Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 283: Chương 283: Sao lại là hắn?






- Ngươi mau đi ra đây, nếu không ta sẽ bị con mãng xà này nuốt sống bây giờ!

Sở Nam hô lên câu kia khiến Võ Vương áo đen sợ hết hồn.

Thân phận của Võ Vương áo đen không thể bị lộ ra ngoài, vì vậy hắn mới dẫn Sở Nam ra sau núi. Còn tên Lâm Vân trước mặt này có lẽ là một tên si mê võ đạo, không hiểu biết nhiều kiến thức, vì vậy mới không biết thân phận chân thực của hắn.

Nhưng tên tiểu tử này không biết không có nghĩa là người kia không biết!

Nếu thân phận của hắn bị bại lộ, Bắc Tề quốc khẳng định sẽ nổi lên phong ba bão táp, nói không chừng sẽ còn mang tới đại họa cho gia tộc của hắn.

Võ Vương áo đen vô cùng khẩn trương, dừng công kích, sử dụng thần niệm cẩn thận dò xét xung quanh một lần nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì khác thường, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ bọn họ có thủ đoạn che dấu khí tức?

Thủ đoạn che dấu khí tức trên Thiên Vũ đại lục có rất nhiều. Có một loại đan dược tứ phẩm gọi là Ẩn Tức đan, còn có một vài pháp bảo có thể che dấu khí tức. Thậm chí cũng có vài công pháp đặc biệt cũng có khả năng này, điển hình chính là hắc y vệ của Nam Cung gia tộc tu luyện công pháp như vậy.

Võ Vương áo đen sử dụng thần niệm dò xét nhiều lần trong phạm vi trăm mét nhưng vẫn không phát hiện điều gì, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử nhà ngươi muốn lừa ta?

- Ta nói là sự thật. bằng không sao ta dám nghạnh kháng với một tên Võ Vương?

Sở Nam cười cười nói, câu nói này hắn lộ ra sự tự tin mười phần. Một trong những mục đích hắn lên Phiêu Vân sơn lần này chính là muốn chiến một trận với cường giả Võ Vương, xem chênh lệch giữa hắn và cường giả chân chính. Sau một hồi vừa rồi Sở Nam cũng đã ước chừng được. Võ Vương áo đen là trung giai Võ Vương, pháp bảo là linh khí thượng phẩm, Sở Nam không đánh lại. Nhưng nếu đổi lại là Võ Vương sơ cấp, Sở Nam không chỉ có thể đánh lại mà một kiếm cuối cùng kia cũng có thể chém xuống. Cho dù là Võ Vương áo đen, nếu Sở Nam bất chấp tất cả, liều mạng công kích, trọng kiếm cùng Long nha đều xuất ra, không cố kỵ sử dụng hấp lực, Võ Vương áo đen bị lật thuyền trong mương là chuyện rất dễ xảy ra.

Đương nhiên Võ Vương áo đen không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam. Hắn chỉ cảm thấy lời tên Lâm Vân kia nói rất có lý. Nếu không có chỗ dựa, sao một tên Võ Quân lại dám khiêu chiến mình? Đó chẳng phải là tìm chết sao?

Không biết người bảo vệ tên tiểu tử này là vị trưởng lão Thần Khí phái nào? Nếu như là Luyện Khí sư ngũ phẩm Lữ Dương Minh hắn cũng không sợ. Hắn tự tin chính mình có thể thu thập nổi một tên Võ Vương sơ cấp cùng một tên Võ Quân.

Nhưng tiểu tử này đã gọi được lâu như vậy sao vẫn không thấy ai xuất hiện?

Sở Nam thấy xung quanh không có chút động tĩnh, lo lắng nghĩ:

- Chẳng lẽ suy đoán của ta đã sai? Điều đó không có khả năng!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Sở Nam vẫn quyết định đếm từ một tới ba. Nếu khi đó người thần bí không xuất hiện thì hắn sẽ mang Tử Mộng Nhân chạy trối chết, sau khi gặp lại Bổn Hùng sẽ quyết đấu một trận với tên Võ Vương này.

Đúng lúc này, Võ Vương áo đen quát to một tiếng:

- Đường đường là Võ Vương, cớ gì lại ẩn nấp như vậy?

Vừa dứt lời, một thân ảnh xuất hiện trên không trung. Sở Nam nhìn thấy thân ảnh này liền đại biến, Tử Mộng Nhân đứng gần đó cũng không khỏi nhíu mày.

Thân ảnh này không phải ai khác, chính là gia gia của Lăng Tiêu, Đại trưởng lão Thần Khí phái Lăng Vi Thiên!

