Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 284: Chương 284: Thiên tài vẫn lạc






Cho dù Tần Võ Vương nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra Lăng Vi Thiên sẽ nói một câu như vậy. Câu nói như vậy đã bộc lộ lập trường của Lăng Vi Thiên, hắn sẽ không nhúng tay, ngược lại còn giúp mình tiêu diệt Lâm Vân.

- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Lâm Vân là thiên tài của Thần Khí phái sao? Tại sao Đại trưởng lão muốn giết một đệ tử hạch tâm? Rốt cục hai người bọn họ có ân oán gì?

Tần Võ Vương tự hỏi, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra. Nhưng hắn biết một điều, hôm nay Lâm Vân nhất định phải chết. Hơn nữa hắn giờ cũng không sợ thân phận của hắn bị bại lộ, bởi vì hắn đều làm theo lời của Lăng Vi Thiên.

Bạch Võ Vương Thiên Nhất Tông đang ẩn nấp cũng không ngờ chuyện lại biến hóa tới mức này. Vốn hắn tưởng kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại, ai ngờ bây giờ lại tràn trề hi vọng.

- Mặc dù không biết giữa bọn chúng có thù hận gì. Nhưng khi Lâm Vân đang rơi vào thế nước sôi lửa bỏng ta lập tức gia tay cứu giúp. Như vậy, Lâm Vân gia nhập Thiên Nhất tông là chuyện ván đã đóng thuyền. Dù sao, Lâm Vân cũng là thiên tài hiếm thấy.

Trên mặt Bạch Võ Vương cười rạng rỡ, nhưng sau đó lại ảm đạm đi:

- Nhưng Đại tiểu thư Thần Khí phái đúng là có chút khó giải quyết.

Tử Mộng Nhân lạnh lùng nói,:

- Lăng Vi Thiên, ngươi gan to tày trời.

- Gan to tày trời? Hai người các ngươi trong mắt ta chỉ là hai con kiến! Các ngươi đã quá đề cao mình rồi, ta giết các ngươi thì có sao?

Lăng Vi Thiên không chút lo ngại, hắn chỉ muốn đem mối họa lớn nhất của Lăng gia trừ đi.

- Chỉ bẳng ngươi cũng muốn giết chúng ta?!!

Sở Nam cười nói, trên mặt không có chút kinh hoảng. Tần Võ Vương cùng Lăng Vi Thiên đồng thời sửng sốt, không hiểu tại sao vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mà tên tiểu tử này vẫn trấn định, vẫn kiêu ngạo tới vậy?

Vẻ trào phúng trên mặt Lăng Vi Thiên vẫn không chút thay đổi, lại ngầm dùng thần niệm dò xét xung quanh, cảm thấy không thấy gì bất thường, hắn cười nói:

- Kẻ không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết thường bị chết yểu!

- Không sai, ta cũng cho là như vậy!

Sở Nam vẫn vô cùng thoải mái, sau đó thản nhiên nói:

- Xem ra Đại trưởng lão đã quên mất một chưởng kia!

- Một chưởng kia?

Lăng Vi Thiên có chút không hiểu, bỗng hắn đột nhiên nhớ ra khi tỷ thí trong môn phái, Hàn tiền bối canh giữ Cương Phong động đã đánh hắn một chưởng.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lăng Vi Thiên tối sầm. Hàn tiền bối là tồn tại như thế nào hắn đương nhiên hiểu. Nếu quả thực Hàn tiền bối đang âm thầm thủ hộ gần đây thì hôm nay đừng nói là hắn, cho dù có thêm tên Tần Võ Vương này khẳng định đều phải chết.

- Xem ra Đại trưởng lão cũng muốn xem cuối cùng hươu chết trong tay ai?!!

Sở Nam cười nói. Hắn phỏng đoán người đang âm thầm thủ hộ bọn hắn chính là Hàn gia gia. Bởi vì khi ở Thần Khí phái, Hàn gia gia vẫn luôn đi theo bọn hắn. Nếu không tại sao bản Thương Sơn bí quyết kia lại tự động xuất hiện trước mặt hắn.

Tần Võ Vương thấy vẻ mặt Lăng Vi Thiên thay đỏi, không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Lăng Võ Vương, rốt cục là chuyện gì?

Lăng Vi Thiên bối rối nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được điều gì, ánh mắt âm độc, quát lên:

- Tiểu tử, ngươi đang cố lộng huyền hư sao? Nếu người đó thật sự có mặt ở đây vậy sao còn chưa xuất hiện?

