Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 44: Chương 44




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Cổ Dụ Phàm một tay bịt mắt một tay bịt miệng Dương Trạch, Dương Trạch đưa tay cào loạn xạ.

Cổ Dụ Phàm nhịn không được mà lén lén nhìn vào bên trong.

Chậc chậc chậc.

Cùng một cảnh tượng mà đem ra so sánh thì cảnh quay vừa rồi của Cố Chi với Dương Trạch kia chỉ xứng trình độ mầm non thôi.

Vì thế, Cổ Dụ Phàm càng ráng bịt mắt Dương Trạch kỹ hơn. Hai người ở ngoài cửa dây dưa một hồi, đột nhiên, lại nghe thấy một tiếng “Chát!” vang lên thật kêu.

Sau đó, cả thế giới chìm vào im lặng.

Dương Trạch ngừng giãy giụa, Cổ Dụ Phàm cũng buông cậu ta ra, bọn họ không hẹn mà gặp, cùng nghĩ xem cái tiếng mới nãy là gì.

Dương Trạch như tỉnh lại, đang định chạy vào trong văn phòng, thì cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Cố Chi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa nãy giờ, lắp bắp: “Mấy người, mấy người.....”

Dương Trạch hoảng loạn mà đánh giá Cố Chi từ trên xuống dưới, phát hiện ra ngoài trừ đầu tóc rối bời với môi hơi sưng đỏ thì hình như không có bị sứt mẻ miếng nào.

Ủa mà cái tiếng mới nãy là sao?

Dương Trạch hỏi: “Bà chủ, chị không sao chứ?”

Cố Chi nghe xong chép miệng: “Ờ, không có gì.”

Cô sau đó lại liếc mắt nhìn Cổ Dụ Phàm, xong nói với hai người bọn họ: “Đi thôi.”

“A, được.” Dương Trạch ngoan ngoãn gật đầu đi theo, sau đó lút cút chạy theo Cố Chi.

Cổ Dụ Phàm cũng đi theo hai người bọn họ, biểu cảm trên mặt phức tạp vô cùng, sau đó nhịn không được mà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đang từ văn phòng bước ra.

Sau đó, ông và Hoắc Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau.

Cũng đâu ai rảnh mà đứng nhìn vào mắt nhau làm gì. Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi, tự nhiên có vết một bàn tay đáng yêu ịn lên trên đó.

Cổ Dụ Phàm sợ tới mức hai chân run rẩy, nhanh chóng bỏ chạy theo Cố Chi.

——

Đêm đến, trong nhà hàng Cẩm Giang - nhà hàng ngon nhất Thượng Hải bấy giờ. Nhà hàng ày nổi tiếng món cay Tứ Xuyên vì chủ nhà hàng vốn là dân ở đó đến đây.

Cổ Dụ Phàm gắp miếng gà tẩm ớt bỏ vào trong miệng, lập tức bị cay đến tê buốt cả đầu lưỡi, phải đi tìm nước uống.

Cố Chi lúc này đã thay trang phục, khôi phục phong cách Phú bà vừa có tiền vừa có sắc vừa có thân hình, nhìn thấy Cổ Dụ Phàm như thế, liền bỏ miếng ớt gà đã gắp trong đũa xuống, thay vào đó gắp một miếng đậu hũ Ma Bà.

Hương vị cũng không tồi.

Cổ Dụ Phàm uống hết một ly nước lớn cũng thấy bớt cay rồi, sau đó ngồi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Chi ở đối diện.

Ông thở dài, hỏi: “Rốt cuộc quan hệ giữa cô với Hoắc Đình Sâm là sao?”

Cố Chi ngừng động tác, đang định trả lời, Cổ Dụ Phàm lại mở miệng: “Không được nói là không có quan hệ gì hết.”

“Tôi thấy hết rồi.”

Hồi trước ông ta còn nghi ngờ là sao Cố Chi còn trẻ thế mà lại có nhiều tiền như vậy, bây giờ nếu thật sự là có quan hệ gì đó với Hoắc Đình Sâm thì mối nghi hoặc kia được giải thích rõ ràng rồi.

Ông thậm chí còn nghĩ thêm, chuyện cả Thượng Hải ồn ào bữa giờ về việc Hoắc gia Triệu gia từ hôn, hình như cũng có liên quan đến Cố Chi.

