Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Tại phim trường “Minh Nguyệt Ca”, Cố Chi đặt kịch bản trên đùi ngồi dò từng chữ một.
Cô phát hiện là mình càng ngày đọc được càng nhiều chữ trong kịch bản, đương nhiên, cũng nhờ công thầy giáo dạy dỗ cả.
Cố Chi nghĩ đến gia sư của mình, ngừng một chút, sau đó thấy thoải mái vô cùng.
Cô cũng không làm ra vẻ gì, nếu người tình đã nguyện ý thì kiêm thêm chức gia sư cũng có là gì.
Nhưng mà cô cũng đang cần gia sư thật, hơn nữa còn là cần một gia sư ưu tú chỉ tới dạy học thôi, mà người như thế đâu có dễ tìm, cho nên từ góc độ đó mà cân nhắc thì người tình thứ sáu này vô cùng thích hợp.
Quá trình quay phim cũng đã đi vào quỹ đạo, Cố Chi phát hiện việc đóng phim cũng không khó như cô nghĩ, cô rất nhanh đã tìm được cảm giác, nhập vai đóng phim cũng dễ dàng.
Cố Chi học xong lời thoại, lại lấy một quyển sách khác ra.
Cô mở ra, bên trong đều là các mẫu nhãn hiệu mà hoạ sĩ vẽ cho cô.
Cố Chi ôm quyển sách lật lật, cuối cùng lựa ra một cái nhãn hiệu có vẽ cành hoa, dùng bút khoanh tròn nó lại.
Trên thị trường bây giờ cửa hàng nào cũng có một nhãn hiệu độc đáo của mình, cô cũng muốn làm một cái cho cửa hàng may mặc Dệt Dương.
Đơn đặt hàng của tiệm may bây giờ đều đến từ giới thượng lưu, các tiểu thư cùng với các thiếu phu nhân đều đến cửa hàng của cô để may đồ, ngoài việc mẫu mã cùng nguyên liệu chỗ cô cao cấp ra thì còn là vì mẫu giống với Phú bà mặc, nếu mặc ra đường thì sẽ vô cùng có mặt mũi.
Cố Chi muốn phát triển thương hiệu lớn hơn nữa, giống như việc chỉ cần nhắc đến Marlboro là người ta biết thuốc lá vậy đó. Cô muốn người ta chỉ cần nhìn vào nhãn hiệu canh hoa sơn chi là sẽ liền biết đấy là đồ của cửa hàng Dệt Dương.
Cố Chi nhìn vào mẫu mình chọn, gật đầu hài lòng.
Hôm nay kết thúc công việc sớm, Cố Chi sau khi hết việc liền ghé qua tiệm may, muốn nhìn thử mấy mẫu mới trong tiệm ra sao. Lần trước cô có nói với mọi người trong tiệm rằng ngoài việc may quần áo mới ra thì cũng có thể làm thêm một số thứ phối kèm, ví dụ như túi xách, găng tay các kiểu: “Bà chủ, cô xem mẫu này thử xem.”
Cố Chi nhìn một cái, hai mắt sáng ngời.
Túi xách được may bằng vải lụa giống hệ bộ sườn xám, bên ngoài có màu hồ lam, nhưng mà bên trong thì được may thành nhiều ngăn nên đựng được nhiều thứ. Miệng túi được may theo kiểu mới của nước ngoài, mở ra là thấy hết bên trong, phần miệng kẹp có đính hai viên trân châu nhìn rất sang, muốn đóng miệng túi chỉ cần cài hai viên trân châu lại với nhau.
“Có thể thêm cái nhãn hiệu lên đây được không?” Cố Chi chỉ vào bức hình cành hoa sơn chi.
Cô chỉ vào túi xách, ngay vị trí chính giữa: “Thêu vào chỗ này này, không cần thêu lớn đây, càng tinh xảo càng tốt.”
Thợ thêu tay nghề tinh vi, nhìn bức hình Cố Chi chỉ xong liền gật đầu: “Có thể thêu được.”
Cố Chi cười cười, quyết định mang theo túi xách này đi tham gia lễ trao giải “Giọng ca vàng Thượng Hải.”
