Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 523: Chương 523: Chém giết Lăng phủ (Thượng,hạ)




Ngay lúc Sở Nam dùng một quyền đánh thân thể Kỳ Liên Thắng lún vào trong núi, lấy nguyên hạch của hắn đi, mệnh bài của hắn ầm ầm vỡ nát, Tân Nhất Chân kinh hãi hét lên, đôi lông mày đen nhíu chặt, nửa ngày sau mới nói:

- Chờ sau khi ta khôi phục ngươi đến sáu thành, ngươi hãy xuống núi, ta lo đám Man Lam sẽ bị hắn hạ độc thủ.

- Hắn thật sự không phải là Ma Đạo Tử sao?

Tân Nhất Chân thì thào:

- Nếu quả thật đúng như ngươi nói, vậy tốc độ trưởng thành của hắn…

Hai người im lặng không nói, sau nửa ngày, Tân Nhất Chân mới nói:

- Bốn người Man Lam ở cùng một chỗ, hẳn sẽ không gặp chuyện gì.

Trong ngữ khí của Tân Nhất Chân đầy vị đạo tự an ủi, lại bắt đầu thay Hắc Quân liệu thương.

o0o

Còn Sở Nam, sau khi lấy nguyên hạch Võ Hoàng trung cấp của Kỳ Liên Thắng, trong lòng đã sớm có tính toán: vẫn dùng để đả thông kinh mạch lực lượng, đường kinh mạch thứ mười bảy này sẽ đả thông ở chân phải.

Nhưng Sở Nam không ở trong dãy núi này mà luyện hóa, dãy núi này đã trở thành nơi nguy hiểm, mặc dù hắn căn bản không biết bốn người Man Lam, Chúc Chi Vũ chỉ còn cách thành Tùng Một lộ trình một ngày đường, nhưng vẫn kiên định rời khỏi đây, hơn nữa Sở Nam còn gấp rút đến tìm Lăng gia.

Vì vậy, Sở Nam liền nhanh chóng rời khỏi đây.

o0o

Lại nói, một ngày sau, đám người Man Lam, Chúc Chi Vũ đã đến dãy núi, nhìn thấy mặt đất đầy vết kiếm, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hàn khí, đồng thời tức tối, Chúc Chi Vũ hét lớn:

- Ma Đạo Tử, bất luận ngươi là ai, lão phu sẽ khiến ngươi trả giá gấp trăm lần!

Lập tức, bốn người thương lượng một phen, hai người một nhóm bắt đầu truy tìm, đồng thời ban trọng thưởng không chỉ đối với đệ tử Thiên Nhất Tông mà là cho tất cả các môn phái tại Bắc Tề Quốc, nếu ai có thể cung cấp thông tin sẽ thưởng một kiện pháp bảo Tông Khí, không phải đệ tử Thiên Nhất Tông sẽ trực tiếp trở thành nội môn đệ tử Thiên Nhất Tông, thậm chí là tinh anh đệ tử.

Trọng thưởng truyền đi, võ giả khắp Bắc Tề Quốc sôi sục, tất cả đều biến thành cặp mắt truy tìm Sở Nam, mà trong số đó thì Liệt Phong càng khao khát hơn, hắn thầm nghĩ:

- Nếu ta tìm được hắn, được trọng thưởng thì Nam Cung gia tộc sẽ không cự tuyệt ta, Linh Vân nói không chừng sẽ kính trọng ta thêm vài phần.

Liệt Phong trong lòng đã quyết chủ ý.

Đáng tiếc, Sở Nam dựa vào “Thần Hành Bách Biến”, đám người kia sao có thể tìm được hắn.

Ngay cả Mạc lão, nghe thấy tin tức Ma Đạo Tử liền quay trở về, thậm chí cả lão phụ xấu xí cũng không có đầu mối.

o0o

Giờ phút này, Sở Nam đang ngồi trong một động phủ trên vách núi đá, dùng nguyên hạch của Kỳ Liên Thắng đả thông đường kinh mạch thứ bảy, sau đó lập tức hăng hái lên đường.

Càng lúc càng đến gần thành Đông Nhạc, trong lòng Sở Nam càng cho rằng chuyện đi đến Lăng gia này không đơn giản, hắn tự hỏi:

- Lăng gia có cái gì?

Sau đó lại tự trả lời:

- Mặc kệ có cái gì, ta phải đi, phải dùng trọng kiếm chém chết đám phản bội này!

Trên đường đến Lăng gia, Sở Nam cũng không nhàn hạ, hắn đã thử để Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ những loại hỏa khác, Sở Nam sử dụng Chân Lan chi hỏa cấp thấp nhất, đem Chân Lan chi hỏa bao bọc đan châu.