Cố Chi thong thả ung dung mà nhai miếng đậu trong miệng, nhìn như vừa nghĩ vừa ăn.

Sau đó, nhìn cô trong có vẻ buồn phiền: “Nếu ông thấy được rồi thì còn hỏi tôi cái gì nữa.”

Cố Chi buông đũa, quyết định nói thẳng: “Hồi trước tôi là tình nhân của Hoắc Đình Sâm, xém chút nữa là được anh ta rước về làm mợ hai rồi.” Cô chống cằm, “Nhưng mà, bọn tôi đã sớm chia tay từ lâu rồi, hơn nữa không phải là anh ta đá tôi, mà là tôi đá anh ta.”

Cổ Dụ Phàm vẻ mặt khó theo kịp: “Hả?”

Cố Chi khó hiểu: “Ủa bộ không phải ông thấy hết rồi sao? Chớ nãy giờ nghĩ đi đâu vậy chứ?”

Cổ Dụ Phàm ngây mặt ra, há miệng: “Tôi, tôi cho rằng......”

Cố Chi: “Gì?”

Cổ Dụ Phàm: “..............”

Ông ta tưởng Hoắc đại thiếu gia ra đường gặp được chân ái, vì người yêu mà không màn cãi lại gia đình, từ chối việc liên hôn với tiểu thư danh môn, sau đó hôm nay đến phim trường thì thấy người yêu đóng cảnh hôn nên ghen lồng lộn lên.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy thái độ của Hoắc Đình Sâm đối với cô xong, lại còn cái dấu tay trên mặt nữa, nhìn đâu có giống chuyện một mợ hai dám làm chứ.

Có ai có tiền mà lại đem tiền đi nuôi tình nhân xong rồi để bị ăn đánh tới mức đó đâu chứ.

Cố Chi liếc mắt nhìn chỗ khác: “Ông đừng có nói ra bên ngoài đó.”

Cổ Dụ Phàm cứng nhắc gật đầu.

Ông ta nhịn không được, lại hỏi: “Rồi mấy người bây giờ....”

Cố Chi cong môi: “Đã sớm là người dưng rồi.”

Cố Chi nói xong, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra sông Hoàng Phố ngoài kia.

Cơm nước xong xuôi thì trời cũng khuya, Cố Chi đi xe về nhà.

Xe vừa quẹo vào, ánh đèn xe hắt tới khung cảnh phía trước, Tạ Dư thấy chiếc xe hơi quen thuộc đã đậu ở trước cửa biệt thự.

Vì thế, anh ta quay qua nhìn Cố Chi: “Bà chủ.”

“Sao?” Cố Chi nhìn ra bên ngoài, nhất thời không biết nói gì.

Cố Chi: “Tạ Dư, anh nhắm chừng thử nếu anh cứ trực tiếp lao tới thì có thể đâm bay chiếc xe trước mặt không?”

Tạ Dư: “..................”

Anh ta ho nhẹ một tiếng: “Bà chủ, chuyện này......chắc chơi không lại đâu.”

“Thế thôi.” Cố Chi làm một bộ tiếc nuối, đi xuống xe.

Người ngồi trên xe đối diện cũng mở cửa bước xuống.

Hoắc Đình Sâm từ ghế lái bước ra, giống như chỉ có một mình anh ta chạy xe tới đây.

Cố Chi trợn mắt nhìn anh: “Hoắc tiên sinh, bộ anh thích đậu xe trước cửa nhà người khác hả?”

Hoắc Đình Sâm không nói gì.

Cố Chi “Xì” một tiếng, quyết định không để ý tới anh nữa.

Cô không nhấn chuông cửa mà trực tiếp dùng chìa khoá mở cổng, đợi đến lúc cô vừa mở một cánh cổng ra thì Hoắc Đình Sâm cũng tranh thủ đi theo phía sau cô.

Cố Chi lập tức xoay người, một tay chặn cửa, quyết tâm không cho Hoắc Đình Sâm vào. Cô trừng mắt nhìn anh, hệt như một con cún nhỏ đang hung hăng trừng mắt không cho người ngoài vào nhà: “Nhà tôi không tiếp anh, đi ra ngoài ngay!”

Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn Cố Chi đang hung hăng trừng mắt, hoàn toàn khác với Cố Chi lúc chiều còn nức nở đáng thương. Anh dùng lưỡi chọt chọt má trái, từ trong túi lấy ra một thứ.

