Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Từ xưa đến giờ chưa có bài báo nào mà tiêu đề lại dài đến như thế. Chuyện xảy ra tối hôm qua ở lễ trao giải Giọng ca vàng Thượng Hải lần thứ mười ba quả nhiên thật xuất sắc.
Bạch Oanh bất ngờ được trao giải ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất, Cố Chi không phục mà tức giận rời đi, người thừa kế của Hoắc thị Hoắc Đình Sâm xuất hiện ở hậu trường, ba chuyện này chỉ cần tuỳ tiện chọn một cái cũng đủ có tin để lên trang nhất.
Mà hình ảnh đi kèm cũng vô cùng đặc sắc, nữ chính Cố Chi tức giận rời đi, cảnh phía sau là Bạch Oanh đang khóc vì hạnh phúc trên sân khấu.
Còn chuyện Hoắc Đình Sâm xuất hiện nhưng không có ảnh chụp là bởi vì cái này cũng chỉ là người ta đồn thôi, nhưng mà trong bài thì lại viết rằng có người ở hậu trường thấy Hoắc Đình Sâm, hình như còn mang theo lẵng hoa, rõ ràng là đến để chúc mừng ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất rồi.
Người viết bài còn ghi thêm là để làm rõ chuyện Hoắc Đình Sâm có thật sự đến để chúc mừng không thì họ còn gọi điện đến cả đĩa nhạc Cao Vang nữa, nhưng bên đó họ cũng trả lời lấp liếm, đã không thừa nhận mối quan hệ giữa Bạch Oanh và Hoắc Đình Sâm thì thôi, còn không phủ nhận nữa, cái kiểu thái độ không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận này liền làm mọi người hoang mang.
Cố Chi ráng đọc xong bài báo, Cổ Dụ Phàm đã liền gọi điện tới, Cố Chi cắn một miếng bánh bao, vừa ăn vừa nghe ông ta đọc tin tức hôm nay cho nghe. Bảo là mọi người đều phản ứng kịch liệt, mọi người đều vô cùng tiếc nuối vì Cố Chi không được nhận giải tối hôm qua, mà người hâm mộ của Cố Chi càng không phục, thậm chí còn đi đến dưới sảnh của ban tổ chức, đòi công bằng cho Cố Chi.
Đặc biệt là trong bài báo không hiểu sao lại lòi ra thêm một Hoắc Đình Sâm.
Có người còn suy diễn rằng Bạch Oanh được nhận giải là vì có chân trong chân ngoài với Hoắc Đình Sâm, Hoắc Đình Sâm một tay che trời, ỷ vào quyền thế mà thao túng tình hình, đem giải thưởng vốn thuộc về Cố Chi trao cho Bạch Oanh.
Nhưng mà giờ có nói gì đi nữa thì lễ trao giải cũng kết thúc rồi, người đoạt giải vẫn là Bạch Oanh, không phải Cố Chi. Nên Bạch Oanh mới có thể ở trên sân khấu, nhìn trực tiếp vào cô, nói cái gì mà “Giải đã nằm trong tay tôi, người khác không thể nào cướp được” các kiểu.
Cố Chi cũng chỉ buồn bực chuyện bài báo một chút xíu thôi, phần lớn là vì hình chụp cô chán chẳng muốn nói. Bộ sườn xám cô mặc đã lên hình không rõ rồi thì thôi, túi xách cũng không được để đúng mặt, uổng công cô hoá trang ăn diện kỹ càng.
Đĩa nhạc Cao Vang đáng chết, Cố Chi ở trong lòng rủa thầm.
Cổ Dụ Phàm đối với chuyện Hoắc Đình Sâm đến chúc mừng Bạch Oanh cũng thấy nghi ngờ, hỏi Cố Chi: “Bạch Oanh và Hoắc Đình Sâm có quen nhau sao?”
Cố Chi: “Sao tôi biết.” Cô cười lạnh một tiếng, “Chắc có quen đó, bên cạnh Hoắc Đình Sâm thiếu gì phụ nữ.”
