Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 96: Chương 96: Chương 73




Xe cứu thương rất nhanh đã tới Đỗ gia, Ninh Noãn Dương được đưa đi bệnh viện.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình nhận được thông báo, bỏ lại chuyện của công ty, vội vàng chạy tới bệnh viện, chỉ thấy phòng phẫu thuật đã đóng cửa, ở bên ngoài có hai chị em Uông Tuyết Thảo và Uông Sunny canh giữ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sunny?” Trong lòng của anh nóng như lửa đốt, nhìn Uông Sunny.

“Anh Đình, Noãn Noãn cô ấy, cô ấy.....” Thân thể của Uông Sunny run rẩy, giống như vẫn chưa hoàn hồn từ trong những hình ảnh trước kia. Cô đã thấy, thấy chị gái tự tay đẩy Noãn Noãn xuống, cô phải nói cho anh Đình, cô muốn nói với anh Đình, “Là.....” Tầm mắt chạm đến ánh mắt của Uông Tuyết Thảo, cô lại do dự, chùn bước.

Cô không sợ sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà mẹ, mẹ vẫn còn ở Uông gia, nếu như cô nói, bọn họ sẽ đối phó với mẹ như thế nào?

Không, cô không thể nói.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn té, té xuống lầu.” Cô cúi đầu khẽ ấp úng, không dám nhìn ánh mắt của Đỗ Ngự Đình. Cô sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi, Noãn Noãn đối xử với cô tốt như vậy, nhưng mà ngay cả chân tướng cô cũng không dám nói ra.

“Tại sao lại té xuống?” Đỗ Ngự Đình càng nóng nảy hơn, anh biết trong khoảng thời gian này Noãn Noãn có cái gì đó không đúng, nhưng mà không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Ngự Đình, bọn em phát hiện cái này ở trong túi của Noãn Noãn.” Uông Tuyết Thảo lấy ra một cái lọ lớn màu trắng ở trong túi.

“Vitamin?” Đỗ Ngự Đình cau mày, nhận lấy cái lọ, anh còn nhớ cái lọ này, trong khoảng thời gian này Noãn Noãn đúng là uống vitamin và canxi lung tung, mỗi lần ăn đều ăn rất nhiều.

“Không phải là vitamin.” Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo khổ sở lắc đầu, “Em đã đi hỏi bác sĩ, là trị bệnh u não.”

U não?

“Cô nói gì?” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trở nên kinh hãi.

“Bọn em đã đi hỏi bác sĩ, cái này là thuốc trị u não, còn có những thứ này, đều là trị u não.” Uông Tuyết Thảo lấy ra vài cái lọ trong túi xách, “Bác sĩ nói trước đó nửa tháng Noãn Noãn đã tới đây chẩn đoán qua, hơn nữa còn chọn bỏ phẫu thuật, nếu như uống thuốc có thể khống chế hiệu quả, có thể sống từ một tới hai tháng.”

“.....”

“U não?”

Bịch-----

Lọ thuốc ở trong tay của Đỗ Ngự Đình rơi xuống đất, đầu của anh cũng bị tin tức này làm cho bùng nổ, trống rỗng.

Làm sao có thể?

Sẽ không.

Sẽ không.

Nhưng mà, cẩn thận nhớ lại. Trong khoảng thời gian này cô rất hay thay đổi bất thường, quả thật là rất đáng nghi. Đáng chết, tại sao anh lại không phát hiện ra sớm một chút.

Là anh không tốt, chỉ lo cho công việc, không có lo lắng cho cô.

Anh đáng chết.

“Em sẽ không sao đâu, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, nhìn cái cửa lẩm bẩm.

“Ngự Đình, anh đừng quá đau lòng, còn em ở đây.” Uông Tuyết Thảo dịu dàng bước tới an ủi, ý cười trong mắt làm cho lòng người rất lạnh. Lần này, Ninh Noãn Dương chết chắc rồi, cô ta đã mua người trong phòng phẫu thuật, lần này chắc chắn phải để cho cô chết.

Chết ở trên bàn mổ, sẽ không có ai nghi ngờ.

Ninh Noãn Dương, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách số của cô không tốt. Cô yên tâm đi đi, hàng năm tôi sẽ nhớ thắp nhang cho cô.

Uông Sunny núp ở góc tường, mở miệng muốn nói gì đó, chạm phải ánh mắt của Uông Tuyết Thảo, lại sợ hãi dời tầm mắt.

