Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 747: Chương 747: Xảo ngộ tại Túy Nan Vong




Sở Nam nghe ra ý tứ trong lời nói của Vu Mã Dã, liền trả lời một câu:

- Ta là người Đại Khánh Quốc.

Dứt lời, Sở Nam cầm Vũ Mục binh lược rời đi, Vu Mã Dã nghe thấy câu nói cuối cùng của Sở Nam, thở dài một hơi, nhưng hắn không dám khinh thường, chờ chốc lát sau liền gọi người đến, nói:

- Đem tất cả tư liệu của Sở Nam, dùng tốc độ nhanh nhất đặt trước mặt ta.

Sở Nam đi ra ngoài, ánh mắt của những người tham gia khảo thí đã hoàn toàn khác trước, tất cả cười nhạo mỉa mai đều biến mất, chỉ còn lại khiếp sợ, hâm mộ và kính nể. Dịch Uy Phong lúc này đã chạy xong mười vòng, nằm trên mặt đất thở hồng hộc không ngừng, nhìn thấy Sở Nam đi quá, nhảy dựng lên, hét lớn:

- Sở Nam, ngươi có dám đánh cuộc với ta một lần nữa không?

Dịch Uy Phong rống rất lớn, nhất thời liền cảm thấy không đúng, chỉ thấy những người xung quanh đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, còn có người nói:

- Thực đúng là muốn chết, xem ra chạy mười vòng còn chưa đủ, muốn chạy một trăm vòng mới đã ghiền.

Sở Nam nhìn hắn một cái, nhạt nhẽo đáp:

- Không có hứng thú.

- Ngươi…

Dịch Uy Phong đang muốn xông lên, lại nhìn thấy tên quan quân lúc trước cười nhạo Sở Nam hơi khom người xuống, cung kính nói:

- Đại nhân, thuộc hạ lúc trước đã mạo phạm rồi.

- Nhớ rõ tên của ta chưa?

Sở Nam nhàn nhạt hỏi, sau đó trực tiếp bước về phía trước, Dịch Uy Phong cảm thấy thế gian như muốn sụp đổ, khẽ thì thào một mình:

- Đại nhân? Hắn sao có thể trở thành đại nhân?

Thấy Sở Nam rời đi, hai người Vân Phi liền đuổi theo, cười nói:

- Sở công tử, có thể hân hạnh mời ngài một chén rượu nhạt hay không?

Cho dù Vân Phi có nằm mơ cũng không ngờ rằng Sở Nam trước mắt chính là chủ nhân Thiên Hạ Thương Hội khiến Phú Sơn phải quỳ ngàn dặm để thỉnh tội, lúc này trong mắt Vân Phi đầy sự thành khẩn, bộ dạng như muốn chiêu hiền đãi sĩ.

Đối mặt với lời mời của Vân Phi, Sở Nam không lập tức đáp ứng, chỉ hỏi:

- Chúng ta có biết nhau sao?

- Ta là Vân Phi, ngươi gọi là Sở Nam, bây giờ ngươi đã biết tên của ta, ta cũng biết tên của ngươi, như vậy còn không phải là chúng ta đã biết nhau sao?

Vân Phi cười nói, còn làm ra tư thái vô cùng hào sảng.

Sở Nam lại hỏi:

- Chỉ uống rượu thôi?

Vân Phi sững sờ, lập tức hiểu ra ý tứ của Sở Nam, sảng khoái nói:

- Ngoại trừ uống rượu ra thì không nói chuyện gì khác!

- Vậy đi thôi.

Sở Nam tất nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của Vân Phi, đối với nữ tử thần bí thân phận cao quý này, đặc biệt là nghe những lời đối thoại của bọn họ xong, Sở Nam càng muốn tìm hiểu sâu một chút, cái đó gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

Cuối cùng, ba người Sở Nam và Vân Phi đã đến một tửu lâu gọi là “Túy Nan Vong” trong Thanh thành, trong đại sảnh tửu lâu lúc này ngồi đầy người, tiếng náo nhiệt vang trời, gần như tất cả đều nói về sự kiện kỳ lạ của Phú Sơn, suy đoán chủ nhân của Phú Sơn là địa vị gì, thậm chí còn có người cuồng ngôn nói hắn biết chủ nhân của Phú Sơn,...