Giọng ca vàng Thượng Hải do một đài radio kết hợp Trung - Mỹ tổ chức, mỗi năm đều bình chọn ra đĩa nhạc xuất sắc nhất, ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất, công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất và nghệ sĩ mới xuất sắc nhất. Đây là mấy giải lớn, đối với giới nghệ sĩ Thượng Hải mà nói thì cũng là những giải thưởng quan trọng nhất. Mà giải 'ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất' chính là giải thưởng được quan tâm nhiều nhất.
Năm vừa qua có thể nói là các công ty đĩa nhạc cạnh trang ngang tài ngang sức với nhau, nhưng mà năm nay, một mình Cố Chi nổi tiếng khắp nơi, hệt như khiến cho cán cân nghiêng hẳn về một phía.
Năm nay đĩa nhạc Thắng Lợi, bất kể là mức độ nổi tiếng của ca sĩ hay là doanh số bán đĩa nhạc thì đều vượt qua tất cả mọi người, mà hết một nửa doanh số khổng lồ kia đều do một mình Cố Chi làm nên.
Cổ Dụ Phàm cảm thấy bản thân mình năm nay làm đúng nhất chính là đồng ý hợp tác với Cố Chi. Năm nay, giải công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất của Giọng ca vàng Thượng Hải chắc chắn là thuộc về đĩa nhạc Thắng Lợi rồi, vì thế mấy ngày trước ông đã hỏi qua Cố Chi sẽ mặc đồ màu gì đi dự lễ, để ông có thể mang cà vạt cùng màu.
Cố Chi ở cửa tiệm may chọn qua chọn lại mấy bộ đồ, nhìn trúng một bộ sườn xám màu hồng cánh sen, vừa vặn phù hợp với túi xách màu lam của cô.
Lần trước cô dùng thân phận Phú bà thần bí để quảng cáo cho cửa hàng, bây giờ sẽ là ngôi sao ca nhạc Cố Chi phóng khoáng diện trang phục của cửa tiệm, kiểu gì cũng hút thêm một đợt khách nữa.
Lễ trao giải Giọng ca vàng Thượng Hải được tổ chức vào thứ bảy, Cố Chi xin phép đạo diễn “Minh Nguyệt Ca” nghỉ một ngày để đi dự.
Địa điểm tổ chức là ở rạp hát Liên Thịnh.
Trước giờ buổi lễ diễn ra, Cố Chi đứng trước gương kiểm tra trang phục với trang điểm lần cuối, sua đó chọn một chiếc kẹp tóc kim cương để gắn lên tóc.
Chị Lý gõ cửa phòng, báo có Hoắc tiên sinh tới.
Cố Chi lúc này mới nhớ ra là cô quên báo với Hoắc Đình Sâm hôm nay cô bận đi lễ trao giải, giờ anh đã đến để dạy học rồi.
Cô phồng phồng má.
Hoắc Đình Sâm đi đến thấy Cố Chi trang điểm xinh đẹp thì mắt liền sáng lên, nhưng mà hình như hơi xinh đẹp quá rồi nên anh hơi nhíu mày: “Em định làm gì à?”
Cố Chi nghe thấy câu hỏi chất vấn của anh, trong lòng liền không vui, nghĩ là người này thật không biết địa vị của mình ở đâu, vì thế cô liền trợn mắt: “Bộ anh quản được hả?”
Hoắc Đình Sâm cứng họng. Cố Chi đây là đang nhắc đến địa vị của anh trong mắt cô.
Cố Chi chỉnh trang xong, xách túi xách lên: “Hôm nay không cần dạy. Tôi đi rồi thì anh cũng về nhà đi.”
Cố Chi đi rồi, chị Lý thấy Hoắc Đình Sâm cứ đứng đó mãi, nhịn không được mới lại nói nhỏ là bà chủ Cố đi tham dự lễ trao giải gì đó.
Hoắc Đình Sâm nghĩ nghĩ một hồi cũng gật đầu.
——
Tại rạp hát Liên Thịnh.
Hôm nay rạp hát vô cùng náo nhiệt, đèn điện sáng trưng.
Cố Chi tới trễ, được nhân viên công tác đưa thẳng đến chỗ ngồi.