“Sunny?” Ngôn Cẩn Phong cảm thấy có chút kỳ lạ, “Cô làm sao vậy?”

“À, à-----” Cô hoàn hồn, lắc đầu, “Tôi lo lắng cho Noãn Noãn.”

Nếu như có thể, cô nguyện ý dùng mạng của cô để đổi mạng của Noãn Noãn, cầu xin ông trời đừng để lo Noãn Noãn xảy ra chuyện, cũng không cần để cho cô nói ra chuyện này mới được.

“Không sao đâu, Noãn Noãn phúc lớn mạng lớn.” Giọng nói của Ngôn Cẩn Phong thoải mái an ủi, cau mày lại thật chặt.

. . . . . . . . . . . . . . .

Không biết qua bao lâu, cũng đã là sau nửa đêm, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở ra.

“Bác sĩ, thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình dẫn đầu xông lên trước, nắm lấy tay của bác sĩ.

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, trong nháy mắt, lại làm cho người khác sửng sốt.

Lãnh Nhiên.

Lãnh Nhiên cau mày, vẻ mặt không quá tốt, không trả lời Đỗ Ngự Đình, anh ta chỉ đi về phía trước, “Một mình anh đi theo tôi.”

Mặc dù mọi người đều nghi ngờ, cũng không dám đắc tội với Lãnh Nhiên ở đây, phải biết là Noãn Noãn còn phải trông chờ vào anh ta cứu.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại.

“Noãn Noãn thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình mở miệng hỏi chính là hỏi tình hình của Ninh Noãn Dương, tại sao Lãnh Nhiên lại gọi anh tới đây, anh không quan tâm chút nào.

“Anh khốn nạn-----” Lãnh Nhiên bỗng nhiên xoay người, đưa tay đánh một quyền vào mặt của Đỗ Ngự Đình, “Nếu như anh không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, cũng không cần giữ cô ấy ở bên cạnh.”

“Anh nói những lời này là có ý gì?” Đỗ Ngự Đình bụm má, híp mắt hỏi.

“Anh biết là cô ấy đang mang thai không?” Sắc mặt của Lãnh Nhiên càng trở nên u ám, anh ta hỏi tới: “Anh biết tôi đo được trong cơ thể của cô ấy cái gì không? Thuốc trị u não, cô ấy hoàn toàn không có bệnh, tại sao lại uống thuốc này?”

“Không có bệnh?” Đỗ Ngự Đình ngơ ngác nhìn Lãnh Nhiên, nhất thời không có cách nào tiêu hóa ý của anh ta, “Anh nói Noãn Noãn không bị u não?” Ánh mắt của anh không nhịn được mừng như điên.

“Đúng, hơn nữa chúc mừng anh lên làm ba.” Lãnh Nhiên có chút thất vọng nhìn anh.

“Làm ba, tôi lên làm ba rồi?” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên cười lớn, “Haha, tôi lên làm ba rồi.” Rất nhiều sự đau thương và sự vui vẻ tương phản nhau, làm cho anh không tiếp thu nỗi.

Cô không có bệnh, hơn nữa còn có con, thật sự là quá tốt, thật tốt quá.

“Nhưng mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy không có bệnh, tại sao lại uống những thứ thuốc kia. Những thứ thuốc kia sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, tác dụng phụ rất lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.” Vẻ mặt của Lãnh Nhiên có chút nghiêm túc, “Anh chăm sóc cô ấy như thế nào vậy?”

“Có tác dụng phụ?” Đỗ Ngự Đình có chút bối rối, anh xấu hổ cúi đầu, “Xin lỗi, hôm nay tôi mới biết cô ấy tới bệnh viện lấy thuốc, trước đó cô ấy vẫn gạt tôi.....”

“Có người muốn hại cô ấy!” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, “Bác sĩ trong bệnh viện không thể nào phạm sai lầm lớn như vậy, không thể phát sinh ra chuyện chẩn đoán sai bệnh như vậy, có người cố ý muốn hại Noãn Noãn!”

“Đầu vẫn còn dùng được.” Lãnh Nhiên liếc anh, gật đầu, “Theo như tình hình này mà nói, chắc chắn có người đã nói dối cô ấy, cố ý giấu chuyện cô mang thai, còn lấy ra thuốc có nhiều tác dụng phụ như vậy cho cô uống.”