Nghe thấy những lời nghị luận này, linh cơ Sở Nam khẽ động, hỏi Vân Phi:

- Chủ nhân của Phú Sơn đến cùng là nhân vật gì? Sao có thể tạo nên oanh động lớn như vậy? Hai ngày qua, nơi nào ở Thanh thành cũng đều nhắc đến hắn.

- Một người rất thú vị.

Vân Phi liền nói ra một câu đánh giá, trong lời nói cũng không để Sở Nam vào mắt, Sở Nam bất động thanh sắc, lại hỏi tiếp:

- Nghe ý tứ của Vân công tử, dường như biết vị chủ nhân chân chính của Phú Sơn?

- Từng gặp qua một lần.

Sở Nam nhàn nhạt ồ một tiếng, không nói gì thêm.

- Ngươi cũng là một người rất thú vị.

Vân Phi nhìn Sở Nam, trong lòng thầm nhủ, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Chưởng quầy, ta muốn một gian phòng yên tĩnh.

- Được được, vị công tử này vận khí thật tốt, chúng ta vừa vặn còn đúng một gian phòng yên tĩnh tốt nhất.

Vị chưởng quỹ mặt đầy hồng hào tươi cười hớn hở nói, đang muốn gọi tiểu nhị dẫn ba người Sở Nam lên thì lại có một âm thanh từ cửa vọng đến:

- Gian phòng đó, bổn thiếu gia muốn rồi.

Thanh âm vừa vang lên, trong lòng Sở Nam thầm cười:

- Thanh âm này đến thật đúng lúc.

Thần niệm Sở Nam khẽ động, trong lòng chợt ồ lên, mà Vân Phi thì lửa giận ngút trời, không ngờ còn có người dám đoạt phòng với nàng.

Vân Phi quay đầu lại, nhìn thấy một công tử ca tuấn tú có làn da trắng nõn đứng tại cửa, bên cạnh còn có một nữ tử, nữ tử này chính là Lăng Yên Lan của Thiên Hạ Thương Hội mới gặp cách đây không lâu, đây cũng chính là nguyên nhân Sở Nam khẽ ồ lên.

- Chương thiếu gia, mấy vị công tử này…

Vẻ mặt hồng hào của chưởng quỹ thoáng cái liền trở nên phiền muộn vạn phần, người trước mặt chính là Chương Thiên Hào, con trai Thành chủ Thanh thành, luận về thân phận địa vị thì một chưởng quỹ tửu lâu như hắn không thể chọc vào nổi.

Lời của chưởng quầy còn chưa dứt thì đã bị Chương Thiên Hào cắt đứt:

- Chẳng lẽ lời của bổn thiếu gia, ngươi không nghe rõ?

Mặc dù chỉ là một câu hỏi, nhưng ý tứ uy hiếp trong lời nói lại thập phần dày đặc, hơn nữa vừa nói Chương Thiên Hào còn cất bước tiến về phía trước, trong mắt hắn, một chưởng quầy há có thể cản được hắn?

- Chương thiếu gia, việc này…

- Còn dám dong dài? Bổn thiếu gia đến đây uống rượu của ngươi là nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng không biết điều.

Chương Thiên Hào biến sắc, nghiêm nghị quát, chưởng quầy quả nhiên thối lui, Chương Thiên Hào thấy vậy đắc ý nhìn Lăng Yên Lan ở bên cạnh, đáng tiếc hắn không nhìn thấy thần tình của Lăng Yên Lan.

Đang lúc Chương Thiên Hào uốn thể hiện phong độ thân sĩ, nhường Lăng Yên Lan đi trước thì Chương Thiên Hào mới phát hiện có một người đứng trước mắt hắn, chính là Tiểu Thúy nữ giả nam trang, chỉ nghe Tiểu Thúy quát:

- Ngươi đúng là không nói đạo lý, không biết cái gì gọi là đến trước đến sau sao?

- Nói đạo lý? Tại Thanh thành này, ta chính là đạo lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.