Các ngôi sao ca nhạc của đĩa nhạc Thắng Lợi đều ngồi cùng nhau. Cổ Dụ Phàm đã đến từ sớm, Cố Chi là ngôi sao nổi nhất hiện giờ của công ty, đương nhiên ngồi ngay bên cạnh Cổ Dụ Phàm.
Những người khác đều cùng Cố Chi chào hỏi, Cố Chi ngồi xuống, nhìn thấy Cổ Dụ Phàm hôm nay còn cố tình mang cà vạt cùng màu với bộ sườn xám của cô nữa.
Ở bên kia, các ngôi sao ca nhạc cùng ông chủ của bọn họ cũng ngồi cùng nhau. Thời thế đổi thay, bây giờ trong ánh mắt bọn họ nhìn phía Thắng Lợi đều có chút không phục.
Đặc biệt là khi nhìn vào người đang ngồi bên cạnh ông chủ của Thắng Lợi.
Vừa xinh đẹp vừa hát hay, nghe nói gần đây còn được đóng vai chính trong bộ phim thu thanh của cả nước, làm con cưng của trời, đi đến đâu cũng có người sẵn sàng chi tiền vì người đẹp, quả nhiên là một con gà đẻ trứng vàng.
Cổ Dụ Phàm rốt cuộc là tìm đâu ra hay thế không biết!
Cố Chi cảm nhận được ánh mắt của mấy người kia nhìn mình, cánh môi cười nhè nhẹ.
Cô liếc mắt nhìn về phía phóng viên.
Giọng ca vàng Thượng Hải là lễ trao giải hàng năm được toàn dân Thượng Hải đón chờ, mỗi năm mọi người đều chú ý đến ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất, cho nên lần này cũng có không ít phóng viên đến tác nghiệp.
Cổ Dụ Phàm nói năm nay mọi người đồn rằng cô sẽ là ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất, bởi vì doanh số bán đĩa của cô cùng với mức độ nổi tiếng của cô phải gọi là bỏ xa tất cả mọi người, các đài radio cứ phát bài hát của cô liên tục.
Cố Chi cầm túi xách, định là lát nữa có lên nhận giải thì cũng sẽ mang theo, để phóng viên chụp hình được rồi ngày mai đăng báo.
Một lúc sau, mọi người cũng đã đến đông đủ, người chủ trì lên sân khấu, tuyên bố buổi lễ trao giải Giọng ca vàng Thượng Hải lần thứ mười ba chính thức bắt đầu.
Giữa các phần trao giải chính là các màn biểu diễn khác nhau, đĩa nhạc Thắng Lợi miễn bàn, được trao giải công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất, ngoại trừ một vài giải lớn bé khác nhau cũng thuộc về Thắng Lợi thì còn lại chia đều cho các công ty khác.
Giải thưởng ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất năm là giải quan trọng nhất, nên dồn đến cuối cùng mới tuyên bố.
Người chủ trì lên sân khấu, trong tay cầm tấm thiệp ghi tên người thắng giải.
“Giải thưởng Ngôi sao ca nhạc xuất sắc của lễ trao giải Giọng ca vàng Thượng Hải lần thứ mười ba thuộc về....”
Cổ Dụ Phàm trong tay siết chặt chiếc cúp Công ty xuất sắc nhất, cười cười nhìn Cố Chi.
Cố Chi đang chuẩn bị lên sân khấu.
Người chủ trì mở tấm thiệp ra, ghé vào microphone mà gọi tên: “....Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang! Xin chúc mừng!”
Không giống như mấy giải trước, tên người chiến thắng vừa được tuyên bố thì mọi người xung quanh đều chúc mừng, lần này, người chủ trì vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Cổ Dụ Phàm vẻ mặt thảng thốt.
Thấy không có ai hưởng ứng, người chủ trì cũng thấy hơi ngại, sau đó lại thông báo lần nữa: “Xin chúc mừng Bạch Oanh tiểu thư của đĩa nhạc Cao Vang đã chiến thắng giải Ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất tại lễ trao giải Giọng ca vàng Thượng Hải lần thứ mười ba!”
“Hoan hô!” Đĩa nhạc Cao Vang là người đầu tiên vỗ tay.
Ngay sau đó, mọi người cũng dần dần vỗ tay theo, ngoại trừ những người ngồi bên bàn của đĩa nhạc Thắng Lợi.