“Những thứ thuốc này, nếu tiếp tục uống, sẽ như thế nào?” Đỗ Ngự Đình lấy ra một lọ thuốc từ trong túi, là trước kia Uông Tuyết Thảo đưa cho anh.

“Mù, mất trí nhớ, nôn mửa, rụng tóc.”

Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trở nên nghiêm trọng, “Có người đang đối phó tôi.” Trong khoảng thời gian này, bên trong công ty cũng gặp không ít chuyện, Noãn Noãn cũng bị người ta hại, là ai làm?

Không có nhiều người có thể dưới mắt của anh táy máy tay chân, hơn nữa xuống tay ác như vậy, ngay cả Noãn Noãn cũng không bỏ qua.

“Cám ơn anh, Liệt Ưng tiên sinh.” Đỗ Ngự Đình chân thành cám ơn Lãnh Nhiên.

Trong mắt của Lãnh Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh giấu đi, đúng là, dựa vào thủ đoạn của Đỗ Ngự Đình, điều tra ra thân phận của anh ta cũng không có gì khó. “Tôi không giúp anh, mà là Noãn Noãn.”

“Noãn Noãn là vợ của tôi, anh giúp cô ấy cũng là giúp tôi, tôi cần phải cám ơn anh.”

“Tùy anh. Nhưng mà Đỗ Ngự Đình, tôi nói cho anh biết, nếu như anh không thể bảo vệ tốt Ninh Noãn Dương, tôi sẽ mang cô ấy đi.” Lãnh Nhiên từ từ cởi áo choàng màu trắng xuống, cởi mắt kính trên sống mũi, khuôn mặt ít đi một chút hơi thở lịch sự.

“Anh có quan hệ gì với Noãn Noãn?” Anh nên nghĩ tới từ lâu.

“Tôi không có quan hệ gì với Noãn Noãn, nhưng mà ba của tôi có quan hệ với Lăng gia, ba của tôi từng được Lăng Gia Sơn giúp đỡ.” Lãnh Nhiên mở ngăn kéo trong bàn làm việc, từ bên trong lấy ra một tấm hình của Lăng gia, “Ba của tôi từng nói tương lai phải báo đáp Lăng gia, Lăng Gia Sơn không có ở đây, tôi nên chăm sóc Lăng Y Y mới phải.”

“Anh biết?”

“Đúng, tôi biết Ninh Noãn Dương là Lăng Y Y, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi liền nhận ra. Tôi không có hứng thú đi nghiên cứu tại sao cô ấy lại biến thành Ninh Noãn Dương, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tốt cô ấy, không để cho cô ấy bị thương, để cho cô ấy sống vui vẻ.” Lãnh Nhiên gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu như anh không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ mang cô ấy đi.”

“Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội này.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, sau nhiều năm mất đi cô, anh cuối cùng cũng tìm thấy cô, anh làm sao có thể buông tay!

“Bảo vệ tốt cô ấy, tôi sẽ đợi ở đây một thời gian ngắn.”

. . . . . . . . . . . . . .

Ninh Noãn Dương được sắp xếp vào phòng ICU, mặc dù biết là đã không sao, nhưng vì muốn bắt được hung thủ sau màn, cô phải tiếp tục giả vờ.

Trong lúc cô nằm viện, Uông Sunny bị tai nạn xe, cũng đã vào bệnh viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

“Cầm tiền, nhanh chóng đi đi!” Cô gái mặc một thân đỏ rực cầm một phong thư thật dày, đặt lên bàn.

Đối diện, bộ dạng của người đàn ông có chút bỉ ổi một tay kiểm tra tiền trong phong thư, cười hì hì nói: “Cám ơn tiểu thư.” Hắn ta cầm tiền, cũng chưa có ý đi, “Tiểu thư, cô xem, chuyện lần này nguy hiểm như vậy, làm không tốt tôi còn phải ngồi tù.....”

“Anh muốn làm gì?” Uông Tuyết Thảo nóng nảy, khẽ nói: “Ban đầu không phải chúng ta đã nói là 100 vạn sao? Anh muốn lừa tôi?”

“Lời này của tiểu thư khó nghe quá, tôi chỉ ngộ nhỡ tôi bị cảnh sát bắt, nếu như khai cô ra, vậy sẽ không tốt lắm.”

