Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 746: Chương 746: Vũ Mục binh lược




Đợi mọi người thối lui, chỉ còn lại Vu Mã Dã và Sở Nam.

Vu Mã Dã cười nói:

- Dường như ngươi không hề có chút khẩn trương thì phải?

-DG-: Tên đầy đủ Vu Mã quân sư là Vu Mã Dã

- Tại sao phải khẩn trương?

Sở Nam cười nói, hắn cũng không biết thanh danh của Vu Mã Dã, cho nên căn bản không hề sợ hãi, lại nói, cho dù có biết danh tiếng của đối phương thì với cảnh giới hiện nay của Sở Nam cũng không để hắn trong lòng, càng không nói đến việc khẩn trương.

Vu Mã Dã sững sờ, đáp:

- Nói cũng đúng, căn bản là không cần khẩn trương! Ta còn không ngờ sẽ có một ngày thua một tân thủ chưa từng đọc qua binh thư, cũng chưa từng sử dụng sa bàn.

Sau khi tự giễu một câu, Vu Mã Dã mới thu hồi tâm tình, nghiêm mặt nói:

- Ngươi vừa rồi sử dụng binh pháp rất quỷ dị, chỉ có điều quả thật rất hữu hiệu…

Nói đến đây, Vu Mã Dã lại chuyển hướng:

- Thế nhưng, nếu như binh pháp của ngươi chỉ là cảnh giới đó thì bất kể hữu hiệu ra sao thì ngươi cũng không đủ tố chất để trở thành thiên phu trưởng, càng không thể làm đại tướng quân!

Sở Nam tất nhiên hiểu rõ bản thân, đứng dậy chắp tay nói:

- Nguyện nghe quân sư dạy bảo!

Vu Mã Dã khẽ gật đầu, nói:

- Dạy bảo thì không dám, chỉ có điều lớn hơn ngươi vài chục tuổi mà thôi, các sự tình và kinh nghiệm cũng có nhiều hơn một chút, đồng thời cũng có một ít cảm ngộ.

Vu Mã Dã cho rằng Sở Nam chỉ mới 50-60 tuổi, nhưng căn bản không ngờ Sở Nam vẫn chưa đến hai mươi.

- Phương pháp vừa rồi ngươi sử dụng đối với quy mô vài ngàn người tương đối hữu hiệu, nhưng đối đại chiến với vài vạn người, vài chục vạn người, thậm chí trăm vạn người thì hiệu quả phát huy rất ít, dù sao thì thắng lợi một phần cũng không thể thay đổi được toàn cục…

Sở Nam nghe Vu Mã Dã nói vậy thì trong lòng chợt nghĩ:

- Đúng vậy, trận chiến ngàn người thì cũng có thể dùng võ giả ứng phó, nhưng trận chiến vạn người, võ giả tu vi cao hơn cũng chắc gì ứng phó được? Vài chục vạn người thì sao? Nếu trăm vạn người thì phần binh này phải chia thành bao nhiêu đường?

- Ừm? Chia thành mấy đường…

Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Nam hiện lên một đạo linh quang, tự kinh hô:

- Chia thành mấy đường, liệu có thể dùng những võ giả cao cấp để chứng minh, hơn nữa phải có ý thức tự chủ, thập phần linh hoạt…

Những ý niệm này hiện lên trong đầu Sở Nam, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ suy tư, Vu Mã Dã thấy vậy, hỏi:

- Sở Nam, ngươi có gì muốn nói sao?

- Quân sư, ta có một vài suy nghĩ.

- Nói đi.

- Toàn cục là do mấy bộ phận tạo thành…

- Tiếp đi.

- Nếu như ta thắng lợi mỗi cục diện trên chiến trường, cộng lại không phải là toàn cục thắng lợi sao?

