Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 464: Chương 464: Chạy điên cuồng




Mặc kệ sư hổ thú gầm rống, hai tay Sở Nam lóe ra ngũ sắc quang mang, một tiếng “ rách” vang lên, thân thể sư hổ thú liền bị xé ra làm đôi, khi xé lên đến miệng nó, sư hổ thú vẫn đang điên cuồn gầm rống, nhưng chỉ một giây sau, tiếng gầm rống liền im bặt, sư hổ thú lúc này đã bị xé ra làm đôi cũng bị ném vào trong vũng xoáy, có một vật rơi trong không trung, Sở Nam đưa tay bắt lấy, ném vào trong trữ vật giới chỉ.

Vũng xoáy sau lưng Sở Nam ngày càng khủng bố, Hắc Quân Võ Đế đang ở trong vũng xoáy vô cùng kinh hoang, vốn dĩ khi Sở Nam vừa xông ra, hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi vũng xoáy, nhưng hắn vẫn thèm muốn ngũ hành chi thể của Sở Nam, không muốn từ bỏ.

Nhưng chỉ giây lát do dự, nước đen trong dòng sông nước đen đã không còn bị trận pháp khống chế, bị hút vào trong vũng xoáy hắc thủy của Sở Nam, dòng sông đó lúc này đã trở thành một chiếc rãnh khô hạn nứt nẻ, từng vết nứt nẻ chằng chịt như thể đã bị hạn hàng trăm năm nay.

Hắc Quân nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng càng thêm chấn kinh, không chỉ bởi nước đen trong dòng sông đã hết mà chỉ e con suối ngầm phía dưới cũng đã gặp nguy hiểm, đồng thời, do nước đen đã bị hút lên, hắn lúc này muốn thoát ra đã vô cùng khó khăn.

Cho tới lúc này Hắc Quân vẫn không thể hiểu nổi tại sao sự tình lại đi tới nông nỗi này:

- Nếu không phải hủy thần công của lão phu, nếu không phải ...

Hắc Quân bắt đầu trách mắng, nhưng cũng không hề có cách nào cả.

Sở Nam đang vội rời khỏi nơi này, sau khi giải quyết xong hai con húng thú mới kịp chú ý tới nước trong dòng sông đang tuôn vào trong vũng xoáy, lập tức, hắn khẽ nhíu mày, rồi nhảy luôn vào trong dòng sông nước đen, men theo đường đi vào, chạy như bay.

Sở Nam gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn tin rằng những người khác có mặt trong Cấm Địa nhất định đã phát hiện ra.

Có thể tu luyện ở trong Cấm Địa phần lớn đều là cường giả có tu vi như Hắc Quân, tới lúc đó, chỉ cần một tên đi ra, hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Sở Nam lúc này nhất định phải chạy trốn, không chỉ là trốn khỏi Cấm Địa mà còn phải trốn khỏi Thiên Nhất Tông, nếu còn ở lại thì nhất định sẽ là một tên đại ngốc, cho dù Thần Hành Bách Biến của hắn đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

Mục đích chuyến đi tới Cấm Địa lần này của hắn đã đạt được, hắn đã khẳng định được Huyền Vô Kỳ vẫn còn sống, tuy chưa tận mặt nhìn thấy Huyền Vô Kỳ, chưa giao thủ cùng hắn, đương nhiên, Sở Nam cũng hiểu rõ, nếu hắn không phải gặp Hắc Quân mà là Huyền Vô Kỳ thì nhất định đã chết rồi.

Ngoài ra cũng đã có chút hiểu biết về lực lượng của Thiên Nhất Tông.

Tiếp đó, chiến trường của hắn không còn ở Thiên Nhất Tông nữa, mà là ở Bắc Tề Quốc, Đại Khánh Quốc, thậm chí là cả vùng đất Man Việt, thậm chí là khắp Thiên Vũ Đại Lục này.

Sở Nam sẽ thắp lên chiến hỏa ở khắp những nơi ngoài Thiên Nhất Tông này, dần dần tiêu hao lực lượng của Thiên Nhất Tông, tại Thiên Nhất Tông, Sở Nam không là gì cả, nhưng chỉ cần hắn thoát ra được, Sở Nam không tin Thiên Nhất Tông có thể dùng tất cả mọi lực lượng để truy sát hắn.

Chỉ cần tháo chạy ra khỏi Thiên Nhất Tông thì trời cao biển rộng mặc hắn vẫy vùng, hắn muốn dùng danh nghĩa và thân phận của Ma Đạo Tử sư phụ để đấu cùng Thiên Nhất Tông, từ đó khôi phục sự trong sạch của Ma Đạo Tử sư phụ.

