Sở Nam hét lớn một tiếng khiến Lăng Vi Thiên cùng Tần Võ Vương đều sửng sốt, nhưng cũng chỉ dừng lại trong nháy mắt mà thôi. Hai người bọn hắn tiếp tục công kích mãnh liệt hơn trước!
Ầm~~~
Trọng kiếm cùng Kim Hồng kiếm va chạm vào nhau.
Kim Hồng kiếm là linh khí trung phẩm. Nhưng trọng kiếm mang theo cơn thịnh nộ của Sở Nam lập tức đã để lại trên thân Kim Hồng kiếm một vết nứt.
Trừ hấp lực cùng hai hệ thủy mộc thì Sở Nam đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Đáng tiếc Lăng Vi Thiên một lòng dồn hắn vào chỗ chết, khi va chạm kim nguyên lực của Lăng Vi Thiên đã xâm nhập vào cơ thể Sở Nam, tàn phá cơ thể hắn.
Song cỗ kim nguyên lực va chạm vào xương cốt màu hoàng kim thì không thể xâm nhập vào, cùng lắm chỉ lưu lại được một chút dấu vết.
Nhưng cho dù là như vậy thì Sở Nam vẫn bị cỗ lực lượng khổng lồ đánh bay đi, sắc mặt tái nhợt, liên tục ói máu, trọng kiếm cũng rời khỏi tay.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, con mãng xà kia mở miệng đỏ như máu, muốn nuốt Sở Nam vào trong bụng.
Lăng Vi Thiên cũng bị Khai Thiên Liệt Địa thức thứ hai đánh lui ba bước. Mặc dù chỉ là ba bước nhưng cần biết một người là Võ Quân, một người là Võ Vương cao cấp, chênh lệch như trời và đất vậy!
- Quả nhiên là đệ nhất nhân trong cảnh giới Võ Quân. May mắn hôm nay đánh chết ngươi, nếu không đợi ngươi trưởng thành tới cảnh giới Võ Vương thì lúc đó muốn giết ngươi cũng khó!
Lăng Vi Thiên vô cùng tự tin, hắn cho rằng một kiếm vừa rồi không cướp đi tính mạng của Lâm Vân thì cũng hoàn toàn phá hủy kinh mạch, căn cốt khiến Lâm Vân cả đời không thể tu luyện.
Thấy Lâm Vân sắp bị mãng xà nuốt vào bụng, Lăng Vi Thiên đang muốn đưa tay bắt lấy trọng kiếm thì trọng kiếm bắn ra một đạo kiếm quang, tạo thành trên tay Lăng Vi Thiên một vết thương.
- Hả?
Lăng Vi Thiên nhìn vết thương trên lòng bàn tay vô cùng kinh ngạc. Hắn quay đầu nhìn Sở Nam, Sở Nam căn bản không chút dư lực để trọng kiếm công kích. Nói cách khác, vừa rồi là trọng kiếm tự động công kích!
- Tự động công kích?!!
Lăng Vi Thiên chưa từng gặp qua pháp bảo như vậy, tự hỏi:
- Đây là pháp bảo gì?
Lăng Vi Thiên nhìn trọng kiếm, chỉ thấy trọng kiếm chuyển động lên xuống, giống như là đang thị uy với hắn. Lăng Vi Thiên không chút giận dữ, ngược lại hắn còn đang cảm thấy rất vui vẻ:
- Kiếm này rất cổ quái, cần phải nghiên cứu một phen!
Vừa nói Lăng Vi Thiên lại một lần nữa đưa tay ra, bàn tay được bao phủ bởi kim sắc quang mang giống như đang đeo một quyền sáo bằng vàng. Trọng kiếm thấy vậy, giống như biết mình không đánh lại được, lập tức tự động bay tới tay Sở Nam.
Sở Nam thấy vậy vừa kinh hãi, vừa vui mừng. Đúng lúc này, miệng rắn như bồn máu kia cắn xuống.
Sở Nam nâng kiếm đâm lên, mãng xà kia giống như là còn sống, chịu đau liền toàn thân giãy rụa, khiến không khí nổ vang.
Mặc dù một kiếm bất ngờ khiến mãng xà bị thương, nhưng Sở Nam giờ đã sức cùng lực kiệt, không tạo cho mãng xà bao nhiêu tổn hại.
Hơn nữa, Lăng Vi Thiên đang từ đằng sau đánh tới.
Tình thế trước mắt của Sở Nam không phải là cửu tử nhất sinh mà đã là thập tử vô sinh!
- Muốn giết ta ngươi cũng sẽ phải trả giá lớn!