Ở bên dưới, mọi người vừa vỗ tay vừa hướng ánh mắt về phía đĩa nhạc Thắng Lợi. Trong mắt bọn họ ngạc nhiên có, tiếc nuối có, nhưng cũng có sự đắc thắng khi thấy người gặp hoạ.
Giải thưởng quan trọng nhất năm nay vậy mà lại thuộc về Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang chứ không phải Cố Chi như mọi người nghĩ.
Quả nhiên con cưng của trời cũng có lúc gặp hạn, kiếm được nhiều tiền như thế, khiến cho nhiều công ty đỏ mắt ngóng trông như thế, nhưng bây giờ lại chẳng được giải thưởng nào, có người tiếc nuối, mà cũng có người mỉa mai.
Đĩa nhạc Cao Vang mấy giải trước đều không được giải nào, đêm nay tưởng chừng trắng tay đi về, ai dè một hơi đoạt luôn giải thưởng quan trọng nhất.
Cố Chi quay đầu nhìn Cổ Dụ Phàm khó hiểu.
Cổ Dụ Phàm cũng nói với cô rằng cô không nghe nhầm.
Bạch Oanh lúc này đã lên đến sân khấu nhận giải, bắt đầu phát biểu cảm ơn, nói cô ta vô cùng kích động, vừa nói vừa nghẹn ngào, mắt ngân ngấn nước.
Phóng viên cũng cảm thấy quá sức bất ngờ đối với kết quả này, nhưng mà bọn họ cũng phải mau chóng chấp nhận sự thật, bắt đầu chĩa máy ảnh về phía Bạch Oanh, ngày mai tin trang đầu kiểu gì cũng sẽ: Kết quả Ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất khác với dự đoán, Bạch Oanh hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Cố Chi đưa mắt nhìn người đứng trên sân khấu, lần trước đi thử vai hai người đã chạm mặt nhau.
Bạch Oanh năm nay không có ca khúc nào đặc biệt hay, doanh số bán đĩa còn chẳng bằng một số lẻ của cô nữa!
Vậy mà lại được trao giải thưởng quan trọng nhất.
Cố Chi càng nghĩ càng tức, liền đứng phắt dậy.
Bạch Oanh thấy dưới khán đài có người đột nhiên đứng lên, cô ta giơ cúp trong tay, khuôn mặt với nãy còn đang khóc lóc bây giờ lại vô cùng đắc ý: “Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào, tôi biết bên ngoài đồn thổi nhiều điều, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, dù có thế nào đi nữa thì cúp cũng nằm trong tay của tôi.”
Cổ Dụ Phàm cũng đứng dậy theo, đem cái cúp rách nát kia ném vào cái ghế bên cạnh.
Cố Chi nhìn chằm chằm vào mắt người đứng trên sân khấu, sau đó trực tiếp quay người bỏ đi.
Xung quanh liền bắt đầu bàn tán, ý muốn nói trận này cô chịu không nổi nên mới bỏ đi.
Cố Chi sải bước đi thật nhanh. Cô cũng không để ý mấy lời dèm pha đó, cô chỉ thật sự khinh thường cái giải này, chút công bằng cũng không có, bày đặt tổ chức làm gì, còn không bằng đi mua thịt heo ngoài chợ.
Bất kể ngày mai báo chí viết cái gì, cô cũng không sợ đắc tội ba cái đài radio của nước ngoài kia.
Cổ Dụ Phàm đuổi theo, đĩa nhạc Thắng Lợi là những người ra về đầu tiên.
Xung quanh liền trở nên ồn ào.
Ngày hôm sau, Cố Chi dậy sớm, lật báo ra xem, không biết có phải ý trời hay không mà lần này tin đầu đề chữ nào cô đọc cũng hiểu.
Cố Chi đọc tin thấy một nửa cũng không đến nỗi, nhưng đến câu cuối cùng thì nheo mắt lại.
“Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang thắng lớn khi đạt giải ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất, Cố Chi giận dữ bỏ đi, Bạch Oanh lên sân khấu hạnh phúc đến bật khóc, hậu trường tung tin đồn rằng chủ nhân Hoắc thị Hoắc Đình Sâm đến để chúc mừng.”
~ Hoàn chương 45 ~