Cổ Dụ Phàm: “Ơ......”
Cố Chi cúp điện thoại, bực mình.
Hoắc Đình Sâm đúng là không thiếu phụ nữ thật, cả cái Thượng Hải này từ tiểu thư danh giá đến ngôi sao ca nhạc, nữ nhân ong bướm bay qua bay lại có ai mà chẳng muốn dán lên người anh ta.
Đến cả cô cũng đã từng một thời bỏ mặc tất cả nhất quyết phải bám lấy anh ta, lại còn may mắn mà bám dính thành công nữa.
Nếu là trước đây, Hoắc Đình Sâm bên người có bao nhiêu phụ nữ đi nữa thì cô cũng không có quyền quản, nhưng bây giờ hả, Cố Chi nhíu mày.
Cô tự nhiên cảm thấy tóc mình biến thành màu xanh.
Muốn là tình phu của Phú bà hả, quan trọng nhất chính là giữ mình trong sạch, không được dây dưa với những người phụ nữ bên ngoài, ngay cả chút tin tức bóng gió cũng không được có.
Giống hệt như Hoắc Đình Sâm hồi ba năm trước, ngoại trừ Cố Dương ra thì không có cho cô qua lại với đàn ông bên ngoài vậy đó.
Vừa muốn được Phú bà bao nuôi, vừa muốn ăn chơi lêu lỏng với phụ nữ ngoài kia, ủa rồi coi Phú bà đây là gì?
Cố Chi càng nghĩ càng tức, biết thế không nên đồng ý với Hoắc Đình Sâm bất cứ thứ gì, tuy là 5 tên tình phu kia không có xuất sắc bằng anh, nhưng mà ít ra bọn họ trẻ hơn, biết nghe lời, sức sống tuổi trẻ hừng hực như thế, anh đọ lại chắc?
Phi! Cố Chi phỉ nhổ xuống đất, quyết định lần sau gặp phải cho anh ra chuồng gà luôn.
Cô vừa nghĩ thế, điện thoại trong phòng khách reo lên.
Cố Chi nhận điện thoại, là Hoắc Đình Sâm gọi đến.
“Cố Chi.” Giọng anh nghe hình như có chút nôn nóng, “Tối hôm qua tôi....”
Cố Chi thấy cuộc điện thoại này thật đúng lúc, liền trực tiếp ngắt lời anh: “Bộ anh muốn giải thích cái gì? Bộ anh tưởng tôi thèm nghe anh giải thích hả?”
“Tôi không có cần cái loại tình nhân ong bướm lả lơi như anh nhé! Làm ơn đừng đến gặp tôi nữa, Hoắc tiên sinh!”
Cố Chi hét xong, trực tiếp dập mạnh điện thoại xuống, cảm thấy hít thở cũng thông thoáng hơn trước rồi.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã đến giờ đi quay phim rồi.
——
Hôm nay tại phim trường Minh Nguyệt Ca, mọi người đối với việc tối hôm qua Cố Chi không được giải ai nấy cũng đều không phục, đặc biệt là Dương Trạch, tức giận đến mức cứ lầm bầm không thôi trước mặt Cố Chi.
Ngược lại, Cố Chi lại là người bình tĩnh nhất.
Dương Trạch: “Bà chủ, chị không giận hả?”
Cố Chi liếc cậu ta một cái: “Đương nhiên giận rồi.”
“Nhưng mà tối hôm qua tức đủ rồi.” Cô lại nói.
Cũng may bây giờ cô không phải chỉ là một ngôi sao ca nhạc, có một cái giải thưởng thôi mà, với cô không có thì cũng không bị mất đồng nào. Cô lại muốn nhìn xem, ngôi sao ca nhạc xuất sắc nhất Thượng Hải ra đĩa nhạc kế tiếp thì sẽ bán được mấy bản, bài hát sẽ có bao nhiêu người nghe.
