”

Đạo diễn Đại Ba lúc này bước tới, tại Thượng Hải này, bất kể là làm cái gì thì ai cũng biết Hoắc Đình Sâm là ai. Gã cười cười với Hoắc Đình Sâm, vươn tay ra định bắt tay một cái: “Xin hỏi có đúng là tiên sinh Hoắc Đình Sâm không?”

Trần Gia Minh duỗi tay ra bắt tay với đạo diễn, coi như thay mặt Hoắc Đình Sâm đáp lời. Hơn nữa còn muốn thể hiện là Hoắc Đình Sâm tới đây là có công chuyện với nữ chính của bọn họ chứ không phải tới tìm bọn họ.

Ủa vậy hoá ra người đắc tội Hoắc Đình Sâm là Cố Chi hả?

Mọi người vẻ mặt lo lắng, nhưng mà cũng chẳng có ai dám đi lên khuyên giải cả.

Hoắc Đình Sâm hết nhìn Cố Chi xong lại quay qua nhìn Dương Trạch.

Nếu như ở trước mặt Cố Chi anh còn thu liễm lại chút sát khí trên người thì giờ lúc sự tập trung đã chuyển qua Dương Trạch, bao nhiêu sát khí trong người đều thả ra hết, cứ như thể chỉ cần cậu ta nhích lại gần một xíu xiu thôi là sẽ bay đầu ngay lập tức.

Cố Chi thấy thế liền đứng chắn trước mặt Dương Trạch: “Anh muốn làm gì?”

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy Cố Chi ra mặt che chở cho người khác, lại nhìn vào đôi môi anh đào của cô, chỉ cảm thấy tức đến ngực nhói đau, hai mày nhăn chặt lại: “Em tránh ra.”

Cố Chi vẫn dứt khoát đứng đó chắn cho Dương Trạch: “Không đi đó.”

Dương Trạch không biết hôm nay cậu ta rốt cuộc là đã phạm phải lỗi lầm gì, nhìn thấy Cố Chi đứng chắn trước mặt mình mà cảm động đến chảy nước mắt: “Bà chủ.”

Cố Chi quay đầu lại nhìn Dương Trạch một cái, như thể nói cậu hãy yên tâm, có tôi ở đây.

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy hai người mắt đưa qua đưa lại, chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết lên não. Anh siết chặt tay: “Cố Chi.”

Cố Chi giờ thấy hối hận hôm nay đi đóng phim không dắt theo vệ sĩ, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Trần Chiêu và Lâm Tư Bác, cho nên bây giờ không thể để người khác phải chịu đựng sự hãm hại vô sỉ của Hoắc Đình Sâm được, vì thế chỉ vào Dương Trạch mà nói hùng hổ nói với Hoắc Đình Sâm: “Có chuyện gì thì nói với tôi, anh dám động vào một cọng lông tơ của cậu ta thử coi!”

Trần Gia Minh: “............................” Ông chủ Hoắc ơi trái tim này đau dùm ông chủ luôn nè.

Ông chủ của anh ta sao tự nhiên lại nghĩ quẩn thế không biết? Trong cái chốn Thượng Hải này đâu có thiếu nữ nhân?

Hoắc Đình Sâm nghe xong, hai mắt nhắm nghiền, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sâu hun hút: “Nói với em?”

Cố Chi cảm thấy hết lời: “Anh đủ chưa đó?” Cô không phải đã nói là sau này không muốn gặp lại anh rồi sao.

Hoắc Đình Sâm cũng không đáp lại lời cô, chỉ tiếp tục nói: “Vậy em đi qua bên này với tôi.”

Nói xong, anh liền xoay người bỏ đi.

Cố Chi vỗ vỗ tay Dương Trạch: “Yên tâm, tôi không sao đâu.” Sau đó lại nhìn một loạt các vẻ mặt lo lắng của mọi người trên phim trường, cười gượng hai tiếng.

Cố Chi cảm thấy khó xử, cô không muốn trước mặt người khác mà cãi nhau với Hoắc Đình Sâm, càng không muốn để lộ ra mối quan hệ ngày trước giữa cô và Hoắc Đình Sâm.

Tuy là bọn họ đã sớm đường ai nấy đi, nhưng mà lời bàn tán của con người đáng sợ lắm.

Cố Chi nghĩ nghĩ một hồi, vẫn đi theo.

Mãi đến lúc hai người đi khuất bóng rồi, mọi người mới phản ứng lại, đang định nói gì đó thì liền nghe đạo diễn vỗ tay: “Kết thúc công việc rồi, thu dọn đồ đạc thôi!”

Cổ Dụ Phàm nhìn thấy mọi người quay trở lại làm việc, lúc này mới phục hồi tinh thần, sau đó liền giật mình.

Cố Chi đâu rồi? Bị Hoắc Đình Sâm mang đi rồi à?

Cổ Dụ Phàm nghĩ đến cảnh Cố Chi bị Hoắc Đình Sâm đưa đi, liền hít một hơi lạnh.