Sở Nam nói đến đây, hắn chợt nghĩ đến lúc chiến đấu với võ giả, không phải lần nào cũng đều có thể dùng một kích trí mạng, mà là, từng đao từng đao chém xuống, mỗi một đao để lại một vết thương, vết thương lại chảy máu, cứ như vậy tích lũy thì cuối cùng cũng có thể giết chết đối thủ, giống như giọt nước nhỏ lên đá có thể khiến đá mòn, Trang Bất Chu mặc dù vô cùng cường đại, thế nhưng liên tiếp trọng thương, hắn cuối cũng cũng đạt đến trạng thái cung giương hết cỡ rồi.

Vu Mã Dã sững sờ, lập tức gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, nhưng ngươi cam đoan mỗi bộ phận đều không phát sinh vấn đề sao? Những bộ phận đó liệu có thể dựa theo suy nghĩ của mươi mà thực hiện hay không? Nếu như biến thành chuyện của cá nhân ngươi, ngươi tin chắc có đủ tinh lực điều khiển vài trăm vạn quân trong chiến đấu chu đáo hay không?

Sở Nam thầm nhủ:

- Đây cũng là tình huống của võ giả, nhất định trước khi nước có thể mài mòn đá thì không thể bị đối phương trảm sát.

Nghĩ đến đây, Sở Nam gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo.

Vu Mã Dã càng ngày càng hài lòng đối với Sở Nam, nói:

- Ngươi muốn chứng minh bản thân có thể đứng trên cao, xem xét toàn cục thì ngươi phải thuộc lòng binh thư và những vận dụng binh pháp linh hoạt, binh pháp hữu vân, dùng chánh hợp, dùng kỳ thắng, vừa rồi ngươi sử dụng chính là kỳ! (kỳ trong kỳ chiêu)

Đối với lời nói của Vu Mã Dã, Sở Nam vô cùng đồng ý, hắn vừa rồi đúng là dùng kỳ, Sở Nam gật đầu,Vu Mã Dã tiếp tục nói:

- Ngoại trừ binh pháp, tướng soái phải biết càng nhiều thứ hơn, ví dụ như trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Ví dụ như thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, ví dụ như bất chiến mà khuất nhập chi binh…

Sở Nam lắng nghe, trong lòng thầm ghi nhớ.

- Ngươi chính là một hạt giống tốt, hi vọng ngươi sẽ không cô phụ tài năng của mình.

Dứt lời, Vu Mã Dã lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một quyển thư tịch, nói:

- Đây chính là Vũ Mục binh lược, hi vọng có thể giúp được ngươi.

Vu Mã Dã đưa Vũ Mục binh lượng đến trước mặt Sở Nam rồi nói.

Ánh mắt Sở Nam thoáng rung động, hắn đương nhiên biết giá trị của Vũ Mục binh lược trước mắt, binh thư đối với quân nhân mà nói cũng giống như võ quyết vũ kỹ cao cấp đối với võ giả, giá trị không nhỏ, không khỏi bật thốt:

- Quân sư, lễ vật này… quá lớn rồi.

- Vũ Mục binh lược này rơi vào tay người không hiểu thì cũng như mớ giấy lộn. Nhưng rơi vào trong tay người biết dùng thì nó chính là một tòa bảo sơn, là giấy lộn hay là bảo sơn thì do chính ngươi tự quyết.

- Quân sư tin ta?

- Trực giác!

- Quân sư tin ta không? Sở Nam lại hỏi một câu như cũ, nhưng ý tứ hoàn toàn không giống, ánh mắt Vu Mã Dã thoáng rung động, con ngươi đảo một vòng, mơ hồ đoán được hai loại ý tứ trong lời nói của Sở Nam, lời thứ nhất là nói năng lực, còn lời thứ hai chính là xem thử liệu có phải người đáng tin không.

- Trực giác!

Vu Mã Dã vẫn như thốt ra hai chữ, sau đó nói:

- Ngươi về đi, ngày mai đến lại, sáng ngày mai ngươi sẽ là một thiên phu trưởng, là một quan quân của Đại Khánh Quốc ta, hi vọng ngươi có thể vì Đại Khánh Quốc mà cống hiến xứng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.