Hiện tại cái cô bận tâm không phải là có lùm xùm gì với chuyện trao giải không, mà chủ yếu cô đang nghĩ cơ hội quảng cáo cho cửa tiệm may tối hôm qua đã vụt mất, bây giờ phải làm gì để quảng cáo đây.
Cũng đã một đoạn thời gian kể từ lúc Phú bà xuất hiện ở buổi tiệc từ thiện rồi, bây giờ Dệt Dương cũng đã ra mẫu mới, cô muốn quảng cáo tiếp một đợt nữa.
Vốn bỏ nhiều công sức ra như thế là vì Dệt Dương là cửa hàng mới của cô, khách hàng bữa giờ đa số chỉ hướng đến việc mua đồ giống với đồ Phú bà mặc, mua xong liền đi, không khác gì mua bó rau ngoài chợ, có nổi thì cũng chỉ một đợt rồi thôi. Dù làm ăn không tệ, nhưng mà vẫn chưa tạo được thói quen mua sắm để có thêm khách hàng trung thành. Cửa hàng quần áo đâu có giống cửa hàng trang sức, chỉ cần chất lượng phục vụ tốt thì có thể tạo ra được một lượng khách hàng lớn mỗi năm.
Mà ở Thượng Hải bây giờ, mấy nhà may cao cấp giống Dệt Dương đâu có cái nào phục vụ không tốt đâu.
Nếu lúc này cô lấy thân phận ngôi sao ca nhạc ra quảng cáo bộ sưu tập mới, xong sẽ có người nhìn thấy, cũng muốn mua giống thế, cuối cùng lại phát hiện là đồ từ Dệt Dương mà ra. Cả hai người mà họ thích đều cùng ghé một cửa hàng, đương nhiên bản thân bọn họ cũng sẽ sinh ra ấn tượng tốt, đến lần thứ ba chẳng cần báo chí chụp hình cho, bọn họ cũng sẽ tự nghĩ đến việc ghé cửa hàng coi thử có mẫu gì mới không, như vậy mới dần dần tạo được nhóm khách hàng thân thiết, cũng không cần cô mỗi lần có đồ mới lại phải đau đầu nghĩ làm sao để quảng cáo cho.
Cố Chi trong lòng lại thầm mắng đĩa nhạc Cao Vang với ban tổ chức lễ trao giải thêm một lần nữa, để đợt sóng này qua xong bà đây nhất định sẽ xử mấy người, các người tốt nhất nên cầu nguyện cả đời này đừng có đụng tới cái gì trên tay Phú bà thần bí đi nha.
Hôm nay tan làm sớm, Cố Chi quay phim xong thì về nhà, chị Lý bảo có thư gửi cho cô.
Thư?
Ai gửi thư cho cô mới được chứ?
Cố Chi nhìn phong bì, phát hiện người gửi là điền sản Bảo Lợi.
Chính bên Bảo Lợi đã giới thiệu cô căn biệt thự này, cũng biết luôn thân phận phú bà của cô. Lần trước buổi tiệc từ thiện Thịnh Tinh gửi thư mời cho phú bà cũng là vì nể mặt bên Bảo Lợi.
Cố Chi mở phong thư ra, đọc cũng không hiểu lắm, đọc chữ được chữ mất, vì thế cô liền quay số gọi theo số điện thoại trong thư. Xin hãy đọc truyện tại -- T rumTruyen. o rg --
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối. Cố Chi cũng sớm hiểu ý tứ của bọn họ.
Là do lần trước ở buổi tiệc, cô quyên góp 30 vạn tiền xây trường học, bây giờ tiền đã được chuyển đi để xây trường rồi. Vì cô quyên góp quá hào phóng, vẫn còn dư tiền nên bên hiệp hội quyết định xây thêm một trường nữa, chuẩn bị khởi công, chủ thầu là do bên Bảo Lợi phụ trách. Bây giờ bọn họ muốn mời Phú bà đến tham gia nghi lễ khởi công với bọn họ.
Ồ, hoá ra là thế. Lúc chuyển 30 vạn cô cũng đau lòng nhưng mà đã sớm quên đi rồi, không ngờ chuyện đó còn kéo dài tới bây giờ.
