Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 465: Chương 465: Các phong chủ cùng tới




Hắc Quân ở trong vũng xoáy, có khổ mà không thể nói ra, năng lượng trên thân thể hắn cũng tiêu tan rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu sau sẽ uy hiếp tới tính mạng của hắn, Hắc Quân hô lớn:

- Nếu lão phu ở trạng thái đỉnh cao, sao lại bị chật vật như vậy, một vũng xoáy nhỏ nhoi cũng dám làm khó ta.

Nhưng thực ra, vũng xoáy sau lưng Sở Nam không hề nhỏ, thậm chí còn cực lớn.

Không bao lâu sau, Sở Nam đã xông ra đến Cấm Địa, ma thú trong Cấm Địa do bị Ngọc Chi San Hô Trùng càn quét đã sớm tháo chạy hết rồi, Sở Nam theo trí nhớ chạy ra ngoài Cấm Địa.

Đi qua nơi nào, nơi đó liền bị hủy sạch sẽ, cho dù là đại thụ chọc trời cũng bị vũng xoáy cuốn gãy, còn những cây nhỏ hơn bị bị nhổ lên cả rễ....

Động tĩnh từ Cấm Địa truyền ra khiến cho Thiên Nhất Sơn trở nên sục sôi, trên năm đỉnh của Thiên Nhất Tông đột nhiên liền có năm đạo thân ảnh lao đi, ở phía trên bọn chúng còn có một đạo thân ảnh một bước một trăm trượng lao tới, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng thanh âm lại vô cùng lạnh lẽo:

- Vừa rồi Hắc Quân sư đệ không đáp lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào võ quyết Khô Mộc Phùng Xuân của hắn đã có vấn đề, tẩu hỏa nhập ma rồi?

Còn Sở Nam điên cuồng tháo chạy một hồi, kết quả lại quay lại chỗ cũ, hắn không biết Cấm Địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, điều đó rất bất lợi với hắn, vừa nghĩ, vừa quay đầu, xác định một hướng, dùng toàn lực chạy về hướng đó.

Ở trên không, một người nói:

- Cấm Địa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy?

- Có phải là người đó không?

Một thanh âm vừa phẫn nộ vừa có chút hi vọng vang lên, người đó đương nhiên là phong chủ Thiên Ba Phong Kỳ Liên Thắng, những phong chủ còn lại đều lên tiếng chê cười, chỉ có một mỹ phụ trầm tư rồi nói:

- Kỳ Liên sư huynh nói cũng không phải không có khả năng...

- Ồ?

Người bên cạnh đang định lên tiếng phản bác thì chợt nghe thấy một thanh âm rất bình thản nhưng lại vô cùng uy nghiêm vang lên:

- Rút trận pháp bảo vệ, để hắn đi ra.

Chỉ mấy tiếng đã tràn đầy sự tự tin, lão nhân này muốn đợi Sở Nam đi ra khỏi Cấm Địa rồi mới thu thập hắn.

Con đường Sở Nam đang quyết định tháo chạy, bởi đã rút đi trận pháp nên đường tử cũng trở thành đường sống, không phải đi về hướng nào khác mà chính là Thiên Huyền Phong, chính là Thiên Huyền Phong gồm toàn nữ đệ tử.

Thiên Vân Phong non xanh nước biếc, mây trắng lượn quanh, các nữ đệ tử áo xanh áo trắng áo hồng ở đây hoặc đang thưởng thức phong cảnh hữu tình, hoặc đang tu luyện vũ quyết vũ kỹ, hoặc đang tỉ thí lẫn nhau, giao đấu cùng với ma thú.....

Tất cả đều giống như từng ngày, từng giờ, từng phút trước đây.

Nhưng hôm nay, cuộc sống trật tự ngăn nắp của bọn chúng đã bị phá vỡ.

Lòng đất truyền tới tiếng nổ ầm ầm, Thiên Vân Phong cũng bị chấn động, các đệ tử xinh đẹp của Thiên Vân Phong bất luận đang tu luyện hay đang thưởng ngoạn cảnh đẹp đều đưa mắt nhìn về nơi truyền tới chấn động, vẻ mặt hoặc ngơ ngác, hoặc lãnh đạm, nhưng không hề có vẻ lo sợ, ở trong suy nghĩ của bọn chúng, đây là Thiên Nhất Tông, ai dám làm càn chứ? Có cho chín mạng sống thì cũng không dám.