Ở đây chỉ có một mình ông biết ngày trước Cố Chi vì xưởng dệt Hoa Thành mà đắc tội với Hoắc Đình Sâm, hôm nay Hoắc Đình Sâm tới đây có lẽ là để trả thù.

Nhưng sao giờ mới đến? Cũng dễ hiểu thôi mà, nhà tư bản vô tình nhất Thượng Hải đi trả thù không lẽ phải đi vào ban ngày mới được sao?

Cổ Dụ Phàm chạy đến trước mặt đạo diễn: “Các người cứ kệ vậy không quan tâm Cố Chi sao?”

Đạo diễn thở dài: “Chuyện cá nhân của người ta sao chúng tôi quản được.”

Gã nhìn Cổ Dụ Phàm một cái, biết Cổ Dụ Phàm là ông chủ công ty đĩa nhạc của Cố Chi, đột nhiên nở một nụ cười đầy hàm ý: “Công ty của mấy người cũng lợi hại đó.”

Tại Thượng Hải này có không ít ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh qua lại với những kẻ có tiền, nhưng mà có thể dính dáng đến Hoắc Đình Sâm, quả nhiên không phải loại thường.

Cổ Dụ Phàm đương nhiên biết ý của đạo diễn là gì, hung hăng trừng mắt với gã: “Nói nhảm!”

Bỏ qua chuyện Cố Chi hồi trước nói không quen biết Hoắc Đình Sâm, chủ yếu là bây giờ Cố Chi có tiền như thế, cần gì phải dựa vào đàn ông. Bây giờ cô qua lại với Hoắc Đình Sâm, đơn giản là do chuyện xưởng dệt lần trước, Cố Chi cứ thế ngang nhiên đòi mua đứt thứ đã nằm trong tay Hoắc Đình Sâm, có khác nào đụng trúng thứ dữ đâu.

Cổ Dụ Phàm nghiến răng. Chuyện cá nhân của Cố Chi đương nhiên là không quản được, nhưng mà ông ta là ông chủ của cô, cũng là bạn bè, đâu thể trơ mắt ra nhìn như vậy.

Cho dù người đứng trước mặt có là Hoắc Đình Sâm đi chăng nữa.

Ông thực sự rất thích Cố Chi, xinh đẹp mà thẳng thắn, có tiền nhưng lại giỏi, không khiến người ta ghét.

Cổ Dụ Phàm giữ chặt Dương Trạch đang lo lắng mà đuổi theo.

Hoắc Đình Sâm và Cố Chi đi cách đó không xa, Cổ Dụ Phàm thấy thư ký của Hoắc Đình Sâm đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng đại học thánh Johan, còn có vị hiệu trưởng tự nhiên phải dâng văn phòng ra cho người khác dùng, hai người bọn họ đứng nhìn nhau trước cửa phòng.

Cổ Dụ Phàm cùng Dương Trạch nhìn nhau.

Dương Trạch đi lên, ôm chặt lấy thư ký của Hoắc Đình Sâm, hù cho hai người bọn họ một trận, Cổ Dụ Phàm nhân cơ hội mà chạy vào trong phòng.

Văn phòng hiệu trưởng vốn tách biệt với những bộ phận khác, xung quanh có không ít cây cao bóng cả, khung cảnh vô cùng vắng vẻ, yên tĩnh.

Cổ Dụ Phàm đi tới, vừa đi vừa buồn thúi ruột.

Lương tâm mách bảo ông không thể đắc tội Hoắc Đình Sâm, nhưng mà ông cũng không thể kệ Cố Chi được.

Ông ta tưởng tượng lát nữa sẽ nói chuyện với Hoắc Đình Sâm một chút, Cố Chi còn nhỏ không hiểu chuyện, ỷ vào có tiền, không hiểu biết mà đụng chạm lung tung, cho nên nếu lỡ đắc tội với anh thì cũng không phải là vì cô cố ý. Chưa kể anh tài giỏi, hô mưa gọi gió như vậy thì cần gì phải so đo với người như Cố Chi.

Cổ Dụ Phàm đi đến trước cửa phòng.

Ông hít vào một hơi lấy tinh thần, đang định gõ cửa thì phát hiện cửa không có khoá, chỉ khép hờ thôi.

Vì thế Cổ Dụ Phàm ghé mắt vào trong nhìn một chút, sau đó ngẩn cả người.

Lúc này, Dương Trạch cũng không biết sao mà đã thoát khỏi thư ký của Hoắc Đình Sâm, cũng chạy đến đây. Cậu ta như đang định hỏi sao Cổ Dụ Phàm không gõ cửa đi, Cổ Dụ Phàm nhìn thấy cậu ta, lanh tay lẹ mắt mà bịt miệng cậu ta lại.

“Ơ!” Dương Trạch không hiểu sao tự nhiên lại bị bịt miệng, đưa tay cào tán loạn, mắt cũng ghé vào khe cửa kia.

Cổ Dụ Phàm nhìn thấy thế liền dùng một tay bịt mắt cậu ta lại.

Trẻ nhỏ chớ nhìn.

~ Hoàn chương 43 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.