Mà cái trường học mới kia chính là để cho các em học sinh khó khăn có điều kiện được đi học, là một chuyện tốt, mà chuyện tốt này là do cô làm. Có ai đời làm chuyện tốt mà không muốn được người khác biết tên đâu, chuyện này cô phải đi mới đúng.
Nhưng mà cái nghi lễ này, cô có nên đi không nhỉ?
Cố Chi ngồi nghĩ một hồi, sau đó gọi điện lại cho bên Bảo Lợi: “Buổi lễ khởi công của mấy người có phóng viên đến chụp hình đăng báo không?”
Bên kia nhân viên trả lời rất lịch sự: “Đảm bảo có ạ, nếu như tiểu thư không muốn ra mặt công khai thì chúng tôi sẽ thông báo trước với phóng viên.”
“Không cần.” Cố Chi vội vàng trả lời, “Cứ gọi bọn họ tới, càng nhiều càng tốt.”
Mắc công cô bữa giờ còn đang rầu rĩ, giờ thì cơ hội rơi từ trên trời xuống nữa rồi.
Lỡ mất một cái lễ trao giải thì có là gì đâu, kiểu gì cũng được lên trang đầu thôi.
——
Ngày hôm sau, Cố Chi thay bộ trang phục mới của cửa hàng, mang theo túi xách có thêu logo hoa sơn chi, đội mũ rộng vành, mang kính râm, xuất hiện ở nơi tổ chức lễ khởi công.
Phóng viên đã sớm được vệ sĩ ngăn lại cách đó mấy mét, không được đứng quá gần.
Khi mọi người thấy nhà hảo tâm Phú bà hào phóng xuất hiện liền xôn xao khắp nơi.
Cố Chi cúi đầu, vừa đi vừa kéo vành nón xuống, sau đó còn cầm túi xách che trước mặt, hướng về phía các phóng viên đang tác nghiệp. Vì để phòng ngừa bị rơi nón, cô dùng vài chiếc kẹp tăm kẹp mũ lại, cẩn thận vẫn hơn.
Nghi thức khởi công vô cùng dài dòng, nhưng mà Cố Chi chỉ cần xuất hiện một chút xíu thôi. Cô vừa mới đến nơi, vào cắt băng khánh thành, sau đó xúc một ít đất hất ra ngoài, thế là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Chi xuất hiện chắc khoảng vài phút thôi, nghi thức khởi công vẫn tiếp tục, còn Cố Chi sau khi đổ đất xong thì về lại xe ngồi.
Hôm nay Tạ Dư xin nghỉ phép, cho nên một vệ sĩ khác của cô lái xe đi.
Tạ Dư vốn đã quen với việc né phóng viên, vậy mà hôm nay lại nghỉ phép, Cố Chi ngồi trên xe, vệ sĩ đứng bốn phía xung quanh xe hộ tống đến khi không có phóng viên chạy theo mới buông lỏng.
Cố Chi nghĩ chắc là không có bị theo đuôi, cho nên liền lười biếng mà dựa lưng vào ghế.
Cô cúi đầu nhìn bộ trang phục mà mình cố tình mặc hôm nay, sau đó nghĩ đến đám phóng viên kia, cười một tiếng
Sau đó, cô vô tình nghĩ đến cái lễ trao giải kinh tởm kia, lại nhớ tới Hoắc Đình Sâm làm tình nhân mà không có miếng đạo đức nào, dám lả lơi ong bướm bên ngoài, nghĩ mà tức cái lồng ngực.
Bực mình, Cố Chi bảo vệ sĩ quay xe, không về nhà nữa mà đi đến Hoa Anh.
Năm nam diễn viên mới ký với Hoa Anh, sau khi ký hợp đồng xong thì đáp ứng kim chủ, không có vai diễn cũng phải luyện tập, tận dụng thời gian để bồi dưỡng bản thân.