Sở Nam tuyệt đối không tin người cứu mình đêm đó là Lăng Vi Thiên. Hắn đã đánh Lăng Tiêu thành như vậy, Lăng Vi Thiên chỉ hận không thể giết chết mình. Khi còn ở Thần Khí phái có nhiều người như vậy Lăng Vi Thiên còn dám ra tay, may mà lúc đó có thái gia gia của Tử Mộng Nhân và Hàn gia gia ngăn cản. bằng không, ngày đó hắn đã bị Lăng Vi Thiên giết chết.

- Lăng Vi Thiên này tới tuyệt đối không phải để cứu ta, chẳng lẽ là hắn muốn giết ta?!!

Sở Nam kéo Tử Mộng Nhân đứng sau lưng mình, tập trung tinh thần đề phòng. Chỉ cần có bất cứ điều gì bất thường, hắn lập tức liều mạng với bọn họ để cho Tử Mộng Nhân chạy trốn trước.

Lăng Vi Thiên kinh ngạc, nghĩ:

- Sao tên Lâm Vân này lại phát hiện ra ta? Với tu vị của hắn, căn bản là không thể phát hiện ra ta được! Chẳng lẽ hắn còn có bí mật gì?

Ban đầu Lăng Vi Thiên cũng không tính toán đi ra, hắn muốn mượn tay Võ Vương áo đen diệt trừ Lâm Vân, vậy sẽ không quan hệ tới hắn nửa phần, ai cũng không thể trách được hắn.

Nhưng sau khi Sở Nam hét lên, Võ Vương áo đen liền cố kỵ, không dám ra tay. Không còn cách nào khác Lăng Vi Thiên đánh phải hiện thân.

Mà khi Lăng Vi Thiên hiện thân, Võ Vương Thiên Nhất tông đang ẩn nấp cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng không phát hiện ra ngoài hắn còn có Lăng Vi Thiên bám theo, nhíu mày, thầm nghĩ:

- Hiện giờ nên làm như thế nào? Vốn định chờ khi hắn lâm vào nguy hiểm liền ra tay cứu hắn. Nhưng hiện giờ Đại trưởng lão Thần Khí phái tự mình tới đây, tên họ Tần này khẳng định không phải là đối thủ. Vậy kế hoạch uy hiếp Lâm Vân gia nhập Thiên Nhất tông cũng sẽ thất bại, hơn nữa muốn diệt trừ hắn cũng rất khó khăn.

Võ Vương Thiên Nhất tông còn thắc mắc một vấn đề: Thần Khí phái muốn làm gì? Diệt nhiều bang phái cường đạo như vậy là bọn hắn muốn bố trí kế hoạch gì sao? Chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra hành động của Thiên Nhất tông?

Võ Vương áo đen sắc mặt đổi thành màu đen. Đại trưởng lão Thần Khí phái chính là cường giả tiếp cận Võ Vương cao cấp, hắn tuyệt đối không phải đối thủ. Hơn nữa vừa rồi đánh nhau với Sở Nam hắn đã bị thương. Cho nên, điều hắn nghĩ duy nhất hiện giờ chính là trốn, mau trốn khỏi đây!

- Sao lại là ngươi?

Tử Mộng Nhân nhíu mày nói.

Lăng Vi Thiên lạnh lùng đáp:

- Quả nhiên là các ngươi!

- Ngươi muốn như thế nào?

Nụ cười trên mặt Sở Nam biến mất, lạnh lùng hỏi.

Lăng Vi Thiên cười châm chọc:

- Các ngươi nói đi?!!

Võ Vương áo đen đang tìm biện pháp chạy trốn nghe được ba người Sở Nam nói chuyện cũng không hiểu mô tê gì. Nhưng hắn vẫn nhìn ra Đại trưởng lão Thần Khí phái tới đây cũng không phải để cứu bọn chúng.

Nghĩ tới đây, tâm tư hắn chuyển động, nhìn Lăng Vi Thiên. Đúng lúc đó Lăng Vi Thiên cũng ngoảnh đầu nhìn hắn, nói:

- Tần Võ Vương, ngươi muốn giết hắn sao?

- Quả nhiên hắn đã nhận ra ta.

Trong đầu Tần Võ Vương hiện ra ý nghĩ như vậy, nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói:

- Không sai, ta muốn lấy đầu của hắn!

Nghe vậy, Lăng Vi Thiên nở nụ cười vui vẻ. Trong tiếng cười vang lên thanh âm của hắn:

- Vậy ngươi cứ tiếp tục ra tay, ta đứng bên cạnh xem trận chiến, thay ngươi áp trận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.