Mặc dù là hỏa phẩm chất thấp nhất, nhưng Hàn Ngọc Lam Viêm Vương ở trong đan châu vẫn bài xích, Sở Nam tạm thời không có biện pháp tốt nào khác ngoài kiên trì, Sở Nam vẫn để Chân Lan chi hỏa bao bọc đan châu, nghĩ rằng đợi đến khi bọn chúng quen thuộc sẽ không bài xích nữa.

Đến ngày hôm sau, lúc tà dương ngả về phía Tây, Sở Nam đã đứng trước cửa thành.

Trên cửa thành, viết hai chữ lớn: Đông Nhạc

Sở Nam lúc này, trọng kiếm vác trên lưng, diện mạo đã khôi phục vốn có.

- Đông Nhạc…

Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, cũng không đi chiêm ngưỡng thành Đông Nhạc to lớn, uy vũ, khí phái thế nào, trực tiếp đi vào trong thành, hoàn toàn không che giấu sát khí dày đặc trên người.

Sát khí tràn ra, người đi đường lập tức tránh né.

Bốn binh sĩ thủ thành, trong đó có một ánh mắt, mới vừa rồi còn nhìn chăm chú một một nữ tử dáng người thon thả, đường cong lung linh, lập tức thu hồi lại, theo phản xạ muốn đưa tay thu nguyên thạch để vào thành từ Sở Nam.

- Này, giao…

Binh sĩ này mới thốt ra hai chữ thì đã bị đồng bạn bên cạnh bịt miệng lại, toàn thân run rẩy, nói với đồng bạn của hắn:

- Ngươi muốn chết à, không cảm thấy sát khí khiến người ta không thở nổi sao? Ngươi muốn chết cũng đừng làm liên lụy bọn ta à.

Tên binh sĩ muốn thu nguyên thạch của Sở Nam lúc này mới cảm thấy sát khí lạnh lẽo như băng, hai hàm răng va vào nhau cộp cộp, hai chân run rẩy, đồng thời có dòng nước gì đó từ giữa hay chân hắn chảy ra, không ngờ bị dọa sợ đến tè ra quân.

Bốn người bọn chúng đợi bóng lưng Sở Nam biến mất trước mắt, vẫn còn sợ hãi thảo luận:

- Này, Vương Nhị, ngươi… ngươi nói người này là ai?

- Không biết, vừa cảm giác được sát khí kia, ta liền choáng váng rồi.

- Ta thấy khuôn mặt và kiếm hắn đeo trên người rất quen, giống như…

- Ai?

Ba người đồng thời quay đầu lại hỏi.

Người kia lắp bắp cả buổi, sau đó mới run rẩy nói:

- Giống như… Giống như... Tên tuyệt thế thiên tài… Thần Khí Phái… hạng nhất Tiềm Hoàng bảng… hạng mười tám Tiềm Đế bảng… tên… Lâm… Vân… đấy…

- Hít….

Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy nghi vấn:

- Vậy hắn đến thành Đông Nhạc làm gì? Chẳng lẽ là muốn… là Lăng gia?

Cuộc thảo luận của bọn hắn, Sở Nam không biết, cũng khinh thường không muốn biết, hắn đi trên đường như chốn không người, trước mặt hắn đầy người, vai chạm vai, chân giẫm chân, rất là đông đúc, tiếng ầm ĩ vang lên không ngừng, đột nhiên trở lại an tĩnh, ngay lập tức, người đi đường chủ động phân ra hai bên, tạo thành một con đường rộng rãi, nhìn người toàn thân sát khí từng bước đi qua.

Không cần phải hỏi, Lăng phủ vô cùng dễ tìm, nó nằm ngay đầu đường.

Sở Nam vẫn như cũ, mang theo một thân sát khí đứng bên ngoài đại môn Lăng phủ, Lăng phủ xây dựng vô cùng xa hoa khổng lồ, bên ngoài đại môn có hai con sư tử đá càng hùng vĩ phi phàm, chạm trỗ điêu khắc trên đó càng không phải bàn.

- Nó, căn bản không nên tồn tại.

Sở Nam nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi lên phía trước, hai tên bộc nhân đứng trước đại môn Lăng gia, bộ dạng như chó cắn người, lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai? Ngươi biết bên trong là đâu không? Còn không cút ngay, bằng không đợi đại lão gia chúng ta ra thì ngươi sẽ bị xé xác ném cho chó ăn!