Cố Chi kêu tất cả bọn họ lên văn phòng, sau đó lấy vết xe đổ của Hoắc Đình Sâm làm bài học mà giáo huấn bọn họ.
Cố Chi đứng giữa đám người đều lùn hơn bọn họ cả một cái đầu, nhưng khí thế thì chẳng thua kém ai, cô cũng chẳng buồn tháo kính râm hay gỡ nón xuống, đứng đó chống tay lên eo mà lên giọng.
“Nếu đã không muốn dựa dẫm người khác thì phải làm cho ra hồn.”
“Nếu muốn yêu đương với người khác thì phải báo với tôi ngay lập tức, tôi sẽ không quấy rầy mà vô cùng hào phóng để mọi người đi theo tiếng gọi của trái tim. Nhưng nếu các người dám lừa dối tôi, lén lút quan hệ bên ngoài, giống ai kia suốt ngày lả lơi ong bướm, thì liệu hồn đó.”
“Chị đây hận nhất chính là bị phản bội.”
Năm người kia nghe cô răn dạy, không hẹn mà cùng nghĩ xem rốt cuộc cái người dám lả lơi ong bướm kia là ai.
Nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị Cố Chi chặn miệng. “Nếu để tôi phát hiện thì mấy cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó.”
“Vâng.” Cả năm người cùng đồng thanh.
Cố Chi lúc này mới vừa lòng gật đầu, cảm thấy mới nãy mình hơi hung dữ quá rồi, chắc doạ bọn họ sợ rồi, lại nói: “Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đi. Bây giờ mọi người muốn được tặng quà gì, trị giá trong vòng một ngàn tệ, cứ chọn một món đi, sau đó đến báo với tài vụ của công ty.”
“Cảm ơn bà chủ!” Năm người được tặng quà, mặt mày tràn đầy sự vui vẻ, đồng thời không ngừng cảm ơn Cố Chi.
Cố Chi sau khi dạy dỗ nhóm tình phu xong, vừa lòng cười cười, cảm thấy hôm nay quả không uổng công ra đường, lại ngồi nghĩ đến chuyện lúc nãy xuất hiện ở lễ khởi công.
Ngày mai, tin tức Phú bà thần bí xuất hiện ở lễ khởi công xây trường học từ thiện được đăng lên, trang phục trên người cô chắc chắn sẽ được chú ý nhiều rồi.
Không biết tin đầu đề sẽ là gì nhỉ?
Cố Chi nhịn không được mà tự ngồi tưởng tượng.
Có phải là “Người đẹp thiện tâm, Phú bà thần bí của Thượng Hải lại tiếp tục xuất hiện ở lễ khởi công trường học từ thiện”?
Hay là “Món quà Phú bà thần bí của Thượng Hải tặng cho các em học sinh cơ nhỡ thật lay động lòng người.”?
Rồi sau đó, trên báo “Tiểu thư ngày nay” sẽ bắt đầu lên bài tìm xem những món đồ trên người cô là do chỗ nào bán.
Người ta sẽ để biểu ngữ gì nhỉ? “Muốn làm người đẹp nhân ái như Phú bà, hãy mặc như Phú bà”?
Mà thôi, có là gì đi nữa thì đều tốt cả, Cố Chi càng nghĩ càng thấy vui, trên đường về nhà cứ cười mãi. Vừa về đến nhà, cô liền gọi điện qua cho tiệm may, báo với cửa hàng trưởng chuẩn bị vì sắp tới sẽ có nhiều người tới đặt may.
Sáng hôm sau, Cố Chi nôn nóng bảo chị Lý mau đưa báo hôm nay cho cô xem.
Chị Lý đưa báo sáng nay tới.
Cố Chi híp mắt cười, nhận báo, mở ra xem.
Sau đó ngẩn người.
Nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Tay cầm báo cũng run run.
Cả người chỗ nào cũng thấy không khoẻ.
Chị Lý thấy Cố Chi như vậy liền hoảng sợ, không biết Cố Chi bị gì mà vừa nãy còn đang vui vẻ, đọc báo xong lại thành ra thế này, vì thế chị Lý cũng liếc nhìn tờ báo.