Đèn ngoài sân của biệt thự rất sáng, Cố Chi nhìn thấy rõ ràng món đồ trong tay Hoắc Đình Sâm.

Sách giáo khoa lớp ba?

Hình như là cái quyển mà lần trước cô học.

Vì cô không ưng gia sư mới nên đã sớm cho hắn ta ra chuồng gà chơi, nên bữa giờ chuyện học hành của Cố Chi cũng bị đình trệ theo.

Hoắc Đình Sâm: “Tôi tới dạy học.”

“Dạy học?” Lý do kiểu gì vậy nè ba? Cố Chi nghĩ tới buổi học cuối cùng, nói: “Bữa trước đã nói là tôi không cần anh dạy nữa mà.”

Rõ ràng đã hứa với nhau, chỉ cần cô viết được ba chữ “Hoắc Đình Sâm” rồi thì anh sẽ không đến nhà cô dạy nữa.

Hoắc Đình Sâm bình tĩnh nói: “Tôi đổi ý rồi, em vẫn nên tiếp tục học thì hơn.”

Tạ Dư thấy thế thì đi lên trước, đứng chào trước mặt Hoắc Đình Sâm: “Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Đình Sâm nhìn sơ qua Tạ Dư một cái, hai người vóc dáng không chênh lệch nhau, nhưng mà lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Dư vẫn không thể không nhún nhường mà lui một bước, trong lòng e ngại.

Nhưng khi ánh mắt của anh dừng lại trên người Cố Chi, nó đã trở nên nhu hoà rất nhiều: “Cố Chi, em nghe lời đi.”

Lời này nói ra không khác gì thêm dầu vào lửa, Cố Chi liền đẩy mạnh Hoắc Đình Sâm một cái: “Hoắc Đình Sâm, mắc gì tôi phải nghe lời anh, anh có tư cách gì mà bắt tôi nghe lời?”

“Bộ tôi cầu xin anh hả? Bộ anh nói gì là tôi cũng phải nghe hết ư? Anh thích thì đến, muốn thì đi, tôi không có liên hệ gì với anh hết!”

“Tôi có rất nhiều tiền, dư sức nuôi trai trẻ nè, tôi hôn ai kệ tôi, liên quan gì đến anh đâu, mắc gì anh cứ chen vào chuyện của tôi mãi thế. Tôi họ Cố chứ không phải họ Hoắc đâu!”

Cố Chi xổ một tràng xong đột nhiên cười. Cô vén tóc ra sau tai, nhìn Tạ Dư một cái, sau đó nhìn Hoắc Đình Sâm: “Anh vẫn muốn tôi quay về làm mợ hai của anh hả? Hay là làm luôn Hoắc phu nhân?”

“Vì cái gì chứ? Bộ anh thích tôi hả?”

Người đàn ông im lặng không nói gì.

Cố Chi: “Bộ thích của anh là trước mặt người khác lôi tôi đi hả? Hay là doạ cho Trần Chiêu với Lâm Tư Bác sợ đến mức bỏ nước ra đi luôn? Hay là anh thích cưỡng hôn tôi?”

“Tiếp theo là gì nữa?” Cố Chi thở dốc, mắt ngấn nước nhìn Hoắc Đình Sâm, “Tiếp theo là cưỡng ép tôi hả?”

Hoắc Đình Sâm bỗng dưng ngẩn người, sau đó nhíu mày, anh đưa tay ra như muốn giữ cô lại: “Cố Chi.”

Cố Chi một tay bị anh kéo, một tay kia đưa lên cởi từng nút trên bộ sườn xám.

Cô cười buồn: “Anh muốn làm trực tiếp chỗ này luôn hay là muốn đi vào trong nhà, lên giường?”

“Thôi ở chỗ này luôn đi. Dù sao tôi cũng chỉ là một món đồ, anh dùng xong rồi cũng vứt đi mà.”

Nút áo cởi ra, trước ngực Cố Chi lộ ra cả một mảng da tuyết trắng. Trời ban đêm lạnh lẽo khiến cho Cố Chi rùng mình một cái, Hoắc Đình Sâm không ngăn cô được, liền vứt sách giáo khoa trong tay, cởi áo khoác ra bọc kín người cô.

Cố Chi giãy giụa: “Anh buông tôi ra!”