Uông Tuyết Thảo tức giận, cũng không thể ở đây hét lên, đành phải lại móc ra một cái thẻ từ trong túi, bỏ lên bàn: “Nơi này có 100 vạn, mật khẩu là sáu con số cuối, nhanh chóng xuất ngoại, sau này đừng trở về nữa, nếu như anh dám tiết lộ chuyện này, tôi sẽ làm cho cả nhà anh đều chết hết.” Cô đeo mắt kính, nhìn xung quanh, sợ bị người khác phát hiện.

“Ôi, được, được thôi!” Người đàn ông cầm thẻ, bỏ vào túi, hài lòng rời đi.

Uông Tuyết Thảo ngồi trên ghế, không nghĩ tới lại bị vơ vét tài sản. Nhưng mà vì trừ hậu họa, cô cũng chỉ có thể cắn răng đưa tiền. Nếu như hắn ta dám lừa gạt, liền trực tiếp nhờ người đi giết hắn ta.

Người đàn ông này, là cô tốn tiền mời để đâm vào Uông Sunny, cô nghĩ trái nghĩ phải, vẫn cảm thấy để cho Uông Sunny thấy được chuyện hôm đó cũng không tốt lắm, nếu như Uông Sunny không kín miệng, lập tức nói ra, vậy phải làm sao mới tốt? Cho nên, biện pháp tốt nhất là trừ khử cô ta!

Đừng trách cô lòng dạ độc ác, không để ý tới tình chị em, cô cũng là không có cách nào khác.

Còn Ninh Noãn Dương, lại chưa chết. Mặc dù tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, tình hình không tốt lắm, nhưng rốt cuộc giữ lại cũng sẽ là tai họa, nếu như cô ấy tỉnh lại thì sao bây giờ?

Nhất định phải nghĩ cách tiễn cô ấy một đoạn.

. . . . . . . . . . . . .

Nội bộ của D.S đang xảy ra chuyện, Đỗ Ngự Đình bận đến nỗi hầu như không có cách nào dành thời gian cho việc khác, vừa phải chạy tới công ty vừa phải chạy tới bệnh viện, bây giờ hầu như anh rất ít khi trở về, ban ngày hoàn toàn là ở công ty, ban đêm lại ở bệnh viện.

“Chồng ơi, cực khổ rồi.” Ninh Noãn Dương cười, tựa vào đầu giường, sau lưng nhét một cái gối thật dày, thoải mái dựa vào.

“Em cực khổ mới đúng, bảo bối.” Đỗ Ngự Đình cầm cháo gà, đút cho cô từng miếng từng miếng, “Chờ sau khi bận xong, anh phải đi mua một ít quần áo cho bảo bảo, có được không?” Anh nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, nghĩ tới ở bên trong có một tiểu bảo bảo, ánh mắt của anh cười đến cong lên.

“Bảo bảo còn nhỏ đấy! Cũng không biết là con trai hay là con gái.” Ninh Noãn Dương nói đùa, có chút đau lòng sờ mặt của anh: “Anh gầy đi nhiều quá!” Mặc dù anh không nói, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, công ty đã xảy ra chuyện, anh đang vội vàng cứu công ty.

“Anh không sao, cơ thể còn rất khỏe!” Đỗ Ngự Đình vỗ vào lồng ngực của mình, cố ý chọc cô cười: “Em xem, cả người của anh đều là cơ bắp, em phải ăn nhiều một chút, chăm sóc mình thật tốt, không có việc gì thì ngủ, nghỉ ngơi.” Cô ở chỗ này, là do Lãnh Nhiên sắp xếp.

Phòng ICU, người bình thường không thể vào, không thấy được cô, cô có thể yên tâm ở trong này dưỡng thân thể thật tốt. Hơn nữa có Lãnh Nhiên ở đây, anh rất yên tâm. Bản lĩnh của Lãnh Nhiên, anh đã thấy qua, cho tới bây giờ, gò má của anh cũng còn hơi đau! Một quyền kia, đánh rất lợi hại.

“Sunny thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương nuốt cháo gà: “Em muốn đi xem cô ấy.”

“Vẫn chưa tỉnh.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, nếu như anh đoán không sai, nhất định là Sunny đã biết hay thấy một thứ gì đó, mới có thể gặp chuyện như vậy.

“Xin lỗi, là do anh không tốt, đã liên lụy tới mọi người.”

“Không có liên quan tới anh.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, “Tất cả mọi chuyện, lẽ ra chúng ta nên chia sẻ với nhau, chúng ta là người một nhà.” Bàn tay bé nhỏ bao trùm lên bàn tay của anh, cô cười dịu dàng nhìn anh, trong mắt không có chút rụt rè nào.