Im lặng, chỉ có tiếng bước chân, chỉ có âm thanh trọng kiếm vang lên trong hư không.

Tiếp đó, Kim quang lóe lên, một kiếm vừa xuất thì từ cổ họng hai tên bộc nhân liền phát ra tiếng kêu thảm, hai vòi máu tươi bắn lên nhuốm đỏ đại môn, hai cái đầu bay lên không, treo trên hai con sư tử đá, người đi đường phía xa nhìn thấy một màn này, liền kinh ngạc hô lên, sau đó mới phản ứng lại, chạy về phía phủ Thành chủ.

Đại môn đỏ hồng cao lớn tất nhiên không thể cản được bước chân của Sở Nam, trọng kiếm chém xuống, hai cánh cửa liền biến thành bột phấn, Sở Nam đi vào trong Lăng phủ, vẫn tần suất như cũ, nhưng sát khí càng dâng tràn hơn.

Mà giờ khắc này, Lăng Tiêu đang ngồi cùng Điệp Y Tiên Tử ở trong hoa viên, hắn lúc này đang suy nghĩ nên nịnh hót Điệp Y Tiên Tử như thế nào, nhưng Điệp Y Tiên Tử thì không chú ý đến hắn, Lăng Tiêu nhất thời cấp bách, đột nhiên nói:

- Ngay cả Thiên Nhất Tông bây giờ cũng không thể trêu vào Lăng gia chúng ta, trong Lăng phủ, có Võ Hoàng….

Nói đến đây, Lăng Tiêu ngừng lại, sau đó nói:

- Tiên Tử nếu gả cho Lăng Tiêu, tất nhiên sẽ hưởng đủ vinh hoa phú quý, bất luận tâm nguyện gì của nàng, ta cũng sẽ thay nàng hoàn thành.

Điệp Y Tiên Tử đang muốn trả lời, lại cảm giác được sát khí nồng đậm, lan tỏa khắp Lăng phủ, khẽ lẩm bẩm:

- Sát khí từ đâu đến?

Điệp Y Tiên Tử tự hỏi, đột nhiên thoáng suy nghĩ cẩn thận, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười:

- Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.

Lập tức, không để ý đến Lăng Tiêu mà đi về phía trung tâm tỏa ra sát khí.

- Đến rồi? Cái gì đến?

Lăng Tiêu lẩm bẩm hai câu, hắn cũng cảm thấy sát khí, quát lớn:

- Ai dám làm càn ở Lăng phủ? Lúc đang nói, liền gọi người, nhanh chóng lao ra ngoài.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể cảm giác được sát khí lạnh lẽo này, người trong Lăng phủ đều xông ra ngoài, ngoại trừ người trong một gian mật thất dưới lòng đất vẫn đang bàn bạc.

Trên mặt đất xếp đầy hơn trăm thi thể, trọng kiếm nhuốm máu tươi, mùi máu tràn ra xung quanh.

Điệp Y Tiên Tử xuất hiện trước mặt Sở Nam, khẽ thì thào:

- Thì ra là ngươi.

Điệp Y Tiên Tử ở thành Đông Nhạc cũng nghe nói đến nhân vật Lâm Vân ở Thần Khí Phái này, vội nói:

- Lâm Vân, ngươi đi mau, nơi này có Võ Hoàng, cho dù so sánh Võ Hoàng sơ cấp và Võ Vương cao cấp cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…

Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, một kiếm trảm xuống, một người đứng ngoài bảy mươi mét đang muốn lắp cung bắn tên, lập tức bị chém thành hai nửa, bước chân không dừng lại mà tiến về phía trước, Điệp Y Tiên Tử lại nói một lần nữa, đem hai chữ “Võ Hoàng” nhấn mạnh, Sở Nam chỉ lạnh lùng đáp:

- Kẻ nào cản ta, kẻ đó chết!

Điệp Y Tiên Tử không khỏi tức giận, quát:

- Ta hảo ý nhắc nhở ngươi, ngươi lại còn không nghe, được, ngươi muốn chết thì đi đi, ta không ngăn ngươi.

Tiên Tử lúc này giống như đã trở thành phàm nhân, hai mắt đầy vẻ lo lắng, nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng, không nhuốm bụi trận mà Sở Nam lần đầu tiên gặp. Điệp Y Tiên Tử mặc dù nói vậy nhưng nàng vẫn không rời đi, ánh mắt khóa chặt trên người Sở Nam.