Sở Nam hạ quyết tâm, cắm trọng kiếm vào trong miệng rắn, tay trái tóm lấy lưỡi rắn, hấp lực mãnh liệt thả ra.
Lập tức thân thể mãng xà nhanh chóng thu nhỏ lại, Tần Võ Vương kinh hãi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ hắn còn có hạt châu kia? Không trách lúc trước hắn không chút do dự đem nó phá hủy!
Tần Võ Vương không bay tới chỗ Sở Nam, cũng không thu hồi mãng xà. Ngược lại hắn đem càng nhiều nguyên lực truyền cho mãng xà, thân thể đang nhỏ dần lại bắt đầu lớn lên.
Nếu cứ như vậy, người thắng cuối cùng nhất định là Sở Nam. Đáng tiếc sau lưng hắn còn có Lăng Vi Thiên đánh tới.
Bạch Võ Vương đang ẩn nấp thì thào:
- Xem ra ta cũng nên xuất thủ!
Khi Bạch Võ Vương chuẩn bị xuất thủ thì bỗng một tiếng gầm thét điên cuồng vang lên, đánh thẳng vào tai mọi người. Ngay sau đó, một thân ảnh khổng lồ hiện ra, chạy thẳng tới Lăng Vi Thiên.
Bạch Võ Vương nhìn thấy đó là một con Thiết Thương Hùng, đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó là mừng rỡ:
- Tên Lâm Vân này rất không đơn giản, lại có một con Thiết Thương Hùng. Chiêu lãm hắn còn thu hoạch được một con Thiết Thương Hùng thất giai, phen này ta trúng lớn rồi! Ta cứ chờ một chút cái đã.
Lăng Vi Thiên nghe thấy tiếng thét cũng có chút chột dạ, cho rằng vị tiền bối kia đã tới. Hắn quay mắt nhìn thì chỉ thấy một con Thiết Thương Hùng thất giai, cũng không thấy thân ảnh vị tiền bối kia lập tức trấn định. Thiết Thương Hùng thất giai đối với Võ Quân cao cấp mà nói rất khó giải quyết, nhưng đối với cường giả tiếp cận Võ Vương cao cấp như hắn thì cũng chỉ là chút phiền toái mà thôi.
Bất quá hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc:
- Tên Lâm Vân này quả nhiên không tầm thường!
Sở Nam đang điên cuồng chiến đấu thấy Thiết Thương Hùng xông tới không chút vui vẻ mà còn quát lớn:
- Bổn Hùng, ta bảo ngươi mang Mộng nhi đi, ngươi tới đây làm gì? Mau cút đi cho ta…!
- Tên ngốc, cho dù chết ta cũng phải chết cùng ngươi!
Một giọng nói rất kiên định truyền tới, Sở Nam quay đầu lại chỉ thấy một thân ảnh màu đen nhỏ bé như một cây non nhưng trên người tỏa ra khí thế như một cây đại thụ chọc trời. Ly Hỏa kiếm cầm trên tay nàng không chỉ vào ai mà lại gác lên cổ nàng.
Thấy một màn như vậy Sở Nam liền hiểu tất cả. Không phải Bổn Hùng không nghe lời hắn mà là Tử Mộng Nhân dùng mạng sống ra uy hiếp, bắt nó phải tới đây cứu trợ.
Nước mắt từ khóe mắt Sở Nam chảy xuống. Tình cảm của nàng, hắn biết dùng gì để báo đáp đây?!!
Mà bên người Tử Mộng Nhân còn có một thân ảnh, đó chính là Vũ Hạo.
Tình thế như bây giờ Vũ Hạo tới chẳng khác nào chịu chết, nhưng hắn vẫn tới!
Sở Nam nhìn thấy tình, thấy nghĩa như vậy sinh ra lòng hối hận. Hắn đã sai lầm rồi, không có cao nhân nào đang âm thầm bảo hộ hắn, hoặc là trước kia có, nhưng giờ đã không còn. Chỉ vì sai lầm của mình hắn mà đã đẩy biết bao nhiêu người vào tuyệt địa.
Hắn thu trọng kiếm vào nhẫn trữ vật, hai tay nắm vào miệng mãng xà, một trăm lẻ tám cái tuyền qua điên cuồng xoay tròn với tốc độ kinh khủng.
Đồng thời hắn hét lớn:
- Mộng nhi, nàng mau đi đi. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt!
- Tên ngốc, ta muốn ở bên ngươi bất kể dù sống hay chết!
- Mau đi đi, kiếp sau ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ!
Tử Mộng Nhân cười, nước mắt chảy ròng ròng:
- Ta nói rồi, ta sẽ cùng ngươi đồng sinh công tử!
- Đi mau…!
- Đi? Hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi đây, tất cả đều phải chết!