Cho dù là sinh mạng cũng không được bảo đảm, cô cũng sẽ ở bên anh.

Cô không thể bảo vệ anh, như vậy, sẽ làm hậu thuẫn kiên cường nhất của anh.

“Reng reng reng-----”

Điện thoại trong túi của Đỗ Ngự Đình vang lên.

“Thiếu gia, lão phu nhân tới, muốn vào xem thiếu phu nhân.”

“Được, tôi biết rồi.” Đỗ Ngự Đình cúp điện thoại, cất cháo gà, “Bảo bối, em nằm xuống, anh đi ra ngoài xem một chút.”

Từ khi Ninh Noãn Dương gặp chuyện không may, lão phu nhân cũng chưa từng tới, lúc này lại bỗng nhiên tới đây, quả thật là có chút kỳ lạ.

“Anh đi đi! Em đi ngủ.” Ninh Noãn Dương gật đầu.

“Ngoan-----” Anh cúi đầu, hôn một cái vào trán của cô.

. . . . . . . . . . . . . .

Bởi vì mang thai Ninh Noãn Dương trở nên ngủ rất nhiều, phần lớn thời gian, cô đều đang ngủ.

Ăn xong cháo gà, cô rất nhanh liền ngủ.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, có người nhẹ nhàng đi vào.

Bên trong phòng có một chút tiếng động, bóng dáng của người kia to lớn, hơi gầy.

Lấy một ít máu màu đỏ và một chút tóc bị cắt, cửa lại bị đóng lại.

Người kia rời đi.

. . . . . . . . . . . . . .

“Bà nội, tại sao bà lại tới đây?” Đỗ Ngự Đình đi vào phòng nghỉ ngơi của khách quý, vệ sĩ nói hết lời, cuối cùng cũng ngăn cản được lão phu nhân, không để cho bà vào xem Ninh Noãn Dương.

“Bà tới xem Ninh Noãn Dương một chút.” Lão phu nhân mặc một bộ lông thú màu tím quý phái, vẻ mặt ung dung: “Cô ta thế nào rồi?”

“Noãn Noãn cô ấy.....” Đỗ Ngự Đình cúi đầu, vẻ mặt thống khổ lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.” Trước khi chưa bắt được người kia, anh nhất định phải bảo vệ Noãn Noãn thật tốt.

“Ừ.” Lão phu nhân gật đầu, trên mặt hình như xuất hiện vẻ hài lòng, “Vậy còn nha đầu Sunny?”

“Cũng chưa tỉnh.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu.

“Đình, bà nghe bác sĩ nói, Ninh Noãn Dương bị u não, đoán chừng tỉnh lại cũng sẽ không dùng được, con nhanh chóng ly hôn với cô ta, bà đã chọn nhà thờ kết hôn cho con và Tuyết Thảo, lễ phục của Tuyết Thảo đã đặt xong.” Giọng nói của lão phu nhân rất kiên định, vốn dĩ bà không vừa mắt với Ninh Noãn Dương, bây giờ, không phải là rất hợp ý của bà sao!

“Bà nội, con và Noãn Noãn sẽ không xa nhau.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, chống lại ánh mắt của lão phu nhân, nhưng mà cũng vô cùng kiên định.

“Bà không có kêu bọn con xa nhau, chẳng qua chỉ là ly hôn mà thôi.” Lão phu nhân từ từ vuốt ve ống tay áo lông thú, không ngừng gật đầu, giống như rất hài lòng với lông thú này. “Bà lớn tuổi rồi, thời gian không còn nhiều, chỉ là trước khi đi muốn nhìn con kết hôn với Tuyết Thảo, thuận tiện nhìn cháu của bà, như vậy khi bà xuống đất, có thể ăn nói với ông nội của con.”

“Bà nội, ngoại trừ Noãn Noãn, đời này con sẽ không cưới bất cứ ai.” Đỗ Ngự Đình xoay người muốn đi.

“Đình-----” Lão phu nhân đứng dậy, thanh sắc câu lệ* nói: “Con nghe cho rõ, nếu như con kiên trì ở bên Ninh Noãn Dương, vậy bà sẽ quyên tất cả cổ phần trong tay ra ngoài, con cũng đừng nghĩ lấy được dù chỉ là một chút, tốt nhất là con suy nghĩ cho kĩ.”