“Cố Chi!” Hoắc Đình Sâm hai tay ôm chặt Cố Chi, cắn răng: “Em bây giờ muốn tôi phải thế nào đây?”

Cố Chi bị Hoắc Đình Sâm ôm cứng ngắc, nơi đầu mũi còn thoáng qua mùi hương quen thuộc trên người anh, quay đầu đi: “Anh chỉ cần không đến tìm tôi nữa.”

Hoắc Đình Sâm: “Cái đó không được.”

Sau đó anh lại bổ sung một câu: “Ngoại trừ việc đó ra, tất cả đều nghe theo em.”

Cố Chi cắn răng, hận không thể cắn cho Hoắc Đình Sâm mấy cái, không biết tại sao người này cứ thích đu theo mình đến mức này: “Anh nói, cái gì cũng nghe tôi?”

Hoắc Đình Sâm “ừ” một tiếng.

Cố Chi: “Nếu anh thích tôi đến thế, vậy giờ làm tình nhân của tôi hay không?”

Hoắc Đình Sâm tưởng mình nghe nhầm, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn cô.

Cố Chi làm bộ tỉnh bơ: “Anh cũng biết tôi không biết nhiều chữ, cũng không phải loại hành xử như tiểu thư nhà giàu, bây giờ tôi hậu cung tôi có 5 người, thêm anh nữa là 6. Mấy người cạnh tranh với nhau coi ai được lên làm chính cung.”

Hoắc Đình Sâm nghiến răng, như đang định cãi lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt băng giá của Cố Chi, lời nơi cửa miệng cũng nuốt xuống.

Cố Chi gật gật đầu: “Nể tình hồi trước anh đối xử với tôi cũng không đến nỗi, yên tâm đi, tôi cũng không có làm trò khó xử rồi nhục nhã anh đâu.”

Cô nói xong liền cười cười, nhìn vẻ mặt khó coi của Hoắc Đình Sâm.

Cố Chi gạt tay anh ra, tự mình cài lại từng nút áo, sau đó cởi bỏ áo khoác của Hoắc Đình Sâm ra.

Nãy giờ cô chỉ nói bừa thôi, đương nhiên cho rằng Hoắc Đình Sâm sẽ không đồng ý với cái điều kiện này của cô, mục đích nói ra là để doạ anh bỏ đi, sau này không đến làm phiền cô nữa.

Nhưng mà nói thế thôi chứ Cố Chi cũng không nhịn được mà tưởng tượng cảnh tượng Hoắc Đình Sâm sẽ cạnh tranh cùng với năm tên tình phu trong hậu cung của cô. Nghĩ thế thôi đủ để Cố Chi ôm bụng cười rồi.

Cố Chi còn vỗ vỗ áo khoác của anh cho bớt nhăn, sau đó vắt áo qua tay anh, quay lại nói chuyện: “Hoắc tiên sinh.”

Cô nhìn thấy dấu tay trên má trái của anh chỉ còn hồng hồng thôi.

Cố Chi khẽ thở dài: “Hôm nay anh cưỡng hôn tôi, tôi tát anh một cái, chúng ta coi như huề nhau.”

“Về sau nếu có ý định hợp tác làm ăn thì tôi sẵn sàng gặp mặt nói chuyện. Còn chuyện giữa anh và Triệu tiểu thư, tôi vô cùng xin lỗi.”

“Nhưng tôi cũng tin là anh sớm nhận ra, giữa Triệu tiểu thư và anh, ngoại trừ gia thế ra thì những cái còn lại không có gì thích hợp hết. May mà trước khi kết hôn đã sớm phát hiện, thà thế còn hơn để cưới về mới biết, đúng không?”

Cố Chi nói xong, khẽ cười, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Cô thở phào một hơi, cảm giác cả người nhẹ đi không ít.

Phía sau yên tĩnh vô cùng.

Cô tưởng là Hoắc Đình Sâm đã lái xe rời đi rồi.

Nhưng cô cũng không có quay lại nhìn, vẫn cứ đi thẳng một đường vào trong biệt thự, cũng không biết là đã đi được bao lâu, đột nhiên lại nghe tiếng bước chân ở sau lưng.

Hoắc Đình Sâm từ sau nắm lấy tay cô, Cố Chi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt không nỡ rời xa của anh.

“Như thế cũng được.”

~ Hoàn chương 44 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.