Giữa sự tĩnh lặng, một thanh âm kinh ngạc vang lên:

- Từ Cấm Địa truyền tới....

Người này còn chưa nói hết thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn động dữ dội, ngoài ra còn truyền tới tiếng gầm của các loại ma thú, hơn nữa tiếng gầm này còn tràn đầy sự chấn kinh, khiếp sợ, bất an.

Tiếp đó, bọn chúng liền nhìn thấy một đám lớn ma thú xông ra khỏi Cấm Địa, ma thú tràn ngập đất trời, liều mạng chạy điên cuồng, nữ đệ tử của Thiên Vân Phong đều thất sắc, trong số bọn chúng cơ hồ chưa ai từng đi vào trong Cấm Địa, nhưng bọn chúng đều đã từng nghe về sự khủng khiếp của Cấm Địa, ma thú trong đó đều vô cùng hung tàn lợi hại, nhưng lúc này, đám ma thú hung tàn lợi hại đó đều trở nên hoảng loạn, giống như có mối nguy hiểm ghê gớm gì đó đang đuổi theo bọn chúng, muốn lấy mạng bọn chúng vậy.

Các loại ma thú không ngừng xông ra, ngay cả ma thú trên Thiên Vân Phong cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu trở nên bất an, đệ tử của Thiên Vân Phong đang dùng đủ mọi loại bí pháp để thuần phục ma thú, nhìn thấy đám ma thú ngày càng trở nên hung bạo, hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra. Trong khi bọn chúng đang chuẩn bị báo với trưởng lão về tình hình kỳ quái này thì ma thú trên Thiên Vân Phong cũng bắt đầu chạy điên cuồng.

Nữ đệ tử của Thiên Vân Phong đều nhất tề chạy lên phía cao, có những tên chạy chậm bị ma thú giẫm nát thành thịt vụn, thảm cảnh liền xảy ra mà không hề có dấu hiệu gì báo trước.

Lúc này, những nữ đệ tử đứng ở trên cao đều kinh hô, lông mày nhíu chặt, bởi bọn chúng nhìn thấy một cảnh tượng.

Một nam tử xuất hiện phía sau đàn ma thú, thân thể được ngũ sắc quang mang bao quanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt hắn, đường nét cương nghị, có về thương, có vệt máu, nhưng càng thể hiện đường nét của nam nhân khí khái, phía sau hắn là nước đen cuồn cuộn ngút trời.

Nam tử này tựa như một chiến thần.

- Người này là ai? Sao có thể từ trong Cấm Địa đi ra?

Có nữ đệ tử hồn xiêu phách lạc, nghĩ tới vấn đề vô cùng nghiêm trọng đó, còn có những nữ đệ tử giàu tình cảm, giàu trí tưởng tượng khác thì không khỏi lẩm bẩm:

- Nam nhân này thật anh tuấn, thật hấp dẫn....

- Ngươi xem, nơi hắn đi qua đều bị phá hủy, cây cối hoa cỏ của chúng ta đều bị hủy cả, còn có....

Nữ đệ tử này đang nói vô cùng phẫn nộ, nhưng không thể nói tiếp được nữa, bởi nàng ta nhìn thấy nam tử đó đuổi kịp con ma thú đang chạy ở dưới cùng, một quyền đấm nát thân thể của con ma thú cao ba trượng đó, tiếp đó lại dùng hai tay xé đôi thân thể của một con ma thú khác.

Tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng thầm nghĩ:

- Người này rốt cuộc là ai mà lại có lực lượng cường hãn như vậy, có thể xé nát cả ma thú hung tàn đó....

Người này đương nhiên là Sở Nam, nhưng nơi Sở Nam đi qua không còn lưu lại một chút dấu tích, hắn từ trong Cấm Địa xua ra một đàn ma thú lớn mở đường cho hắn, tăng thêm cơ hội để chạy thoát ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.