- Còn Thanh Phượng nữa, Huyền Vô Kỳ chưa chết, mụ ta đương nhiên cũng chưa chết, sư phụ, người yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ làm tốt mọi việc theo lời sư phụ căn dặn.

Sở Nam suy nghĩ rất nhanh, rồi tập trung toàn lực tháo chạy.

Mượn lực của vũng xoáy, tốc độ của Sở Nam vô cùng nhanh chóng, nhưng nơi hắn qua đều biến thành vùng đất khô hạn, năng lượng của vũng xoáy cũng ngày càng cường đại.

Sở Nam lúc này giống như đang cõng theo một dòng sông hắc thủy mà chạy, chỉ trong mấy giây hắn đã chạy ra rất nhanh, động đá hắn đi xuống lúc đầu cũng đã xuất hiện ở trước mặt....

Đột nhiên, toàn thân Sở Nam chợt rung lên, cảm nhận thấy ở dưới dòng sông hắc thủy dưới chân hắn đang ẩn chứa một cỗ năng lượng cực đại, hơn nữa hạt châu tử lúc này đã tỏa sáng rực rỡ ở trong đan điền của hắn cũng truyền ra tiếng hô gấp gáp, như thể muốn thôn phệ cỗ lực lượng đó.

Sở Nam nhất thời không biết nên làm thế nào, rất hiển nhiên đó là một kho báu lớn, nếu có thể hấp thu được cỗ lực lượng đó thì nhất định sẽ rất có lợi đối với tu vi của hắn, nhưng hắn cũng rất lo lắng nếu cường giả của Thiên Nhất Tông mà bao vây lấy thì hắn có mọc cánh cũng khó thoát.

Do dự trong giây lát, suy nghĩ những điều lợi hại khi thôn phệ cỗ năng lượng này, Sở Nam liền quyết định liều một phen.

Thân thể dừng lại, vũng xoáy ngũ sắc và hạt châu tử trong thân thể đều xoay chuyển cực nhanh, toàn thân hắn ra sức hấp thu nguyên lực.

Hấp thu nguyên lực, tựa hồ ích lợi rất nhiều, nhưng nỗi đau đớn hắn phải chịu đựng cũng vô cùng lớn, những vết thương trên thân thể lại tiếp tục nứt ra, huyết nhục tan nát, nhìn rất ghê người.

Cho dù như vậy, Sở Nam vẫn không ngừng thầm nói:

- Nhanh lên, nhanh nữa lên....

Hạt châu tử do Hàn Ngọc Lan Viêm, lực lượng và Thủy Nguyên Bản Tinh hợp thành ở trong cơ thể, lúc này tạm gọi là đan chu thì lại vô cùng hưng phấn, tỏa sáng rực rỡ, Sở Nam biết đây chính là suối nguồn của dòng sông hắc thủy, nếu là lúc bình thường hắn nhất định sẽ đi tìm hiểu một chuyến, nhưng đáng tiếc lúc này thời gian không chờ đợi hắn.

Nhưng Sở Nam không hề biết rằng, ở dưới mấy vạn trượng ở dưới lòng đất lại là một thế giới khác, có người đang tu luyện bên dòng suối ngầm đang phun lên đó, đột nhiên cảm thấy bất bình thường, gầm lên:

- Nước này bị sao vậy, tại sao lão phu cảm thấy năng lượng trong nước đang tiêu tán đi nhanh như vậy? Nước cũng đang tiêu tán đi rất bất thường, mau đi tra xem nguyên nhân gì, có tin tức lập tức quay về báo cáo.

Sở Nam thân thể vô cùng đau đớn, nhưng cũng cảm nhận thấy cỗ năng lượng đó vô cùng cường đại.

Đúng lúc đó, trong không trung có thanh âm truyền tới:

- Hắc Quân sư đệ, xảy ra chuyện gì, cần sư huynh giúp không?

Sở Nam khẽ rùng mình, chuyện hắn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, lập tức, quyết đoán từ bỏ cỗ năng lượng đó, tiếp tục điên cuồng tháo chạy.

Đi qua động đá, lại tới con đường hẹp, Sở Nam nhanh chóng lao qua, đợi sau khi Sở Nam đi qua, động đá bị hủy, con đường hẹp biến thành một hang đá rộng lớn, tất cả những vật xung quanh đều bị cuốn vào trong vũng xoáy, rồi biến mất không còn chút tăm tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.