(*) Thanh sắc câu lệ: Khi tức giận, giọng nói và khuôn mặt sẽ trở nên nghiêm khắc.

“Vậy bà quyên ra ngoài cũng được.” Đỗ Ngự Đình khẽ cười.

“Con, con.....” Lão phu nhân tức giận đến nỗi dùng gậy nặng nề đập xuống đất, thân thể cũng phát run.

. . . . . . . . . . . . .

Bên trong phòng hóa nghiệm.

“Bác sĩ Lục, anh trở về rồi?” Một y tá nhỏ đỏ mặt nhìn bác sĩ nam đẹp trai ở trước mặt, trong tim đập rất nhanh.

“Đúng vậy.” Lục Tử Viễn cười yếu ớt gật đầu, dặn dò: “Sau khi đi ra ngoài đừng nói cho ai biết là tôi ở đây.”

“Dạ.” Y tá nhỏ mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà cô không nghi ngờ lời của bác sĩ Lục một chút nào, ai kêu bác sĩ Lục đẹp trai quá đây!

Lục Tử Viễn mặc áo khoác màu trắng, lấy ra hai loại đồ vật từ trong túi.

Giống như là có một chút tóc lộn xộn.

Còn có một lọ thủy tinh chứa máu màu đỏ.

Mở dụng cụ hóa nghiệm.

Ngón tay thon dài cầm một cái ống hút thủy tinh, lấy một chút máu, anh bắt đầu làm thí nghiệm.

Những thứ máu này, cùng có tóc, đều là của Noãn Noãn.

Ban đầu, anh đi một mình, đợi ở nước ngoài rất lâu, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, cái gì cũng không làm. Nhưng mà, anh không cam lòng, cứ tin tưởng Y Y chết như vậy.

Anh phải trở về điều tra rõ ràng.

Không nghĩ tới, Lãnh Nhiên cũng trở về, hơn nữa còn là vì phẫu thuật cho Ninh Noãn Dương nên mới trở về.

Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Ninh Noãn Dương, mặc dù có chút tiều tụy, nhưng hình như không phải là bệnh nặng. Trong này, nhất định là có huyền cơ khác.

“Tích tích tích.”

Dụng cụ hóa nghiệm vang lên.

Anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình của dụng cụ, đau khổ, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Nếu như ngay cả cái này cũng không phải, như vậy, anh thật sự nên chết tâm.

Quá trình chờ đợi khá lâu, tim của anh, từ sau khi cô rời đi, mỗi một phút, mỗi một giây đều bị hành hạ.

Ban đầu anh chọn nghề bác sĩ này, hoàn toàn là vì cô, nếu như cô thật sự không có ở đây. Như vậy, nghề nghiệp này không còn bất kỳ ý nghĩa nào với anh.

“Tích tích tích!”

Dụng cụ liên tục vang lên.

Kết quả, sẽ như thế nào?

Kết quả hóa nghiệm nóng hổi đặt ở trên máy in, anh gắt gao ấn vào, không dám nhìn một cái.

Nếu như không phải, nếu như không phải, nên làm sao mới được?

Không, nhất định là đúng.

Làm sao có thể không phải?

Noãn Noãn, là Y Y, nhất định là đúng?

Nhưng mà, lúc đầu rõ ràng là Lãnh Nhiên đã tự tay kiểm tra, nhưng mà kết quả là không phải.

Lãnh Nhiên là loại người gì, anh biết rõ. Lãnh Nhiên sẽ không lừa gạt anh mới đúng.

Nhìn, hay là không nhìn?

Lúc này, mới phát hiện mình nhát gan như vậy, ngay cả dũng khí nhìn một cái cũng không có.

“Thôi, xem đi!” Lục Tử Viễn dời tay, lấy hết tất cả dũng khí, nhìn một cái.

Tầm mắt trực tiếp lướt qua các mục lộn xộn, các con số dày đặc.

Tập trung vào kết quả cuối cùng.

Tròng mắt đen chăm chú nhìn một hàng chữ cuối cùng.

Đúng vậy.

Ninh Noãn Dương là Lăng Y Y.

Noãn Noãn chính là Y Y.

Lúc này, Lục Tử Viễn hạnh phúc muốn chết.

Y Y không có chết, không có chết.

Nhưng mà, tại sao cô lại không nhớ anh?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Anh nhất định phải nghĩ cách điều tra rõ ràng.

Lãnh Nhiên, anh có nên tiếp tục tin tưởng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.