Sở Nam đã tính trước Lăng Vi Thiên sẽ hỏi như vậy, vẫn tươi cười nói:

- Vậy Đại trưởng lão cứ thử ra tay chẳng phải là sẽ có đáp án sao?

Sở Nam vô cùng trấn định khiến Lăng Vi Thiên không dám ra tay. Nhưng hắn lại nghĩ:

- Mình đã lộ ra sát tâm với Lâm Vân, nếu Hàn tiền bối ở đây, không thể nào chưa xuất hiện…

Nghĩ tới đây, Lăng Vi Thiên cũng không dài dòng nữa, quát lớn:

- Tần Võ Vương, chúng ta cùng ra tay bóp chết hai con kiến này!

- Được!

Tần Võ Vương cũng rất dứt khoát, lại biến ảo ra con mãng xà kia, uy lực còn lớn hơn lúc trước. Lăng trưởng lão cầm trong tay một thanh kiếm trắng như tuyết, toàn thân trong suốt. Theo Lăng Võ Vương truyền nguyên lực vào phát ra từng tiếng ong ong càng ngày càng lớn, khí thế kinh người cũng tràn ra.

Nhưng vẫn không có ai xuất hiện.

Sở Nam đem Hỗn Nguyên Ban Chỉ thả ra phòng ngự mạnh nhất, lại phun ba ngụm máu lên trọng kiếm. Dường như trọng kiếm cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Sở Nam, thân kiếm phát ra từng tiếng nổ vang. Sở Nam vận chuyển toàn bộ nguyên lực ba hệ kim hỏa thổ tới cực hạn, thân thể hắn lại bắt đầu bành trướng.

Tử Mộng Nhân cũng tế ra Ly Hỏa Kiếm, mặc dù nàng chỉ có tu vi cao cấp Đại Võ Sư, đứng trước mặt hai Võ Vương căn bản không làm được trò trống gì. Nhưng nàng muốn kề vai sát cánh bên tên ngốc, cho dù là chết, chỉ cần được ở bên cạnh hắn nàng cũng không chút hối hận.

Hiện tại, trong đầu nàng nghĩ tới nữ tử họ Nam Cung chưa bao giờ gặp mặt kia, thầm nghĩ:

- Bây giờ hẳn là ta đang thắng!

Lăng Vi Thiên cùng Tần Võ Vương thấy hai người Sở Nam toàn thân là pháp bảo cao cấp không khỏi động tâm, Lăng Vi Thiên nghĩ:

- Nếu đem thanh trọng kiếm này cho Tiêu nhi, Tiêu nhi nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ!

- Tiếp chiêu!

Lăng Vi Thiên hét lớn, cầm kiếm chém tới, mãng xà cũng nhanh chóng đuổi theo.

Sở Nam liều chết tụ lực, đột nhiên xoay người dùng toàn lực đánh Tử Mộng Nhân một chưởng. Thân thể Tử Mộng Nhân bay về phía sau, nàng không kịp phản ứng gì, chỉ nghe tiếng Sở Nam hô lớn:

- Mộng nhi, đừng lo cho ta, mau trốn đi!

- Tên ngốc…!

Tử Mộng Nhân vô cùng hoảng loạn. Đối với nàng chạy trốn một mình còn đáng sợ hơn cả cái chết.

- Bổn Hùng, bảo vệ an toàn của Mộng nhi!

Sở Nam gầm lớn, giữa núi núi rừng truyền tới tiếng Thiết Thương Hùng điên cuồng gầm thét.

- Ta hận ngươi, tên ngốc!

Lăng Vi Thiên thấy Tử Mộng Nhân chạy trốn cũng không hoảng loạn. Hắn không coi Tử Mộng Nhân vào đâu, với tu vị Đại Võ Sư của nàng cho dù chạy một canh giờ hắn vẫn có lòng tin đuổi kịp, giết người diệt khẩu!

Vấn đề trước mắt chính là tiêu diệt tên Lâm Vân này.

Bấy quá Lăng Vi Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu Bổn Hùng là cái gì?

Sau khi đánh bay Tử Mộng Nhân đi, Sở Nam quay người lại, hét lớn:

- Khai Thiên Liệt Địa, thức thứ hai!

Trọng kiếm đỡ lấy Kim Hồng kiếm của Lăng Vi Thiên.

Về phần mãng xà, Sở Nam hoàn toàn không để ý, hắn để nó tùy ý vọt tới sau lưng.

- Thiên tài, vẫn lạc!

- Gầm~~~

Sở Nam điên cuồng hét lớn, chém một kiếm hung hãn vô song, đồng thời mang tia hi vọng cuối cùng hét:

- Ngươi còn không đi ra sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.