Lúc này, Lăng Tiêu cũng xông đến, phía sau có bốn năm trăm người, Lăng Tiêu vừa nhìn thấy Sở Nam cũng ngẩn ra, sau đó cuồng tiếu, gằn giọng nói:

- Lâm Vân, không ngờ ngươi vẫn chưa chết, ha ha ha, ông trời đối với ta thật quá tốt, đưa ngươi đên trước mặt ta, lần này ta phải ngược đãi ngươi thật tốt, ha ha ha…

Sở Nam mặt không biểu tình, đi thẳng về phía trước.

Cơ mặt Lăng Tiêu bởi vì hưng phấn mà vặn vẹo, hung ác nói:

- Lâm Vân, lâu rồi mà ngươi vẫn chỉ là Võ Quân sơ cấp thôi sao, ngay cả một chút tiến bộ cũng không có, ngươi biết cảnh giới của ta bây giờ là gì không?

Sở Nam dùng thân phận Lâm Vân xuất hiện, tất nhiên tu vi vẫn là Võ Quân sơ cấp.

Lăng Tiêu thấy Sở Nam không trả lời, đắc ý nói:

- Lão tử đã là Võ Quân trung cấp rồi, ngươi không ngờ phải không?

Nói xong, Lăng Tiêu mặt đầy hung khí quát:

- Hôm nay, ta sẽ đem toàn bộ khuất nhục lúc trước trả lại cho ngươi, lão tử phải chém ngươi thành thịt tương, trước chém ngươi, sau đó lão tử mới chém ả tiện nhân Tử Mộng Nhân, không đúng, trước khi chém còn phải đem ả…

Lăng Tiêu đang thoải mái phát tiết thì âm thanh đột nhiên im bặt, hắn nhìn thấy một đạo kiếm mang ập về phía hắn, không chờ hắn kịp phản ứng thì kiếm mang đã chém lên cánh tay hắn, cánh tay của hắn trực tiếp bị trảm hạ, phun ra máu tươi ào ào.

- Cái tên Tử Mộng Nhân là để ngươi gọi sao?

Âm thanh của Sở Nam rất lạnh, so với sát khí còn lạnh hơn.

Lăng Tiêu sững sờ, hung tàn quát:

- Lâm Vân, ngươi dám chém tay ta, ngươi dám tay ta ư? Ta…

Lại một đạo kiếm mang nữa quét đến, lần này Lăng Tiêu phản ứng khá nhanh, tránh sang một bên, thế nhưng kiếm mang kia vẫn chém lên cánh tay trái của hắn, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Vì sao lại phản bội Thần Khí Phái?

- Ngươi… ngươi…

Lăng Tiêu bị chém hai tay, rốt cuộc nhận ra tình thế, nhưng hắn càng tức giận quát:

- Lên, lên hết cho lão tử, kẻ nào giết tên tiện nhân này, ta sẽ cho kẻ đó mười vạn trung phẩm nguyên thạch.

Bất luận là việc gì, chỉ cần có trọng thưởng thì ắt có dũng phu.

Có người thi triển pháp bảo, như lang như hổ xông về phía Sở Nam, muốn lấy mạng Sở Nam, miệng hét lớn:

- Ngươi dám xông vào Lăng phủ, ngươi nhất định phải chết!

Lăng Tiêu ở bên cạnh cũng hét lên:

- Ngươi chém hai tay của ta, lão tử phải từng đao bằm ngươi đến chết!

Sát khí trong lòng Sở Nam thuận theo khí huyết mà sôi sục lên, hắn vẫn lạnh lùng như tảng băng vạn năm, một bước tiến tới, trọng kiếm mang theo quang mang kim sắc trảm xuống.

Nhất thời, những kẻ vì mười vạn trung phẩm nguyên thạch đều cảm nhận được kiếm mang kia.

- Xoạt…

Âm thanh trầm muộn vang lên, tất cả những người kia giống như con rối, đều bảo trì tư thế tấn công, các loại đao kiếm pháp bảo lóe lên hào quang, nhưng lại không thể kích phát ra được nữa…

Sở Nam bước qua nơi đó, lúc bước được ba bước thì một trận hét thảm vang tận trời xanh, nhưng thân thể kia liền bạo liệt, máu tươi bắn tung tóe lên không trung, rơi xuống như huyết hoa.

Toàn trường đều im lặng, Lăng Tiêu há hốc mồm, làm sao cũng không khép lại được, trong vừa sợ hãi vừa kích động, muốn lấy tay che miệng lại, nhưng không còn tay nữa, hắn vừa muốn xoay người bỏ trốn thì một đạo kiếm mang đã ập đến.

Lập tức, hai chân của Lăng Tiêu bị chém rụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.