Chị không biết chữ nhưng mà nhìn ảnh trên báo cũng biết.
Trong ảnh là năm chàng thanh niên đứng ngang hàng nhau, trước mặt bọn họ là một cô gái ăn mặc sang trọng, đội mũ rộng vành, không thấy rõ mặt.
Cô gái trong ảnh chỉ tay hướng về năm cậu thanh niên kia, nhìn có vẻ như đang dạy bảo gì đó..
Tại Hoắc thị lúc này.
Trong văn phòng Tổng giám đốc.
Hoắc Đình Sâm lúc này đã đi làm, vì còn sớm, Trần Gia Minh đem tài liệu đến đặt trước mặt Hoắc Đình Sâm: “Hoắc tổng.”
Hoắc Đình Sâm lật lật từng tờ.
Bên trong có ảnh chụp, có lệnh chuyển tiền, tất cả đều là bằng chứng cho việc đĩa nhạc Cao Vang đã đút lót ban tổ chức chương trình giọng ca vàng để mua giải cho Bạch Oanh.
Hoắc Đình Sâm: “Liên hệ với phóng viên và cục cảnh sát đi.”
Trần Gia Minh: “Đều đã liên hệ rồi ạ. 'Trình báo' ngày mai sẽ cho đăng tin, hơn nữa trong bản tin cũng sẽ đặc biệt đề cập là ngài đã cung cấp bằng chứng, vạch trần vụ mua giải này, đồng thời còn giúp tiểu thư Cố Chi, khụ, và ngài, lấy lại công bằng.”
Hoắc Đình Sâm nghe thấy việc anh cũng được lấy lại công bằng, mặt liền đen đi hẳn.
Trần Gia Minh thấy nét mặt của Hoắc Đình Sâm không vui, trong lòng lại thầm chửi đĩa nhạc Cao Vang một lần nữa.
Mua giải thì thôi đi, cần gì phải đi cướp giải của người trong lòng của Hoắc tổng nhà anh ta chứ, quả nhiên là tìm đường chết mà.
Đã thế rồi còn thích lao xuống vực luôn, đó chính là Hoắc tổng sau khi nhìn thấy người được trao thưởng là Bạch Oanh gì đó thì liền rời đi, ai dè nói qua nói lại thế nào mà bị đưa tin là cố ý đến chúc mừng cô ta, làm người bên ngoài đọc tin lại cứ tưởng tượng là Hoắc Đình Sâm với vị minh tinh kia có quan hệ mờ ám không thể lộ ra các kiểu.
Giờ thì đẹp mặt rồi, chính Hoắc tổng tưởng chừng có mối quan hệ thân mật không thể tiết lộ kia lại là người đi tố cáo mấy người gian lận.
Hoắc tổng cố tình đến chúc mừng các người nhận giải á?
Chắc xứng quá ha!
Đáng đời bị tố cáo vụ gian lận.
Trần Gia Minh cầm bằng chứng đi đến cục cảnh sát.
Trong văn phòng, Hoắc Đình Sâm thở dài một hơi.
Anh cho người điều tra hai ngày nay, vẫn chưa thông báo gì với Cố Chi, là muốn sau khi làm rõ sự việc rồi, người phải bị trừng phạt cũng nhận hình phạt xong, thì lúc đó anh sẽ đường hoàng đến gặp cô.
Cỡ này thì chắc coi như cũng dỗ dành được cô rồi nhỉ, Hoắc Đình Sâm nhịn không được mà cười khổ, nghĩ đến lần nói chuyện cuối cùng bị Cố Chi chửi một tăng không kịp mở miệng.
Anh thở dài xong thì nhấp một ngụm cà phê, sau đó cầm báo hôm nay đọc.
Mới đọc tiêu đề xong, liền ngây ngẩn cả người.
“Chơi tới bến luôn, Phú bà thần bí của Thượng Hải một tay dạy dỗ năm chàng trai trẻ ngon trai!”
~ Hoàn chương 46 ~